Bảy Vị Sư Tỷ Tuyệt Sắc Của Ta ( Dịch )

Chương 70 - Chương 70. Loét Dạ Dày!

Chương 70. Loét dạ dày! Chương 70. Loét dạ dày!

"Hừ, nhà các người đều thiếu nợ mấy trăm ngàn tiền thuốc, không có tiền cũng đừng đến bệnh viện thêm phiền!"

Nói chuyện chính là một bác sĩ nam cái mặc áo khoác trắng, tóc tai chải chuốt, người này chính là phó chủ nhiệm Hoàng Đông Bân của khoa ung bướu.

Trần Đạt nghe xong xấu hổ cúi đầu, nhìn xem lão bà bị ốm đau tra tấn, tim như bị đao cắt!

"Thực sự không có tiền bán nhà cửa a, cũng không thể nhìn xem lão bà của mình chết đi?"Hoàng Đông Bân thấy Trần Đạt im lặng, cười lạnh nói một câu.

"Cái này"

"Mẹ!"

Đúng lúc này Diệp Uyển Nhi vọt vào phòng bệnh, vừa vặn nhìn thấy dáng vẻ mẹ mình đang đau đến không muốn sống, nước mắt trong nháy mắt như vỡ đê!

"Đến rất đúng lúc, phí còn thiếu mang đến chưa?"

Hoàng Đông Bân ghét bỏ nhéo nhéo cái mũi, bởi vì trên người Diệp Uyển Nhi có cỗ mùi bún thập cẩm cay.

"Hoàng bác sĩ, tôi, tôi giao hai ngàn khối trước được không?"

Khuôn mặt Diệp Uyển Nhi đỏ lên, khoảng thời gian này nàng thậm chí nàng đều phải nhịn ăn sáng, mỗi ngày đi bày quầy bán hàng, nhưng cũng chỉ tích trữ được hai ngàn khối.

"Nói đùa cái gì, mẹ nó thiếu phí mấy trăm vạn, giờ đưa hai ngàn, cô đùa tôi a?"Hoàng Đông Bân nổi nóng nói.

"Tiểu Uyển, bác gái đến cùng bị bệnh gì, làm sao lại thiếu nhiều tiền như vậy?" Diệp Thần một mực quan sát ở bên cạnh mở miệng.

"Bác sĩ Hoàng nói mẹ em là ung thư bao tử, đều phải dùng thuốc nhập khẩu, cho nên mới thiếu nhiều tiền như vậy."Diệp Uyển Nhi khẽ cắn môi son nói.

"Ung thư bao tử?"

"Con gái, vị này là?"

Trần Đạt nhìn thấy Diệp Thần quan tâm lão bà của mình như vậy, không khỏi tò mò hỏi.

"Cha, hắn chính là Diệp tiên sinh con nói với cha."Diệp Uyển Nhi nói.

"......"

Trần Đạt nghe xong mặt lộ vẻ chấn kinh, nhưng rất nhanh lại khôi phục như thường.

Diệp Thần biết được nam nhân này là cha của Diệp Uyển Nhi, lúc này nói:

"Bác Trần, cháu cũng là bác sĩ, có thể để cho cháu xem bệnh cho vợ bác không?"

"Cái này...... Tốt a, làm phiền Diệp tiên sinh!"Trần Đạt tựa hồ rất tín nhiệm Diệp Thần, do dự một chút liền gật đầu đồng ý.

"Cậu là ai a?"

Hoàng Đông Bân ánh mắt bất thiện lườm Diệp Thần một chút, quát lớn:"Đây là bệnh nhân của tôi, ai đồng ý cho cậu xem bệnh!"

"Mới vừa rồi là ông nói muốn nhổ ống dưỡng khí bệnh nhân?"Diệp Thần nghiêng đầu sang chỗ khác lạnh lùng nhìn xem Hoàng Đông Bân.

"Bệnh viện cũng không phải cơ quan từ thiện, thiếu nhiều tiền như vậy không giao, chẳng lẽ không nên sao?"

"Đồ thiếu đạo đức!"

"Thằng khốn, thiếu cái gì đức, ngươi nói hươu nói vượn cái gì!"Hoàng Đông Bân nghe xong giận tím mặt.

"Thiếu y đức, loại người hám lợi rác rưởi như ông làm sao lại trà trộn vào đội ngũ bác sĩ?"

Diệp Thần nói xong lười nhác lại phản ứng đối phương, đi thẳng tới trước giường bệnh, nhìn xem Ngô Quế Hương trên giường bệnh, mặt mũi tràn đầy hòa ái cười nói:

"Bác gái, cháu là bác sĩ, cháu tới giúp bác bắt mạch được không?"

"......"

Ngô Quế Hương đã đau đến nói không Ra lời nói tới, nghe được Diệp Thần nói chỉ là gian nan nhẹ gật đầu.

Lúc này Diệp Thần duỗi ra ba ngón, nhẹ nhàng khoác lên trên cổ tay Ngô Quế Hương.

"Trung y?"

Hoàng Đông Bân đang nổi nóng thấy thế đầu tiên là sững sờ, lập tức mặt mũi tràn đầy khinh thường nói:"Được, tôi cũng phải nhìn xem cậu làm trò cười cho thiên hạ!"

"Đây chính là người bệnh ung thư, Trung y nếu có thể chữa khỏi nàng, tôi gọi cậu là cha cũng được!"

Những bệnh nhân khác trong phòng bệnh cũng không coi trọng Diệp Thần, Trung y càng già càng đáng tiền, người trước mắt này còn rất trẻ tuổi!

Qua một lúc, sắc mặt Diệp Thần nghiêm túc buông lỏng tay ra.

"Diệp tiên sinh, lão bà tôi thế nào?"Trần Đạt vội vàng hỏi.

"Xác thực rất nghiêm trọng!"

Diệp Thần gật gật đầu, nhìn thấy Hoàng Đông Bân bên cạnh mặt mũi tràn đầy đắc ý, ngay sau đó còn nói:"Bất quá cũng không phải là ung thư bao tử, chỉ là loét dạ dày nghiêm trọng mà thôi!"

"Loét dạ dày?"

Trần Đạt cùng Diệp Uyển Nhi đồng thời kinh hô, mấy ngày này lão mụ tại bệnh viện đều là dùng thuốc nhập khẩu trị liệu ung thư bao tử a, cũng đều là không thể đảm bảo chữa khỏi!

"Trời ạ! Bà Ngô không phải ung thư bao tử?"

"Vậy chẳng phải là tiền thuốc kia chẳng phải là ném ra cửa sổ sao, nghe nói nàng dùng thuốc rất đắt!"

"Có thể là xem lầm bệnh hay không?"

"Có thể là người trẻ tuổi này bắt mạch sai đi?"

Các người khác trong phòng bệnh nghe được Diệp Thần nói như vậy, nhao nhao khe khẽ bàn luận

"Quả thực nói bậy nói bạ!"

Hoàng Đông Bân nghe xong sắc mặt biến đổi lớn, thẹn quá thành giận hắn chỉ vào Diệp Thần, giận dữ hét:"Lang băm từ đâu tới, lập tức cút ra ngoài cho ta!"

"Bác Trần, đem đơn thuốc bác sĩ kê cho cháu xem một chút!"

Diệp Thần không có phản ứng Hoàng Đông Bân, quay người nói với Trần Đạt bên cạnh.

"Nếu ông dám cho hắn nhìn liền lập tức xuất viện, còn dám không trả tiền, tôi liền để bảo an đuổi các người ra ngoài!"

Hoàng Đông Bân trong lòng hốt hoảng, nhưng ngoài miệng lại gọi rầm rĩ muốn đuổi người một nhà Trần Đạt đi.

Bình Luận (0)
Comment