Ăn sáng xong, Lục Minh Thu chìm vào giấc ngủ sâu, mãi đến tận sau giờ ngọ mới tỉnh lại. Trời vừa qua một trận mưa lớn từ đêm hôm trước, ban ngày trong núi nổi gió, hơi nước từ mặt đất bốc lên ẩm ướt, hơi lạnh len lỏi khắp nơi. Mặt trời tuy có chiếu, nhưng căn bản không thể sưởi ấm nổi làn không khí ẩm lạnh trong phòng.
Vì thế, khi rời giường, cậu khoác lên mình chiếc áo len màu lam sương mù, ánh nắng vừa rọi qua, khiến sắc áo càng trở nên nổi bật. Sau khi đơn giản rửa mặt, chải đầu xong, Lục Minh Thu bắt đầu lật xem lại những bức tranh mình đã vẽ. Dụng cụ vẽ hỗn độn khắp nơi đêm qua giờ đã được dọn dẹp sạch sẽ. Cậu đảo mắt nhìn quanh, đại khái đoán được là Tạ Từ Tuyết đã làm điều đó. Không chỉ vậy, cậu ấy còn cẩn thận sắp xếp bốn bức tranh cậu vẽ tối qua dựa sát vào tường, trình bày gọn gàng, ngay ngắn.
Cậu đã vẽ tổng cộng bốn bức, trọn vẹn ghi lại sự chuyển biến của núi rừng trong cơn mưa. Bức đầu tiên mở ra bằng gam màu u ám, chỉ có ánh đèn đường trong màn mưa nhòe đi một vệt sáng vàng mờ nhạt, tương phản mạnh với bóng tối xung quanh, tạo ra cảm giác va đập thị giác sâu sắc.
Bức cuối cùng lại là cảnh lúc rạng sáng, khi ánh mặt trời đầu tiên ló rạng, phản chiếu lên vạn vật sau cơn mưa - giọt nước lấp lánh, con sông sáng rực ánh kim. Cảnh vật rực rỡ mà sống động. Sắc màu của bức tranh cuối cùng cực kỳ phong phú, nhưng dưới tay Lục Minh Thu, từng lớp màu được xử lý tài tình, tuy đa dạng mà không hề rối mắt, ngược lại hiện lên vẻ đẹp ngập tràn trật tự và sức sống.
Lục Minh Thu nhìn những bức tranh trước mắt, trong lòng dâng lên tầng tầng lớp lớp cảm xúc, thật lâu vẫn chưa thể lắng xuống. Từ lần đầu buông bút đến khi một lần nữa cầm cọ, khoảng cách giữa hai thời điểm ấy kéo dài suốt bốn năm. Khi quay đầu nhìn lại, cậu mới phát hiện bản thân đã từng mê mang, hoang mang không lối, như một con cá ngược dòng, giãy giụa trong tuyệt vọng mà không rõ phía trước là bờ hay vực.
Cậu đã từng hối hận vì những lựa chọn của mình, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể tự mình nuốt lấy trái đắng ấy. Mà nay, tất cả trái đắng ấy lại hóa thành ngọt ngào, như chén rượu quỳnh tương giúp cậu lấy lại dũng khí, tiếp tục bước đi, tiến về phía trước, vượt qua từng đoạn đường chông gai tên là "khổ ải" trong cuộc đời.
Tuy rằng hành trình ấy chưa bao giờ nhẹ nhàng, nhưng ít nhất, cậu vẫn đang tiến về phía trước.
Nghĩ đến đây, Lục Minh Thu khẽ thở dài. Cậu lấy điện thoại, gửi một tin nhắn cho Dương Kiểu, nói rằng mình vừa hoàn thành vài bức tranh, định quay về thủ đô để nhờ ân sư giám định.
Tin nhắn phản hồi từ Dương Kiểu đến rất nhanh. Dòng đầu tiên là một biểu cảm gấu trúc kinh ngạc, sau đó là một câu hỏi đơn giản:
"Em đã vẽ gì?"
Lục Minh Thu cúi đầu khẽ cười, chỉ gửi qua hai chữ:
【Sơn Sắc】
Ấn gửi xong, cậu mới cảm nhận được sự dày dặn của số mệnh ẩn trong hai chữ ấy. Mười năm trước và mười năm sau, vẫn là Hà Cốc, vẫn là Thương Sơn, chỉ có điều người cầm bút đã khác. Tâm cảnh thay đổi, ý tại trong tranh cũng không còn như xưa.
Cậu mở camera, chụp vài bức ảnh của loạt tranh sơn dầu vừa hoàn thành, gửi cho Dương Kiểu để cô có thể thưởng thức trước qua màn hình pha lê mỏng.
Xem xong, Dương Kiểu gửi lại một dòng:
【Cuối cùng cũng ngộ ra rồi】
Lục Minh Thu không nhịn được bật cười. Nói cho cùng, những người làm nghệ thuật như bọn họ, ít nhiều đều có chút... "thần thần thao thao". Người khác xem tranh, đa phần là nhìn kết cấu, sắc thái, kỹ xảo; nhưng Dương Kiểu thì không - cô nhìn xong là đọc ra được tư tưởng của cậu.
Cậu gõ chữ hồi đáp, dòng tin nhắn mang theo vài phần thấp thỏm và bất an:
Lục Minh Thu: 【Kiểu Kiểu, chị thấy trình độ vẽ của em bây giờ thế nào? Có thể đưa cho thầy Ngô xem không?】
Dương Kiểu: 【Nói thật, kỹ xảo vẫn còn thiếu chút. Nhưng em đã bốn năm không cầm cọ, vậy mà vẫn có thể vẽ ra tranh với ý cảnh sâu sắc đến mức này, đó là thiên phú. Thầy vốn dĩ rất quý em, giờ mà em mang tranh tới cho ông ấy xem, chắc chắn ông ấy còn mừng không kịp ấy. Hơn nữa, thầy từng nói rồi - học vẽ tranh sơn dầu, quan trọng nhất là phải có tâm nghiên cứu bền bỉ, còn trình độ thì chỉ là thứ yếu.】
Có được lời khẳng định chân thành từ sư tỷ, Lục Minh Thu cuối cùng cũng thấy yên lòng.
Cậu rời khỏi phòng, đi xuống lầu. Tạ Từ Tuyết đang ngồi trên sofa đọc sách, dáng vẻ tĩnh lặng, nhã nhặn. Người đàn ông mặc sơ mi trắng, quần đen, sắc độ đối lập rõ ràng, bên gọng kính viền vàng là sợi dây bạc mảnh treo lơ lửng, theo làn gió thoảng lay động như hai sợi tơ mảnh đùa giỡn giữa không trung.
Lục Minh Thu bước lại gần, hỏi:
"Anh đang đọc gì thế?"
Tạ Từ Tuyết nâng quyển sách trong tay, nghiêng về phía cậu để lộ bìa - trang giấy hơi ố vàng in năm chữ 《Lẳng Lặng Sông Đông》, chính là cuốn sách cũ mà cha Lục Minh Thu từng đưa cho cậu, vẫn được cất giữ cho đến tận bây giờ. Trước đây, khi hai người cùng ở Tây Tạng, Tạ Từ Tuyết đã mượn cuốn này từ cậu. Giờ nhìn tốc độ đọc, hẳn đã xong được một phần ba.
Cuốn sách ấy Lục Minh Thu từng đọc từ hồi trung học, giờ đã hơn chục năm trôi qua, nội dung trong đó cũng đã trở nên mơ hồ. Thế nên cậu chỉ gật nhẹ đầu, không nhắc đến chuyện cũ trong sách.
Tạ Từ Tuyết đặt sách sang bên, dịu dàng hỏi:
"Có đói không?"
Anh còn chưa nói dứt lời, Lục Minh Thu đã thật sự cảm thấy hơi đói bụng. Thế là hai người cùng nhau di chuyển xuống bếp. Tạ Từ Tuyết bắt đầu nhóm lửa hâm nóng đồ ăn, còn Lục Minh Thu thì ngồi ở cửa, yên lặng chờ đợi. Khung cảnh như vậy quá đỗi đời thường, khiến cậu bất giác liên tưởng đến cha mẹ mình. Tiếp theo đó, một nỗi sợ hãi bất ngờ dâng lên - thì ra, mối quan hệ giữa cậu và Tạ Từ Tuyết, đã thân thiết đến mức này rồi.
Vì trong lòng còn vướng bận, Lục Minh Thu trở nên trầm lặng hơn. Khi ăn cơm, cậu không nói gì, thỉnh thoảng còn như đang ngẩn người.
Tạ Từ Tuyết nhận ra sự bất thường, nhưng không hỏi thẳng. Anh biết, nếu Lục Minh Thu không muốn nói thì dù có gặng hỏi thế nào cũng chẳng được gì. Vì vậy, ah chỉ nhẹ nhàng nói:
"Minh Thu, ăn xong rồi, đi dạo một chút với anh nhé?"
Lục Minh Thu hoàn hồn, khẽ gật đầu đồng ý.
Tầm ba giờ hơn, hai người rời khỏi nhà dân, chậm rãi đi dạo quanh vùng. Kiến trúc ở đây cách nhau khá xa, phải đi vài phút mới gặp một nhà dân. Họ men theo con đường chính đi về phía sườn núi, trên đường còn ngang qua một quầy bán quà vặt. Thấy có kẹo sữa, Lục Minh Thu dừng lại mua một túi, ăn một viên, rồi thuận tay đưa cả túi cho Tạ Từ Tuyết để anh cầm giúp.
Động tác ấy quá đỗi tự nhiên, đến mức ngay cả cậu cũng không nhận ra có điều gì bất thường.
Ảnh hưởng của Tạ Từ Tuyết đối với cậu giống như mưa xuân thấm nhuần vạn vật trong thầm lặng, thay đổi diễn ra một cách vô tri vô giác, đến khi cậu nhận ra thì mọi thứ đã sớm trở thành thói quen.
Lúc chạng vạng, bầu trời nhuộm đầy ráng đỏ như lửa, hai người quay trở về nhưng đã đánh giá sai quãng đường, thành ra khi trời sụp tối, cả hai vẫn còn quanh quẩn nơi hoang dã. Xung quanh hoàn toàn không có ánh đèn, tối đến mức giơ tay cũng không thấy năm ngón, Tạ Từ Tuyết bật đèn pin điện thoại, nhưng ánh sáng yếu ớt chỉ đủ soi sáng một góc nhỏ, cảm giác an toàn hầu như không có. Huống hồ nơi núi rừng còn vọng lại tiếng chim kỳ quái, âm u và rỉ rả, nghe vào khiến lòng người rợn lạnh.
Lục Minh Thu theo bản năng nghiêng người về phía Tạ Từ Tuyết, cũng lên tiếng hỏi:
"Chỗ này còn cách khu dân cư bao xa nữa?"
"Vẫn còn một đoạn," Tạ Từ Tuyết thấy biểu cảm của cậu có phần lo lắng, bèn giơ tay trái ra, làm một động tác mời, "Anh có hơi sợ bóng tối, em nắm tay anh được không?."
Biểu cảm của anh thì trấn định như không, chẳng có chút dấu hiệu nào là sợ hãi. Lục Minh Thu trong lòng hiểu rõ, người sợ rõ ràng là chính cậu, nhưng cậu không vạch trần, chỉ hơi do dự một chút rồi cũng đưa tay mình, đặt vào lòng bàn tay Tạ Từ Tuyết.
Tạ Từ Tuyết nắm lấy tay cậu dẫn đường phía trước, trong lòng thầm nghĩ: thì ra tay của Lục Minh Thu ấm đến vậy, giống như ánh mặt trời mùa đông, ấm áp lạ thường.
Anh không kìm được mà siết chặt hơn, muốn giữ lấy nguồn hơi ấm ấy trong lòng bàn tay. Nhưng rồi lại chợt nghĩ, sợ khiến Lục Minh Thu đau, liền vội nới lỏng lực đạo.
Trên đường đi, chỉ có tiếng gió và âm thanh xào xạc của lá cây đung đưa. Hai người lặng lẽ không nói, tự nhiên mà im lặng. Tim của Lục Minh Thu đập nhanh không thôi, bàn tay nam nhân bao trọn lấy tay cậu, nhiệt độ da thịt truyền qua từng kẽ tay, dội thẳng vào lồng ng.ực, thình thịch như trống đánh dồn dập.
Không rõ qua bao lâu, trước mắt cuối cùng cũng hiện ra ánh sáng của khu dân cư. Ánh đèn trắng nhàn nhạt tựa sao mai giữa đêm đen, soi lối cho người lữ hành trở về.
Ra khỏi núi rừng tĩnh mịch, Lục Minh Thu lập tức rút tay về. Cậu cúi đầu, cố tình không nhìn sang phía Tạ Từ Tuyết.
"Đã tám giờ rồi..." Tạ Từ Tuyết nhìn đồng hồ, khẽ nói, "Món quà bất ngờ anh chuẩn bị cho em cũng sắp đến rồi."
"Quà gì cơ?" Lục Minh Thu ngơ ngác, không hiểu gì cả.
Tạ Từ Tuyết không trả lời, chỉ lặng lẽ nắm tay cậu tiếp tục đi về phía khu dân cư. Khi hai người đến gần cổng làng, giọng nói trầm thấp của Tạ Từ Tuyết theo làn gió đêm khẽ vang lên - dịu dàng, quyến luyến, như âm thanh ngân vang từ một bản đàn cổ, mềm mại và sâu lắng.
Anh nói:
"Lục Minh Thu, ngẩng đầu lên đi."
Lục Minh Thu làm theo bản năng. Cậu ngửa đầu nhìn lên bầu trời đêm, và những gì đập vào mắt khiến cậu ngẩn ngơ.
Từng vệt sao băng xé toạc màn đêm, như những ngôi sao rực rỡ đang rơi xuống từ thiên không, vẽ nên những đường sáng chói lòa, rực rỡ như mưa hoa giữa trời.
Cảnh tượng đẹp đến ngỡ ngàng.
Đó là đêm sau ngày lập hạ, thời điểm mưa sao băng từ phía Mạnh Truân vắt ngang bầu trời - một hiện tượng rực rỡ đến choáng ngợp, như thể thiên nhiên đang tuyên bố với vạn vật rằng mùa hè thực sự đã đến. Những ngôi sao như pháo hoa, khi rực rỡ nổ tung, lúc lặng lẽ biến mất không dấu vết. Nhưng đôi mắt sáng trong của Lục Minh Thu có thể chứng thực - đêm nay thực sự có một cơn mưa sao băng vẽ qua bầu trời.
Bất chợt, cậu nhớ lại một cuộc trò chuyện trước đây. Khi đó, Tạ Từ Tuyết đã đọc cho cậu nghe một bài thơ tiếng Nga, cậu hỏi ý nghĩa, nhưng anh không trả lời thẳng.
Lục Minh Thu khẽ hỏi, giọng có chút nghèn nghẹn:
"Bất ngờ anh muốn tặng em... là sao băng sao?"
"Anh đã hứa với em, sẽ cho em được nhìn thấy bầu trời đầy sao lấp lánh," Tạ Từ Tuyết mỉm cười, chỉ tay lên bầu trời, "Đây là mưa sao băng chòm Bảo Bình. Một năm chỉ có ba lần, và hiện tại chính là thời điểm rực rỡ nhất."
Mạnh Truân Hà Cốc với Lục Minh Thu có ý nghĩa đặc biệt, lại là nơi lý tưởng để ngắm tinh tú, cho nên Tạ Từ Tuyết cố ý dẫn cậu về nơi cũ, thực ra đã có sắp đặt từ trước.
Lục Minh Thu nhất thời không biết nói gì. Cơn mưa sao băng vừa rồi quá mức choáng ngợp, để lại trong lòng cậu một ấn tượng sâu sắc khó phai.
Huống hồ, đó lại là món quà Tạ Từ Tuyết tặng cho cậu.
"Quà bất ngờ..."
Cậu lặng lẽ nhẩm lại ba chữ ấy trong lòng, như có một dòng cảm xúc ấm áp len lỏi khắp trái tim, từng chút từng chút một lan tỏa.
Tạ Từ Tuyết nhìn cậu, nở nụ cười mơ hồ mang theo tia ẩn ý:
"Em chẳng phải rất muốn biết, đêm đó anh đã đọc bài thơ nào sao..."
Giọng của Tạ Từ Tuyết vốn dĩ rất lạnh, là loại lạnh sâu, tĩnh lặng. Thế nhưng cái lạnh ấy anh luôn giấu đi, chỉ dùng sự dịu dàng để đối đãi với người khác.
Đêm hè dịu dàng, gió cũng dịu dàng.
Mà anh - lại càng dịu dàng hơn bất cứ điều gì.
Tạ Từ Tuyết cố ý nghiêng người, ghé sát vào tai Lục Minh Thu. Giọng nói mang theo ý cười, từng câu từng chữ chậm rãi đọc lên bài thơ ấy. Hơi thở ấm áp phả ra theo từng tiếng, như ngọn lửa bén lên đồng cỏ khô, thiêu đỏ vành tai của cậu.
Ngay khi nghe câu đầu tiên, Lục Minh Thu đã nhận ra. Đó là bài thơ trong tập thơ của Lermontov mà cậu vẫn thường đọc lại. Làm sao có thể xa lạ được?
"Đôi mắt đen, đôi mắt sáng phương Nam,
Từ trong mắt ấy, ta thấy được tình yêu.
Từ khoảnh khắc chúng ta gặp nhau..."
Khi đọc đến đây, Tạ Từ Tuyết đột ngột dừng lại một lúc. Lục Minh Thu cảm thấy lạ, quay đầu nhìn về phía anh - đúng lúc ánh mắt cả hai chạm nhau. Đôi mắt của Tạ Từ Tuyết mang theo bao nỗi niềm, trầm lặng và sâu đậm, khiến cậu như bị giữ lại trong đó.
Và rồi, cậu nghe thấy giọng nói trịnh trọng vang lên - thật rõ ràng, thật chân thành:
"Lục Minh Thu, em là ngôi sao không rơi ban ngày lẫn ban đêm của anh."
Giọng nói vừa rơi xuống, trong tim Lục Minh Thu như có suối nguồn cuộn trào, từng đợt bọt nước lăn tăn, chua xót mà ngọt ngào. Rõ ràng cậu đã biết Tạ Từ Tuyết định đọc bài thơ nào, vậy mà khi thực sự nghe anh đọc, cậu vẫn bị chấn động theo một cách khác - một cách không thể kháng cự.
Từng chuyện đã qua, như những thước phim quay chậm lướt qua trong đầu cậu. Những khoảnh khắc, những chi tiết nhỏ bé, từng ánh nhìn, từng hành động... Tạ Từ Tuyết đối với cậu tốt đến mức gần như là không hối tiếc, không oán trách điều gì.
Và cậu hiểu rõ - người đàn ông ấy, chưa từng dùng lời nói hoa mỹ để tỏ tình, nhưng từng việc anh làm đều là một câu "anh thích em" không lời.
Lục Minh Thu vốn không phải người sắt đá. Cậu cảm nhận được tình cảm từ Tạ Từ Tuyết, rõ ràng là vậy - nhưng lại không ngăn nổi lòng mình bắt đầu hoài nghi. Rốt cuộc cậu có thật sự xứng đáng để nhận lấy những điều tốt đẹp như thế không?
Cậu lên tiếng, giọng có phần nghèn nghẹn:
"Vì sao anh lại muốn giúp em? Vì sao lại đối tốt với em như vậy? Lẽ nào chỉ vì yêu thôi sao?"
Tạ Từ Tuyết khẽ thở dài, đáp:
"Yêu là một trong những lý do," anh ngẩng đầu nhìn trời đêm, ánh mắt như có tầng mây mờ phủ, "Nhưng lý do quan trọng hơn, là bởi vì anh hy vọng con hạc từng sa xuống vũng lầy... có thể một lần nữa bay trở về với bầu trời."
Anh ngừng một chút, rồi nói thêm, nhẹ như gió thoảng:
"Anh không nỡ. Không muốn nhìn thấy em mãi đắm chìm trong đau khổ. Lục Minh Thu, em đáng ra phải ở lại nơi cao nhất - trên mây."
Nghe hai chữ "tiên hạc", Lục Minh Thu không khỏi nhớ đến hình xăm trên người Tạ Từ Tuyết.
Mặt cậu lập tức đỏ bừng.
Không ngờ rằng, trong lòng Tạ Từ Tuyết, cậu lại được xem như một hình tượng đẹp đẽ đến thế...
"Nhưng em chỉ là một người bình thường thôi," Lục Minh Thu khẽ nói, mắt cụp xuống, "Anh nghĩ về em tốt quá rồi. Em đâu phải hạc cao ngạo gì, nhiều lắm cũng chỉ là một con sẻ nhỏ vẫy cánh trên cành cây, xám xịt, chẳng có gì nổi bật."
Tạ Từ Tuyết lúc này lại nghiêm giọng, ngữ khí kiên định đến mức khiến người khác không thể nghi ngờ:
"Nhưng trong mắt anh, em là người tốt nhất."
Đúng lúc ấy, trong núi vang lên tiếng chim đêm kêu lớn, khiến Lục Minh Thu giật mình lui lại nửa bước. Cậu ngước nhìn Tạ Từ Tuyết, bắt gặp khuôn mặt dịu dàng của anh dưới ánh trời đêm, và cả ánh mắt như đang cố kìm nén điều gì đó rất sâu.
Cậu dần nhận ra - từ trước đến nay, Tạ Từ Tuyết vẫn luôn kiềm chế cảm xúc của mình. Anh chưa từng ép buộc, cũng không hề cưỡng cầu điều gì. Mỗi lời, mỗi hành động, đều là dốc lòng trao đi một cách dịu dàng nhất.
Khoảnh khắc ấy, trong đầu Lục Minh Thu chợt vang lên một câu:
- Yêu, là sự nhẫn nại vĩnh hằng.