"Bác Trần, bác biết cháu, đúng không?"Diệp Thần thấy đối phương nãy giờ không nói gì, chủ động mở miệng hỏi.
"Nghiêm chỉnh mà nói, tôi biết cậu cùng cha của Tiểu Uyển!"
Trần Đạt thở dài, cắn răng tựa hồ hạ quyết tâm mới lên tiếng:"Kỳ thật trước kia tôi là nhân viên công tác chính phủ, là đồng sự của cha cậu, cha Tiểu Uyển!"
Nghe được Trần Đạt nói lên cha mẹ, sắc mặt Diệp Thần trong nháy mắt ngưng trọng lên.
Hắn có dự cảm, lời kế tiếp của Trần Đạt, tuyệt đối có quan hệ đến cái chết của cha mẹ!
Quả nhiên, khi Trần Đạt đốt điếu thuốc thứ hai, rốt cục nhả ra!
"Diệp Thần, cha mẹ của cậu thật ra là nhận ủy thác của người khác, bọn họ cũng không phải là cha mẹ ruột của cậu, biết sao?"Trần Đạt hỏi.
"Cháu biết, Bác Trần, có phải bác biết ai giết cha mẹ cháu hay không?"
Trần Đạt cắn răng, đem điếu thuốc trong tay hung hăng đập xuống đất, lại dùng chân giẫm lên, thấp giọng nói:
"Cha mẹ ruột của cậu bởi vì đắc tội quyền quý, đối phương muốn chém tận giết tuyệt bọn họ!"
"Chém tận giết tuyệt?"
Diệp Thần nghe được bốn chữ này, thanh âm đột nhiên trở nên lạnh, trên thân tản mát ra một cỗ sát ý nồng đậm.
"Cha của cậu là bất đắc dĩ, chỉ có thể giao cậu cho chiến hữu của tôi là Diệp Viện Triều, cũng chính là cha nuôi của cậu."
"Về sau cha mẹ cậu liền biến mất, mà quyền quý không biết như thế nào biết được tồn tại của cậu, liền an bài người đến Ninh Châu trảm thảo trừ căn!"
"Chuyện kế tiếp, tôi nghĩ cậu hẳn là đều biết!"
Trần Đạt nói xong, thật sâu nhìn Diệp Thần một chút.
Hắn làm lính trinh sát mười năm trong bộ đội, gặp qua sinh tử vô số, nhưng vừa rồi trên thân Diệp Thần phát tán ra sát khí, vẫn là để hắn cảm nhận được một tia kinh khủng!
Những năm này, Diệp Thần đến cùng kinh lịch cái gì, mới có thể để hắn có được sát khí mạnh như thế?
"Bác Trần, Ninh Châu tham dự sát hại cha mẹ cháu có ai, chắc hẳn bác phải biết đi?"
"Biết!"
Trần Đạt gật gật đầu, nhưng lời nói xoay chuyển khuyên nhủ:"Bất quá lấy tình huống bây giờ của cậu, tốt nhất đừng hành động thiếu suy nghĩ, vạn nhất đánh rắn động cỏ, các quyền quý biết cậu còn chưa có chết liền phiền toái!"
"Cháu chỉ muốn biết đều có ai!"Ngữ khí Diệp Thần kiên định.
"Ài, nếu cậu nhất định muốn biết, tôi cho cậu biết cũng không sao"
Trần Đạt tiến đến bên tai Diệp Thần, nhỏ giọng nói ba cái tên của ba gia tộc, cuối cùng vẫn không quên dặn dò:"Diệp Thần, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, đợi đến lúc cánh chim bay cao báo thù cũng không muộn!"
"Cám ơn bác, Bác Trần, cháu biết nên làm như thế nào!"
Diệp Thần hừ lạnh một tiếng, thản nhiên nói:"Người giết cha mẹ cháu, đừng mong thoát đi một ai!"
"…"
Trần Đạt nhìn thấy dáng vẻ không giết không thôi của Diệp Thần không khỏi thở dài, có phải mình làm sai hay không, không nên nói cho Diệp Thần sớm như vậy?
Sau khi từ bệnh viện rời đi, Diệp Thần vừa trở lại trên xe mình, liền nhận được Ảnh Tử gọi điện thoại tới.
"Long Vương, những người năm đó tham dự sự kiện kia đều tra rõ ràng."
"Kim gia, Hứa gia, Tưởng gia, là bọn họ đúng không?"
"Ngài cũng biết?"Ảnh Tử sững sờ.
"Ân, ta muốn để bọn họ cảm nhận được cái gì gọi là tử vong sợ hãi, không nóng nảy động thủ, tới từng nhà đi!"
Thanh âm Diệp Thần băng lãnh, hắn cũng cảm thấy Trần Đạt có đạo lý.
Mặc dù ba cái gia tộc này không đủ gây sợ, nhưng sau lưng bọn chúng còn đứng lấy quyền quý, vì không đánh cỏ động rắn, học được ẩn tàng vẫn có thể xem là một cái cử chỉ sáng suốt.
"Vậy chúng ta ra tau với ai trước?"
"Kim gia!"
"Thuộc hạ minh bạch!"
Cúp điện thoại Diệp Thần thu thập xong tâm tình, trực tiếp lái xe về tới trong nhà.
Tô Tuyết Di cho mở cửa.
"Diệp Thần, anh trở về."
"Ân."
Diệp Thần mới vừa vào cửa, liền nghe được Lý Hương Cầm lại đang 'Thuần phu'!
"Tô Vạn Đạt, lần sau ông xào rau có thể đừng thả nhiều dầu như vậy được hay không, ông muốn vỗ béo tôi à!"
"Quên đi, lần sau cũng không tiếp tục để ông nấu cơm!"Lý Hương Cầm hét lên.
"Cũng đâu có nhiều dầu đâu?"
"Còn dám mạnh miệng, có phải là muốn để tôi trở nên béo ục ịch, sau đó ông ra ngoài tìm tiểu lão bà nha!"
"…"
Tô Vạn Đạt im lặng, dứt khoát liền im lặng không nói, miễn cho cọp cái càng nói càng hăng hái, đến cuối cùng không may vẫn là mình.
"Mẹ, mẹ nói ít vài câu đi, Diệp Thần trở về!"
Tô Tuyết Di đều nghe không nổi nữa, lão mụ mỗi ngày ở nhà đều 'Khi dễ' Lão ba, có ý tứ sao?
"Diệp Thần a, trở về quá đúng lúc, mẹ vợ của cậu vừa vặn muốn tìm cậu đây!"Tô Vạn Đạt nhìn thấy Diệp Thần tới, phảng phất gặp được cứu tinh, nhanh chóng đem hắn trở thành tấm mộc của mình.
"Cô Lý, cô tìm cháu có chuyện gì?"
"Diệp Thần, tôi hỏi cậu!"
Lý Hương Cầm thở phì phò nói:"Làm sao Tô gia còn chưa tới tìm con gái tôi, không phải cậu nói bọn họ sẽ đến cầu con gái của tôi trở về làm tổng giám đốc sao?"
"Hôm nay có chút bận bịu, kém chút quên chuyện này, để cháu đánh một cuộc điện thoại!"
Diệp Thần vỗ trán một cái, hôm nay vào xem buổi ra mắt, kết quả quên nói chuyện của Tô Tuyết Di.