Mắt thấy vài trăm người muốn phóng tới Diệp Thần, thời khắc mấu chốt đám người sau lưng truyền đến tiếng gầm giận dữ.
Nguyên lai là cha con Phùng Kiến Quốc mang theo Bạch Vĩnh Chính chạy tới, đồng thời sau lưng còn có trên trăm tiểu đệ đi theo.
"Người nào dám nháo sự ở trên địa bàn Phùng gia ta!"Phùng Kiến Quốc nổi trận lôi đình, đôi mắt hung hăng trừng lên với Chu Phượng.
"Hừ! Phùng gia tính là thứ gì, hôm nay Chu Phượng ta tất sát Diệp Thần!"Chu Phượng cũng nghiêm túc, chỉ vào cái mũi Diệp Thần dữ tợn nói.
"Chu Phượng? Bà là người của Chu gia tỉnh thành?"Phùng Kiến Quốc nhíu mày.
"Không sai! Đây là ân oán cá nhân giữa ta cùng Diệp Thần, Phùng gia không muốn liên luỵ tốt nhất bớt lo chuyện bao đồng!"
"Nằm mơ! Các ngươi thử động đến một cọng tóc gáy của Diệp tiên sinh xem!"
Bạch Vĩnh Chính đứng dậy, chớ nhìn người hắn mang đến ít hơn so với đối phương, nhưng mỗi một người đều là nhân vật hung ác, giằng co với mấy trăm người của đối phương cũng không sợ chút nào.
"Lão Bạch, vẫn là để tôi tới đi!"
Sắc mặt Diệp Thần âm trầm, nếu là Chu Phượng chạy đến đây đòi mạng hắn, hắn cũng không cần khách khí.
Bạch Vĩnh Chính nghe xong vội vàng nhắc nhở:"Diệp tiên sinh, bọn họ quá nhiều người!"
"Chỉ những thứ lính tôm tướng cua này, ông cảm thấy có thể thương tổn được tôi?"Diệp Thần khinh thường nói.
"Tiểu tử, ngươi quá phách lối! Giết cho ta!"
Một tên dẫn đầu khác của đám người áo đen cho rằng Diệp Thần trang bức, nói xong dẫn đầu giơ lên ống thép đập tới Diệp Thần, những tiểu đệ sau lưng cũng nghiêm túc, vì một trăm triệu, bọn họ cũng là liều mạng!
Diệp Thần thấy thế thân hình lóe lên, giống như hổ vào bầy dê, sát nhập vào trong đám người
Rất nhanh, hiện trường truyền đến âm thanh kêu thảm liên miên không dứt!
Vừa mới bắt đầu Chu Phượng còn rất đắc ý, trước khi đến nàng đã biết Diệp Thần là một cao thủ, cho nên cố ý tìm mấy trăm người tới, muốn 'Con kiến gặm tượng' mài chết Diệp Thần.
Thật là đánh nhau mới biết được, cái này căn bản không phải là vấn đề nhân số, trong chớp mắt hơn trăm người đã bị Diệp Thần đánh bại trên mặt đất!
Một bên, đám côn đồ Bạch Vĩnh Chính mang đến đều nhìn trợn tròn mắt, lấy một địch trăm, cái này đã vượt ra khỏi nhận biết của bọn họ, làm sao có thể?
Đến cuối cùng những người còn lại cũng không dám động thủ, tất cả đều nhìn Diệp Thần giống như nhìn quái vật.
"Không muốn chết đều cút cho ta!"
Diệp Thần quét đám người áo đen một chút, thanh âm băng lãnh giống như thanh âm gọi hồn truyền đến từ Cửu U Địa Ngục.
"Đừng nghe hắn, các ngươi giết hắn ta cho hai trăm triệu!"Chu Phượng thấy vậy đỏ mắt, nàng cũng không nghĩ tới thân thủ Diệp Thần mạnh như vậy, trực tiếp lại đề cao thẻ đánh bạc.
Bởi vì có câu nói là ‘Người chết vì tiền chim chết vì ăn’!
Nghe được tiền thù lao hai trăm triệu, đám người áo đen kia như được hồi đầy máu, điên cuồng đánh tới Diệp Thần.
Chỉ tiếc, đối mặt bọn họ chính là võ tu Kim Đan Kỳ, cũng không lâu lắm lại đổ xuống một mảng lớn, lần này Diệp Thần trực tiếp hạ tử thủ, người áo đen xông lên đầu trực tiếp bị bẻ gãy cổ, trong nháy mắt đã mất đi sinh cơ!
"Chạy a!"
Rốt cục, người áo đen còn lại đều gánh không được, bọn họ ném đi hung khí trong tay, xoay người bỏ chạy đem Chu Phượng đứng lẻ loi một mình tại chỗ.
"…"
Chu Phượng thấy thế trong lòng rốt cục sợ hãi, mắt nhìn thấy Diệp Thần từng bước một đi tới phía nàng, trong nháy mắt khí tức tử vong bao phủ nàng lại.
"Muốn giết ta?"
Diệp Thần đi đến trước mặt Chu Phượng, âm thanh lạnh lùng nói:"Đã như vậy, ta sẽ đưa bà xuống dưới bồi con trai mình!"
"Ngươi, ngươi chớ làm loạn, ta ta thế nhưng là người Chu gia, nếu ta mà chết bọn họ sẽ không bỏ qua cho ngươi!"Chu Phượng theo bản năng lui về sau mấy bước, ngoài mạnh trong yếu quát lên với Diệp Thần.
"Chu gia tính là thứ gì, diệt sạch thì như thế nào?"Diệp Thần thản nhiên nói.
"Ngươi"
Mặt mũi Chu Phượng tràn đầy hoảng sợ, người trẻ tuổi trước mắt này điên rồi sao, chẳng lẽ hắn không biết Chu gia là một trong tam đại gia tộc tỉnh thành sao?
Nhưng nàng không kịp nghĩ nhiều, chỉ thấy Diệp Thần khoát tay, Chu Phượng lập tức mất đi tri giác, ngay cả mình chết như thế nào cũng không biết.
Đám người thấy thế cũng là âm thầm kinh hãi, ngay cả loại lão đại giang hồ như Bạch Vĩnh Chính cũng không nhịn được xấu hổ, so sánh với sự giết chóc của Diệp Thần, mình tuyệt đối xem như người tốt!
Một trận gió núi thổi qua, tất cả mọi người ngửi thấy một cỗ mùi vị máu tanh nhàn nhạt.
"Phùng tổng, nơi này liền giao cho mấy người, có thể xử lý tốt chứ?"Diệp Thần chỉ vào những người áo đen trên mặt đất, xoay người nhìn Phùng Kiến Quốc hỏi.
"Không có vấn đề! Diệp tiên sinh yên tâm!"
Phùng Kiến Quốc gật gật đầu, thuận tay xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán.
Diệp Thần cũng không nhiều lời gì, quay người trở lại biệt thự số một, đồng thời cũng bấm một số điện thoại.
Điện thoại rất nhanh tiếp thông, đầu bên kia điện thoại truyền đến thanh âm kinh ngạc của Âu Dương Phong
"Nha, Diệp huynh đệ, muộn như vậy gọi điện thoại cho ta có chuyện gì không?"
"Bạch Vĩnh Chính, nơi này liền giao cho ông! Những người không chết thì để họ xéo đi, còn chết thì tìm hố chôn lại!"Phùng Kiến Quốc nói.