"Hừ! Chậm trễ thời gian của ta, đáng chết!"Thanh âm Lăng Khôn băng lãnh, lúc nói lời này, một đôi ánh mắt sắc bén lại nhìn Diệp Thần.
Hắn đã sớm nhẫn nhịn đầy bụng tức giận, đang lo không có địa phương phát tiết đâu!
Ai ngờ lúc này bọn người nam cánh tay hình xăm chủ động đưa tới cửa, vậy cũng chỉ có thể trách bản thân bọn họ xui xẻo!
Mà người duy nhất còn có thể hô hấp chính là nam cánh tay hình xăm, nhìn thấy người dưới tay mình trong chớp mắt đều đi gặp Diêm Vương gia, mặt mũi hắn tràn đầy hoảng sợ nhìn xem Diệp Thần, đau khổ cầu khẩn nói:
"Đại ca, em sai rồi! Cầu anh đừng giết em, trên em có mẹ già tám mươi, dưới có con nhỏ tám tuổi, thả em một con đường sống đi!"
"Hiện tại biết sợ?"
Diệp Thần cười lạnh, nói xong lòng bàn tay dùng sức khẽ bóp!
Răng rắc!
Xương cổ tay của nam cánh tay hình xăm nát vụn, hiện trường lập tức truyền đến tiếng gào thét như giết heo của nam cánh tay hình xăm.
"Nếu là còn dám đến quấy rối một nhà Văn tiểu thư, lần sau bóp nát chính là cổ của ngươi, cút đi!"Diệp Thần cũng lười so đo cùng tiểu lưu manh, nói xong giống đuổi ruồi đồng dạng không kiên nhẫn khoát khoát tay thả nam cánh tay hình xăm đi.
"Cảm ơn, cám ơn đại ca!"
Nam cánh tay hình xăm cố nén đau nhức kịch liệt, không để ý tới những huynh đệ đã chết kia, vội vàng quay đầu chạy!
Ai ngờ, hắn vừa đi ra ngoài còn chưa kịp lên xe, sau đầu đột nhiên truyền đến một trận gió mát, sau khi hoảng sợ qua đi nam cánh tay hình xăm nhìn lại, kết quả một hòn đá nhỏ giống viên đạn bắn xuyên qua trán hắn, lập tức ngã ngửa lên trời hai mắt mở to nhìn thẳng tắp!
Lại là Lăng Khôn!
Con hàng này tựa hồ còn không có nguôi giận, cũng giống như đang đấu khí cùng Diệp Thần, ngươi thả ta giết!
Bất quá Diệp Thần cũng không để ý, chỉ là một tên lưu manh mà thôi, sinh tử đều không quan hệ với hắn!
"Văn tiểu thư, cô không sao chứ?"Diệp Thần đem một nhà Văn Linh đỡ lên từ dưới đất.
"Diệp tiên sinh, tạ ơn ngài!"
Văn Linh nước mắt đầm đìa mà nhìn xem Diệp Thần, thân thể mảnh mai bởi vì sợ hãi vẫn còn đang run lẩy bẩy.
"Không cần cám ơn, những người này đến báo thù cô cũng là bởi vì tôi."Thần sắc Diệp Thần ngưng trọng, nói xong từ trên thân móc ra một bình đan dược chữa thương, để phụ thân Văn Linh ăn vào.
"Vị tiểu ca này, cậu cùng quen biết con gái tôi?"Mẫu thân Văn Linh cảm kích xong đầy bụng nghi ngờ nhìn về phía Diệp Thần.
"Vâng!"
Diệp Thần đơn giản đem chuyện hai người quen biết nói một lần, mẫu thân Văn Linh giờ mới hiểu được, vì sao lại có lưu manh tìm đến nhà nàng gây phiền phức.
"Lão Văn, chuyện này hoàn toàn là Văn Linh nhà ông gây ra, ông cần phải phụ trách!"
Lúc này một nam nhân trung niên bên cạnh đi tới, ngữ khí nghiêm túc nói.
Văn Linh xem xét, người này chính là thôn trưởng bổn thôn, thời điểm trước đó một nhà bọn họ bị đánh, thôn trưởng không thấy bóng dáng, không nghĩ tới bây giờ lại đứng ra nói chuyện, lại còn là một bộ ngữ khí trách vấn.
"Không sai, chết nhiều người như vậy, vạn nhất người nhà của bọn họ tìm đến phiền phức, trong thôn khẳng định sẽ huyên náo gà chó không yên!"
"Những người này đều là lưu manh, không dễ chọc a!"
"Lão Văn, trong thôn chúng ta có nhiều người, ông cũng đừng làm hại mọi người thụ liên luỵ a!"
"…"
Dưới sự can thiệp của thôn trưởng, các thôn dân cũng nghị luận ầm ĩ, đem đầu mâu nhắm ngay nhà lão Văn.
"Tiểu ca, ta có thể cầu cậu một chuyện hay không?"Phụ thân Văn Linh chịu đựng đau đớn, cắn răng hỏi.
"Chuyện gì, đại thúc cứ nói."Diệp Thần gật gật đầu, nói:"Chỉ cần cháu có thể làm được, khẳng định không có vấn đề!"
"Cậu có thể mang con gái ta rời khỏi nơi này được không?"
Phụ thân Văn Linh nhìn xem thi thể khắp nơi, đôi mắt già nua vẩn đục không khỏi ướt át, run giọng nói:"Chuyện đã như này, ta cùng mẹ nàng tuyệt đối không trốn tránh, nhưng con gái của ta còn trẻ cũng không thể ngồi tù a!"
"Cha!"
Văn Linh nghe xong cũng nhịn không được nữa, nhào vào trong ngực phụ thân ô ô khóc lên.
Diệp Thần thấy thế quay đầu nói với Lãnh Nguyệt:"Lãnh chưởng môn, Văn tiểu thư là bằng hữu của tôi, chưởng môn có thể giúp đỡ nàng hay không?"
"Lục La, an bài đệ tử ngoại môn bản phái trú đóng ở đây, thời gian bản tọa không tại Nga Mi Sơn, an toàn của người một nhà này để các nàng phụ trách!"Lãnh Nguyệt cũng nghiêm túc, quyết định thật nhanh làm ra bố trí.
"Thuộc hạ tuân mệnh!"
Một nữ tử mặc váy dài xanh biếc lĩnh mệnh.
Biết được Lãnh Nguyệt là chưởng môn phái Nga Mi, trong nháy mắt các thôn dân ngậm miệng, thậm chí còn có người chủ động lấy lòng nhà lão Văn.
Tại phiến khu vực Nga Mi Sơn này, uy vọng của phái Nga Mi còn cao hơn so với chính phủ, cũng khó trách thôn dân sẽ chuyển biến nhanh chóng như thế!
"Vậy những người chết này"Thôn trưởng cẩn thận từng li từng tí hỏi.
"Ta sẽ để cho người xử lý!"
Lãnh Nguyệt ngay cả nhìn cũng không nhìn thôn trưởng một chút, trực tiếp nói với Diệp Thần:"Thời gian không còn sớm, chúng ta tiếp tục đi đường đi!"
"Tốt!"
Diệp Thần lập tức đem số điện thoại của mình để lại cho Văn Linh, dặn dò:"Văn tiểu thư, nếu có chuyện gì lập tức gọi điện thoại cho tôi!"
"Ân, đã biết, Diệp tiên sinh."
Văn Linh khéo léo gật gật đầu, thẳng đến khi đưa mắt nhìn bọn người Diệp Thần rời đi.