Bé Đáng Thương Được Lão Đại Hào Môn Đón Về

Chương 53

Thời tiết vào đầu hè oi bức không dứt, nhiệt độ ở thủ đô liên tục tăng cao. Sau khi Lục Minh Thu cùng nhà thiết kế thống nhất phương án trang trí, cậu liền dốc toàn lực vào việc cải tạo lại văn phòng, bận rộn suốt nửa tháng trời.

Tầm giữa trưa hôm đó, Lục Minh Thu vừa về đến nhà từ văn phòng. Vừa mở cửa lớn của biệt thự, cậu đã thấy Tiểu Li từ bên trong lao vọt ra, Tạ Từ Tuyết theo sát phía sau, tay xách túi đựng mèo, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ.

Lục Minh Thu ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng bế lấy chú mèo Ragdoll đang meo meo la oai oái, hỏi:

"Sao vậy?"

Tạ Từ Tuyết kéo khóa túi mèo ra, nói:

"Hôm nay hẹn đưa Tiểu Li đi tắm, mà nó sống chết không cho anh với dì Trương chạm vào. Vừa rồi còn chạy loạn khắp biệt thự... Em mau nhốt nó vào túi giùm anh đi."

"Hôm nay đã đến lịch à?" - Lục Minh Thu vừa nhét Tiểu Li vào túi vừa hỏi - "Em nhớ là hẹn ngày 19 mà?"

"Ngày mai anh có cuộc họp, nên dời lịch sớm một ngày."

"Vậy thì đi cùng nhau luôn."

Tạ Từ Tuyết nhíu mày:

"Em vừa mới về tới nhà, đừng đi ra ngoài nữa, nghỉ ngơi đi cho đỡ mệt. Để anh đưa nó đi là được."

Lục Minh Thu mỉm cười, mắt cong lên đầy tinh nghịch:

"Tạ tổng, Tiểu Li hình như nghe lời em hơn đấy nhỉ?"

Tạ Từ Tuyết nghẹn lời. Con mèo này đã nuôi suốt 5 năm, tính khí cao ngạo, nhiều khi đến sờ còn không cho. Vậy mà hễ gặp Lục Minh Thu, nó liền dính như keo, cứ quấn lấy cậu không rời, ngoan ngoãn đến kỳ lạ.

Nghĩ mà cũng thấy thần kỳ.

Không đợi Tạ Từ Tuyết đáp lời, Lục Minh Thu đã xách túi mèo lên, thản nhiên đi về phía gara. Tạ Từ Tuyết đành theo cậu cùng đi. Hơn nửa tiếng sau, hai người đến cửa hàng thú cưng. Tiệm khá vắng, không có khách nào. Sau khi xác nhận lại dịch vụ với chủ tiệm, Tạ Từ Tuyết giao Tiểu Li cho nhân viên.

Lục Minh Thu lo lắng nên đi theo, đứng bên cạnh quan sát cả quá trình tắm rửa.

Mèo vừa chạm nước đã phản kháng kịch liệt, kêu ré lên nghe vô cùng tội nghiệp. Lục Minh Thu dịu dàng dỗ dành:

"Tiểu Li ngoan, đừng sợ. Chút nữa là về nhà rồi."

Nghe vậy, Tạ Từ Tuyết bật cười:

"Nó nghe đâu có hiểu. Em nên kêu meo meo vài tiếng cho đúng điệu thì hơn."

Lục Minh Thu quay đầu nhìn anh, ánh mắt đầy nghi hoặc. Cậu cứ cảm thấy lời đề nghị này có gì đó sai sai. Nhưng thấy Tạ Từ Tuyết vẻ mặt nghiêm túc, hoàn toàn không có dấu hiệu đùa cợt, cậu đành cho là mình nghĩ quá nhiều.

Lục Minh Thu bĩu môi, hỏi lại:

"Vậy sao anh không tự kêu thử hai tiếng xem?"

"Anh kêu không dễ nghe bằng em. Em kêu nghe dễ chịu hơn." Tạ Từ Tuyết hạ giọng, nói khẽ chỉ đủ hai người nghe.

Lục Minh Thu cuối cùng cũng nhận ra ý đồ phía sau câu nói kia. Tạ tổng đây rõ ràng là đang mượn cớ thả thính! Cậu đá nhẹ anh một cái, môi mấp máy trách móc:

"Vẫn đang ở ngoài đường đấy, nói lung tung cái gì vậy?"

Tạ Từ Tuyết cười khẽ, đón lấy ly nước chanh từ cửa hàng thú cưng, nụ cười nhàn nhạt ấy khiến Lục Minh Thu không chịu nổi, vội lảng ra ngoài, đi đến khu tiếp khách ngồi chờ.

Tạ Từ Tuyết đưa ly nước chanh không thêm đá cho Lục Minh Thu, rồi lại thản nhiên lấy lại ly có thêm đá từ tay cậu, chậm rãi bước về phía khu chăm sóc thú cưng.

Chờ anh đi rồi, Lục Minh Thu lại quay lại xem tình hình của Tiểu Li. Dưới sự kiên nhẫn dỗ dành của nhân viên, cô mèo nhỏ cũng đã bình tĩnh lại, không còn căng thẳng và bất an như trước, ngoan ngoãn như một tiểu thục nữ dịu dàng.

Tắm xong, nhân viên hỏi cậu có muốn cắt tỉa lông cho Tiểu Li như mọi khi không. Đây là lần đầu tiên Lục Minh Thu đi cùng Tiểu Li đến tiệm thú cưng, cậu không rõ nên làm gì nên liền gọi Tạ Từ Tuyết.

Tạ Từ Tuyết quay lại, nói sơ yêu cầu cho nhân viên rồi thong thả bước đến bên Lục Minh Thu. Thấy vẻ mặt cậu vẫn bình thường, anh liền nghĩ có lẽ cậu đã quên chuyện mấy câu trêu ghẹo ban nãy.

Thế là Tạ Từ Tuyết thản nhiên nắm lấy tay Lục Minh Thu.

Nói anh có "chứng thèm da thịt" cũng không sai chút nào. Giữa mùa hè, dù đứng trong phòng điều hòa, Lục Minh Thu vẫn cảm thấy như có luồng hơi nóng bốc lên thẳng trán. Trong khi đó, Tạ Từ Tuyết lại như chẳng có chuyện gì xảy ra, cứ tự nhiên dính lấy cậu như thường.

"Nóng." Lục Minh Thu rút tay về, không để anh chạm vào.

Tạ Từ Tuyết thở dài:

"Thu Thu, trong cửa hàng thú cưng có điều hòa mà, sao lại nóng đến vậy được?"

Dù lời nói có vẻ dịu dàng, nhưng rõ ràng là đang thể hiện chút bất mãn. Tuy nhiên, Lục Minh Thu chẳng buồn đáp lại.

Bạn trai có cảm xúc thì sao đây?

Bỏ qua.

Tạ Từ Tuyết đúng là giỏi tự điều chỉnh tâm trạng. Anh nhìn cậu một lúc rồi hỏi:

"Tối nay muốn ăn gì?"

Lục Minh Thu thuận miệng kể mấy món.

Sau đó, hai người lại cùng nhau bàn bạc chuyện trang trí lại phòng làm việc, chăm sóc mấy chậu sen đá và cẩm lý mới mang về. Toàn những chuyện vụn vặt trong cuộc sống, nhưng chính những điều nhỏ nhặt như thế lại khiến Lục Minh Thu cảm thấy thoải mái, vui vẻ, trong lòng cũng bình yên lạ thường.

...

Ba ngày sau, website chính thức của Bách Minh Bôi công bố danh sách lọt vào vòng bán kết. Theo lịch thi đấu, lần này sẽ chọn ra mười người, sau đó thông qua vòng chấm điểm của tám giám khảo cấp cao để quyết định thứ hạng cuối cùng và trao giải.

Quy trình này, Lục Minh Thu đã trải qua một lần từ mười năm trước, nên rất quen thuộc. Cậu mở giao diện trang web chính thức, nhanh chóng tìm thấy tên mình trong danh sách mười người. Nhưng lần này, cậu lại bình tĩnh đến kỳ lạ. Có thể vì đã sớm có linh cảm, hoặc có lẽ vì cậu cảm thấy nếu lần này không vào được trận chung kết mới là điều bất thường.

Trái ngược hoàn toàn với sự bình thản của cậu, Tạ Từ Tuyết lại phản ứng vô cùng nhiệt tình. Tối hôm đó, anh lập tức vào hầm rượu lấy ra một chai rượu vang đỏ quý hiếm nhiều năm. Kết quả, vừa thấy anh cầm ra chai Romanée-Conti, Lục Minh Thu vội vàng giơ tay ngăn lại.

"Vẫn chưa đoạt giải mà, Tạ tổng, đừng xa hoa tiêu cực như vậy chứ."

Tạ Từ Tuyết vốn định nói, trong hầm rượu còn nhiều chai DRC quý hơn thế nữa, thậm chí có mấy chai niên đại còn lâu hơn anh còn chưa từng mang ra. Nhưng nhìn thấy ánh mắt kiên định và sáng rực của Lục Minh Thu, anh lại nuốt mấy lời đó xuống.

"Vậy đợi đến khi em cầm cúp rồi, anh sẽ mở chai này."

Tạ Từ Tuyết ra hiệu cho người hầu mang rượu cất lại chỗ cũ. Anh ôm vai Lục Minh Thu, cùng cậu đi lên lầu. Cầu thang từ hầm rượu dẫn lên rất hẹp, tường gạch đỏ xây thô mộc, trông cổ kính mà hơi u tối. Lục Minh Thu vốn rất ghét không gian kín, nhưng vì cảm nhận được hơi ấm từ người bên cạnh, cậu cũng không thấy khó chịu đến mức đó.

Ra khỏi cầu thang, Tạ Từ Tuyết hỏi:

"Chung kết và lễ trao giải là ngày bao nhiêu?"

"Ngày 28."

Tạ Từ Tuyết tính nhẩm:

"Vậy còn tám ngày nữa..."

"Nghe thì lâu, nhưng thời gian trôi nhanh lắm."

Lục Minh Thu nói không sai, thời gian đúng là thoáng cái đã trôi qua. Tựa như dòng nước lặng lẽ chảy đi, ban giám khảo của Bách Minh Bôi đã hoàn tất vòng đánh giá cuối cùng, nhưng kết quả vẫn chưa được công bố. Mọi thứ đều phải chờ đến ngày 28 mới được chính thức tiết lộ, và ngày đó cũng đến rất nhanh.

Lễ trao giải lần này là một sự kiện quan trọng trong giới hội họa, được tổ chức long trọng. Phía chính phủ mời không ít nhân vật có tiếng trong ngành, hàng trăm đơn vị truyền thông đổ về đưa tin, quy mô cực kỳ lớn.

Trưa hôm ấy, Lục Minh Thu cùng Tạ Ngọc Long bước vào hội trường. Cậu mặc một bộ vest đen chỉnh tề, vóc dáng cao ráo thẳng tắp, mái tóc dài được buộc gọn sau lưng, khuôn mặt sắc sảo như tranh vẽ, khiến người ta khó rời mắt.

Sau khi vào cửa, Tạ Ngọc Long rẽ qua khu truyền thông để nhận phỏng vấn, còn Lục Minh Thu thì nhanh chóng tìm được chỗ ngồi của mình, yên lặng ngồi xuống. Cậu cúi đầu chơi điện thoại, hoàn toàn không chú ý đến người vừa ngồi xuống bên cạnh.

Cho đến khi bên tai vang lên một giọng nói quen thuộc:

"Nhìn điện thoại gần quá, cẩn thận sau này bị cận đấy."

Lục Minh Thu ngẩng đầu, nhìn thấy Tạ Từ Tuyết đang ngồi ngay ngắn bên cạnh, liền kinh ngạc hỏi:

"Anh không nói hôm nay có việc sao?"

"Xử lý xong sớm rồi." Tạ Từ Tuyết trả lời nhẹ như không.

Lục Minh Thu nhíu mày:

"Nhưng... sao anh lại ngồi cạnh em?"

Bách Minh Bôi có nhà tài trợ thương mại, nên cũng mời không ít doanh nhân đến dự. Thêm vào đó, nhiều người giàu rỗi rãi thích sưu tập tranh, đến những dịp như thế này vừa để kết giao với giới họa sĩ, vừa xem như một kiểu đầu tư. Thế nên việc Tạ Từ Tuyết xuất hiện không khiến Lục Minh Thu ngạc nhiên. Chỉ là... chỗ ngồi của anh rõ ràng thuộc khu dành cho thí sinh, điều đó mới không hợp lý.

Tạ Từ Tuyết khẽ cười:

"Sự kiện còn chưa bắt đầu mà, anh chỉ đến xem em một chút thôi, lát nữa sẽ đi."

Lục Minh Thu nhìn đồng hồ, đúng là vẫn còn hơn nửa tiếng nữa mới bắt đầu. Cậu hé môi, định nói gì đó, thì bị gián đoạn bởi một người đàn ông trung niên mặc tây trang bước ngang qua. Vừa thấy Tạ Từ Tuyết ngồi ở góc, ông ta lập tức bước nhanh đến, nở nụ cười nịnh nọt:

"Tạ tổng, thật trùng hợp quá, ngài cũng có mặt ở đây à."

Sắc mặt Tạ Từ Tuyết lạnh nhạt, giọng điệu bình thản, nghe không rõ cảm xúc:

"Trùng hợp thôi."

"Ngài cũng có hứng thú với hội họa sao?" Người kia cười hỏi.

"Cũng không hẳn là hứng thú. Chỉ là người yêu tôi là họa sĩ, nên tôi cũng có tìm hiểu đôi chút." Khi nói đến câu này, khóe môi Tạ Từ Tuyết vô thức cong lên, giọng nói mang theo chút ý cười rất rõ ràng.

Người đàn ông trung niên hơi ngẩn ra. Trong giới ai cũng biết vị Tạ tổng này tính cách lạnh lùng, chẳng mấy khi thể hiện bản thân trong các buổi giao tế. Không ai đoán được rốt cuộc anh thích gì, càng không dễ bắt chuyện. Vậy mà hôm nay lại chủ động nói ra nhiều như thế. Chẳng lẽ... hôm nay có điềm lành?

Ông ta cẩn thận dò hỏi:

"Tạ tổng... ngài có người yêu rồi à?"

Tạ Từ Tuyết nghiêng mắt nhìn về phía bên cạnh, người đàn ông trung niên lập tức hiểu ý, cũng quay đầu nhìn theo. Sau đó, ông ta thấy một thanh niên tuấn tú đang ngồi im lặng trên ghế, gương mặt lạnh nhạt như núi tuyết, toát ra khí chất cao ngạo, xa cách.

Tạ Từ Tuyết nhẹ giọng nói tiếp:

"Tôi vốn không quan tâm mấy đến hội họa, nhưng cậu ấy học tranh sơn dầu, đến tham gia sự kiện này, tất nhiên tôi phải đi cùng rồi."

Tạ Từ Tuyết vừa dứt lời, người đàn ông trung niên kia lập tức hiểu ý. Ông ta biết rõ, muốn nổi danh trong giới hội họa không dễ, nhưng nếu có người chống lưng thì có thể bớt đi rất nhiều khúc quanh. Với những kẻ đầu tư nghệ thuật lâu năm như bọn họ, nghe là hiểu ngay - Tạ tổng đang muốn đỡ đường cho người yêu mình.

Hiểu được điều đó, ông ta thuận nước đẩy thuyền, chẳng có lý do gì để từ chối:

"Tạ tổng, sau này có dịp chúng ta cùng hợp tác."

Nói xong, ông ta mỉm cười, rồi quay người đi chào hỏi người khác.

Góc nhỏ này lại trở về yên tĩnh. Lục Minh Thu im lặng vài giây, bỗng nhiên mở miệng:

"Cảm ơn."

Tạ Từ Tuyết hơi nhướng mày:

"Sao lại cảm ơn nữa rồi?"

"Lần này không giống những lần trước." Lúc Tạ Từ Tuyết lên tiếng, cậu nghe rất rõ ẩn ý trong lời nói. Cũng chính vì hiểu, nên mới thấy mình phải nói lời cảm ơn. Cậu biết, Tạ Từ Tuyết đang lấy thân phận của chính mình để nâng cậu lên một bậc. Có những chuyện cậu có thể lặng im bỏ qua, nhưng riêng chuyện này - nhất định phải cảm tạ.

"Cũng giống nhau cả thôi." Tạ Từ Tuyết nói.

Anh đưa tay xoa đầu cậu, nhưng nghĩ đến chút nữa là lễ trao giải, nên chỉ khẽ chạm rồi rút tay về, không làm rối kiểu tóc của cậu.

Hai người trò chuyện vài chuyện khác, nói cười nho nhỏ. Nửa tiếng trôi qua nhanh chóng. Sau đó Tạ Từ Tuyết rời khỏi, quay về chỗ ngồi của mình. Hội trường dần chìm vào tĩnh lặng, người dẫn chương trình bước lên sân khấu giữ nhịp, rồi một tiền bối có tiếng trong giới hội họa lên đọc diễn văn mở màn lễ trao giải.

Cả hội trường im phăng phắc, chỉ có âm thanh hoa mỹ, trau chuốt của bài phát biểu vang vọng không dứt. Phải mất gần mười phút, bài diễn văn mới kết thúc, các hạng mục giải thưởng bắt đầu được công bố nhanh chóng.

Lúc này, Lục Minh Thu đã nhàm chán đến mức suýt ngủ gật, thì phần công bố kết quả chính thức của Bách Minh Bôi rốt cuộc cũng đến.

Cậu lập tức ngồi thẳng người, mắt mở to không chớp nhìn chăm chú về sân khấu.

Một vị tiền bối bước lên, mở phong bì, lần lượt công bố tên của các giải phụ, giải ba, giải nhì - không có tên cậu. Tim Lục Minh Thu thắt lại, nhịp đập tăng nhanh, như muốn nhảy khỏi lồng ng.ực.

Nhưng điều kỳ lạ là... trong lòng cậu lại xuất hiện một linh cảm - cậu có thể đoạt giải Kim thưởng.

Không phải là tự tin mù quáng hay tự cao, mà là một cảm giác định mệnh - một sự thôi thúc không thể lý giải, như thể mọi chuyện đã được sắp đặt.

Người dẫn chương trình mở phong bì cuối cùng, giọng khàn khàn, kéo dài:

"Giải Kim thưởng của Bách Minh Bôi lần thứ 31 thuộc về..."

Âm nhạc nền vang lên, bầu không khí trong hội trường đặc quánh, mọi người nín thở.

Ba giây sau, một cái tên được xướng lên, vang dội khắp bốn phương tám hướng của hội trường:

"Lục Minh Thu - Đêm mưa trên núi. Xin chúc mừng!"

Kết quả vừa công bố, Lục Minh Thu lại thấy trong lòng yên ổn trở lại.

Cậu từ từ đứng dậy. Ngồi phía trước, Tạ Ngọc Long và Ngô Hồng Ngọc đều quay đầu lại nhìn cậu, ánh mắt tràn ngập sự tán thưởng. Cậu nhẹ gật đầu đáp lại, rồi giữa tràng vỗ tay như sấm dậy, cậu bước lên sân khấu.

Cậu cầm chặt chiếc cúp và tờ giấy chứng nhận, ngón tay khẽ run nhẹ. Rõ ràng mười năm trước cũng từng một lần đứng ở đây nhận thưởng, nhưng lần này, cảm xúc lại hoàn toàn khác.

Khi đó trong lòng ngập tràn hưng phấn, mang theo khát vọng lớn lao như mây lồng gió cuốn. Còn giờ đây, lòng cậu lặng như mặt nước giếng xưa, mọi thứ đều bình tĩnh như đóa hoa sau cơn mưa, sạch sẽ và yên ả.

Vì vậy, khi MC mời cậu phát biểu cảm tưởng lúc nhận giải, Lục Minh Thu chỉ nói đúng sáu chữ:

"Cảm thấy vinh hạnh, cảm ơn."

Nói xong, cậu lui về phía sau, kiên nhẫn đứng đợi đến phần chụp ảnh tập thể.

Trong khoảng thời gian đó, ánh mắt Lục Minh Thu chậm rãi quét qua khán phòng phía dưới. Ở bên phải sân khấu, cậu bắt gặp bóng dáng của Tạ Từ Tuyết. Hai người cách nhau không quá xa, nên rất dễ dàng chạm mắt nhau giữa đám đông.

Ánh nhìn giao nhau chỉ trong chớp mắt, vậy mà khiến lòng Lục Minh Thu dâng lên một cảm xúc khó tả.

Khói bụi trần gian tan theo chuyện cũ; giữa cõi đời lại viết tiếp một khởi đầu mới.

Sau bảy năm lạc lối, cuối cùng cậu cũng quay trở lại quỹ đạo của đời mình...

Bình Luận (0)
Comment