Bé Đáng Thương Được Lão Đại Hào Môn Đón Về

Chương 41

Ngày hôm đó, kết cục cuối cùng của Cố Thiếu Dung, Tạ Từ Tuyết không kể lại cho Lục Minh Thu nghe. Anh không muốn để người mình yêu biết được mặt lạnh lùng trong tâm địa của mình-đó là bản năng thường tình của con người.

Sau khi sấy khô tóc, Lục Minh Thu nghiêng người dựa vào lưng ghế sofa, trò chuyện cùng Tạ Ngọc Long. Còn Tạ Từ Tuyết thì vào phòng tắm rửa.

Tạ Ngọc Long đang nhấp Brandy, ánh đèn vàng nhạt xuyên qua khối băng trong ly, khiến thứ rượu màu hổ phách ánh lên một thứ cảm xúc chậm rãi và sâu lắng. Bà ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế đơn, vẫn chưa thay áo ngủ, trên người vẫn là bộ sườn xám. Vải tơ lụa đen nhánh, điểm xuyết hoa hải đường thêu chỉ vàng, ánh lên thứ chất liệu như dòng nước dưới ánh đèn.

Khí chất của bà thật sự quá mức tao nhã. Chỉ cần ngồi đó, tùy ý dưới ánh đèn vàng ấm, đã như một tấm áp phích thời dân quốc, khiến người ta thoáng chốc quên mất đây là đêm nào, năm nào.

"Tiểu Lục, tranh sơn dầu của con-cái tác phẩm để dự thi ấy-đã làm xong chưa?"

Lục Minh Thu ngồi xếp bằng trên sofa, cả người toát ra vẻ thả lỏng tự nhiên. Tóc cậu mới gội xong, đen mượt buông lơi, vài lọn rối nhẹ nơi vai, đúng thật là hợp với bốn chữ: tóc đen như thác nước.

Cậu nhìn chằm chằm vào bộ phim cổ trang đang chiếu trên TV, giọng nói chậm rãi vang lên: "Làm xong rồi ạ, tháng sau bắt đầu sơ tuyển, vòng bán kết phải đợi đến tháng 7."

"Tháng sau à......" Tạ Ngọc Long giơ ly rượu trong tay lên, nhấp một ngụm nhỏ, thong thả nói: "Phòng làm việc của dì tháng Sáu sẽ sang Giang Nam sưu tầm phong tục, Tiểu Lục, con có muốn đi cùng dì không?"

"Tháng Sáu mùng mấy thì đi ạ?"

Cùng Tạ lão sư đi Giang Nam sưu tầm phong tục là cơ hội rất hiếm có. Trước kia lúc còn đi học, cậu đã nghe nói Tạ lão sư nổi tiếng nghiêm khắc với học sinh. Một chuyến đi cùng bà không chỉ là thực địa, mà còn học được không ít điều. Chỉ tiếc khi đó lớp chuyên ngành của cậu không được phân vào học kỳ của bà, vẫn luôn không có cơ hội thể nghiệm.

Tạ Ngọc Long đáp: "Đi đầu tháng Sáu, nhưng thời gian cụ thể còn chưa định. Có điều mùng Một là sinh nhật A Từ, chắc chắn hôm đó không đi được, vậy nên khả năng sẽ khởi hành từ mùng Hai trở đi."

Lục Minh Thu nghe vậy sửng sốt: "Anh ấy sinh nhật đúng vào Tết Thiếu Nhi à?"

"Phải đó." Tạ Ngọc Long nhoẻn miệng cười, "Nó sinh đúng ngày mùng Bốn tháng Năm âm lịch, trùng đúng ngày Tết Thiếu Nhi."

"Ra vậy..."

Lục Minh Thu khẽ cúi đầu, hàng mi thật dài rũ xuống, che đi con ngươi sâu thẳm, tạo thành một bóng mờ nhạt dưới mí mắt, khiến người ta khó đoán được cậu đang nghĩ gì.

Trên TV, bộ phim cổ trang đã sắp đến đoạn cuối. Trương mẹ bưng ra canh gừng đã nấu xong. Bà biết cậu không thích hành, gừng, tỏi, nên đã thêm đường đỏ để áp vị cay nồng của gừng xuống.

Lục Minh Thu uống một ngụm, nhưng đầu lưỡi quá nhạy cảm vẫn nhận ra vị cay sắc của gừng. Cậu vốn không thích mùi đó, uống vào liền nhíu mày.

Tạ Từ Tuyết vừa tắm xong bước xuống lầu, trông thấy ngay biểu cảm nhăn nhó của cậu. Anh đi tới ngồi xuống bên cạnh, đưa tay đặt lên lưng ghế sofa một cách tự nhiên.

"Sao lại làm cái mặt kia?"

Lục Minh Thu nói: "Đang uống canh gừng."

Uống cả buổi vẫn chỉ hết một nửa.

Tạ Từ Tuyết cầm lấy chén trong tay cậu, giọng nói dịu dàng như dỗ trẻ nhỏ: "Em đã không thích gừng thì đừng cố ép bản thân. Uống thế này là đủ để ấm người rồi."

Nói xong, anh ngửa đầu, uống nốt phần canh còn lại trong chén. Tạ Ngọc Long nhìn hành vi vừa dính vừa ngọt của con trai mình mà làm như không thấy, bà chỉ nói với Lục Minh Thu một câu "ngủ ngon", rồi tao nhã bưng ly rượu rời khỏi phòng khách.

Căn phòng khách rộng lớn giờ chỉ còn lại hai người. Tạ Từ Tuyết thấy mẹ đã đi, liền thả tay khỏi lưng ghế, ôm lấy vai Lục Minh Thu, kéo người vào lòng.

Lục Minh Thu điều chỉnh tư thế, nghiêng người tựa hẳn vào anh, cả người mềm mại dựa sát vào ngực Tạ Từ Tuyết.

"Tháng sau anh sinh nhật rồi, anh định tổ chức thế nào?" - Cậu hỏi.

Tạ Từ Tuyết trầm ngâm giây lát, sau đó bật cười: "Anh nghĩ sẽ hẹn hò với em, và..."

Anh nói tới đó thì bỗng nhiên ngưng lại, không nói tiếp.

Lục Minh Thu quay đầu nhìn Tạ Từ Tuyết, tò mò hỏi:

"Cùng cái gì?"

"Cùng em... đi hẹn hò."

Dứt lời, anh khẽ xoắn lấy một lọn tóc của cậu, đưa lên mũi ngửi. Hương quýt nhè nhẹ vương trên sợi tóc, mang theo mùi tươi mát đặc trưng của trái cây, không ngọt gắt mà dịu dàng thoảng qua.

Lục Minh Thu không chú ý đến hành động nhỏ đó, chỉ tiếp tục hỏi:

"Anh chỉ muốn hẹn hò với em thôi à, không định đòi quà sao?"

Tạ Từ Tuyết thoáng sững người, bất giác nhớ lại lần Lạp Tắc làm mẫu vẽ tranh, cậu chăm chú phác họa, ánh mắt chỉ chuyên chú vào người mẫu trước mặt.

Khi ấy anh đã nghĩ, nếu ánh mắt Lục Minh Thu khi đó là dành cho mình, thì tốt biết mấy.

Anh vẫn vuốt nhẹ lọn tóc trong tay, giọng nói pha chút mong chờ:

"Thu Thu, tặng anh một bức tranh đi, coi như quà."

Lục Minh Thu cũng nhớ đến chuyện đã xảy ra ở Mạnh Truân, biết rõ nhưng vẫn cố tình hỏi:

"Anh muốn tranh gì? Phong cảnh?"

Tạ Từ Tuyết nhìn cậu, nghiêm túc từng chữ:

"Anh muốn em vẽ anh."

Cửa sổ nhỏ trong phòng khách đang mở để thông gió, cơn mưa mù mịt ngoài thủ đô rơi rả rích. Gió đêm thổi vào, mang theo tiếng động khe khẽ, như hòa vào cuộc đối thoại của hai người.

Lục Minh Thu từ trong lòng anh rút ra, kéo giãn một khoảng cách. Lọn tóc trong tay Tạ Từ Tuyết cũng theo đó mà trôi đi, chỉ còn hương thơm lẩn quất quanh đầu ngón tay, nhè nhẹ lay động theo gió đêm.

"Tạ tiên sinh," cậu mỉm cười, đôi mắt cong cong như cười theo, "Em vẽ tranh là phải tính tiền đấy, lại còn rất đắt."

Cơn gió đưa ánh trăng lay động, đẹp đến ngỡ ngàng.

Tạ Từ Tuyết bật cười, hỏi:

"Vậy... đắt đến mức nào?"

Lục Minh Thu giả vờ suy nghĩ, rồi đáp tỉnh bơ:

"Đắt như ánh trăng vậy."

Ý là... vô giá.

Tạ Từ Tuyết nắm tay cậu, kéo mạnh một cái, đưa người lại ôm vào lòng. Khoảng cách giữa hai người lập tức rút ngắn, hơi thở đan xen, môi gần kề môi, chỉ cần nghiêng nhẹ đã có thể chạm vào nhau.

"Thu Thu, anh trao tất cả những gì anh có cho em. Như vậy, có đủ không?"

Tất cả.

Hai chữ ấy đúng là rất nặng. Nhưng khi nghe xong, Lục Minh Thu lại thấy sợ. Sợ đó chỉ là giấc mộng đẹp, chạm vào rồi sẽ tan biến.

"Tạ Từ Tuyết..."

Ánh mắt cậu thoáng lạnh, tựa như có tuyết vờn theo gió. Ngón tay nhẹ nhàng lướt qua giữa chân mày anh, rồi trượt xuống, qua sống mũi, môi mỏng, cuối cùng dừng lại nơi yết hầu đang khẽ động.

Cậu bóp lấy cổ anh, lực đạo rất nhẹ, giống như một trò chơi thân mật giữa tình nhân.

"Đừng hứa những điều như thế một cách dễ dàng."

Tạ Từ Tuyết ngẩng đầu nhìn cậu. Khoảnh khắc đó, anh nhớ về bảy năm trước, Lục Minh Thu cũng từng có ánh nhìn như thế-lạnh lùng, xa cách nhưng đầy kiêu ngạo.

Một cái liếc mắt, cả đời không quên được.

Anh im lặng nhìn cậu thật lâu, đến khi Lục Minh Thu buông tay ra mới lên tiếng:

"Thu Thu, thời gian sẽ chứng minh tất cả." Và những điều anh hứa, nhất định sẽ thực hiện.

Nửa câu sau anh không nói ra, bởi vì anh biết-có những điều làm được, quan trọng hơn là nói ra.

"Được rồi, em tin anh..." Lục Minh Thu nhẹ cười, băng tuyết trong mắt tan dần, "Lúc nào rảnh em sẽ vẽ chân dung cho anh."

...

Cuối tháng Năm, Lục Minh Thu đến bệnh viện, đã lâu rồi cậu mới gặp lại bác sĩ Quý. Cuộc trò chuyện diễn ra suôn sẻ hơn bao giờ hết, không còn ngập ngừng, không còn im lặng đột ngột. Họ giống như hai người bạn cũ lâu ngày gặp lại, chuyện trò về những gì đã qua, bầu không khí nhẹ nhàng và an bình.

Bác sĩ Quý mừng rỡ nói:

"Cậu là bệnh nhân hồi phục tốt nhất của tôi đấy. Xem ra việc để cậu quay về Tứ Xuyên là quyết định đúng đắn."

"Cảm ơn bác sĩ Quý." Lục Minh Thu ngồi thư giãn, dáng vẻ thả lỏng, thần sắc cũng thoải mái, không còn nét căng thẳng thường thấy trước kia.

Dựa vào các chỉ số trên kết quả kiểm tra, bác sĩ Quý lật xem một lúc rồi nói:

"Cậu có thể bắt đầu giảm liều thuốc dần. Sự chuyển biến của cậu rõ rệt như vậy, có phải ở Tứ Xuyên đã xảy ra chuyện gì đặc biệt không?"

Lục Minh Thu mân mê chuỗi Phật châu trong tay, do dự một chút rồi khẽ nói:

"Đúng là có vài chuyện... tôi đang yêu."

Bác sĩ Quý như đã đoán trước, hỏi với vẻ suy tư:

"Là với Tạ tiên sinh?"

"Vâng." Cậu gật đầu.

Bác sĩ Quý nở nụ cười chân thành:

"Tình yêu chính đáng có thể mang lại sức mạnh cho con người. Chúc hai người hạnh phúc."

Lục Minh Thu lại nhẹ nhàng cảm ơn.

Sau buổi trò chuyện, mảng sương mù cuối cùng trong lòng cậu cũng tan đi. Trên đường trở về, ngước nhìn bầu trời đầy mây bay lững lờ, Lục Minh Thu bỗng thấy hôm nay thời tiết thật đẹp-thích hợp để vẽ một bức chân dung.

Về đến Tạ trạch, cậu bảo Tạ Từ Tuyết thay một bộ đồ rồi cùng ra hậu hoa viên. Theo yêu cầu của cậu, Tạ Từ Tuyết mặc một chiếc sơ mi trắng có viền lụa xanh nhạt như lá sen, tà áo sơ vin chỉnh tề vào chiếc quần tây đen ống rộng, không một nếp nhăn.

Khi đẩy cửa hoa viên bước ra, anh liền thấy Lục Minh Thu đang đứng trước giá vẽ. Bên cạnh, Tạ Ngọc Long đã cho người mang tới bàn ghế đan bằng dây mây, bày đầy các loại điểm tâm ngọt. Chính bà thì thoải mái ngồi trên ghế mây, vừa phơi nắng vừa chuyện trò vui vẻ với Lục Minh Thu đang chuẩn bị vẽ.

Tạ Từ Tuyết bước tới, Lục Minh Thu ra hiệu cho anh ngồi lên chiếc ghế cao đặt trước bụi nguyệt quý và hồng leo. Anh ngoan ngoãn làm theo. Ánh mặt trời nhẹ như lông vũ, đậu lên người anh, phản chiếu ánh vàng của nguyệt quý phía sau xen lẫn sắc xanh của lá, tạo nên khung cảnh vừa tự nhiên vừa thi vị.

Tạ Từ Tuyết không tạo dáng cầu kỳ, chỉ đơn giản ngồi thả lỏng. Chính sự tự nhiên ấy lại mang đến một cảm giác rất riêng, rất sống động.

Lục Minh Thu bảo anh giữ nguyên tư thế, rồi bắt đầu phác hình trên toan vẽ.

Lúc này, Tạ Ngọc Long-đang theo dõi mọi việc với vẻ thích thú-chợt lên tiếng:

"Này con trai, con cười một cái được không? Đừng có bày cái mặt lạnh ra đấy."

Nghe vậy, Tạ Từ Tuyết hơi cong môi, nở một nụ cười nhạt, chỉ là gương mặt vốn nghiêm túc của anh khiến nụ cười ấy trông có phần gượng gạo. Lục Minh Thu liếc nhìn, sau khi phác thảo xong đường nét khuôn mặt đại khái, liền ra hiệu bảo anh đừng cười nữa.

Tạ Ngọc Long vừa cầm nĩa bạc ăn bánh kem nhung tơ, vừa nhàn nhã trò chuyện với hai người. Những câu chuyện đều là chuyện phiếm, bà hỏi bọn họ dịp Quốc tế Thiếu nhi có kế hoạch gì, dự định đi đâu chơi.

Những chuyện đó, Lục Minh Thu thật ra không có ý tưởng gì rõ ràng, cậu chỉ chuyên tâm vẽ tranh, một tai nghe Tạ gia mẹ con nói chuyện, một tay vững vàng đưa nét cọ trên vải vẽ.

Lúc này, Sầm Thời tới chơi. Vì ngày 1/6 anh phải gấp rút chuẩn bị cho buổi triển lãm, không rảnh tổ chức sinh nhật cho anh trai, nên quyết định tới sớm tặng quà. Ban đầu chỉ định đưa quà rồi đi ngay, nhưng khi thấy Lục Minh Thu đang vẽ tranh, anh liền dứt khoát ngồi xuống chiếc ghế mây cạnh Tạ Ngọc Long, không rời nữa.

Vốn là người hay nói, lại không sợ góp ý, Sầm Thời lập tức lên tiếng:

"Bố cục của cậu quá hoàn chỉnh, đẹp thì rất đẹp, nhưng lại thiếu ý cảnh."

"Chân dung sơn dầu là loại hình theo đuổi ý cảnh tổng thể, cần xem xét dựa trên sắc thái toàn cục của hình ảnh: ánh sáng, ấm lạnh, sáng tối đều ảnh hưởng đến việc tạo dựng ý cảnh, không thể chỉ nhìn đơn lẻ bố cục," Tạ Ngọc Long dù sao cũng là giảng viên mỹ thuật, lập tức dùng lời lẽ rõ ràng trình bày đạo lý.

Lục Minh Thu cũng lên tiếng phụ họa:

"Quốc hoạ có thể nhấn mạnh vào khoảng trống để gợi ý cảnh, nhưng tranh sơn dầu thì lại không giống vậy."

"Học tranh sơn dầu với các người, đúng là chẳng theo kịp," Sầm Thời giơ tay cầm lấy hộp bánh hoa tươi bằng gỗ đỏ đặt trên bàn.

Tạ Ngọc Long liền bật cười, cố tình trêu ghẹo:

"Tiểu Thời, con không theo kịp bọn ta học tranh sơn dầu, nhưng lại ăn đồ nhà này cũng không ngại à?"

Sầm Thời ngừng một chút, sau đó mặt tỉnh bơ đáp:

"Dì Tạ, nghệ thuật hiện đại tụi con theo đuổi tinh thần bao dung mà."

Nghe đến đây, cả Tạ Ngọc Long và Lục Minh Thu đều không nhịn được bật cười.

Ánh nắng đầu hạ dịu dàng mà ấm áp, không gắt gao như giữa mùa hè. Ánh sáng vàng nhè nhẹ len lỏi qua những tán cây bên ngoài vườn, xuyên qua kẽ lá chiếu rọi lên ghế mây, rồi đến giá vẽ phía trước.

Khung cảnh ấy, thoảng qua như có chút bình yên mang theo dấu vết năm tháng.

Tạ Từ Tuyết ngồi trước khóm nguyệt quý và hồng leo, ánh mắt dịu dàng, chăm chú nhìn hai người quan trọng nhất trong đời mình.

Khi nghe được tiếng cười trong trẻo, thoải mái vang lên từ phía họ, anh thầm nghĩ-giờ phút này, cuộc đời này, điều anh mong cầu... tựa như đã chẳng còn gì tiếc nuối.

Bình Luận (0)
Comment