Bảy Vị Sư Tỷ Tuyệt Sắc Của Ta ( Dịch )

Chương 94 - Chương 94. Quái Bệnh!

Chương 94. Quái bệnh! Chương 94. Quái bệnh!

Hai người trò chuyện xong Diệp Thần cúp điện thoại, đi theo xe Hàn Bân lái vào một trang viên tư nhân.

"Chậc chậc, Hàn gia cũng rất có tiền a!"

Diệp Thần hướng ra ngoài cửa sổ xe lườm vài lần, hai bên đường trồng lấy đủ các loại thảo dược, muôn hồng nghìn tía nhìn rất đẹp, rất nhiều công nhân đang trong vườn thảo dược cần mẫn khổ nhọc, quả là một vườn thảo dược phong quang cảnh sắc.

Cuối cùng, Hàn Bân đưa Diệp Thần đến cửa một tòa biệt thự trong trang viên.

"Diệp tiên sinh, bệnh của cha tôi rất kỳ quái, đã mời qua rất nhiều bác sĩ đều không có cách nào!"Trước khi vào cửa Hàn Bân vẫn không quên nghĩ linh tinh.

"Chờ gặp bệnh nhân lại nói."

Diệp Thần cũng lười hỏi nhiều, hỏi cũng là vẽ vời thêm chuyện, còn không bằng gặp bệnh nhân mình chuẩn đoán bệnh.

"Hừ, giả thần giả quỷ!"Tôn Bảo Bảo nhỏ giọng thầm thì một câu.

Rất nhanh, Hàn Bân đem Diệp Thần dẫn tới phòng khách biệt thự.

"Đại ca, anh trở về!"

Một nam nhân âu phục giày da, mang theo kính mắt gọng vàng tiến lên chào đón, dáng dấp của hắn cùng Hàn Bân giống nhau đến bảy phần, người này chính là lão nhị Hàn gia, Hàn Sâm Lâm.

"Sâm Lâm, cha thế nào?"Hàn Bân hỏi.

"Hàn lão bệnh rất nghiêm trọng, nếu như không có Linh Chi Ngàn Năm, chỉ sợ sống không quá một tháng!"

Người nói chuyện chính là một nam tử trung niên, nhìn khoảng chừng năm mươi tuổi, mặt chữ quốc, mũi cà chua, tóc chải ngược, diện mạo tràn đầy vẻ ngạo nghễ.

"Đại ca, Linh Chi Ngàn Năm mua về rồi sao?"Hàn Sâm Lâm có chút lo lắng hỏi.

"Đừng nóng vội, để ta giới thiệu một chút, vị này là Diệp thần y!"

Hàn Bân lắc đầu vừa định giải thích, kết quả lại bị tên mũi cà chua vượt lên trước một bước nói:"Không có Linh Chi Ngàn Năm bệnh của lão gia tử làm sao chữa trị, thời gian của ta rất quý giá, Hàn tổng, cậu đang chơi đùa ta sao!"

"Cái này, Diệp thần y, ngài nhìn?"Hàn Bân chỉ có thể xin giúp đỡ nhìn về phía Diệp Thần.

"Anh mang tôi đi nhìn bệnh nhân trước đi!"Diệp Thần thản nhiên nói.

"Đại ca, anh muốn để tiểu tử này chữa bệnh cho cha?"

Hàn Sâm Lâm trợn to mắt nhìn Diệp Thần, nghĩ thầm người trẻ tuổi này không phải là học sinh từ viện y học nào chui ra a?

"Không sai! Y thuật của Diệp thần y rất cao siêu, ngay cả Tôn lão đều là đồ đệ của hắn, ta rất vất vả mới mời được hắn đến!"Hàn Bân gật đầu.

"Hừ! Quả thực hồ nháo!"

Mũi cà chua nghe xong lúc này nổi trận lôi đình, liền đứng người lên, cả giận nói:"Cái gì mà thần y, là giang hồ bịp bợm thì đúng hơn! Mã mỗ khinh thường cùng loại người này làm bạn, cáo từ!"

"Đừng, Mã giáo sư đừng có đi vội a!"

Hàn Sâm Lâm gấp gáp, liền vội vàng tiến lên an ủi:"Đại ca tôi cũng là có chút nóng vội nên tìm loạn, ngài đại nhân đại lượng cũng đừng so đo, tôi lại đưa thêm một triệu tiền xem bệnh được không?"

"Ài, kỳ thật con người ta không có hứng thú với tiền! Nhưng ta vẫn còn muốn lưu lại, vạch trần tên lừa đảo này!"Mũi cà chua nói xong, vẫn không quên hung hăng trừng Diệp Thần một chút.

"Ngớ ngẩn!"

Diệp Thần lườm mũi cà chua một chút, mặt mũi tràn đầy khinh thường, để Hàn Bân tranh thủ thời gian dẫn hắn đi xem bệnh nhân.

"Ai nha, cậu vừa mắng ai!"

Mũi cà chua nghe được Diệp Thần mắng hắn, tức giận đến mặt mo đỏ bừng.

"Diệp tiên sinh, ngài đừng nóng giận, kỳ thật tôi cũng không thích Mã giáo sư! Bất quá hắn là chuyên gia lão nhị bỏ ra rất nhiều tiền mời về từ Kinh Thành, còn xin cậu không nên so đo!"Hàn Bân thấp giọng nói.

"Tôi sẽ không so đo cùng người sắp chết!"

"…"

Hàn Bân sững sờ, nghe lời này ý là Mã giáo sư phải chết?

Rất nhanh, Diệp Thần đi vào một gian phòng ngủ lớn thấy được Hàn gia lão gia tử, Hàn Tam Lập!

Vừa vào cửa, Tôn Bảo Bảo liền bóp lại cái mũi, bởi vì bên trong gian phòng ngoại trừ có mùi nước thuốc, còn có một cỗ mùi hôi thối không hiểu.

Mà tại trên giường phòng ngủ, là một ông lão tóc bạc đang nằm, kỳ quái chính là nửa người dưới lão đầu che kín chăn lông, mà nửa người lại trần trụi ở bên ngoài.

Mặt khác hai cánh tay của lão đầu thì trực tiếp bị người dùng dây thừng cột vào đầu giường không thể động đậy!

"Diệp thần y, cha của tôi bị một nửa người nóng, một nửa người lạnh, cho nên chỉ có thể đắp một nửa chăn mềm!"

"Mà bên nóng thì hắn liên tục dùng tay cáo, kết quả đều cào nát thân thể, cho nên chúng ta mới phải làm như này"Hàn Bân lo lắng Diệp Thần không hiểu rõ bệnh tình, chủ động tiến lên giới thiệu nói.

"Ân, tôi đã nhìn ra!"

Diệp Thần đi đến bên giường, nhìn thấy thân thể Hàn Tam Lập lộ ở bên ngoài, ngoại trừ có không ít vết cào ra, rất nhiều nơi càng là đã rách da sinh mủ, mùi máu tươi bên trong gian phòng chính là phát ra từ trên người hắn!

"Ngứa, ngứa quá a"

Đôi mắt già nua của Hàn Tam Lập đục ngầu, xin giúp đỡ mà nhìn xem Diệp Thần, hi vọng đối phương khả năng giúp đỡ mình cào một phát.

Diệp Thần đưa tay xốc chăn lông trên người lão đầu lên, lập tức một luồng hơi lạnh xông ra, thậm chí có chỗ đều cóng đến phát xanh.

"Hừ, tiểu tử, ta ngược lại muốn xem xem cậu làm sao chữa cho lão gia tử!"

Lúc này Mã giáo sư cũng đi đến, há mồm mở miệng nói:"Ta chỉ sợ ngay cả căn nguyên của bệnh cậu đều không tra ra!"

Bình Luận (0)
Comment