Bé Đáng Thương Được Lão Đại Hào Môn Đón Về

Chương 46

Ở Tô Châu, những ngày trôi qua với nhịp điệu nhẹ nhàng. Ban ngày, cậu cùng Tạ Ngọc Long đi dạo, tìm hiểu phong tục tập quán. Buổi tối lại ngồi chơi cờ với bà ngoại Trương Thục Nghi. Sáng, trưa, chiều - đều đặn ba cuộc gọi video với Tạ Từ Tuyết, tựa như tiết mục cố định, chưa bao giờ sai lệch thời gian.

Thế nhưng, sáng ngày hai mươi sáu, Tạ Từ Tuyết lại không gọi như thường lệ. Cậu thấy lạ, liền gửi một dấu chấm hỏi qua WeChat. Đáp lại là một tấm ảnh: vé máy bay từ thủ đô đến Vô Tích.

Cậu lập tức nhận ra - hôm nay Tạ Từ Tuyết sẽ đến đây. Vội vàng gõ tin nhắn:

Lục Minh Thu: 【Công việc của anh xong hết rồi à?】

Tạ Từ Tuyết: 【Cũng gần xong rồi. Trưa nay anh đến, đừng nói với mẹ anh và bà ngoại nhé.】

Lục Minh Thu: 【Muốn tạo bất ngờ à?】

Tạ Từ Tuyết: 【Ừm, đúng vậy.】

Cậu thầm nghĩ, ý tưởng này thật ra chẳng khác gì mẹ cậu lúc trước.

Mà đối với bà ngoại Trương Thục Nghi, sự xuất hiện bất ngờ của cháu trai đúng là niềm vui lớn. Bà nắm tay Lục Minh Thu, quay sang dặn dì Uyển bên cạnh:

"Trưa nay thêm món kho vịt nhé, bảo nhà bếp đi Tùng Hạc Lâu mua."

Dì Uyển thở dài bất đắc dĩ:

"Lão thái thái, giờ này còn kịp sao ạ?"

Bà ngoại ngẫm lại, cũng đã gần 12 giờ rồi, giờ mới đi đặt món đúng là hơi gấp. Bà thở dài:

"Thôi, để tối làm món đó cũng được."

Cháu trai trở về, dù bà ngoại biểu hiện rất vui, nhưng trên bàn ăn vẫn giữ nguyên quy củ. Suốt bữa cơm, gần như không ai nói chuyện, chỉ nghe thấy tiếng va chạm của đũa và bát. Bà uống canh, ánh mắt hướng về phía đối diện. Tạ Từ Tuyết đang gắp thức ăn cho cậu, đũa cô ấy không ngừng lên xuống - trước gắp cho "bạn trai cũ", rồi mới gắp cho chính cậu.

Chính những chi tiết tưởng chừng nhỏ nhặt ấy lại khiến Trương Thục Nghi nhận ra, A Từ thật lòng. Điều này khiến bà nhìn cậu với con mắt khác đi, quý mến hơn, yêu ai yêu cả đường đi.

Sau bữa trưa, Tạ Từ Tuyết ngồi chơi cờ vây cùng bà ngoại. Trời hôm nay hơi oi, Tạ Ngọc Long ngại nắng không muốn ra ngoài, nên rủ cậu đi dạo trong khu nhà. Tiền viện có giàn trồng hoa, phong lan đặt đầy khắp sân. Cậu vốn không rành về lan, liền hỏi dì Tạ về các loại cây.

Tạ Ngọc Long ngẩng đầu nhìn qua, vẻ mặt bỗng thoáng chút u buồn:

"Đây là kim sa thụ cúc. Là món quà cha tặng mẹ nhân kỷ niệm ngày cưới. Bà ấy rất thích, tự tay chăm sóc suốt hơn hai mươi năm."

Cậu sững lại, bất giác nhớ tới cảm xúc của bà ngoại khi rời thủ đô. Hồi đó cậu không hiểu, giờ thì hiểu rồi. Điều khiến người ta đau lòng, không phải là đất đai, mà là những ký ức gắn với người thân.

"Bà ngoại với ông ngoại chắc tình cảm lắm ạ," cậu cảm khái.

Tạ Ngọc Long bật cười:

"Hồi nhỏ, ngày nào họ cũng cãi nhau, đôi lúc còn động tay động chân nữa kia. Ai cũng bảo họ là cặp đôi oan gia. Lúc đó ta cũng nghĩ vậy, còn len lén méc mẹ... bảo mẹ ly hôn đi..."

Tạ Ngọc Long tính cách thẳng thắn, có phần bộc trực. Thì ra, Tiểu Thời đợi mãi mới lần ra được chút manh mối. Lục Minh Thu truy hỏi ngay:

"Sau đó thì sao ạ?"

"Lúc đó mẹ dì xoa đầu dì, nói ta còn nhỏ, chưa hiểu thế nào là yêu. Dì liền chạy đi oán giận với anh trai, cãi nhau thì tính là yêu cái gì chứ... Nhưng khi lớn rồi mới nhận ra, đôi khi ồn ào náo nhiệt lại là một cách thể hiện tình cảm. Khi tớ ly hôn với chồng trước, bọn ta thậm chí không còn muốn nói chuyện với nhau nữa. Khi ấy mới hiểu - không còn yêu mới đáng sợ."

Cậu vẫn chưa hiểu:

"Tại sao cãi nhau lại có thể xem như là yêu chứ, dì Tạ?"

"Vì mẹ dì tính cách mạnh mẽ, mà ba dì cũng cứng đầu không kém. Ban đầu hai người họ đến với nhau là vì cuộc hôn nhân thương nghiệp, nên ghét nhau như chó với mèo. Nhưng rồi lại nảy sinh tình cảm, chỉ là ai cũng giữ thể diện, không ai chịu cúi đầu trước. Cãi vã là vì yêu, giận dỗi cũng là vì yêu. Sau này, ba dì nghĩ thông suốt: đời người ngắn ngủi, vợ còn quan trọng hơn sĩ diện. Ông ấy là người đầu tiên chịu xuống nước, từ đó về sau, hai người họ không còn cãi nhau nữa."

Nói đến tình yêu của cha mẹ, ánh mắt Tạ Ngọc Long đầy hoài niệm. Dì nhẹ nhàng vươn tay, khẽ vu.ốt ve phiến lá hoa lan bên cạnh.

Nghe xong những lời ấy, Lục Minh Thu theo bản năng quay đầu lại, nhìn về phía phòng khách. Trước bàn trà gỗ hoàng dương, Tạ Từ Tuyết mặc áo sơ mi trắng tinh, đang ngồi ngay ngắn. Ngón tay thon dài kẹp lấy một quân cờ, cổ hơi cúi, ánh mắt như đang suy tính điều gì, chăm chú cân nhắc thế cờ. Khi đánh cờ nghiêm túc với bà ngoại, khí chất của cô ấy như một thanh kiếm vừa rút khỏi vỏ, sắc bén đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Cậu nhìn một lúc, vừa định dời ánh mắt đi, thì thấy Tạ Từ Tuyết bất chợt ngẩng đầu. Ánh mắt cô ấy, xuyên qua khoảng không, dừng lại nơi cậu đang đứng.

Hai người không nói một lời, lặng lẽ nhìn nhau.

Khoảnh khắc ấy chỉ ngắn ngủi, nhưng lại tựa như kéo dài rất lâu.

Tim cậu đột nhiên đập mạnh một nhịp - giống như cảm giác rung động đầu đời, thứ cảm xúc ngây ngô mà sâu sắc. Giây tiếp theo, vấn đề mà cậu đã băn khoăn suốt bao ngày lại một lần nữa hiện lên rõ mồn một trong đầu.

Cậu tự hỏi: "Rốt cuộc... mình có yêu anh ấy không?"

...

Thứ Bảy, Tạ Ngọc Long theo bà ngoại Trương Thục Nghi đến chùa lễ Phật. Người đi cùng Lục Minh Thu sưu tầm phong tục cũng đổi thành Tạ Từ Tuyết. Họ cùng nhau ghé thăm một khu phố cổ lâu đời, tìm được một tiệm trà truyền thống. Hai người chọn ngồi ở tầng hai, nhìn ra ngoài phố từ phòng ghế lô, lặng lẽ ngắm nhìn khung cảnh nhộn nhịp đậm chất dân gian và tình người.

...

Hai người ung dung ngồi hết một buổi trưa. Lục Minh Thu cầm bút vẽ loang loáng trên giấy, phác họa lại vài góc phố đông vui, sinh động như thật.

Buổi tối, khu phố cổ càng trở nên náo nhiệt hơn. Người người đổ về dạo đêm, cảnh tượng đông đúc khiến người ta có cảm giác như đang đi hội chùa vào dịp lễ. Sợ đi lạc trong đám đông, Tạ Từ Tuyết nắm chặt tay cậu, không buông. Trời oi bức, hai người tay nắm tay, da chạm da, lớp mồ hôi mỏng khiến lòng bàn tay dính nhẹ, ẩm ướt, không khí cũng như đặc lại vì hơi nóng.

Khi đi ngang một tiệm trang sức, Tạ Từ Tuyết bỗng dưng dừng lại, nhìn chăm chú vào tai cậu, rồi không nói không rằng kéo cậu vào trong tiệm.

Bên trong cửa hàng khá đông khách, phần lớn là những cô gái trẻ yêu thích làm đẹp. Hai người đàn ông nắm tay bước vào, lập tức thu hút ánh nhìn - không ít người len lén đưa mắt quan sát họ.

Lục Minh Thu có phần ngơ ngác, mãi đến khi đứng cạnh quầy trưng bày mới thấp giọng hỏi:

"Làm gì thế?"

Tạ Từ Tuyết đưa tay xoa nhẹ vành tai cậu:

"Tai em đẹp vậy mà không đeo gì thì phí quá. Ban đầu anh định chọn một đôi hoa tai Cartier, nhưng nghĩ lại, để em tự chọn kiểu mình thích thì hơn."

Cậu đúng là có xỏ lỗ tai - hai bên vành mỗi bên một lỗ, còn ở sụn tai mỗi bên một lỗ nữa, tổng cộng bốn lỗ. Hồi đại học, cậu từng thích đeo hoa tai màu mè, kiểu cách. Nhưng sau này khi quen Cố Thiếu Dung, người kia chê trang sức đó quá nữ tính, khó coi, nên cậu dần dần cũng bỏ hẳn.

Tuy không đeo nữa, nhưng vì lỗ tai đã xỏ lâu, nên cũng không bị đóng lại.

Cậu cúi đầu, chăm chú nhìn những món trang sức trưng bày dưới lớp kính. Ánh đèn phản chiếu khiến các món đồ ánh lên rực rỡ. Một đôi hoa tai hình bướm bạc nổi bật trên lớp nhung đỏ, nhẹ nhàng như thật, dường như chỉ cần một cơn gió nhẹ là có thể vỗ cánh bay đi.

Tạ Từ Tuyết để ý đến ánh mắt cậu dừng lại ở đâu, khẽ cười, rồi quay sang nhân viên bán hàng:

"Cho chúng tôi thử đôi này."

Khi nhân viên cửa hàng lấy đôi hoa tai ra, Tạ Từ Tuyết đích thân giúp Lục Minh Thu đeo vào. Chiếc vòng bạc lạnh buốt nhẹ xuyên qua lớp da mềm mại, con bướm bạc đậu vừa vặn ở vành tai, vài hạt trân châu tạo thành dải tua nhỏ rủ xuống, nhẹ nhàng lay động theo động tác tay, tựa như mặt nước gợn sóng.

Lục Minh Thu vốn diện mạo tuấn tú, đeo đôi hoa tai này không hề mang vẻ ẻo lả, trái lại lại toát lên một phong vị khác biệt.

Nhân viên cửa hàng đưa gương đến trước mặt cậu để cậu ngắm nhìn mình. Cậu nhìn một lát, rồi nghiêng đầu hỏi Tạ Từ Tuyết:

"Đẹp không?"

Dải tua trân châu lắc lư theo chuyển động của cậu, vẽ ra một đường sáng bạc lấp lánh trong không khí, khiến người nhìn không thể rời mắt.

Tạ Từ Tuyết cũng bị ánh sáng đó hút lấy, ánh mắt dừng lại nơi vành tai trắng mịn của cậu. Rất lâu sau, anh mới nhẹ giọng đáp:

"Đôi hoa tai này... thực sự hợp với em."

Nói dứt lời, anh xoay người đến quầy thanh toán.

Hai người rời khỏi tiệm trang sức. Lục Minh Thu lười tháo hoa tai, dứt khoát đeo luôn ra khỏi cửa hàng. Cậu tiếp tục đi phía trước, qua một đoạn đường, bắt gặp một cửa tiệm nhỏ trước mặt đang tụ tập khá đông người. Cậu tò mò chen lại gần xem náo nhiệt, thì ra là một quầy vẽ chân dung. Theo quan sát của cậu, kỹ thuật vẽ của người hoạ sĩ không quá đặc biệt, nhưng tốc độ rất nhanh, vì vậy làm ăn cực kỳ khá.

"Anh nói xem, nếu em cũng bày một quầy vẽ như thế, liệu có đông khách vậy không?" Lục Minh Thu ghé sát tai Tạ Từ Tuyết, cười hỏi.

Tạ Từ Tuyết thản nhiên đáp:

"Em sẽ lật đổ cả ngành đấy."

Lục Minh Thu dở khóc dở cười - cách Tạ Từ Tuyết khen người đúng là không theo một quy tắc nào cả:

"Bày quầy mà đã đông khách thế này là đỉnh lắm rồi, còn có thể 'lật đổ' nữa sao?"

Tạ Từ Tuyết bật cười: "Anh ra giá cao, em lại vẽ anh, tất nhiên là được rồi."

"Đầu cơ trục lợi"

Lời tuy trách móc, nhưng giọng điệu lại đầy vui vẻ. Lục Minh Thu mỉm cười không nói gì, cùng Tạ Từ Tuyết rời khỏi tiệm chân dung. Con phố họ đi qua có rất nhiều hàng quán ăn vặt, cả hai không ngồi ăn tối đàng hoàng mà chủ yếu nhấm nháp mấy món đặc sản Tô Châu để lót dạ. Thật ra chủ yếu là Lục Minh Thu ăn là chính - Giang Nam vốn chuộng đồ ngọt, cậu đến đây như thể đang dạo chơi qua ngày vậy.

Trời đã tối hẳn, nhưng trên phố cổ vẫn còn rất đông khách du lịch. Các cửa hàng thắp đèn lồng, ánh sáng rực rỡ bắt mắt. Khi đi ngang qua một tiệm ngọc, Lục Minh Thu tò mò bước vào xem cho vui. Tạ Từ Tuyết chỉ liếc một cái là biết chẳng có món nào ra hồn, hơn nữa ông chủ còn lấy vòng tay băng thúy giả mạo phỉ thúy để lừa người. Nhìn thấy Lục Minh Thu có vẻ hứng thú, anh không nhịn được bước đến bên cậu, hạ giọng chỉ đủ hai người nghe: "Đồ giả."

"Em đâu có định mua," Lục Minh Thu cười láu lỉnh, "Chơi anh một chút thôi."

Tạ Từ Tuyết bất đắc dĩ: "Chuyện này có gì mà chơi được chứ......"

Lục Minh Thu vừa bước ra khỏi cửa hàng vừa giải thích:

"Anh tưởng đang lừa em, thật ra là em đang giả ngốc, nhìn anh diễn kịch một vai, vậy chẳng vui sao?"

Tạ Từ Tuyết thật sự không hiểu nổi chỗ nào vui. Anh xoa đầu Lục Minh Thu, hỏi:

"Em thích ngọc à?"

"Cũng không hẳn, chỉ thấy mới lạ nên xem thôi."

"Nhà anh có một khối điền hoàng, mấy người học vẽ như em chẳng phải đều có con dấu sao? Lúc nào anh nhờ thầy khắc cho em một cái."

Tạ Từ Tuyết vào tiệm ngọc mới nhớ ra chuyện này - khối điền hoàng ấy đã để lâu không dùng đến, cũng chẳng biết làm gì với nó. Đem khắc con dấu cho Lục Minh Thu thì vừa hay.

"Điền hoàng á?"

Lục Minh Thu trợn mắt. Cái thứ đó được ví như 'một khối điền hoàng ba lượng vàng'... Cậu cảm thấy mình không xứng nhận, "Đừng, quý giá quá."

"Không sao, để ở nhà anh cũng sắp mốc rồi. Em dùng đến cho nó sáng sủa lại, nó còn phải cảm ơn em ấy chứ."

Thấy Lục Minh Thu vẫn lắc đầu từ chối, Tạ Từ Tuyết bật cười: "Thế này đi, anh cứ đi khắc trước, chờ tụi mình kết hôn rồi, coi như quà cưới tặng em..."

Câu chuyện đang vui đột nhiên rẽ sang hướng khác. Lục Minh Thu cúi đầu, không nói gì. Tạ Từ Tuyết cứ nghĩ cậu sẽ không phản ứng gì thêm, nào ngờ - bên tai lại vang lên một câu nhẹ như gió...

"Anh tính cầu hôn đấy à?"

Hỏi xong, Lục Minh Thu lập tức cảm thấy đầu óc mình đúng là hơi lộn xộn. Hai người bên nhau mới chỉ khoảng một tháng, vậy mà câu chuyện lại đột ngột từ yêu đương nhảy thẳng sang chuyện kết hôn, giữa hai cái đó ít ra cũng phải cách mười mấy bước.

"Không tính," Tạ Từ Tuyết đáp, "Thế thì chẳng có tí nghi thức cảm nào cả. Anh mê tín lắm, chắc chắn phải chọn một ngày hoàng đạo để cầu hôn em đàng hoàng."

Lục Minh Thu gật đầu lấy lệ, vội vàng lảng sang chuyện khác.

Dạo phố đến tận tối khuya, Lục Minh Thu mỏi chân, muốn tìm chỗ nghỉ một lát. Tạ Từ Tuyết nhìn xung quanh, cảm thấy khoảng cách quay về bãi đỗ xe cũng không xa lắm, nhưng nghĩ đến việc cậu đã mệt, lại còn phải đi thêm chừng nửa tiếng nữa, anh bèn dứt khoát ngồi xổm xuống, bảo Lục Minh Thu leo lên lưng.

Lục Minh Thu ngả người lên lưng anh, cảm nhận những ánh mắt xung quanh từ du khách, nhất thời thấy ngượng chín mặt, cả khuôn mặt chôn chặt vào vai Tạ Từ Tuyết, không chịu ngẩng đầu. Chỉ đến khi họ rẽ vào một ngõ nhỏ yên tĩnh, cảm giác ngại ngùng trong lòng mới dần dịu xuống.

Lục Minh Thu nhìn con đường phía trước, cảm thấy mỗi bước Tạ Từ Tuyết bước đi đều vô cùng vững chãi. Cậu bỗng hỏi: "Em nặng lắm à?"

"Nhẹ lắm."

Lục Minh Thu không tin: "Em đang ở mức cân nặng trung bình rồi đấy!"

"Ừ, nhưng vẫn thấy nhẹ."

Âm cuối trong giọng Tạ Từ Tuyết mang theo ý cười, hoà vào làn gió đêm đầu hạ, như còn lưu lại chút gì không nỡ buông.

Khi họ đi qua một góc đường, một cây đồng thụ hiện ra trước mắt. Trong màn đêm, từng bông hoa trắng run rẩy dưới ánh trăng, các nhánh cây hằn lên vầng sáng bạc, khiến những bông đồng hoa trông như sương như khói.

Một cánh hoa nhẹ nhàng rơi xuống, Lục Minh Thu đưa tay đón lấy. Bỗng nhiên, cậu nhớ đến ngôn ngữ của loài hoa này - tình yêu chớm nở.

"Tạ Từ Tuyết."

Âm thanh rất nhẹ, nếu không phải xung quanh quá yên tĩnh, lại thêm hai người đứng sát nhau, có lẽ Tạ Từ Tuyết đã bỏ lỡ.

Anh quay đầu lại hỏi: "Gì vậy?"

Lục Minh Thu nhìn thẳng vào mắt anh, trong đôi đồng tử đen nhánh ánh lên tia sáng mờ mờ của đèn đường, như mặt hồ tĩnh lặng bỗng sáng lên một quầng sáng nhỏ.

Tim anh đập lỡ một nhịp - như có viên đá nhỏ rơi vào mặt hồ phẳng lặng, khiến nước gợn lên từng vòng, từng vòng không dứt.

Lần đầu tiên Lục Minh Thu hiểu được cảm xúc của mình bắt nguồn từ đâu.

Cậu nghĩ: Có lẽ... mình thật sự yêu anh rồi.

Bình Luận (0)
Comment