"Tốt a, Chu thị trưởng đã hiếu kì, tôi sẽ nói cho ông biết đi!"
Phùng Kiến Quốc nghĩ nghĩ gật đầu nói:"Không sai, Lãnh gia đúng là đắc tội Diệp tiên sinh, hai mươi năm trước ngài còn chưa cầm quyền tại Ninh Châu......"
Sau khi Chu Bình Tuyền hiểu rõ xong tiền căn hậu quả, lập tức bùi ngùi mãi không thôi!
"Không nghĩ tới thân thế Diệp Thần khúc chiết như thế, bất quá tối hôm qua Mã tổng cũng đã chết, chuyện này cũng không nhỏ a!"
"Tối hôm qua thượng cấp đã định ra ngày phá án với tôi, lão ca tôi cũng là nhức đầu không thôi a!"Chu Bình Tuyền thở dài nói.
"Chu thị trưởng, ông nhưng tuyệt đối đừng bán đứng Diệp tiên sinh, bằng không hậu quả chỉ sợ khó có thể tưởng tượng a!"
Bạch Vĩnh Chính nghe được Chu Bình Tuyền nói như vậy vội vàng nhắc nhở.
"Tôi giống loại người bán ân nhân cứu mạng của mình sao?"Chu Bình Tuyền nhíu mày.
Đúng lúc này Phùng Tử Luân bước nhanh trở về phòng, đi cùng hắn còn có người trẻ tuổi, người này chính là chủ sự đương nhiệm Thực Hoàng Phủ, Dư Ba.
"Cha, cha đoán con vừa nhìn thấy người nào?"Phùng Tử Luân vừa vào cửa liền thần thần bí bí nói.
"Tiểu tử ngươi còn có thể nhìn thấy ai, có phải lại là nữ minh tinh a?"
Phùng Kiến Quốc xem thường, mấy ngày nay Ninh Châu muốn làm một trận buổi hòa nhạc, vừa vặn tiến hành ngay tại sân vận động Phùng gia đầu tư, cho nên bây giờ thấy nữ minh tinh cũng không có gì là lạ.
"Không phải, con nhìn thấy Diệp tiên sinh!"Phùng Tử Luân trực tiếp liếc mắt, chẳng lẽ trong lòng lão ba, trong mắt mình cũng chỉ có mỹ nữ sao?
"Thật hay giả?"
Bạch Uyên nghe xong vội vàng đứng người lên, bưng chén rượu lên nói:"Tại cái phòng kia, ta phải đi kính chén rượu mới được!"
Bạch Vĩnh Chính cũng tranh thủ thời gian đứng dậy, Hứa Ba thấy thế cười nói:"Diệp tiên sinh tại sảnh Phỉ Thúy, tôi đã phái người đưa hai bình rượu ngon qua đó!"
"Đi thôi lão Phùng, chúng ta cũng đi kính Diệp Thần chén rượu!"
Chu Bình Tuyền cười nhạt một tiếng, nói xong đứng dậy bưng chén rượu đi ra phòng, bọn người Phùng Kiến Quốc theo sát phía sau, nhao nhao hướng đến sảnh Phỉ Thúy......
Sảnh Phỉ Thúy.
Dư Ba nhìn xem năm triệu trong tài khoản ngân hàng, trong lòng cuồng hỉ, nhưng ngoài mặt hắn vẫn là giả bộ dáng vẻ điềm nhiên như không có việc gì.
"Lão gia tử yên tâm, chờ hợp đồng đi đến quá trình, khoản dự chi nên cho rất nhanh sẽ tới sổ sách!"Dư Ba nhấp nhấp ngụm rượu Mao Đài, vừa cười vừa nói.
"Tiểu Dư, thật sự là rất đa tạ cháu! Ăn nhiều thức ăn một chút, muốn ăn cái gì thì ăn, không đủ lại gọi thêm!"Tô Liên Sơn thật cao hứng.
"Lý Hương Cầm, hiện tại biết thực lực con rể tôi sao!"Tô Nhã Mai đắc ý cười nói.
"Hừ! Tiểu nhân đắc chí!"
Lý Hương Cầm nhịn không được hừ hừ nói.
"Lão bà, em đừng nói như vậy, lại làm cho người ta chế giễu!"Tô Vạn Đạt hảo tâm khuyên giải nói.
"Ông ngậm miệng! Không nói lời nào không ai bảo ông là câm điếc!"
Lý Hương Cầm đang nổi nóng, Tô Vạn Đạt rụt cổ một cái quả quyết lựa chọn trầm mặc, miễn cho cọp cái muốn ăn thịt người......
"Tới tới tới, ta đề nghị mọi người nâng chén kính Tiểu Dư một chén, hắn đã giúp Tô gia ta đại ân!"Tô Liên Sơn nâng chén cười nói.
"Anh yêu, anh thật tuyệt!"
Tô Na bưng chén rượu lên, nói xong khiêu khích nhìn Tô Tuyết Di một chút, nàng rốt cục thắng một lần!
"Một hồi cơm nước xong xuôi cháu còn phải đi gặp thị trưởng Ninh Châu đàm phán hạng mục lớn, khả năng sẽ không thể bồi mọi người!"Dư Ba uống một hớp rơi rượu trong chén, cười nhạt một tiếng nói.
"Tiểu Dư, cháu, cháu còn nhận biết thị trưởng chúng ta?"
Lần này ngay cả Tô Trọng Hải đều không bình tĩnh, gần đây Tô Triết chuẩn bị vứt bỏ thương nghiệp theo chính trị, hắn vẫn đang muốn tìm phương pháp a!
"Nhị ca, cái này có cái gì kỳ quái!"
Tô Nhã Mai dõng dạc nói:"Đừng quên Dư Ba là quản lý tập đoàn Lãnh thị, nhận biết mấy người thị trưởng không phải món ăn hàng ngày sao?"
"Đúng vậy, đúng vậy!"
Tô Trọng Hải cũng cảm thấy có đạo lý, tranh thủ thời gian tại dưới đáy bàn đá đá Tô Triết, thấp giọng nói:
"Nhanh kính chén rượu với Dư tổng, nói không chừng công nhân viên chức như anh chỉ là một câu nói của người ta!"
"Cha, con cảm thấy người này quá không đáng tin cậy, khẩu khí quá lớn!"
Tô Triết ngồi trên ghế không nhúc nhích, ánh mắt nhìn về phía Diệp Thần.
"Đừng hi vọng Diệp Thần, hắn tại hắc đạo còn nhận biết mấy người, bạch đạo coi như xong đi!"
Tô Trọng Hải vừa dứt lời, phòng cửa phòng lần nữa bị người đẩy ra, chỉ thấy Hứa Ba ở phía trước dẫn đường, đi theo phía sau là Chu Bình Tuyền cùng một đám lão đại.
"Chu, Chu thị trưởng?"
Tô Liên Sơn dùng sức dụi dụi con mắt, tưởng rằng mình mắt mờ.
Tô Nhã Mai càng là vừa mừng vừa sợ, không nghĩ tới con rể mình ngưu bức như vậy, ngay cả thị trưởng cũng phải tự mình đến mời rượu?
"Tiểu tử kia thật nhận biết Chu thị trưởng?"Lý Hương Cầm tuyệt vọng nhìn về phía Diệp Thần.
"Cô, đừng có gấp, chúng ta chờ lấy xem kịch vui đi!"
Diệp Thần một mặt cười xấu xa, bởi vì hắn đưa lưng về phía bọn người Chu Bình Tuyền, cho nên Chu Bình Tuyền vào phòng cũng không thấy được hắn.