Qua mấy đợt gió xuân, Tô Tuyết Di rốt cục tinh bì lực tẫn, trên mặt mang nụ cười hài lòng ngủ thiếp đi.
Diệp Thần vuốt vuốt eo, nhìn xem Tô Tuyết Di ngủ say không khỏi cười khổ.
'Khẩu vị' cô nàng này càng lúc càng lớn, nhớ kỹ trước kia nàng rất ngượng ngùng a, nữ nhân một khi kết hôn đều sẽ biến thành như vậy sao?
Đang lúc hắn lúc chuẩn bị ngủ, bên ngoài lại đột nhiên truyền đến một trận tiếng đập cửa vội vàng.
Diệp Thần nhíu nhíu mày, lặng lẽ đi xuống giường mặc quần áo tử tế, sau đó xuyên qua phòng khách mở cửa ra.
"Diệp, Diệp tiên sinh, không xong!"
Nguyên lai người gõ cửa là một bảo an, lúc này đầu bảo an này đầy vết máu, lo lắng nói với Diệp Thần:
"Có rất nhiều tới tiểu khu, họ, bọn họ nói muốn giết ngài, ngài chạy mau đi!"
"Giết tôi?"
Diệp Thần liếc qua cửa tiểu khu, quả nhiên thấy một đám người khí khách to lớn, trong đó còn có thể nghe được trận trận tiếng kêu thảm thiết!
"Diệp tiên sinh ngài đi nhanh đi, trong tay nhóm người này đều cầm vũ khí, đã đả thương rất nhiều huynh đệ chúng ta!"Bảo an thúc giục nói.
"Thông tri cho Phùng Kiến Quốc chưa?"
"Tôi đã nói cho Phùng tổng, hắn đang dẫn người chạy tới đây!"
"Đi, mang tôi đi nhìn xem!"
Diệp Thần cau mày, rốt cuộc là ai mà to gan như vậy đêm hôm khuya khoắt xông vào sơn trang Vân Đỉnh, còn chỉ đích danh muốn giết mình?
"Cái này"
"Yên tâm đi, chỉ bằng những người này muốn giết tôi, người si nói mộng!"Diệp Thần hừ lạnh một tiếng, nói xong nhấc chân đi đến cửa tiểu khu.
"Diệp tiên sinh, chờ tôi một chút!"
Bảo an thấy thế cắn răng một cái, nắm chặt gậy cao su trong tay đi theo.
"Đánh cho ta!"
Mới vừa đi tới cửa tiểu khu, Diệp Thần liền nghe được giọng nói the thé của một vị phụ nhân hô:"Ai dám chặn đường, đánh kẻ đó đến chết cho ta!"
Sơn trang Vân Đỉnh có gần trăm người bảo an, nhưng Diệp Thần đến gần mới phát hiện, bên ngoài phải có hơn mấy trăm người, thậm chí hơn nghìn người!
Bọn họ mặc áo đen thống nhất, có người cầm ống thép trong tay, có người cầm khảm đao sáng loáng, mà trên mặt đất lúc này đã nằm mười bảo an máu tươi đầy người, không ngừng rên rỉ thống khổ.
"Ai muốn chết thì phóng ngựa tới!"
Một nam áo đen đứng bên cạnh nữ nhân giơ lên phiến đao trong tay, diện mạo dữ tợn quét một vòng bảo an còn lại.
Đội trưởng bảo an cắn răng, mặc dù đối phương người đông thế mạnh nhưng chỉ cần mình có thể kiên trì đến lúc Phùng tổng chạy đến, sự tình lập tức có chuyển cơ!
"Các huynh đệ, quyết không thể để bọn chúng quấy rối Diệp tiên sinh, cùng lắm thì liều mạng với bọn chúng!"Giờ phút này đội trưởng bảo an cũng thành 'Huyết hồ lô' nhưng vẫn bảo vệ một tia tôn nghiêm cuối cùng của một người bảo an.
"Vương bát đản! Chém chết hắn cho ta!"
Nữ nhân kêu gào, nam áo đen bên người nàng không nói hai lời, thân hình cực nhanh vọt tới trước mặt đội trưởng bảo an, đưa tay một đao chém xuống đầu đội trưởng bảo an!
Một đao kia nếu là chém trúng, đội trưởng bảo an tuyệt đối không có cơ hội sống sót!
"Đội trưởng!"
Đội viên khác thấy thế đỏ mắt, nhưng tốc độ đối phương quá nhanh, bọn họ muốn ngăn lại cũng không kịp.
Đội trưởng bảo an cũng sợ choáng váng, tốc độ của đối phương quá nhanh, hắn tự biết không tránh thoát dứt khoát nhắm nghiền hai mắt.
Mắt nhìn thấy đầu đội trưởng sắp bị bổ ra, đột nhiên cánh tay của nam áo đen bất động treo giữa không trung, chỉ thấy một cái tay khác đang bắt chặt lấy cổ tay của hắn.
"Diệp tiên sinh?"
Đội trưởng bảo an đợi nửa ngày, mở mắt ra phát hiện Diệp Thần đứng ở bên cạnh hắn, còn chặn một đao của nam áo đen, mặt mũi không khỏi tràn đầy biểu lộ kinh ngạc.
"Làm rất tốt!"
Diệp Thần mỉm cười, đội trưởng bảo an tận tâm tẫn trách như thế quả thực hiếm thấy.
"Hỗn đản, ngươi là ai, mau buông ta ra!"
Nam áo đen dùng sức nghĩ rút về tay, nhưng vô luận hắn dùng lực như thế nào, tay Diệp Thần đều như kìm sắt vững vàng nắm lấy hắn không thể động đậy.
"Còn dám mắng ta?"
Diệp Thần hừ lạnh một tiếng, lập tức nhẹ nhàng vặn.
Răng rắc!
Cổ tay của nam tử áo đen bị Diệp Thần cưỡng ép bẻ gãy, trong nháy mắt phát ra một tiếng tiếng kêu đau đớn thảm thiết!
"Ồn ào!"
Diệp Thần khinh thường nhếch miệng, lập tức một cước đá vào trên bụng nam áo đen, trực tiếp đạp hắn bay ra ngoài đến mấy mét, ngã ầm ầm trên mặt đất rốt cuộc không bò dậy nổi!
"Đáng chết, hắn chính là Diệp Thần!"
Nữ nhân đứng ở phía sau thấy rõ ràng dung mạo Diệp Thần, nghiêm nghị quát lớn.
"Ta biết bà sao?"Diệp Thần lạnh lùng lườm nữ nhân một chút.
"Hừ! Ngươi giết lão công ta, con trai ta, hôm nay lão nương muốn đem ngươi chém thành muôn mảnh!"
Nữ nhân điên cuồng mà gầm thét lên:"Lên cho ta, ai có thể giết hắn ta cho người đó một trăm triệu!"
"Tiểu tử, đi chết đi!"
Nghe được nữ nhân cho một trăm triệu, tất cả mọi người động tâm, những người áo đen này trên cơ bản đều là lưu manh, ra hành tẩu giang hồ không phải là vì tiền sao?
Diệp Thần nghe nữ nhân nói xong lập tức nhớ tới cú điện thoại kia của Hàn Tam Lập, nguyên lai nữ nhân này là đến vì báo thù cho cha con Mã Vĩ.
"Dừng tay cho ta!"