"Cậu lại uy hiếp tôi, tôi là tới giúp cậu a!"
"Giúp tôi?"
"Đúng vậy a, là sư phó lão nhân gia để cho tôi xuống núi giúp cậu!"
Nam tử một mặt vô tội nói:"Tôi gọi Văn Tinh, là Tinh Tinh Tinh, không phải hắc Tinh Tinh Tinh a!"
"Sư phó cậu là ai, để cậu giúp tôi làm cái gì?"
Diệp Thần cũng say, kẻ trước mắt này tuyệt đối là sử thượng đệ nhất kỳ hoa, không đi Xã Đức Vân phát triển đều thật đáng tiếc. (Kỳ hoa: chỉ những người có hành động khác người thường, Xã Đức Vân: nơi đào tạo nghệ sĩ hài)
"Sư phụ tôi là thần tiên, hắn không cho tôi nói cho người khác biết!"Văn Tinh vẻ mặt thành thật nhìn xem Diệp Thần nói.
"Kháo!"
Diệp Thần nhịn không được bạo văng tục, cả giận nói:"Vậy trộm đồ cũng gọi là giúp?"
"Hiểu lầm a!"
Văn Tinh nghe xong giải thích:"Lúc ấy tại Mê Âm Đảo tôi còn không biết cậu, lại nói bình Ngọc Lộ Hoàn kia cũng không phải vật gì tốt, tôi cần phải trộm sao? Là chính nó tự lăn đến trong túi tôi!"
"Ngọa tào!"
Diệp Thần tức giận đến nhức cả gan, nói chuyện phiếm cùng kẻ trước mắt này khiến hắn phát hỏa!
Tuyết Sơn Ngọc Lộ Hoàn có thể xưng thánh dược võ lâm, lại còn nói không phải vật gì tốt?
Có lẽ là nhìn ra Diệp Thần tức giận, Văn Tinh vội vàng từ trên thân móc ra một cái bình sứ thanh hoa nho nhỏ.
"Tôi cũng không có lừa cậu, nhìn xem thuốc của cậu tốt hơn hay của tôi tốt hơn?"
"Cái quỷ gì?"
Diệp Thần nhíu nhíu mày, từ trên bàn cầm lấy bình sứ, mở nắp bình ra lập tức một cỗ thảo dược mùi thơm ngát khí xông vào mũi.
Chỉ mới ngửi được cỗ này mùi thuốc, Diệp Thần liền có thể phán định dược hoàn bên trong không đơn giản, hắn vội vàng đổ ra một viên đặt ở trong lòng bàn tay.
Dược hoàn chỉ có lớn chừng hạt đậu, nhưng toàn thân vàng óng ánh lại có thể tản mát ra quang mang sáng chói.
"Đan dược cửu phẩm?"
Diệp Thần giật nảy cả mình, lấy sự hiểu biết của hắn với đan dược, vật này xác thực hơn xa Tuyết Sơn Ngọc Lộ Hoàn!
Đan dược võ lâm từ nhất phẩm đến cửu phẩm, đẳng cấp càng cao càng khó luyện chế!
Tuyết Sơn Ngọc Lộ Hoàn tuy bị phong làm thánh dược, nhưng cũng chỉ là thất phẩm đan dược mà thôi, còn đan dược bát phẩm trở lên toàn Hoa Hạ cũng khó tìm tung tích, về phần cửu phẩm chính là đan dược trong truyền thuyết, cũng chỉ có đan dược cửu phẩm có thể phát ra quang mang sáng chói!
"A, cậu quả nhiên có chút kiến thức, thế mà có thể nhìn ra đây là đan dược cửu phẩm!"
Văn Tinh nghe xong gật gật đầu, cười nói:"Không sai, đây là Tẩy Cốt Đan sư phó cho tôi!"
"Tẩy Cốt Đan?"
Diệp Thần nghe được cái tên này có chút luống cuống, đường đường cửu phẩm đan dược tốt xấu cũng lấy cái tên ngưu bức chút a, Tẩy Cốt Đan cũng quá tùy tiện đi?
"Xem ra cậu cũng không biết công hiệu Tẩy Cốt Đan!"Văn Tinh đầy vẻ khinh bỉ.
"Hừ, vậy cậu thử nói Tẩy Cốt Đan là dùng làm gì?"Diệp Thần cố nén xúc động muốn đánh người.
"Tôi cũng không biết, là sư phó để cho tôi ăn, nếu tôi không ăn toàn thân đều khó chịu!"
"Kháo!"
Diệp Thần rốt cục nhịn không được, một cước đạp tới trên mặt Văn Tinh.
"Cậu là bạo quân a, làm sao lại đánh tôi?"Văn Tinh tốc độ cực nhanh tránh thoát.
Diệp Thần một cước thế mà rơi vào khoảng không, điều này cũng làm cho hắn cảm thấy khiếp sợ sâu sắc!
Từ lúc bắt đầu vào cửa Diệp Thần đã thăm dò tu vi Văn Tinh, kết quả phát hiện trên người hắn không có chút khí tức võ tu nào, chẳng lẽ tu vi của hắn còn mạnh hơn chính mình?
"Văn Tinh, tu vi của cậu là gì?"Diệp Thần dò hỏi.
"Khụ khụ, hổ thẹn a!"
Văn Tinh mặt mo đỏ ửng, ho khan nói:"Tôi không có tu vi gì, sư phó nói ngày tôi sinh ra tu vi đã bị cao thủ phong ấn, muốn giải trừ phong ấn nhất định phải theo cậu lăn lộn!"
"Sư phó cậu lừa người a?"
Diệp Thần bó tay rồi, phong ấn tu vi một đứa bé cũng không phải võ tu phổ thông có thể làm được, chí ít phải tu sĩ Độ Kiếp Kỳ mới được!
Bất quá điều này cũng làm cho Diệp Thần càng thêm tò mò với Văn Tinh, hắn rốt cuộc là ai mới có thể đưa tới cao thủ phong ấn?
"Sư phó sẽ không gạt tôi, hắn nói sợ thiên hạ sẽ có đại biến, người người sợ hãi! Mà cậu là Chân Long, cho nên để cho tôi xuống núi đầu nhập cậu!"
"Ách đương nhiên, liên quan tới chuyện long này, sư phó có thể là lừa tôi! Cậu xem như là long cũng là một con Sắc Long, tôi đã đến Ninh Châu quan sát cậu thật lâu rồi, bên cạnh cậu quanh đi quẩn lại toàn là mỹ nữ, quá xa xỉ!"Văn Tinh nghiêm trang nói!
"Kháo!"
Diệp Thần nghe xong tức nhức cả trứng, cả giận nói:"Vậy ngươi tranh thủ thời gian cút cho ta, ta cũng không có nói để cho ngươi hỗn cùng ta!"
"Không được!"
Văn Tinh nghe xong thế mà mặt dạn mày dày nói:"Tôi ngàn dặm xa xôi từ phía trên núi chạy đến, cậu không thể đuổi tôi trở về a?"
"Vả lại tôi cũng mang theo lễ vật a!"Văn Tinh nhếch miệng cười một tiếng.
"Lễ vật?"
"Đương nhiên, đến ra mắt sao có thể hai tay trống trơn a!"
Nói xong, Văn Tinh lại từ trên thân xuất ra mấy đồ vật lớn chừng hạt gạo, toàn thân đỏ tươi, cười nói:"Đây là Thiên Sơn Huyết Liên Chủng, cậu gieo xuống tại sơn trang Vân Đỉnh, sau đó bày ra Tụ Linh Trận, mấy tháng sau là có thể nở hoa rồi!"
"Ngọa tào, ngươi còn biết ta ở sơn trang Vân Đỉnh?"Diệp Thần bó tay rồi.
"Đương nhiên, bằng không làm sao theo cậu lăn lộn?"