"Tôi xem một chút!"
La Lượng tiếp nhận danh sách xem xét, sắc mặt trong nháy mắt âm trầm xuống.
Hoàng Đông Bân ở một thấy thế bị dọa đến nuốt ngụm nước bọt, vội vàng biện minh cho mình nói:"Thể chất mỗi người khác biệt, bệnh tình của Ngô Quế Hương phải dùng thuốc đại bổ mới có thể chuyển biến tốt đẹp!"
"Nhưng nàng chuyển biến tốt sao?"Diệp Thần lạnh lùng nói.
"Cái này"
Tốt cái rắm!
Trước đây không lâu Hoàng Đông Bân còn chuẩn bị để y tá nhổ ống thở, làm sao lại tốt!
"Hoàng Đông Bân, ông bị cách chức!"La Lượng băng lãnh nói.
"A? La viện trưởng, ngài, ngài không thể làm như vậy a!"Hoàng Đông Bân nghe xong lo lắng, nói"Khoa ung bướu chúng ta là khoa có thu nhập tối cao trong toàn viện, công lao ở trong đó của tôi là lớn nhất a!"
"Im miệng!"
La Lượng giận tím mặt, hung hăng trừng Hoàng Đông Bân một chút, quay đầu nói với bảo an:"Trương đội trưởng, đem gia hỏa này mang ra ngoài, ta không muốn nhìn thấy hắn!"
"Vâng, viện trưởng!"
Lần này lão Trương không chút do dự, hắn đã sớm không quen nhìn tên Hoàng Đông Bân ngang ngược càn rỡ này.
Nếu không phải cố kỵ hắn có thân thích là phó viện trưởng, đã sớm nhổ một miếng nước bọt trên mặt hắn, ngay cả gia đình công nhân vệ sinh đều hố, đồ chơi thiếu y đức!
Hoàng Đông Bân rất nhanh bị lão Trương lôi lôi kéo kéo kéo ra ngoài, mà lúc này Ngô Quế Hương cũng bị đẩy trở về, kết quả kiểm tra cũng ra.
Bọn người La Lượng vội vàng cầm qua kết quả kiểm tra xem xét, lập tức cả kinh trợn mắt hốc mồm!
"Cái này, sao lại có thể như thế a? Bết thủng dạ dày của bệnh nhân vậy mà có thể khép lại?"
"Trời ạ, chỉ số thân thể của bệnh nhân khôi phục quá nhanh đi!"
Trong phòng bệnh, một đám bác sĩ chủ nhiệm nhao nhao phát ra sợ hãi thán phục, đánh chết bọn họ cũng không nghĩ đến hiệu quả châm cứu sẽ có thần kỳ như vậy!
Mà những bệnh nhân khác biết được Diệp Thần dùng mấy châm liền giải quyết bệnh tình của Ngô Quế Hương, lập tức sôi trào!
"La viện trưởng, chúng tôi muốn đổi bác sĩ!"
"Đúng! Chúng tôi muốn vị soái ca này chữa bệnh, dùng bao nhiêu tiền đều được!"
"Đồ họ Hoàng thiếu y đức, kê cho người ta thuốc mấy trăm vạn còn không bằng mấy đâm của bác sĩ Diệp, tôi cũng muốn đổi bác sĩ!"
"…."
Diệp Thần thấy thế cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nhún vai.
Hắn không phải Bồ Tát cứu người, vừa rồi vì Ngô Quế Hương chữa trị dạ dày bị hao tổn, hắn đã tiêu hao không ít chân khí, đương nhiên sẽ không đáp ứng yêu cầu của những bệnh nhân này.
"Chậc chậc, bác sĩ Diệp quả nhiên lợi hại!"
La Lượng sớm đã phục sát đất, kết quả lại là đánh chủ ý lên Diệp Thần
"Bác sĩ Diệp, lần trước Nhan giáo sư nói cho cậu sao, nếu như cậu chịu đến bệnh viện chúng tôi công tác, bất kỳ điều kiện gì tôi đều tận lực thỏa mãn, như thế nào?"
"Thật xin lỗi, La viện trưởng, con người tôi tự do đã quen, không quá thích hợp công việc 9 giờ sáng tới 5 giờ chiều về!"
"Không quan hệ a, chỉ cần cậu đồng ý, bệnh viện chúng tôi có thể mời cậu làm chuyên gia Trung y, không cần mỗi ngày tới làm, một tuần tới một lần chỉ đạo cấp dưới làm việc là được rồi!"
"Cái này"
"Tiền lương trăm ngàn! Bác sĩ Diệp, đây là tiền lương tối cao tôi có thể đưa ra!"La Lượng cười khổ nói.
"Tốt a!"
Diệp Thần tỉ mỉ nghĩ lại, lão đầu không phải để cho mình đem y thuật bản phái phát làm rạng rỡ nào, với cả địa vị bệnh viện xem ra cũng không tệ, thế là đồng ý lời mời từ La Lượng.
"Đúng rồi La viện trưởng, Hoàng Đông Bân kê loạn đơn thuốc"
"Xin bác sĩ Diệp yên tâm, tôi sẽ lập tức sắp xếp người xử lý, tất cả các loại thuốc không hợp lý sẽ được hoàn trả!"La Lượng nói.
Diệp Thần quay người nhìn về phía Diệp Uyển Nhi, nói với nàng:"Tiểu Uyển, anh còn có việc muốn đi trước một bước, chút nữa anh sẽ viết phương thuốc, em nhớ bốc thuốc đúng hạn cho bác gái uống!"
"Tốt, cám ơn anh, Thần ca!"
Diệp Uyển Nhi khéo léo gật gật đầu, trong ánh mắt nhìn về phía Diệp Thần nhiều một tia thần thái khác thường.
La Lượng nghe thấy Diệp Thần lại muốn viết phương thuốc, vội vàng để cho người cầm tới giấy bút, sau đó liền thấy Diệp Thần ở phía trên rồng bay phượng múa viết phương thuốc.
"Chiếu cố bác gái cho tốt, anh đi trước!"Diệp Thần cười nhạt một tiếng, nói xong đem phương thuốc giao cho Diệp Uyển Nhi, chuẩn bị rời đi.
"Khoan đã!"
Lúc đi tới cửa, Trần Đạt đột nhiên gọi Diệp Thần lại.
"Bác Trần, bác còn có việc?"Diệp Thần hỏi.
"Diệp Thần, tôi muốn đơn độc tâm sự với cậu."Trần Đạt thần tình nghiêm túc.
"Tốt!"
Kỳ thật Diệp Thần cũng rất tò mò, mình cùng Trần Đạt rõ ràng là lần đầu gặp mặt, thế nhưng vì sao hắn lại tín nhiệm mình như thế, trong này có lẽ còn có cố sự không muốn người biết?
Hai người tới hành lang ngoài bệnh viện, Trần Đạt móc ra bao thuốc đưa cho Diệp Thần một cây.
"Cháu không hút!"Diệp Thần lắc đầu.
"Không hút thuốc lá là tốt, cái đồ chơi này vừa hại thân vừa tốn tiền!"
Trần Đạt cười tự giễu một cái, nhưng vẫn là đốt một điếu thuốc thơm, thật sâu hít một hơi, sau đó từ trong lỗ mũi toát ra hai đạo khói đặc, giống như ống khói.
Liên tiếp rít mấy hơi, Trần Đạt lại trầm mặc không nói.