Tôn Bảo Bảo nghe xong tức giận đến đau meo meo, nàng tại viện y học thế nhưng là tốt nghiệp loại xuất sắc, làm sao lại không có thiên phú.
"Im miệng, ai cho phép cháu nói chuyện như thế với Diệp tiên sinh!"
Tôn Trường Sinh nghe xong dọa sợ, vội vàng quát lớn cháu gái của mình.
"Gia gia"
"Nhanh xin lỗi sư tổ cho ta!"
"Cháu"
Tôn Bảo Bảo ủy khuất vô cùng, bất quá nhìn thấy bộ dạng tức giận của gia gia, nàng chỉ có thể tâm không cam tình không nguyện nói câu xin lỗi với Diệp Thần.
"Tôn lão, nàng vẫn còn con nít, coi như xong đi!"Diệp Thần cười xấu xa nói.
"Ai, là đồ đệ quản giáo không nghiêm, sư phụ người tuyệt đối đừng so đo với Bảo Bảo!"
Tôn Trường Sinh nhìn xem cháu gái mình tức giận thở phì phò, thở dài nói:"Đứa nhỏ này từ nhỏ đã không có cha mẹ, là một tay đồ đệ nuôi nàng lớn, cũng khó tránh khỏi chút nuông chiều."
Diệp Thần nghe xong thầm giật mình, quay đầu nhìn về phía Tôn Bảo Bảo, hoàn cảnh của nha đầu này chẳng phải là giống mình sao?
"Hừ! Nhìn cái gì vậy, chưa thấy qua mỹ nữ a!"
"…"
Diệp Thần cười nhạt một tiếng, đừng nhìn Tôn Bảo Bảo dáng dấp rất manh manh, nhưng tính tình tuyệt đối không nhỏ, ngược lại là có điểm giống Tam sư tỷ!
Cũng không biết Tam sư tỷ lúc nào trở về
"Sư phụ, người tìm đến đồ đệ có chuyện gì không?"Tôn Trường Sinh thấy Diệp Thần thất thần không khỏi hỏi.
"Suýt nữa quên mất!"
"Tôn lão, nghe nói trong tay lão có có Linh Chi Ngàn Năm?"Diệp Thần nói xong lại nhìn về phía hộp gấm màu đỏ trong tay Tôn Trường Sinh.
Khứu giác của hắn cực kì nhạy cảm, từ lần thứ nhất nhìn thấy hộp gấm liền ngửi ra bên trong có mùi linh chi.
"Linh chi?"
Tôn Trường Sinh vô ý thức cầm lấy hộp, hỏi:"Sư phụ, người muốn linh chi làm gì?"
"Tôn lão, lão vẫn là gọi tên của ta đi!"Diệp Thần nói thẳng:"Ta muốn linh chi luyện đan, không biết lão có thể nhường cho ta hay không, bao nhiêu tiền cũng không có vấn đề gì!"
"Không được ~!"
Không đợi Tôn Trường Sinh nói chuyện, Hàn Bân nghe thấy Diệp Thần đánh chủ ý với linh chi, lúc này phản đối nói:
"Tôn lão, cái gốc linh chi này ngài đáp ứng cho tôi, ngàn vạn không thể cho những người khác a!"
"Cái này"
Tôn Trường Sinh cũng gặp khó khăn, bất quá hắn rất nhanh liền suy nghĩ ra một biện pháp vẹn toàn cả đôi bên, cười nói:
"Hàn Bân, nếu sư Diệp tiểu hữu muốn linh chi, ta chỉ có thể cho hắn! Về phần bệnh Hàn lão, ta nghĩ cậu có thể mời Diệp tiểu hữu xuất thủ, hắn nhất định có thể chữa khỏi bệnh cho Hàn lão!"
"Cái gì?"
Hàn Bân nghe xong không khỏi có chút nổi giận, hung hăng trừng Diệp Thần một chút, tức giận nói:"Tôn lão, lão không nói đùa với tôi a? Tiểu tử này làm sao có thể là thần y, có phải là lão bị lừa hay không?"
"Tôn lão, gia hỏa này là ai a?"Diệp Thần nhíu nhíu mày, Hàn Bân không phải liền là nói hắn là lừa đảo sao?
"Diệp tiểu hữu, lúc trước tôi đáp ứng cho Hàn Bân linh chi, chuyện là như thế này….."
Tôn Trường Sinh cũng không có giấu diếm, đem trọn vẹn một năm một mười nói cho Diệp Thần.
"Thì ra là thế!"
Diệp Thần bừng tỉnh đại ngộ, quay đầu nhìn về phía Hàn Bân trên dưới đánh giá một phen, cau mày nói:"Vị tiên sinh này, tôi nhìn ra tiên sinh là người ngoài mạnh trong yếu, thân thể hư nhược, bình thường làm sao không biết tiết chế một chút a?"
"Cậu, cậu chớ nói nhảm, hư chỗ nào mà hư!"
Hàn Bân nghe xong quá sợ hãi, thâm nghĩ con mắt của gia hỏa này là X-quang a, làm sao một chút liền có thể nhìn ra mình hư nhược?
Thân là con trưởng Hàn gia, Hàn Bân cũng là bởi vì thân thể hư, kết hôn vài chục năm không rụng trứng phát nào, cho nên phụ thân hắn không dám giao sản nghiệp cho hắn, mà là chuẩn bị giao cho đệ đệ của hắn.
Hàn Bân sở dĩ đi cầu Linh Chi Ngàn Năm, cũng là hi vọng nhờ vào đó thu hoạch được hảo cảm phụ thân, từ đó kế thừa sản nghiệp gia tộc.
"Không thừa nhận coi như xong, mỗi đêm đều phải lội nhà vệ sinh ba đến bốn lần, mỗi ngày vừa đến giữa trưa liền cảm giác choáng đầu hoa mắt có phải không?"Diệp Thần một mặt hài hước nhìn xem Hàn Bân hỏi.
"Cái này"
"Tin tưởng tôi, nhiều nhất năm năm nữa anh sẽ nằm trên giường không dậy nổi, nói đến thế thôi có tin hay không là tùy anh!"
Lúc này Hàn Bân đã mồ hôi đầm đìa, bởi vì vừa vặn vào lúc giữa trưa, hắn rất muốn phản bác, nhưng lại bất lực!
"Tiểu Hàn, kỳ thật lần trước ta cũng đã nói thân thể cậu hư nhược, không có uống thuốc sao?"Tôn Trường Sinh cau mày nói.
"Có, có uống a!"
"Vô dụng!"
Diệp Thần cười nhạt một tiếng, nói:"Âm dương đều hư, chức năng không được đầy đủ, uống nhiều thuốc bổ cũng là vô dụng! Hiện tại vào lúc giữa trưa đã đến, anh ngồi xổm xuống mấy giây lại đứng lên thử một chút!"
"Hừ, ngồi xổm liền ngồi xổm!"
Dù ngoài miệng Hàn Bân không phục, nhưng thân thể đã dựa theo lời Diệp Thần nói mà làm.
Kết quả, hắn ngồi xổm xuống mấy giây sau lại đứng lên, kết quả trước mắt đột nhiên tối sầm, kém chút không có trực tiếp ngất đi.
"Hắc hắc, tôi đã nói hư mà!"Diệp Thần nhếch miệng cười một tiếng.