"Gia gia, không bằng mang tiểu tử họ Diệp về Ôn gia nghiêm hình tra tấn, cháu cũng không tin hắn không nói!"
Ôn Viêm Bân nổi trận lôi đình, nếu như có thể hắn thật muốn một bàn tay đập cho Diệp Thần thành bãi thịt nát, giải mối hận trong lòng!
Ai ngờ, Ôn Nhai nghe Diệp Thần nói xong không chỉ có không tức giận, ngược lại cười ha hả.
"Gia gia, người cười cái gì?"
Ôn Viêm Bân không hiểu ra sao, gia gia điên rồi?
"Hảo tiểu tử, thật có khí phách!"
Ôn Nhai cắn răng, cười lạnh nói:"Ngươi là người trẻ tuổi thứ nhất dám áp ta, tốt, ta đáp ứng ngươi!"
"Đây chính là lão nói nói, tôi không có bức lão a!"Diệp Thần nhếch miệng lên.
"Gia gia, người đáp ứng hắn làm gì?"Ôn Viêm Bân gấp, để hắn giúp Diệp Thần làm việc làm sao có thể!
"Viêm Bân, muốn khôi phục Ôn gia ta, vậy nhất định phải đạt được truyền thừa lão tổ, từ nhỏ đến lớn ta đã dạy cháu thế nào?"
Ôn Bát Thiên cảm thấy thất vọng nhìn xem Ôn Viêm Bân, tuổi tác của con trai của mình cùng Diệp Thần tương tự, nhưng lúc gặp được đại sự Diệp Thần tỉnh táo hơn nhiều, trái lại Ôn Viêm Bân quá mức xúc động khó thành đại sự.
Gặp mặt nói chuyện cùng Ôn gia chỉ có ngắn ngủi mười phút, lúc Diệp Thần đẩy cửa xe chuẩn bị xuống xe, Ôn Nhai lại đột nhiên gọi hắn lại
"Diệp Thần, sư phó của ngươi hiện tại còn tốt chứ?"
"Lão đầu rất tốt, mỗi ngày uống một chút ít rượu, luyện chim, rảnh không có việc gì thì giúp quả phụ làm việc nhà nông, sửa bóng đèn!"Diệp Thần nhếch miệng cười một tiếng.
"…"
Ôn Nhai ngây ngẩn cả người, tháng ngày của Long lão đầu thật dễ chịu mà!
"Còn có việc sao?"Diệp Thần hỏi.
"Ngươi đi trước đi, nhớ kỹ chuyện đã đáp ứng ta!"Ôn Nhai trầm giọng nói.
"Cũng vậy!"
Diệp Thần nói xong quay người đi vào tiệm lẩu, nhìn xem thân ảnh hắn đi xa, Ôn Bát Thiên không khỏi hỏi:"Cha, chúng ta thật muốn giúp tiểu tử Diệp Thần kia?"
"Ân."
Ôn Nhai gật gật đầu, nói thẳng:"Hạ Hầu gia đã không đáng tin cậy, tiểu tử này ngược lại là có chút ý tứ, nếu không phải lập trường khác biệt ta còn thật thích hắn!"
"Gia gia, chờ chúng ta cầm tới bí tịch lão tổ, nhất định phải giết tiểu tử này!"Ôn Viêm Bân cắn răng nói.
"Viêm Bân, Diệp Thần đối với cháu mà nói là một đối thủ rất tốt, giết hắn không bằng coi hắn làm đá mài đao đi, hiểu ý ta muốn nói chứ?"Ôn Nhai nhìn xem Ôn Viêm Bân thấm thía khuyên nhủ.
"Không hiểu, cháu chỉ muốn giết hắn!"
"…"
Ôn Nhai bó tay, nếu gia hỏa này không phải cháu trai ruột, hắn cam đoan một cước đạp bay Ôn Viêm Bân.
Diệp Thần trở lại phòng, Kiều An Na thấy hắn bình yên vô sự mới thở phào nhẹ nhõm.
"Tiểu sư đệ, người nhà họ Ôn tìm đệ làm gì?"Kiều An Na ôn nhu hỏi.
Mấy người Viên Vũ cũng một mặt tò mò nhìn Diệp Thần, trước đây không lâu Ôn Viêm Bân còn bị bọn họ thu thập qua, lão đầu tới là muốn thay cháu trai báo thù sao?
"Ôn lão đầu nói muốn cùng đệ hợp tác, không có đại sự gì!"Diệp Thần một mặt thoải mái mà cười nói.
"......"
Anh em Tào Vinh nghe xong, tất cả đều giật mình nhìn xem Diệp Thần, bọn họ cũng là lần đầu tiên nghe được người cùng thế hệ dám gọi Ôn Nhai là lão đầu.
"Không có việc gì thì tốt, chúng ta bắt đầu ăn đi!"
Nỗi lòng lo lắng của Tào Dương cuối cùng cũng buông xuống, thu xếp chiếu cố mọi người dùng cơm.
Ăn uống no nê xong, mấy người Diệp Thần rời đi chuẩn bị trở về khách sạn nghỉ ngơi, trước khi chia tay Tào Dương lần nữa dặn dò:"Lão Diệp, tuyệt đối đừng quên chuyện luận võ trong quân, có thời gian đến Việt Châu một chuyến đi, vừa vặn nhìn xem đội viên đặc chiến!"
"Biết!"
Diệp Thần gật đầu cười một tiếng, vừa mới chuẩn bị mang Kiều An Na rời đi, đột nhiên một thân ảnh chặn đường đi của hắn lại.
"Chờ một chút!"
Tào Xán ngăn tại trước mặt Diệp Thần, nghiêm trang nói:"Muốn làm huấn luyện viên của chúng tôi cũng được, bất quá tôi muốn thử công phu của cậu!"
"Mỹ nữ, cô lầm đi?"
Diệp Thần nghe xong dở khóc dở cười, nói:"Là các người muốn mời tôi đi làm giáo quan!"
"Mặc kệ như thế nào, cậu có dám đánh với tôi một trận hay không?"Tào Xán rất bướng bỉnh, Tào Dương ở một bên vội vàng tiến lên, kết quả lại bị nàng trừng mắt.
"Lão Diệp, thật xin lỗi, nha đầu này bị làm hư, chuyện nàng quyết ai cũng không kéo trở lại được!"Tào Dương mặt mũi tràn đầy mướp đắng.
"Cô thật muốn xuất thủ với tôi?"
Diệp Thần một mặt nghiền ngẫm mà nhìn xem Tào Xán, nữ nhân tướng mạo 'Tiểu la lỵ' này, xác thực quá tùy hứng, ăn chút đau khổ chưa hẳn không phải chuyện tốt.
"Không sai, bản cô nương không tin cậu có thể lợi hại như vậy!"
Tào Xán ra sức 'Khiêu chiến' Diệp Thần, hoàn toàn không có phát hiện người bên cạnh đều đang hé miệng cười trộm.
"Tốt a, cô về nhà nghỉ ngơi sớm cũng tốt!"Diệp Thần nói xong nhếch miệng lên, nhắm ngay Tào Xán cong ngón búng ra.
Không đợi Tào Xán minh bạch chuyện gì xảy ra, đột nhiên mắt tối sầm lại trực tiếp ngửa đầu đổ xuống.
"Em gái!"
Tào Vinh thấy thế kinh hãi, mau tới trước đỡ lấy Tào Xán.
"Yên tâm đi, tôi chỉ là điểm huyệt ngủ của nàng, mau về nhà ngủ đi, miễn cho lại tới làm phiền tôi!"Diệp Thần thản nhiên nói.