Bảy Vị Sư Tỷ Tuyệt Sắc Của Ta ( Dịch )

Chương 93 - Chương 93. Thuốc Đến Bệnh Trừ!

Chương 93. Thuốc đến bệnh trừ! Chương 93. Thuốc đến bệnh trừ!

Một bên Tôn Bảo Bảo thấy thế nhịn không được trợn mắt nhìn Diệp Thần một chút, gia hỏa này thật đúng là bị hắn nói trúng, cũng coi như có chút bản sự đi!

"Tiên sinh, cứu tôi!"

Hàn Bân cũng không dám lại mạnh miệng, nếu quả thật giống Diệp Thần nói tới mấy năm sau mình liền sẽ ốm đau không dậy nổi, đời này chẳng phải xong sao?

"Diệp tiểu hữu, cậu liền giúp Tiểu Hàn một chút đi!"

Tôn Trường Sinh nghĩ nghĩ nói:"Nhà hắn là thương nghiệp dược liệu lớn ở tỉnh thành, nói không chừng về sau hai người còn có thể trở thành bằng hữu a!"

"Thương nghiệp dược liệu?"

Diệp Thần sáng mắt lên, tương lai mình luyện chế đan dược khẳng định cần các loại dược liệu, nếu có nhận biết một nhà thương nghiệp dược liệu xác thực thuận tiện rất nhiều.

"Tốt a, xem ở phân thượng Tôn lão, tôi liền giúp anh một lần!"

Diệp Thần nói xong từ trên thân móc ra một cái bình sứ, từ bên trong đổ ra hai viên thuốc trắng như tuyết, đưa cho Hàn Bân nói:"Đây là viên Tuyết Sơn Thiềm Thử, anh phân ra bốn lần dùng, trong vòng mười ngày thuốc đến bệnh trừ!"

"Thuốc đến bệnh trừ?"

"Ách, đó chính là thận của anh sẽ trở nên rất cường hãn, hiểu không?"

"Tạ ơn Diệp tiên sinh!"

Hàn Bân nghe xong cao hứng không thôi, như nhặt được chí bảo tiếp nhận hai viên thuốc, không nói hai lời lúc này liền cắn nửa viên nuốt vào trong bụng.

Rất nhanh, một dòng nước ấm bay lên từ bụng dưới của hắn, cảm nhận được dị dạng Hàn Bân mở to hai mắt nhìn, hoảng sợ nói:"Tôi cảm giác toàn thân nóng hầm hập, đầu cũng không choáng, chân cũng không mềm nhũn, quá thần kỳ đi!"

Nghe được hắn nói như vậy, Tôn Trường Sinh trơ mắt nhìn bình sứ trong tay Diệp Thần, trong ánh mắt toát ra khát vọng.

"Tôn lão, lão cũng muốn đến một viên?"Diệp Thần cười nói.

"Khụ khụ vẫn là thôi đi."

Tôn Trường Sinh mặt mo đỏ ửng lắc đầu, hắn là người cô đơn, thận quá cường hãn ngược lại không có chỗ mà phát tiết.

"Diệp tiên sinh, ngài hiện tại có thời gian hay không, có thể đi nhà tôi một chuyến được không?"

"Phí đến nhà khám bệnh nhiều ít như nào cũng không có vấn đề gì!" Thái độ của Hàn Bân đối với Diệp Thần lập tức xoay chuyển 180 độ, nói chuyện cung kính rất nhiều.

"Được thôi, vừa vặn tôi có thời gian liền theo anh một chút!"

Diệp Thần gật gật đầu, mình muốn lấy linh chi trong tay Hàn Bân, tốt xấu cũng phải cho một lời lẽ hợp lý mới được.

"Tôi cũng muốn đi!"

Để cho người ta không nghĩ tới chính là, Tôn Bảo Bảo thế mà nhảy ra nói mình muốn đi.

"Cô đi làm gì, tôi cũng không cần trợ thủ!"Diệp Thần sững sờ.

"Hừ, còn lâu tôi mới làm trợ thủ cho cậu, tôi chỉ là không tin cậu có thể trị hết cho Hàn lão!"

Tôn Bảo Bảo yêu kiều hừ một tiếng, ngay cả gia gia của nàng đều không chữa khỏi bệnh, Diệp Thần lại có thể trị hết, nàng còn lâu mới tin!

"Cháu gái ngoan, cháu đi theo bên cạnh Diệp tiểu hữu nhớ học tập cho giỏi, không nên thêm phiền phức, biết chưa?"

Tôn Trường Sinh vui mừng cười, hắn cảm thấy cháu gái cùng Diệp Thần rất xứng đôi.

"Tôn lão, linh chi bao nhiêu tiền quay đầu nói cho tôi, tôi chuyển khoản cho lão!"

"Diệp tiểu hữu nói quá lời! Bảo mã tặng anh hùng, cái gốc linh chi này chỉ có trong tay cậu mới có thể phát huy được hết tác dụng, đừng đề cập tiền!"Tôn Trường Sinh cười nói.

"Vậy tôi cũng không thể lấy không a!"

Diệp Thần nghĩ nghĩ nói:"Không bằng tôi đem châm phổ Kim Hỏa Cửu Châm viết cho lão đi!"

"A!"

Tôn Trường Sinh nghe xong liền kích động, không nghĩ tới linh chi của mình có thể đổi lại châm pháp cổ thất truyền, khoản giao dịch này cũng quá là hái hoa!

Hắn vội vàng tìm tới giấy bút, Diệp Thần rất nhanh liền viết ra châm phổ, giao cho Tôn Trường Sinh.

"Chữ viết cũng không tệ lắm nha!"

Tôn Bảo Bảo liếc qua, trong nháy mắt bị bút pháp cứng cáp hùng hồn trên trang giấy hấp dẫn.

"Không có kiến thức!"

Ai ngờ Diệp Thần căn bản không cảm kích, nói xong liền cáo biệt Tôn Trường Sinh, trực tiếp đi ra sân.

"Đồ vô lại, cậu nói ai không có kiến thức, kiến thức của bản tiểu thư rất nhiều!"

Tôn Bảo Bảo tức giận đến mức giậm chân, bất quá tức thì tức, nàng thấy Diệp Thần đi, cũng chỉ có thể cắn chặt răng đi theo sau.

Nhìn xem bóng lưng cháu gái rời đi, Tôn Trường Sinh cười hắc hắc:

"Linh chi đổi châm phổ, kiếm lợi lớn!"

Nói xong lão đầu vui mừng đi về đến phòng, một lòng một dạ nghiên cứu châm phổ.

Từ Ninh Châu đến tỉnh thành lái xe không tới một giờ, Diệp Thần lái xe đi theo phía sau xe Hàn Bân, rất nhanh liền tiến vào phạm vi tỉnh thành.

Trên đường, hắn nhận được Phùng Tử Luân gọi điện thoại tới.

"Diệp tiên sinh, hiện tại ngài có rảnh hay không?"Phùng Tử Luân hỏi.

"Phùng thiếu a, có chuyện gì nói đi!"

"Diệp tiên sinh khách khí!"

Phùng Tử Luân cười làm lành nói:"Nếu như ngài có thời gian, ban đêm gia gia của tôi muốn mời ngài bữa cơm, ngài nhìn có được hay không?"

"Được rồi, đến lúc đó sẽ liên lạc lại đi!"

Diệp Thần cũng không nghĩ nhiều, Phùng gia đưa phòng lại đưa xe, bây giờ muốn mời mình ăn bữa cơm cũng không nên cự tuyệt đi!

"Quá tốt rồi, ban đêm tôi tới đón ngài!"Phùng Tử Luân cao hứng nói.

"Không cần, cậu đem vị trí gửi cho tôi là được!"

"Tốt!"

Bình Luận (0)
Comment