Bảy Vị Sư Tỷ Tuyệt Sắc Của Ta ( Dịch )

Chương 422 - Chương 422. Gặp Chuyện Bất Bình Rút Đao Tương Trợ!

Chương 422. Gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ! Chương 422. Gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ!

Diệp Thần nghe vậy cười cười không nói chuyện, Dao Cầm cùng bạch hồ vẫn ở trong nhẫn trữ vật, coi như đem chiếc nhẫn cho Lăng Khôn, con hàng này cũng không khống chế được.

Một đoàn người rất nhanh liền đến một cái thôn trang nhỏ dưới chân núi Nga Mi.

Xa xa Diệp Thần chỉ thấy phía trước cổng một gia đình vây quanh rất nhiều người, các loại tiếng mắng chửi không dứt bên tai!

Ngay từ đầu Diệp Thần cũng không để ý, nhưng đột nhiên bên tai truyền tới thanh âm quen thuộc của một nữ nhân.

"Van cầu các người, đừng đánh ba tôi!"

Văn Linh!

Diệp Thần một chút liền hiểu, thanh âm này là cô bé trên máy bay kia, nói đến nàng vẫn là học sinh Thất sư tỷ a!

"Lão Ôn, chúng ta đi qua nhìn một chút!"Diệp Thần nói với Ôn Bát Thiên.

Ôn Bát Thiên nghe xong nhíu nhíu mày cũng không nói cái gì, đi theo Diệp Thần cùng một chỗ hướng đến đám người.

"Diệp Thần, thời gian quan trọng, không cần xen vào chuyện bao đồng!"Lăng Khôn không kiên nhẫn hô.

"Lăng chưởng môn không muốn đi thì cứ đợi ở đó!"

Diệp Thần cũng không quay đầu lại, ngược lại càng chạy càng nhanh.

"Hỗn đản!"

Lăng Khôn đều tức muốn nổ tung phổi, mình tốt xấu là một trong chưởng môn Ngũ Đại Phái, làm sao trong mắt tiểu tử này ngay cả một điểm tồn tại cũng không có chứ?

"A Di Đà Phật!"

Vĩnh Nham đại sư thấy thế mặt tĩnh như nước, nói:"Diệp thí chủ gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, chúng ta há lại có thể ngồi yên không ngó đến?"

"…"

Lăng Khôn nghe xong kém chút chửi mẹ, trong lòng tự nhủ lão lừa trọc ngươi điên rồi đi, đến tột cùng là người bên nào?

Bất quá Vĩnh Nham đại sư đã mở miệng, đám người coi như có không vui lòng cũng không tiện nói cái gì, tất cả dứt khoát đều đi theo sau lưng Diệp Thần hướng tới đám người.

"Phiền phức nhường một chút!"

Thôn dân xung quanh nhìn thấy nhao nhao né tránh.

Diệp Thần đi vào đám người mới phát hiện, Văn Linh cùng một nam một nữ ngã trên mặt đất, mười nam tử hung thần ác sát, cầm trong tay côn bổng, đang ẩu đả nam nhân ngã trên mặt đất.

"Van cầu các người dừng tay đi, bằng không cha tôi sẽ bị các người đánh chết!"

Văn Linh khóc như mưa, nhưng những đại hán áo đen kia phảng phất như bị điếc, căn bản không để ý nàng, ống thép thô to tiếp tục hướng đập tới trên người nam nhân.

Thôn dân ở một bên cũng là giận mà không dám nói gì, bởi vì đám người này quá hung!

"Phi!"

Một nam cánh tay hình xăm gắt một ngụm lên mặt Văn Linh, nghiến răng nghiến lợi nói:"Hiện tại biết cầu tha, không phải lúc ở trên tàu xe rất ngưu bức sao, rất có tinh thần trọng nghĩa sao?!"

"Ô ô"

Văn Linh là nữ tử yếu đuối, giờ phút này nàng dọa đến run lẩy bẩy, một câu đều nói không nên lời.

"Mau nói tiểu tử kia ở đâu, bằng không hôm nay người một nhà các ngươi đều phải chết!"Nam cánh tay hình xăm kêu gào nói.

"Tôi, tôi không biết!"

Văn Linh nhút nhát nhìn xem nam cánh tay hình xăm, toàn thân run rẩy nói.

"Kháo!"

Nam cánh tay hình xăm nghe xong giận tím mặt, cười gằn nói với mấy tráng hán áo đen:"Các huynh đệ, con ranh này rượu mời không uống thích uống rượu phạt, đã như vậy mang nàng tới gian phòng bên trong tra hỏi một chút!"

"Ha ha ha! Đại ca anh minh!"

Mấy tráng hán áo đen nghe xong lập tức mặt mũi tràn đầy hèn mọn, lập tức dắt lấy cánh tay Văn Linh kéo vào gian phòng bên trong.

"Ta liều mạng cùng đám súc sinh các ngươi!"

Mẫu thân của Văn Linh tuyệt vọng quát to một tiếng, từ dưới đất bò dậy, dùng đầu hung hăng đụng tới ngực nam cánh tay hình xăm.

"Bà già kia, muốn chết!"

Nam cánh tay hình xăm thấy thế giận không chỗ phát tiết, từ trong tay tiểu đệ cầm lấy một con dao gọt dưa hấu, nói xong cũng vung mạnh tới đỉnh đầu mẫu thân Văn Linh!

"A!"

Có người xung quanh thấy vậy dọa đến hét ầm lên, một dao kia mà rơi xuống mẫu thân Văn Linh không chết cũng phải vứt bỏ nửa cái mạng!

Nhưng vào lúc này, một cái tay như thiểm điện xuất hiện, vững vàng bắt lấy cổ tay của nam cánh tay hình xăm.

Mặt mũi nam cánh tay hình xăm tràn đầy kinh ngạc, thời điểm hắn vừa muốn mắng chửi, lại nghe được một cái thanh âm quen thuộc vang lên ở bên tai.

"Ở trên tàu xe đã tha ngươi một mạng, không nghĩ tới ngươi vẫn không biết sống chết như thế!"

"Tiểu tử, là ngươi!?"

Nam cánh tay hình xăm quay đầu nhìn lại, khi hắn thấy rõ ràng là Diệp Thần, lúc này giận tím mặt, hô lên với đồng bọn:"Chính là tiểu tử này, các huynh đệ, chém chết hắn cho ta!"

"Diệp tiên sinh?"

Văn Linh nhìn thấy Diệp Thần, đôi mắt đẹp không khỏi trừng lớn.

Các tiểu đệ của nam cánh tay hình xăm thấy lệnh của đại ca, nhao nhao giơ lên hung khí trong tay, đánh tới Diệp Thần.

Các thôn dân nghe vậy dọa đến nhao nhao lui lại, ngược lại là Diệp Thần một mặt lạnh nhạt, căn bản không có đem những tên côn đồ này để vào mắt!

"Chết hết cho ta!"

Đột nhiên, trong đám người truyền đến một tiếng gầm thét, không đợi đám người kịp phản ứng, chỉ thấy thanh quang lóe lên, ngay sau đó ở giữa cổ mười tên lưu cái đều có thêm một đầu vết máu, nhao nhao ngã xuống đất mất đi sinh cơ!

"A Di Đà Phật!"

Vĩnh Nham đại sư thấy thế khẽ nhíu mày, nói với Lăng Khôn cầm kiếm đứng ở chỗ không xa:"Lăng chưởng môn, lưu manh như thế giáo huấn một chút là được rồi, làm gì phải giết chết bọn chúng?"

Bình Luận (0)
Comment