Bảy Vị Sư Tỷ Tuyệt Sắc Của Ta ( Dịch )

Chương 79 - Chương 79. Đao Thương Bất Nhập!

Chương 79. Đao thương bất nhập! Chương 79. Đao thương bất nhập!

"Ngọa tào! Tiểu tử ngươi quá ngưu bức, đi chết đi!"

Mấy tên giặc cướp cảm giác mình được để mắt đến, trong đó một tên dáng dấp gầy như khỉ, đưa tay nhắm ngay Diệp Thần bắn một phát!

Phanh!

Tiếng súng vang lên!

Lần này thế nhưng làm người bên ngoài lo lắng, nhất là Kiều An Na nghe được tiếng súng, trong nháy mắt gương mặt xinh đẹp trở nên trắng bệch, nàng ý đồ xông đi vào tìm tòi hư thực, kết quả lại bị cảnh sát ngăn cản!

"Xong, kia tiểu tử khẳng định chết!"

"Sao có thể không chết, ai bảo hắn cho mình là siêu nhân a, lỗ mãng liền dám vào đi cứu người!"

"Đoán chừng là nghĩ anh hùng cứu mỹ nhân đi?"

"…"

Quần chúng vây xem ăn dưa nghị luận ầm ĩ, Diệp Thần chết sống không có quan hệ gì với bọn họ, bọn họ chỉ muốn xem kịch vui, chỉ thế thôi!

"Im miệng!"

Kiều An Na quay đầu lạnh lùng trừng những người này một chút, cả giận nói:"Ai còn dám nói xấu sư đệ ta, cẩn thận ta không khách khí với hắn!"

"Sư tỷ, đừng phản ứng bọn họ, chỉ cần Diệp Thần không có việc gì liền tốt!"Nhan Thanh An an ủi nói.

Vừa dứt lời, trong tiệm lại truyền tới mấy tiếng súng vang, điều này càng làm cảnh sát lo lắng, mắt nhìn thấy tình huống càng ngày càng hỏng bét, thực sự không được cũng chỉ có thể cường công!

bên trong tiệm vàng.

Giặc cướp đồng dạng là trợn mắt hốc mồm.

Bởi vì bọn họ bắn ra năm phát súng, gia hỏa Diệp Thần này còn hoàn hảo không chút tổn hại đứng tại chỗ, chỉ là duỗi ra một cái tay ngăn tại phía trước.

"Ta đã sớm nói, súng của các ngươi vô dụng đối với ta!"

Diệp Thần nhếch miệng cười một tiếng, lập tức mở bàn tay thả xuống dưới.

Binh linh bang lang.

Năm đầu viên đạn ứng theo âm thanh rơi xuống đất, Diệp Thần thế mà tay không tiếp đạn?

Giặc cướp thấy thế dọa đến tê cả da đầu, tiểu tử trước mắt này còn là người sao, thế mà ngay cả đạn đều có thể tiếp được!

"Má ơi, quỷ a!"

Tên khỉ ốm khai súng đầu tiên sợ vỡ mật, quát to một tiếng liền chạy ra bên ngoài tiệm vàng.

Diệp Thần cũng không để ý hắn, tùy ý chạy qua từ bên cạnh khỉ ốm, lạnh lùng nhìn xem râu quai nón nói:"Lập tức thả sư tỷ ta, bằng không ta sẽ lấy mạng chó của ngươi!"

"Ngươi, ngươi chớ làm loạn a! Nếu không ta giết nàng!"Râu quai nón nuốt ngụm nước bọt, ngoài mạnh trong yếu quát lên với Diệp Thần.

"Thứ không biết chết sống!"

Diệp Thần lười nhác lại nói nhảm, như thiểm điện giơ tay lên, râu quai nón còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, ngay sau đó ngửa mặt lên trời ngã xuống đất cứ thế mà chết đi

Tên giặc cướp cuối cùng còn lại thấy thế, tròng mắt đều muốn trợn lồi ra, dưới tình thế cấp bách hắn giơ súng nhắm ngay Liễu Nhược Hi.

"Muốn chết!"

Liễu Nhược Hi đã được thả lại tự do, sao có thể để mặt hàng giặc cướp này làm bị thương, chỉ thấy nàng khẽ kêu một tiếng, thân hình lóe lên đảo mắt liền tới bên người giặc cướp, nàng bắt lấy cổ tay giặc cướp, vặn ngược lên một cái!

Ba!

Súng ống giặc cướp trong nháy mắt rớt xuống đất, không đợi hắn kịp phản ứng, Liễu Nhược Hi làm một tác xinh đẹp vật qua vai, trực tiếp vật cho tên giặc cướp ngã như chó đớp cứt, răng đều đập nát hai cái, máu tươi trong nháy mắt từ trong miệng hắn phun ra ngoài!

Trong nháy mắt Liễu Nhược Hi liền chế phúc tên giặc cướp, nói với nhân viên tiệm vàng:

"Mọi người đừng sợ, giặc cướp đã bị khống chế!"

"Tạ ơn, tạ ơn mỹ nữ cảnh sát, tạ ơn thiếu hiệp!"

Cửa hàng trưởng tiệm vàng kích động đến lệ rơi đầy mặt, hắn vốn cho rằng hôm nay chết chắc, không nghĩ tới phong hồi lộ chuyển lại còn sống.

"Soái ca, cậu thật lợi hại a, cám ơn cậu đã cứu tôi!"

"Soái ca, cậu có Wechat sao? Chúng ta thêm Wechat đi?"

"…"

Nữ nhân viên trong tiệm vàng sống sót sau tai nạn, sau khi hoảng hốt đều ném 'Cành ô liu' với Diệp Thần, ai không muốn có một người bạn trai tay không tiếp đạn a!

Diệp Thần tức xạm mặt lại, trong lòng tự nhủ các ngươi có thể bí mật một chút hay không, sư tỷ ta ở bên cạnh nhìn xem a!

Quả nhiên, hắn vừa quay đầu lại phát hiện Liễu Nhược Hi đang một mặt nghiền ngẫm mà nhìn mình, ánh mắt kia còn giống như rất u oán

"Ách sư tỷ, tỷ không sao chứ?"

"Thối đệ đệ, đệ tu vi cao như vậy a, thế mà có thể đao thương bất nhập!"

Liễu Nhược Hi thấy Diệp Thần không có phản ứng những nữ nhân viên cửa hàng kia, trên mặt lúc này mới lộ ra nụ cười.

"Hắc hắc, bình thường thôi, vẫn chênh lệch nhiều so với lão đầu!"Diệp Thần nhếch miệng cười một tiếng, nói:"Sư tỷ, đói bụng không? Chúng ta đi ăn một chút gì đi, Đại sư tỷ các nàng còn ở bên ngoài chờ lấy a!"

"Chờ chút!"

Liễu Nhược Hi từ dưới đất cầm lên giặc cướp, rồi mới lên tiếng:"Đi thôi!"

Lúc bọn người Diệp Thần bình yên vô sự đi ra, hiện trường phát ra tiếng vỗ tay như sấm rền vang, cũng có phóng viên dùng camera đem toàn bộ hành trình một màn ghi lại.

"Triệu cục trưởng, một giặc cướp khác chết, gia hỏa này bị tôi chế phục!"Liễu Nhược Hi mang theo giặc cướp đi đến trước mặt chào hỏi người đứng đầu Cục Cảnh Sát thành phố Ninh Châu, Triệu Đông Lai.

"Mang đi!"

Triệu Đông Lai vung tay lên, lập tức có nhân viên cảnh sát đi lên đem giặc cướp trói ngược lại mang lên xe cảnh sát.

Về phần tên khỉ ốm vừa rồi chạy ra ngoài, con hàng này đã sớm tước vũ khí đầu hàng, không có để cảnh sát lãng phí một viên đạn.

Bình Luận (0)
Comment