Bé Đáng Thương Được Lão Đại Hào Môn Đón Về

Chương 52

Thời gian bước sang tháng Bảy, bên phía Sầm Thời báo đến một tin tức: Trần lão tuy không lập tức đáp ứng, nhưng đã đồng ý gặp Tạ Từ Tuyết một lần, cùng anh mặt đối mặt đàm phán.

Vì vậy, sau khi kết thúc công việc vào chiều thứ Sáu, Tạ Từ Tuyết lái xe đến nơi ở của Trần lão, một tứ hợp viện nằm trong nhị hoàn nội thành thủ đô. Ngõ nhỏ quanh co, lòng vòng mất hơn mười phút, anh mới tìm được đến nơi.

Vừa bước vào cửa, Trần lão đang ngồi trên chiếc ghế tre đã lập tức gọi anh lại, bảo anh mau vào phòng khách ngồi xuống.

Tạ Từ Tuyết nghe lời, sau đó đi thẳng vào vấn đề, không vòng vo:

"Trần tiên sinh, mục đích tôi đến đây hẳn ngài đã rõ. Tôi sẽ không nói nhiều lời dư thừa. Việc này thành hay không, chỉ cần một lời từ ngài."

Trần Trác nâng chén trà, thong thả nhấp một ngụm Thiết Quan Âm, rồi hỏi:

"Ông ngoại của cậu, có phải là Tạ Đoạn Thanh?"

"Vâng ạ."

Tạ Từ Tuyết không rõ vì sao đối phương đột nhiên nhắc đến ông ngoại mình, nhưng vẫn thành thật trả lời.

Lão gia tử hơi nhướng mí mắt, dùng ánh nhìn sắc bén đánh giá Tạ Từ Tuyết mấy lượt:

"Ừm, lớn lên cũng có vài phần giống hắn."

Tạ Từ Tuyết chưa từng nghe nói Trần lão có liên hệ gì với ông ngoại mình, nên khi nghe vậy, giọng anh không khỏi lộ chút ngạc nhiên:

"Trần tiên sinh từng quen biết ông ngoại cháu?"

"Trước khi đến cầu ta khắc ấn, cậu không hỏi qua trưởng bối trong nhà xem giữa ta và ông ngoại cậu có từng có ân oán gì sao?"

"Ân oán?"

Tạ Từ Tuyết khẽ cau mày, cảm thấy không ổn. Nếu giữa Trần lão và ông ngoại quả thực có khúc mắc chưa hóa giải, vậy chuyện khắc ấn vì Lục Minh Thu e là khó mà thành.

Trần Trác buông chén trà, người hơi tựa vào lưng ghế, ánh mắt xa xăm như đang hoài niệm cố nhân nào đó.

"Nói theo cách bây giờ... ông ngoại cậu và ta từng là tình địch."

Một câu nhẹ nhàng buông ra, suýt nữa khiến biểu cảm Tạ Từ Tuyết mất kiểm soát. Nhưng anh khống chế cảm xúc rất tốt, vẫn giữ được bình tĩnh. Trong đầu nhanh chóng hiện lên những điều nghe được trước kia - vị lão nhân trước mắt này cả đời chưa từng lập gia đình, bên ngoài vẫn luôn có đủ loại đồn đoán. Đến lúc này, anh dường như đã hiểu, chuyện ấy e là có liên quan đến bà ngoại mình.

Đối mặt với chuyện tình cảm rối rắm của bậc trưởng bối, Tạ Từ Tuyết thật sự không biết phải nói gì. Hiếm khi anh rơi vào trầm mặc.

"Đừng căng thẳng, cũng chỉ là chút chuyện xưa mục nát thôi. Ta không vì mấy chuyện đó mà làm khó tiểu bối," Trần Trác bật cười, rồi đổi giọng, "Ông ngoại cậu tính khí xấu không ít, nhưng làm người hào sảng, nghĩa khí. Hồi trẻ ta từng lỗ mãng, đắc tội một vị quý nhân, chính ông ấy đứng ra giảng hòa, giúp ta vượt qua cửa ải khó khăn. Nói thật, ta nợ ông ấy một ân tình, nhưng tính tình ta cổ quái, lại chưa bao giờ tìm được cơ hội để báo đáp..."

Ánh mắt Tạ Từ Tuyết sáng lên, biết thời cơ đã chuyển, vội hỏi:

"Ý Trần tiên sinh là...?"

"Lúc nhà các cậu gặp nạn, ta không giúp được gì. Nhưng việc nhỏ như khắc ấn, chẳng tốn bao nhiêu sức. Ta làm được."

Tạ Từ Tuyết chân thành cảm kích:

"Trần tiên sinh, đa tạ ngài thành toàn."

"Nếu muốn tạ, thì tạ ông ngoại cậu đi."

Trần lão xua tay, ý bảo anh đừng khách sáo, rồi lại hỏi:

"Ấn thạch mang theo chưa?"

"Dạ, mang theo rồi."

Tạ Từ Tuyết lấy từ trong túi ra một hộp gỗ chạm khắc hoa văn, cẩn thận dâng lên, bên trong là miếng điền hoàng đông lạnh thạch tinh tế, sẵn sàng để Trần lão ra tay.

Trần Trác là bậc đại sư trong giới khắc dấu, từng chạm qua vô số kỳ thạch, nhãn lực tinh tường, kinh nghiệm lão luyện. Ông đặt cục đá vào lòng bàn tay, nghiêm túc quan sát. Sau khi nhìn kỹ hoa văn và chất đá, liền khẽ gật đầu tán thưởng:

"Thật là một khối đá quý hiếm khó gặp..."

Xem xong, lão gia tử bắt đầu hỏi đến việc liên quan đến con dấu:

"Con dấu này, cậu định dùng cho mình hay là tặng người khác?"

"Tặng cho người yêu cháu."

Khi nói đến hai chữ "người yêu", giọng Tạ Từ Tuyết - vốn lạnh lùng - cũng vô thức trở nên dịu lại.

Trần Trác liếc anh một cái, cười hỏi:

"Cậu kết hôn rồi?"

Tạ Từ Tuyết đáp:

"Vẫn chưa, nhưng đang có ý định."

"Vậy là tốt."

Trần Trác không hỏi thêm, chỉ gật đầu rồi tiếp tục thảo luận chi tiết về con dấu:

"Dòng biên trên là lời tặng dành cho người nhận, cậu muốn khắc câu gì?"

Tạ Từ Tuyết lập tức nghĩ đến hai câu đã in sâu trong lòng:

"Nguyện ta như sao trời với trăng sáng, đêm đêm rọi chiếu cùng soi nhau."

Trần Trác nghe xong, thuận miệng cảm khái:

"Tình cảm giữa cậu và bạn gái thật sâu đậm."

"Em ấy là bạn trai cháu."

Tạ Từ Tuyết nhẹ nhàng sửa lại.

Trần Trác khẽ nhướng mày, nhưng vẻ mặt không lộ ra quá nhiều kinh ngạc. Ông tiếp tục hỏi:
"Ấn đài có muốn khắc thêm hoa văn nào không?"

"Khắc một đôi hạc tiên dang cánh."

"Khắc chìm hay chữ nổi?"

"Cả hai đều được."

Sau khi hỏi xong những chi tiết nhỏ, Trần Trác vu.ốt ve miếng điền hoàng đông lạnh thạch, cuối cùng hỏi thêm một câu:

"Tên khắc trên mặt ấn?"

Tạ Từ Tuyết nhìn vào đôi mắt hiền hậu nhưng tinh anh của Trần lão, chậm rãi đọc ra ba chữ.

"Lục Minh Thu."

Từ nhà Trần lão trở về, trời đã gần chạng vạng. Tạ Từ Tuyết vội vã quay về, vừa bước vào phòng khách liền thấy Tạ Ngọc Long và Lục Minh Thu đang cùng nhau bàn chuyện trang trí nội thất.

Lục Minh Thu nhàn rỗi lâu ngày, cuối cùng cũng nhớ ra phải tìm việc gì đó để làm. Trước đây, Tạ Từ Tuyết từng đưa anh một mặt bằng để làm phòng làm việc, nhưng vẫn để không. Nay anh định tìm đội thi công, sắp xếp lại cửa hàng từ trong ra ngoài.

"...Thật ra trang trí phòng làm việc không cần quá màu mè, đơn giản, thanh nhã là quan trọng nhất. Vị trí cửa hàng tốt, lưu lượng khách lớn, cũng không cần quá lo lắng về mặt tuyên truyền."

Giọng nói nhẹ nhàng của Tạ Ngọc Long vang lên trong tai Tạ Từ Tuyết.

Anh đi tới, ngồi xuống cạnh Lục Minh Thu, khẽ hỏi:

"Đã tính chuyện trang hoàng rồi, có tìm được nhà thiết kế phù hợp chưa?"

Lục Minh Thu theo bản năng tựa vào lòng ng.ực anh, miệng thì trả lời:

"Chưa đâu. Dì Tạ có giới thiệu mấy nhà thiết kế nổi tiếng, nhưng em vẫn chưa quyết định chọn ai."

"Không sao, cứ từ từ chọn," Tạ Từ Tuyết thấy vài sợi tóc lòa xòa của cậu bị kẹt vào cổ áo sơ mi, liền đưa tay giúp cậu vuốt lại cho gọn, "Chọn người có phong cách em thích là được."

"Vâng."

Lục Minh Thu gật đầu, tiếp tục xem những bản thiết kế trong tay Tạ Ngọc Long. Thẩm mỹ của cậu thật ra khá giống Tạ Ngọc Long - thiên về phong cách sáng sủa, nổi bật, đơn giản nhưng vẫn thu hút ánh nhìn. Phong cách này khá kén thiết kế, đòi hỏi tay nghề cao. Sau một hồi lựa chọn, cậu quyết định chọn một nữ thiết kế khoảng ba mươi tuổi - người cũng đang cộng tác với phòng làm việc của Tạ Ngọc Long.

Tạ Ngọc Long gập tập tài liệu lại, nói sẽ giúp cậu liên hệ trong vài ngày tới. Sau đó ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, cười nói:

"Được rồi, đi ăn cơm thôi."

Dùng cơm ở nhà họ Tạ không câu nệ như ở Tô Châu. Ba người vừa ăn vừa trò chuyện thoải mái. Thấy Tạ Từ Tuyết hôm nay về hơi muộn, Tạ Ngọc Long thuận miệng hỏi anh lúc trước đã đi đâu.

Tạ Từ Tuyết thuận theo kể lại, sau đó lại hỏi:

"Mẹ, chuyện giữa Trần lão gia tử và ông ngoại, sao trước giờ mẹ chưa từng nói với con?"

"Đó đều là chuyện mấy chục năm trước rồi, nói cho con biết để làm gì?"

Tạ Ngọc Long vừa dùng dao cắt món sườn dê trên đĩa, vừa điềm nhiên trả lời, lông mày không hề động một chút, "Hơn nữa, họ đều là bề trên của con, mẹ biết chuyện thì biết vậy, sao tiện miệng nói ra?"

Lục Minh Thu bưng chén canh, đôi mắt khẽ lướt qua giữa hai mẹ con nhà họ Tạ, rõ ràng nghe được chuyện gì đó nhưng lại chẳng hiểu đầu đuôi. Cậu nghiêng đầu, tò mò hỏi:

"Dì Tạ, mọi người đang nói đến ai vậy ạ?"

"Một vị thầy khắc dấu, họ Trần, tên Trác, là truyền nhân của Đặng phái, rất có danh tiếng."

Tạ Ngọc Long bưng ly rượu vang đỏ, nhấp một ngụm, giọng mang chút hoài niệm:

"Ông ấy với ông ngoại A Từ năm xưa có chút ân oán, nhưng bọn dì là hậu bối, cũng không tiện bàn nhiều."

"Khắc dấu gia?"

Lục Minh Thu lập tức nhớ đến lần ở Tô Châu, Tạ Từ Tuyết từng nhắc qua về "điền hoàng". Cậu xoay người nhìn người đàn ông ngồi cạnh, ánh mắt khẽ lướt qua mang theo sự dò hỏi không lời.

Tạ Từ Tuyết đón lấy ánh nhìn của cậu, đẩy gọng kính mạ vàng trên sống mũi, mỉm cười:

"Anh mời Trần lão khắc một con dấu cho em. Sớm muộn gì cũng là của em, không bằng chuẩn bị từ trước."

Lúc trước, họ từng nhắc đến chuyện này - Tạ Từ Tuyết nói, chờ đến sau khi kết hôn, sẽ lấy điền hoàng làm quà cưới tặng cho Lục Minh Thu. Mà bây giờ, một câu "sớm muộn gì cũng là của em" - rõ ràng là một lời gợi mở: chúng ta, sớm muộn gì cũng sẽ kết hôn.

Lục Minh Thu nghe hiểu, nhưng bàn đến chuyện cưới xin, luôn khiến người ta có chút bối rối. Cậu cúi đầu, giả vờ chăm chú ăn cơm, âm thanh đáp lại nhẹ như tiếng muỗi:

"Vậy... anh tính khi nào đưa cho em?"

Tạ Từ Tuyết nghiêng người lại gần, ghé sát tai cậu, giọng trầm thấp:

"Thu Thu, còn phải xem em thế nào đã."

Lục Minh Thu không đáp, chỉ im lặng.

Cậu yêu Tạ Từ Tuyết, là thật. Từ trước đến nay, mối tình này đều nhận được sự ủng hộ, và gia đình Tạ Từ Tuyết cũng hết mực tử tế với cậu. Nhưng còn chuyện kết hôn... thật lòng mà nói, cậu chưa từng nghiêm túc nghĩ đến.

Trong đầu cậu, hình ảnh về hôn nhân đều bắt nguồn từ cha mẹ - Thẩm Tú Bình và Lục Du. Tình yêu giữa họ từng đẹp đẽ, nhưng cũng chính họ khiến cậu đặt ra yêu cầu rất cao với "một nửa còn lại". Sau đó, Cố Thiếu Dung khiến cậu đánh mất niềm tin vào tình cảm, và chính Tạ Từ Tuyết là người đã giúp cậu lấy lại điều ấy.

Người kia trao cho cậu tình yêu vô điều kiện, khiến cậu dần có dũng khí bước về phía trước.

Thế nên, nghĩ kỹ lại, chuyện kết hôn với Tạ Từ Tuyết hình như cũng không tệ. Nhưng cậu hiểu rõ, hôn nhân không chỉ có tình yêu. Cần nhiều thứ hơn thế - thấu hiểu, trách nhiệm, thời gian. Cậu không muốn mọi chuyện diễn ra quá nhanh.

Hơn nữa, lời cầu hôn, tuyệt đối không thể là do cậu mở miệng trước.

Nghĩ đến đó, Lục Minh Thu khẽ cười, nhẹ giọng nói như đùa:

"Nói cho cùng, còn phải xem biểu hiện của anh."

Tạ Từ Tuyết bật cười:

"Yên tâm, anh nhất định sẽ cố gắng. Dù gì thì sớm muộn em cũng phải nhập hộ khẩu nhà anh thôi."

Lục Minh Thu vừa gắp một miếng thịt gà tây, vừa nhướn mày liếc sang:

"Tạ tổng tự tin ghê ha."

"Dĩ nhiên rồi," Tạ Từ Tuyết không chút do dự, nét mặt tràn đầy kiêu ngạo nhưng cũng chân thành, "Đến chuyện đó mà anh cũng không tự tin thì sao làm bạn trai em được?"

Lúc hai người đang trao đổi, giọng nói rất nhỏ, gần như thì thầm. Tạ Ngọc Long thấy cả hai cứ kề tai nói nhỏ suốt, không nhịn được lên tiếng:

"Các con thì thầm cái gì đấy?"

"Dì Tạ, không có gì đâu." Nghe trưởng bối hỏi, Lục Minh Thu mới chợt nhớ ra hiện tại họ vẫn đang ăn cơm, vành tai bất giác nóng lên, có cảm giác như vừa làm chuyện xấu bị bắt quả tang, vô cùng lúng túng.

Tạ Ngọc Long nhìn con trai mình, ánh mắt đầy ẩn ý, khẽ hỏi lại:

"...Thật sao?"

"Chúng con thật sự không nói gì nghiêm trọng cả." Tạ Từ Tuyết cũng không dám nói thẳng, dù sao tiểu tiên hạc nhà anh da mặt còn mỏng hơn cả giấy, nếu mình nói thật ra trước mặt mẹ, e rằng lát nữa lại phải vất vả dỗ dành người ta.

Tạ Ngọc Long hừ khẽ một tiếng, nếu hai người đã không muốn nói, bà cũng lười hỏi tiếp. Sau bữa tối, bà lên tầng ba vào phòng chiếu phim thư giãn, còn Lục Minh Thu vì ăn no có chút căng bụng, nên Tạ Từ Tuyết đi cùng cậu ra hậu hoa viên dạo một vòng.

Gió hè ban đêm thổi nhẹ qua, mang theo mùi hoa thanh thoát dịu dàng. Đã bước sang tháng bảy, Tạ Ngọc Long cho người đặt một lu nước ở góc sân sau. Chiếc lu sứ ngũ sắc cao ngang người, đầy nước trong, sen hồng mềm mại và lá sen xanh biếc trôi nổi trên mặt nước, khiến Lục Minh Thu bất giác nhớ tới bức tranh vẽ sen của Sầm Thời.

Cậu đưa tay khẽ chạm vào mặt nước, từng vòng sóng gợn lan ra, như khuấy động một giấc mộng yên bình.

Lục Minh Thu cúi người nhìn vào lu nước, ngoài hoa lá ra thì không có gì khác. Bất chợt nhớ tới ao cá ở nhà bà ngoại, cậu dùng khuỷu tay huých nhẹ vào eo Tạ Từ Tuyết, nhỏ giọng nói:

"Từ Tuyết, mình nuôi hai con cá chép đi."

Eo bị huých khiến Tạ Từ Tuyết run nhẹ, tê ngứa lan ra khắp người. Anh nắm lấy cổ tay Lục Minh Thu, cố gắng kiềm chế ham muốn đang trỗi dậy trong lòng, khàn giọng đáp:

"Được, em muốn nuôi gì cũng được."

Giọng anh khàn khàn khác thường, khiến Lục Minh Thu ngạc nhiên quay đầu lại. Giây tiếp theo, cậu đã bị kéo vào lòng đối phương, một nụ hôn dịu dàng rơi xuống, không khí như ngập tràn hơi thở quấn quýt nồng nhiệt. Lục Minh Thu theo bản năng ngẩng đầu, tay vô tình chạm vào mép lu nước, vừa lúc sờ đến một cánh sen.

Hương thơm nhàn nhạt trong tay áo, ánh trăng dạt dào soi bóng.

Hô hấp của Lục Minh Thu rối loạn, vì vậy, chiếc răng bén nhọn không chịu khống chế mà cắn xuống, tựa như đang phản ứng bản năng với cảm xúc trào dâng.

Tạ Từ Tuyết buông môi cậu ra, lại ôm eo cậu chặt hơn, đôi mắt phượng ánh lên sắc đỏ, d.ục v.ọng xâm chiếm gần như tràn khỏi đáy mắt.

Trước Lục Minh Thu, anh chưa từng biết đến hai chữ "kiềm chế". Những gì gọi là đoan chính, bình tĩnh, lý trí - tất cả đều là giả.

Lục Minh Thu, đối với anh, là rung động duy nhất trong đời.

Cho nên anh muốn yêu, muốn chiếm hữu, muốn hôn cậu, muốn tất cả những gì thuộc về cậu.

Đó mới là sự thật.

Không lâu sau đó, họ trở lại phòng ngủ. Trong hương quả chín và mùi trầm dịu nhẹ, họ cùng nhau trải qua một đêm nồng nhiệt. Lục Minh Thu vốn là người lạnh nhạt, nếu không có kí.ch th.ích từ bên ngoài thì gần như không có ham muốn. Vì vậy, hành động của Tạ Từ Tuyết luôn mang theo phần táo bạo, bởi anh hiểu rõ - Lục Minh Thu sẽ không bao giờ là người chủ động.

Lúc tình cảm lên đến cao trào, ánh mắt Lục Minh Thu đẫm lệ, con ngươi trong suốt như mang theo ánh sáng, như một cảnh hoa lê dưới mưa xuân. Tạ Từ Tuyết cúi người hôn những giọt nước mắt của cậu, khẽ thì thầm một câu.

Lục Minh Thu không nghe rõ, theo bản năng hỏi lại:

"Anh nói gì?"

Tạ Từ Tuyết vén mớ tóc ướt dính trên trán cậu ra sau tai, sau đó cúi đầu thì thầm bên tai.

"Anh nói, anh yêu em."

Bình Luận (0)
Comment