Diệp Thần xuống xe nhìn thấy Liễu Nhược Hi, mỉm cười lên tiếng chào:
"Sư tỷ!"
"Sư đệ, trong quán bar có cao thủ giết người, chúng ta xông vào không nổi chỉ có thể gọi đệ tới!"Liễu Nhược Hi nói ngay vào điểm chính.
"Cao thủ?"
Diệp Thần nghe xong lập tức hào hứng, hỏi:"Sư tỷ, ngay cả tỷ cũng không phải đối thủ của hắn sao?"
"Ân, đối phương rất mạnh!"Liễu Nhược Hi nói thẳng.
"Diệp tiên sinh, thật xin lỗi, lần này lại làm phiền cậu!"Triệu Đông Lai mặt mo đỏ ửng, hắn cũng là bất đắc dĩ mới 'Nhờ người ngoài' .
"Tốt a, tôi vào xem! Đúng, người nào bị giết?"Diệp Thần hiếu kì hỏi nhiều một câu.
"Ngô Dũng, Ngô cục!"
"Là hắn nha?"
Diệp Thần nghe xong lập tức lộ ra một mặt nghiền ngẫm, trêu chọc nói:"Vậy tôi cũng phải đi xem một chút, xem xem là vị anh hùng nào vì dân trừ hại!"
"…"
Triệu Đông Lai nghe vậy kém chút thổ huyết, xem ra Diệp Thần là chính không chào đón Ngô Dũng a!
"Khoan đã!"
Đúng lúc này cảnh sát vũ trang Chính Ủy cầm điện thoại đi tới, nghe được Triệu Đông Lai muốn để Diệp Thần đơn thương độc mã đi vào bắt hung thủ, lúc này phản đối nói:"Không được, quá nguy hiểm! Lại nói thượng cấp sẽ lập tức sắp xếp người tới, không cần vị tiên sinh này mạo hiểm!"
"Vương Chính Ủy, nhiều quần chúng nhìn xem như vậy a, chúng ta không thể tiếp tục chờ!"
Triệu Đông Lai nhíu mày, nhiều người bắt một người như vậy mà nửa ngày không xong, lão bách tính sẽ nghĩ sao về sức chiến đấu của cảnh sát?
"Không được, vạn nhất xảy ra chuyện người nào chịu trách nhiệm?"Vương Chính Ủy kiên trì ý mình.
"Ông là quân của Chiến Khu Nam Bộ đi?"
Diệp Thần mỉm cười, từ trên thân móc ra tấm Kim Long Lệnh đưa cho Vương Chính Ủy, nói:"Xảy ra chuyện, nó phụ trách!"
"Thứ gì?"
Trong nháy mắt Vương Chính Ủy tiếp nhận Kim Long Lệnh, thân hình Diệp Thần lóe lên, một giây sau đám người liền thấy hắn lẻ loi một mình đi vào quán bar.
"Cái này, đây không phải Kim Long Lệnh sao, nguyên lai hắn chính là Diệp Thần?"Vương Chính Ủy sợ ngây người, lần trước hắn còn phái người đi Cục Cảnh Sát nghĩ cách cứu viện Diệp Thần đâu, chỉ là chưa thấy qua hắn mà thôi.
"Lão Vương, lần này ông yên tâm đi?"Triệu Đông Lai cười nói.
"Yên tâm cái rắm a!"
Vương Chính Ủy nóng lòng như lửa đốt, nói:"Nếu như Diệp Thần xảy ra chuyện, quân đội khẳng định phải vấn trách, lúc đó càng không may!"
"…"
Trong quán bar, ánh đèn lờ mờ, trong không khí tràn ngập một cỗ mùi rượu nồng đậm.
Diệp Thần đi vào quán bar, liếc mắt liền thấy một nam tử tầm độ tuổi với hắn dựa vào trên ghế sa lon, người này đang tự rót tự uống, nhìn thấy Diệp Thần tới cũng không kỳ quái, ngược lại từ tốn nói câu:
"Diệp Thần, tôi biết cậu sẽ tới!"
"Ngươi biết ta?"Diệp Thần sững sờ, nhíu nhíu mày nhìn về phía nam tử.
"Ân, chúng ta uống một chén, vừa uống vừa trò chuyện!"
Khóe miệng nam tử treo lên một vòng nụ cười quỷ dị, bưng chén rượu lên làm cái động tác chạm cốc với Diệp Thần.
Trong lòng Diệp Thần càng thêm tò mò, dứt khoát đi đến ngồi xuống đối diện nam tử.
Nhưng hắn vừa mới ngồi xuống, liền nghe đến một cỗ mùi vị cá ướp muối quen thuộc!
"Ngọa tào! Ngươi chính là tên trộm ăn cắp đan dược của ta?"Diệp Thần xù lông tại chỗ, tức giận hướng về phía nam tử chất vấn.
"Cắt!"
Nào có thể đoán được nam tử này căn bản không có coi ra gì, ngược lại mặt mũi tràn đầy ghét bỏ nói:"Không phải chỉ là một bình Tuyết Sơn Ngọc Lộ Hoàn sao, cũng không phải bảo bối gì, tôi trả lại cho cậu là được!"
Nói xong, nam tử đưa tay từ trong ngực móc ra một cái bình sứ, trực tiếp ném cho Diệp Thần.
Diệp Thần tiếp nhận bình sứ, mở ra xem thật đúng là Tuyết Sơn Ngọc Lộ Hoàn, đồng thời không thiếu một viên!
"Có chút ý tứ!"
Diệp Thần cất kỹ cái bình, sau đó bưng lên chén Whisky nam tử rót cho hắn ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, uống xong có chút hăng hái nhìn đối phương hỏi:
"Anh bạn, cậu đến tột cùng là ai? Tại Mê Âm Đảo tôi đã gặp qua cậu, làm sao tại Ninh Châu còn có thể gặp được cậu?"
"Rất kỳ quái sao?"
Nam tử nhún vai, nói lời kinh người:"Tôi chính là đến Ninh Châu tìm cậu a, về phần Mê Âm Đảo mà nói cũng là trùng hợp phát hiện, cái phá mộ kia là tôi tò mò nên đi dạo một vòng!"
"Ngọa tào!"
Diệp Thần nghe xong triệt để bó tay rồi, nghe đối phương nói đến không biết nói gì, Mê Âm Đảo há lại là nơi người bình thường có thể đi lên?
Mà lại từ lúc bắt đầu vào cửa, Diệp Thần đã cảm ứng tu vi của đối phương, có thể khiến hắn cảm thấy kinh ngạc chính là, thế mà không cảm giác ra, đối phương chợt nhìn chính là người bình thường.
Nhưng người bình thường có thể từ trên người chính mình trộm đi đồ vật sao?
"Cậu đến cùng là ai?"
Diệp Thần tò mò nhìn nam tử hỏi.
"Muốn biết?"Nam tử một mặt cười xấu xa nói:"Lai lịch của tôi có thể nói kinh thiên địa khiếp quỷ thần, nói đến ba ngày ba đêm cũng chưa chắc có thể nói rõ, nếu không cậu để người bên ngoài đưa một con gà quay vào đây, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện?"
"Kháo!"
Nghe được yêu cầu này của đối phương, Diệp Thần sợ ngây người, trợn to mắt nhìn nam tử, người này dáng dấp coi như mi thanh mục tú, chẳng lẽ là người bị bệnh thần kinh?