Bảy Vị Sư Tỷ Tuyệt Sắc Của Ta ( Dịch )

Chương 362 - Chương 362. Mồ Của Ôn Tiền Bối!

Chương 362. Mồ của Ôn tiền bối! Chương 362. Mồ của Ôn tiền bối!

Bởi vì Tào Dương mở loa ngoài, toàn bộ lời Tào Viện Triều nói ra bị Tào Xán nghe được, nàng lập tức bật người, thở phì phò nói

"Đại bá, người đến cùng có phải hay bác ruột của cháu hay không, sau có thể để cho cháu gái của mình chịu đau khổ a?"

Ba!

Tào Viện Triều ở đầu bên kia điện thoại nghe được thanh âm Tào Xán, không nói hai lời trực tiếp dập điện thoại.

Tại Tào gia, Tào Xán chính là 'Tiểu ma nữ' mọi người đều sợ nói chuyện cùng!

Cho nên ngay cả cha mẹ ruột của nàng đều vì nàng mà đau đầu, Tào Viện Triều tự nhiên cũng không muốn nói dóc cùng nha đầu này!

"Đại bá không biết thương cháu gái, tức chết người ta!"

Tào Xán rất tức giận, ngạo nghễ ưỡn lên bộ ngực có thể xưng hùng vĩ.

Bên ngoài tiệm lẩu, Diệp Thần đi theo ông cháu Ôn Nhai lên một chiếc xe.

"Các người gọi tôi lên xe, sẽ không phải là muốn bắt cóc tôi chứ?"Diệp Thần cười nhạt một tiếng trêu chọc nói.

"Diệp Thần, uổng cho ngươi còn có tâm tình nói đùa!"Ôn Viêm Bân nghe xong lập tức lửa cháy vô danh, cả giận nói"Thật coi Ôn gia ta không dám động tới ngươi sao?"

"Ít làm trò!"

Diệp Thần khinh thường nhếch miệng:"Nói đi, đến cùng tìm tôi có chuyện gì?"

"Diệp Thần, ngươi thật rất làm cho người ta chán ghét, giống y như Long lão đầu!"Ôn Nhai cắn răng.

"Lão biết sư phụ tôi?"

"Đương nhiên! Lão phu cùng hắn đều là trưởng lão Hộ Long tộc, chỉ bất quá hắn vì giúp ngươi, rời đi giới quyền lực Kinh Thành mà thôi!"

"Thì ra là thế!"

Diệp Thần bừng tỉnh đại ngộ, chỉ là hắn cũng không nghĩ tới lão đầu từng có lúc cũng là người trong giới quyền lực Kinh Thành.

"Diệp Thần, lão phu tìm ngươi là muốn hỏi một sự kiện, ngươi chỉ cần báo cáo chi tiết cho ta, ta cam đoan ngươi bình yên vô sự rời đi Kinh Thành!"Trong giọng nói Ôn Nhai mang theo một tia uy hiếp nói.

"Chuyện gì?"

"Làm sao ngươi lại biết tuyệt học Ôn gia ta, còn là Luyện Hồn Quyết thất truyền?"

Nói xong tất cả ông cháu Ôn Nhai đều nhìn chằm chặp Diệp Thần.

Diệp Thần quét người nhà họ Ôn một chút, nghĩ nghĩ nửa ngày mới lên tiếng:"Bởi vì tôi tìm được mồ của Ôn tiền bối, đạt được một phần nhỏ truyền thừa của hắn!"

"Quả là thế!"

Ôn Nhai nghe xong mặt lộ vẻ vui mừng, vội vàng bắt lấy cánh tay Diệp Thần, vội vàng mà hỏi thăm:"Tiểu tử, mồ của lão tổ Ôn gia ta ở đâu, mau dẫn chúng ta đi!"

"Cha, tiểu tử này sẽ không phải đem tuyệt học lão tổ chiếm thành của mình đi?"Ôn Bát Thiên lo lắng hỏi.

"Không sai!"

Ôn Nhai trong nháy mắt thanh tỉnh, nhíu mày nói với Diệp Thần:"Tiểu Diệp, ta xem ở phân thượng sư phó ngươi có thể không làm khó dễ ngươi, nhưng ngươi cũng phải đem đồ vật lão tổ Ôn gia ta giao ra!"

"Đại ca, võ học bảo điển của Ôn tiền bối cần người có tu vi cao thâm mới có thể tu luyện, tôi muốn cũng vô dụng a!"Diệp Thần bắt đầu mở mắt nói lời bịa đặt.

"Như vậy chẳng lẽ ngươi không có tư tàng?"Ôn Bát Thiên hồ nghi đạo.

"Tuyệt đối không có!"

Diệp Thần vỗ bộ ngực bảo đảm nói:"Nếu như các người không tin, hôm nào tôi mang các người đi xem mồ của hắn, được không?"

"Tốt!"

Ôn Nhai nghe xong vui mừng quá đỗi, vội vàng nói:"Đã như vậy chúng ta cũng đừng chậm trễ, hiện tại liền mang bọn ta đi!"

"Hiện tại?"

Diệp Thần lắc đầu, nói:"Tôi còn chưa ăn cơm đâu, lại nói tôi chuẩn bị ngày mai về nhà! Ở nhà tôi còn có bao nhiêu việc phải làm a!"

"Kháo!"

Ôn Viêm Bân coi là Diệp Thần đang gạt hắn, lúc này cả giận nói:"Diệp Thần, ngươi đừng ép ta ra tay với ngươi!"

"Ngươi?"

Diệp Thần khinh thường nhếch miệng, thản nhiên nói:"Nếu là đơn đấu, có tin ta đem đầu ngươi nhét vào cái rắm không?"

"Hỗn đản!"

Nghe được Diệp Thần nói như vậy, Ôn Viêm Bân tức giận đến phổi đều muốn nổ, đầu nhét vào trong mông, quá mẹ nó buồn nôn!

"Viêm Bân, ngậm miệng, nghe Diệp Thần nói!"Ôn Bát Thiên hơi không kiên nhẫn trừng mắt nhìn Ôn Viêm Bân một chút.

"Con"

Ôn Viêm Bân vừa định phản bác, lại thấy được ánh mất sắc bén của Ôn Bát Thiên, lời nói đến bên miệng lại cưỡng ép nuốt vào.

Diệp Thần cười nhạt một tiếng, lườm Ôn Nhai một chút cười nói

"Muốn để tôi mang các người đi cũng được, bất quá trước tiên các người cần phải giúp tôi làm mấy việc!"

"Diệp Thần, khuyên ngươi không muốn được một tấc lại muốn tiến một thước!"Ôn Nhai nghe xong lập tức nhíu mày.

"Nếu nói như thế, vậy tôi đã không còn gì để nói!"

Diệp Thần nhún vai, hai tai ôm trước ngực nói:"Không biết chừng một ngày đẹp trời nào đó tuyệt học của Ôn tiền bối bị những người khác phát hiện, mang đi toàn bộ cũng đừng trách tôi!"

"Buồn cười!"

"Tiểu tử, thật muốn ta động thủ giết ngươi sao?"

Ôn Nhai tức giận toàn thân run rẩy, Long lão đầu thật sự là tác nghiệt a, làm sao bồi dưỡng được một tiểu tử chán ghét như vậy?

"Lão sẽ không giết tôi!"Diệp Thần cười nhạt một tiếng.

"A? Vậy ta cũng muốn nghe một chút, ngươi dựa vào cái gì nói như vậy?"Ôn Nhai nghe xong có chút hăng hái nhìn xem Diệp Thần hỏi.

"Giết tôi sẽ không có ai dẫn lão đi mộ huyệt của Ôn tiền bối, mặt khác, nhiều người nhìn thấy tôi bị người nhà họ Ôn mang đi như vậy, nếu như tôi xảy ra chuyện chính là các người lấy nhiều khi dễ ít, Ôn gia không sợ bị người người chê cười sao?"Diệp Thần nói.

"Đánh rắm! Ai dám cười Ôn gia ta!"

Bình Luận (0)
Comment