"Thật sao? Vậy tại sao anh muốn đơn độc ngủ một mình?"Tô Tuyết Di chu miệng nhỏ hỏi.
"Hôm qua lão công trở về, không phải em đã ngủ trước rồi sao, lão công không muốn đánh thức em, cho nên liền tự mình ngủ khách phòng!"Diệp Thần cười khổ, những nữ nhân này suy nghĩ quá nhiều, một đêm không ngủ với nàng đã bảo là ngán?
"A, vậy được rồi!"
Tô Tuyết Di nghe xong yên tâm nhiều, vừa rồi nàng còn tưởng rằng Diệp Thần đi đầu hẻm nhỏ nào đó qua đêm sáng sớm mới về.
Hiểu lầm giải trừ, Diệp Thần lại làm bữa sáng, hai người ngồi trên bàn ăn hàn huyên.
"Diệp Thần, hôm nay anh đi Bách Thảo Viên sao?"Tô Tuyết Di tò mò hỏi.
"Bách Thảo Viên?"
Diệp Thần sững sờ, lúc này mới nhớ tới hôm qua bạn trai Kim Tử là Trương Gia Đống còn nói muốn giới thiệu công việc cho hắn!
"Đi xem một chút cũng được, dù sao lão công cũng chưa có đi qua đó!"Diệp Thần gật đầu cười nói.
"Anh muốn đi Bách Thảo Viên làm việc, có cần nói một tiếng cùng Kiều tổng hay không?"Tô Tuyết Di nhắc nhở.
"Không cần!"
Nói lên Kiều An Na, lông mày Diệp Thần không tự giác nhíu.
Tô Tuyết Di cũng không nói gì nữa, hai người cơm nước xong xuôi Diệp Thần lái xe đem Tô Tuyết Di đưa đến công ty.
"Lão công, chúc anh nhận lời mời thuận lợi!"Trước khi Tô Tuyết Di xuống xe còn hôn một cái ngoài miệng Diệp Thần.
"Cảm ơn nàng dâu!"
Diệp Thần biểu lộ một mặt Trư ca, cô nàng này thật sự là càng ngày càng chủ động
Chờ Tô Tuyết Di vừa đi, điện thoại Diệp Thần liền vang lên, nhìn qua liền thấy là Bạch Vĩnh Chính gọi tới.
"Lão Bạch, sao vậy?"Diệp Thần kết nối điện thoại hỏi.
"Diệp tiên sinh, tôi có chuyện muốn báo cáo với cậu, không biết bây giờ cậu có thuận tiện hay không?"Bạch Vĩnh Chính cẩn thận từng li từng tí hỏi.
"Chuyện gì?"
"Hôm qua con trai thị trưởng tìm được tôi, nói muốn tôi thụ thập cậu!"
"Chu Châu?"
Diệp Thần nghe xong lúc này nhăn nhăn lông mày, tiểu tử này nằm viện còn không thành thật, còn muốn tìm mình gây phiền phức!
"Đúng vậy a! Diệp tiên sinh, tôi lo lắng kia tiểu tử thấy tôi không có động tĩnh, sẽ tìm người quan phương đối phó cậu, cho nên cố ý nói cho cậu một tiếng!"
"Tốt, tôi đã biết!"
Diệp Thần hừ lạnh một tiếng, vị Chu công tử này không nhớ lâu, xem ra cần phải tìm cha hắn tâm sự mới được.
Cúp điện thoại, Diệp Thần vừa khởi động ô tô chuẩn bị rời đi, đột nhiên một chiếc Maybach két một tiếng, chặn đường đi của hắn lại.
"Ngọa tào, có biết lái xe hay không!"
Diệp Thần thò đầu ra, tức giận rống lên một câu.
Cửa xe Maybach mở ra, một người trẻ tuổi mặc trang phục Hoa từ sau xe đi xuống, sau đó rất là vui vẻ chạy tới bên tay lái phụ xe Diệp Thần, cũng mặc kệ Diệp Thần có đồng ý hay không, kéo cửa ra chui vào!
"Ngươi là ai a?"
Diệp Thần sững sờ, trong lòng tự nhủ gia hỏa này bị điên rồi?
Không đúng!
Bệnh tâm thần làm sao ngồi lên loại xe sang trọng Maybach này?
"Hắc hắc, Diệp Thần?"
"Ngươi, ngươi đến cùng là ai?"
Nghe được đối phương có thể gọi ra tên của mình, Diệp Thần càng thêm hồ nghi, hắn quan sát tỉ mỉ người này một chút, giống như gặp qua ở đâu, nhưng làm sao đều không nhớ nổi.
"Thần ca, nhiều năm không gặp cậu không đã quên tôi rồi a? Tôi là bạn tốt của cậu, Lan Trần a!"Đối phương cười hì hì nói.
"Lan Trần?"
Diệp Thần mở to hai mắt nhìn, trong đầu lại nổi lên hình ảnh mình bị lừa gạt đi hái 'Linh chi'!
"Thế nào, nhớ lại chưa?"
Lan Trần cười đến so với bông hoa còn xán lạn, bất quá trong mắt của Diệp Thần, gia hỏa này cười rất rẻ tiền, rẻ tiền.
"Nhớ tới em gái ngươi!"
Sau khi Diệp Thần kịp phản ứng, giận tím mặt nói:"Đại lừa gạt nhà ngươi, ai cho ngươi lên xe ta!"
"Diệp Thần, sẽ không phải là cậu vẫn còn thù a?"
Lan Trần cũng không tức giận, vẫn như cũ cười hì hì nói:"Lần này tôi ngàn dặm xa xôi chạy đến Ninh Thành, là tới giúp cậu!"
"Giúp ta?"
Diệp Thần nhớ tới tối hôm qua lão đầu đã nói, kìm nén lửa giận hỏi:"Là ai để ngươi tới giúp ta?"
"Gia gia của tôi nha!"
Lan Trần nhún vai, nói:"Bất quá lão gia tử cũng không nói cậu gặp được khó khăn gì! Thần ca, có phải là cậu thiếu tiền người ta hay không?"
"Kháo!"
"Không sao không sao! Thiếu bao nhiêu, tôi giúp cậu trả là được, cũng coi như là đền bù chuyện năm đó tôi làm với cậu!"Lan Trần nghiêm trang nói.
"Lan gia rất có tiền sao?"
"Mấy ngày trước Jack Ma cũng tới tìm cha tôi mượn tiền, năm ngoái chủ tịch tencent Đằng Tấn Mã cũng đến mượn, dù sao kinh tế nhà tôi cũng có chút khá giả!"
"…"
Có chút khá giả?
Diệp Thần nghe xong kém chút thổ huyết, nhịn không được trợn mắt nhìn Lan Trần một chút, tức giận nói:"Ngươi không trang bức có thể chết a, hai người này tìm nhà ngươi vay tiền, ngươi còn nói chỉ là có chút khá giả?"
"Gia gia thường xuyên dạy bảo tôi, nói làm người phải khiêm tốn!"
"…"
Diệp Thần triệt để bó tay rồi, hôm qua hắn còn đang suy nghĩ Lan Trần đến cùng là cái dạng gì người, hôm nay cuối cùng thấy được, tuyệt đối 'Bức Vương' !
"Lão đại, nếu cậu thực sự vẫn mang thù, vậy đánh tôi một trận đi, tôi cam đoan không hoàn thủ!"
Lan Trần nói xong nhắm mắt lại ngước cổ, một bộ dáng vẻ ‘Mặc ngươi làm gì thì làm’!
"Quên đi, chuyện quá khứ không đề cập nữa!"
Diệp Thần khoát khoát tay, tốt xấu người ta là đến giúp mình, lại thành tâm thành ý nhận lầm, không cần thiết đúng lý không tha người!
"Vậy bây giờ cậu có thể nói cho tôi, cậu vay nặng lãi của ai đi?"