"Yên tâm, hắn không dám!"
Diệp Thần cười lạnh, hắn đã dám đoán chắc Hoàng Đông Bân không phải xem lầm bệnh, mà là cố ý trị liệu loét dạ dày như ung thư bao tử.
Trần Đạt do dự một chút, cuối cùng cắn răng một cái vẫn là xuất ra một chồng biên lai, giao đến trong tay Diệp Thần.
"Tốt lắm Trần Đạt, đây là ông muốn đối nghịch cùng tôi đúng không!"
"Chờ đó, tôi hiện tại liền để bảo an đuổi các người ra ngoài!"
Hoàng Đông Bân tức hổn hển lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số rồi quát lên với đầu bên kia:"Trương đội trưởng sao, tôi là Hoàng Đông Bân khoa ung bướu, phòng bệnh có người nháo sự, cậu mau dẫn người đến đuổi nhóm này đi!"
"Bác sĩ Hoàng, van cầu ngài đừng đuổi mẹ tôi đi, bệnh của nàng còn chưa xong mà."Diệp Uyển Nhi nghe xong tranh thủ thời gian đau khổ cầu khẩn.
"Hừ! Hiện tại biết cầu sao? Chậm!"Hoàng Đông Bân lạnh lùng nói.
"Thần ca"
Diệp Uyển Nhi chỉ có thể bất lực nhìn về phía Diệp Thần.
Diệp Thần xem hết dùng thuốc bên trên danh sách, giờ phút này sắc mặt đã âm trầm tới cực điểm.
Trong danh sách này có rất nhiều thuốc bổ quý báu, nhưng vấn đề là dạ dày Ngô Quế Hương bây giờ căn bản không cách nào hấp thu, tên Hoàng Đông Bân này hoàn toàn là vì tiền, mà không để ý sống chết bệnh nhân!
"Tiểu Uyển đừng lo lắng, có anh ở đây bác gái sẽ không có việc gì!"
Nói xong, Diệp Thần lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Nhan Thanh, đem tình huống bên này nói một lần.
"Lẽ nào lại như vậy! Bệnh viện tại sao có thể có loại sâu mọt như Hoàng Đông Bân!"Nhan Thanh nghe xong giận tím mặt.
"Sư tỷ, đệ muốn thi châm cho mẹ của Tiểu Uyển, làm phiền tỷ nói một tiếng cùng viện trưởng đi!"
"Đệ cứ việc thi châm, tỷ sẽ gọi điện thoại cho viện trưởng!"
"Tốt!"
Hai người đơn giản hàn huyên vài câu, Diệp Thần vừa cúp điện thoại, liền nghe được Hoàng Đông Bân ở một bên âm dương quái khí nói:
"Tiểu tử, hù dọa ai đây, nếu La viện trưởng nghe cậu, tôi quỳ xuống gọi cậu bằng ba ba cũng được!"
"Ngớ ngẩn!"
Diệp Thần đều chẳng muốn cùng Hoàng Đông Bân phân cao thấp, trực tiếp xuất ra một cái hộp da trâu, từ bên trong lấy ra mấy cây ngân châm, nói với Trần Đạt:
"Bác Trần, nếu như bác tin tưởng cháu, hiện tại cháu ắt có niềm tin có thể trị hết bác gái!"
"Tốt, tôi tin tưởng cậu!"
Ngay cả chính bản thân Diệp Thần cũng không nghĩ tới, Trần Đạt lần thứ nhất cùng hắn gặp mặt, thế mà liền sẽ như thế tin tưởng hắn.
Đã như vậy, Diệp Thần cũng không còn nói nhảm, chỉ thấy tay hắn như gió táp, nhanh chóng đâm xuống ngân châm hai nơi huyệt vị Lương Khâu trên người Ngô Quế Hương đủ.
Một màn thần kỳ lập tức phát sinh, nguyên bản Ngô Quế Hương còn đau đau nhức không thôi, thế mà không đau!
"Tiểu tử, cậu vừa làm cái gì! Xảy ra chuyện sẽ phải ngồi tù a!"
Hoàng Đông Bân thấy thế kinh hãi, vạn nhất nếu là bệnh nhân bị đâm chết sẽ tính lên đầu ai?
Vừa dứt lời bên ngoài phòng bệnh truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập, ngay sau đó mấy tên bảo an vọt vào!
"Bác sĩ Hoàng, ai đang nháo?" Đội trưởng bảo an dẫn đầu hỏi.
"Chính là hắn!"
Hoàng Đông Bân một chỉ Diệp Thần, phẫn nộ quát:"Mau đuổi hắn ra ngoài, còn có người ở giường bệnh số 3, đuổi tất cả ra ngoài!"
"Cái này"
Bảo an do dự, đuổi đi người đang nhảy nhót tưng bừng thì không sao, nhưng người đang nằm trên giường bệnh làm sao đuổi đi?
"Cậu còn đứng ngây đó làm gì, có còn muốn tiếp tục làm hay không!"Hoàng Đông Bân quát lớn.
"Tốt!"
Đội trưởng bảo an cắn răng, chú của Hoàng Đông Bân là phó viện trưởng phụ trách hậu cần bệnh viện, nghiêm chỉnh mà nói bọn họ là người lãnh đạo trực tiếp, thật sự là đắc tội không nổi!
Mưu sinh, thật không dễ!
Người bình thường đều có phiền não cùng bất đắc dĩ của mình, vì bảo trụ bát cơm, bảo an cũng chỉ có thể che giấu lương tâm chuẩn bị xua đuổi người một nhà Trần Đạt.
"Tôi nhìn các người ai dám động đến!"
Diệp Thần lạnh lùng ngồi dậy, lạnh lùng nhìn xem mấy tên bảo an này, ngôn từ chính nghĩa nói:"Tình huống hiện tại của bệnh nhân thật không tốt, nếu như xảy ra chuyện các người có thể phụ nổi trách sao?"
Đội trưởng bảo an liếc qua Ngô Quế Hương trên giường bệnh, trong nháy mắt lâm vào tình trạng tiến thối lưỡng nan.
"Trương đội trưởng, lời của tôi không có trọng lượng đúng không?"Hoàng Đông Bân cả giận nói.
Đúng lúc này một nhóm người vội vàng đi vào phòng bệnh.
"La viện trưởng, sao ngài lại tới đây?"
Hoàng Đông Bân nhìn người tới không khỏi ngây ngẩn cả người, bình thường viện trưởng căn bản không đến phòng bệnh tuần tra, nhưng hôm nay không chỉ có tới, sau lưng còn đi theo mấy tên phòng chủ nhiệm, xảy ra chuyện gì?
La Lượng hung hăng trừng Hoàng Đông Bân một chút, âm thanh lạnh lùng nói:"Hoàng Đông Bân, một hồi ta lại tìm ông tính sổ sách!"
Nói xong, không đợi Hoàng Đông Bân kịp phản ứng, chỉ thấy La Lượng sải bước đi đến trước mặt Diệp Thần, chủ động duỗi ra hai tay, mặt tươi cười nói:
"Diệp bác sĩ, nghĩ không ra chúng ta lại gặp mặt!"