"Mái già, bớt phách lối!"
Diệp Phi thấy thế vừa vội vừa tức, vạn vạn không nghĩ tới gia hỏa gầy không ra gầy trước mắt này lại lợi hại đến vậy, bảo tiêu Hồng Kiệt cùng mình mang đến đều bị quật ngã.
Nhưng uy phong của đại thiếu Kinh Thành hắn không thể diệt, lúc này giận dữ hét:"Đám nhà quê các ngươi, có gan thử động đến ta một chút!"
"Nói như vậy là hai người các ngươi dẫn đầu?"Ảnh Tử lườm Diệp Phi cùng Hồng Kiệt một chút.
"Không sai!"
Hồng Kiệt hừ lạnh một tiếng, mặt mũi tràn đầy khinh thường nói:"Tiểu tử, ta nhìn chân tay ngươi cũng không tệ lắm, bản đại thiếu lên lòng yêu tài! Như vậy đi, về sau ngươi cùng ta hỗn, Diệp Thần cho ngươi bao nhiêu tiền một tháng, ta cho gấp đôi!"
Lý Hương Cầm nghe xong tức giận, vội vàng lôi kéo cánh tay Ảnh Tử nói:
"Tiểu ca, cậu tuyệt đối không nên dính phải mật ngọt chết ruồi, con rể tôi rất có tiền, lúc hắn về tôi sẽ bảo hắn tăng lương cho cậu!"
"…"
Ảnh Tử tức xạm mặt lại, nói thật hắn bắt đầu đồng tình Diệp Thần, tìm một mẹ vợ kỳ hoa như thế.
"Yên tâm đi, cô, mập mạp chết bầm này cho bao nhiêu tiền đều vô dụng!"Kim Cương nói xong chỉ vào Hồng Kiệt cùng Diệp Phi, oang oang nói:"Ta không giết các ngươi, nhưng các ngươi nhất định phải đi theo ta, chờ Thần ca trở về sẽ xử lý những tạp chủng các ngươi!"
"Lớn mật! Sao ngươi có thể nói chuyện như vậy cùng hai vị đại thiếu!"Ngô Dũng 'Hộ chủ sốt ruột', nghe được Kim Cương nói như vậy lúc này quát lớn.
Ba!
Kim Cương không nói hai lời, mở ra bàn tay quạt hương bồ lớn, một vả rắn rắn chắc chắc quất vào trên mặt Ngô Dũng.
Bịch!
Mắt Ngô Dũng tối sầm lại, thẳng tắp ngã xuống!
"Kim Cương, cậu nhẹ tay thôi, vạn nhất quất chết hắn lại thêm phiền phức cho điện chủ!"Ảnh Tử oán giận nói.
Người ta tốt xấu cũng là công chức quốc gia, cũng không nên đối xử như tiểu lưu manh đầu đường a!
"Ảnh Tử, cậu quá lo lắng, tôi đã rất nhẹ tay rồi!"Kim Cương phản bác.
"…"
Nhìn thấy mấy người Ảnh Tử giao lưu với nhau không coi ai ra gì, Hồng Kiệt tức điên lên, cả giận nói:"Kháo! Đừng tưởng rằng biết chút công phu quyền cước thì ngon, Bàn gia ta cũng biết!"
"Thật vậy sao? Ảnh Tử, cậu nghỉ ngơi một chút, để cho tôi tới chiếu cố hắn!"Kim Cương uông uông nói.
"Muốn chết!"
Hồng Kiệt cảm giác mình bị miệt thị, lúc này gầm thét một tiếng, thân thể mập mạp như cái quả bóng thịt heo đánh tới hướng Kim Cương!
"Thiếp Sơn Kháo?"
Kim Cương thấy thế cười lạnh, Thiếp Sơn Kháo của Hồng Kiệt so với của hắn không phải chỉ kém một điểm!
Thấy vậy hắn dứt khoát lười động đậy, mặc cho đối phương va vào trên người!
Bành!
Một tiếng vang trầm, Kim Cương đứng tại chỗ sừng sững bất động, mà Hồng Kiệt lại nhận phản lực bắn ngược trở về đặt mông ngồi trên mặt đất!
"Nhìn ngươi còn không bằng được heo gầy, lại không biết xấu hổ đi học Hoành Luyện công phu?"Ảnh Tử ở một bên trêu chọc nói.
"Hỗn đản!"
Hồng Kiệt nghe nói như thế triệt để nổi giận, một chiêu Hắc Hổ Đào Tâm nhanh chóng đánh tới hướng Kim Cương!
Kim Cương không chút hoang mang, chờ tay Hồng Kiệt đến trước ngực mới gầm thét một tiếng, như thiểm điện đưa tay nắm khớp nối cổ tay Hồng Kiệt, lập tức giống vặn ốc vít, nhẹ nhàng vặn một cái!
Răng rắc!
Một tiếng nứt xương giòn vang truyền đến, một giây sau bên trong gian phòng liền truyền đến tiếng kêu thảm như heo bị làm thịt của Hồng Kiệt, cổ tay của hắn bị Kim Cương cưỡng ép bẻ gãy!
Đợi đến Kim Cương buông tay ra, Hồng Kiệt chỉ biết che lấy cổ tay gãy liên tiếp lui về phía sau, mặt mũi tràn đầy biểu lộ thống khổ!
"Kế tiếp đến phiên ngươi đi?"Kim Cương chỉ chỉ Diệp Phi.
"Ta ngươi, ngươi chớ làm loạn, ta thế nhưng là người Diệp gia Kinh Thành!"Diệp Phi gian nan nuốt ngụm nước bọt, hắn không nghĩ tới Kim Cương lại thực sự có can đảm ra tay a!
"Lại là người Diệp gia?"
Ảnh Tử nghe xong nhíu nhíu mày, nói với Kim Cương:"Mang đi đi, chờ điện chủ trở về lại thu thập hắn!"
"Được rồi!"
Kim Cương nhếch miệng cười một tiếng, mấy bước đi đến trước mặt Diệp Phi.
"Ngươi, ngươi muốn làm gì?"
Mặt mũi Diệp Phi tràn đầy hoảng sợ nhìn xem Kim Cương, nhưng hắn vừa dứt lời, Kim Cương trực tiếp vung một đao chưởng chặt choáng hắn, xách trong tay giống như xách gà con.
"Mập mạp, ngươi vẫn thành thật một chút theo ta đi, đừng để ta phải đánh ngất xỉu ngươi!"Ảnh Tử nhìn xem Hồng Kiệt nhàn nhạt hỏi.
"Khoan đã!"
Hồng Kiệt thấy tình thế không ổn, vội vàng nói:"Anh bạn, cho chút thể diện, cha ta là đường chủ Hồng Bang Kinh Thành, cậu để cho ta đi việc này coi như xong!"
"Hồng Bang?"
Ảnh Tử nghe xong cười khinh miệt cười, nói:"Nguyên lai là hắc nhị đại! Bất quá chỉ là Hồng Bang còn không có mặt mũi lớn như vậy, thức thời một chút theo ta đi, hoặc không ta đánh gãy tay chân của ngươi lại kéo đi, tự chọn đi!"
"Ngươi tốt, ta gọi điện thoại!"
Hồng Kiệt cắn răng, không nghĩ tới một điểm mặt mũi Ảnh Tử cũng không cho, trước mắt chỉ có thể tìm người nhờ giúp đỡ.
"Được rồi, mặt mũi Hồng Bang cũng đủ gọi điện thoại!"Ảnh Tử nhún vai đồng ý, nhắc nhở:"Ngươi quấy rối phu nhân điện chủ chúng ta, sinh tử tạm thời không nói, nhớ kỹ để Hồng Bang cầm một trăm triệu ra làm phí bồi tội!"