Tạ Từ Tuyết nhận lấy chiếc vợt giấy, ngồi xổm xuống cạnh chậu nước, nghiêng đầu lắng nghe Lục Minh Thu giảng giải bí quyết vớt cá. Anh thử hai lần, đáng tiếc vẫn chưa bắt được con nào. Lục Minh Thu thấy trong tay chỉ còn lại một cái vợt cuối, liền dứt khoát nắm lấy tay anh, dẫn anh cùng làm.
Bàn tay cậu ấm áp lạ thường, phủ lên mu bàn tay Tạ Từ Tuyết, như khơi lên một dòng nhiệt ngầm dâng trào. Tạ Từ Tuyết nghiêng đầu, lặng lẽ nhìn cậu chăm chú.
Ánh đèn rực rỡ rơi xuống, lướt qua khuôn mặt tuấn tú của Lục Minh Thu, lớp da trắng mịn phủ một tầng ánh sáng vàng ấm, như ngọc ôn nhuận, sáng trong mà mềm dịu. Cậu lúc này đang tập trung cao độ, chân mày hơi nhíu, môi theo thói quen mím lại, ánh mắt lưu ly nhàn nhạt chỉ phản chiếu bóng những chú cá vàng bơi lội trong nước, ngoài ra không còn gì khác.
Bộ dạng chuyên chú đó khiến lòng Tạ Từ Tuyết khẽ rung lên.
Hoặc phải nói, Lục Minh Thu bất kể lúc nào cũng khiến anh rung động.
"Thấy chưa, đơn giản mà."
Đúng lúc anh đang ngẩn người nhìn cậu, Lục Minh Thu thành công bắt được hai con cá vàng, vợt giấy chứa chiến quả đầy đặn. Cậu buông tay anh ra, quay đầu lại thì bắt gặp một ánh mắt dịu dàng đầy nhu tình.
Bất chợt, cậu nhận ra-mấy chục giây vừa rồi mình loay hoay vớt cá, thì ra Tạ Từ Tuyết vẫn luôn dõi theo không rời.
"Anh......"
Lục Minh Thu vốn định hỏi "Anh nhìn em làm gì?", nhưng suy nghĩ một chút, lại thấy chẳng cần phải hỏi điều đó. Vì thế, cậu chỉ mỉm cười, giơ lên chiến lợi phẩm-một đen một trắng hai con cá vàng nằm trong vợt, thân hình đan chéo, nhìn chẳng khác gì một bức đồ án âm dương thái cực.
Sau khi rời khỏi cửa hàng, đang dạo bước, Lục Minh Thu chợt nói:
"Về nhà rồi, mình nuôi ba con cá này trong lu trồng sen nhé?"
Ba chú cá vàng hôm nay bắt được đều được đựng trong túi nilon trong suốt, miệng túi được buộc chặt bằng sợi dây màu hồng. Tạ Từ Tuyết cầm túi giúp cậu, nghe vậy liền hỏi:
"Cá cẩm lý với cá vàng có thể nuôi chung à?"
"Đợi chút."
Lục Minh Thu lập tức lấy điện thoại ra tra cứu, rồi bắt đầu đọc từng lưu ý một cách nghiêm túc:
"Phải cách ly kiểm dịch cá vàng nè, rồi tránh để cẩm lý cắn cá vàng nè... Ừm, phiền thật đấy. Thôi, chắc phải mua riêng một cái bể cá."
Tạ Từ Tuyết cười thành tiếng:
"Hồi trước bọn mình đi thủy cung xem cá bảy màu, em còn bảo nuôi cá phiền lắm, không hứng thú. Thế mà giờ lại muốn nuôi cá vàng với cá cẩm lý?"
"Cá bảy màu thì đúng là thường bơi theo đàn, nhìn rất đẹp mắt, nhưng nuôi tụi nó thì cần bể cá to, đúng là hơi phiền thật. Còn cẩm lý thì có thể thả trong lu sen, còn cá vàng thì chỉ cần mua một cái bể nhỏ là được, tiện hơn nhiều."
"Nghe cũng hợp lý."
Dạo hết hội chùa Thất Tịch, trời cũng đã sẩm tối gần tám giờ. Tạ Từ Tuyết và Lục Minh Thu lái xe đến khu chợ chuyên bán hoa, chim cảnh và cá kiểng. Lúc này, phần lớn các cửa tiệm đều đã đóng cửa, chỉ còn lại vài chỗ bán phụ kiện và đồ nuôi cá còn mở. Nhưng vì bọn họ vốn chỉ định mua bể cá nên cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Lục Minh Thu bước vào một cửa hàng, chọn chiếc bể hình vuông đơn giản nhất, rồi mua thêm một ít thủy thảo và đá màu để trang trí.
Về đến nhà, Tạ Từ Tuyết giúp cậu chuyển mấy chú cá vàng ra khỏi túi nilon, thay nước xong xuôi rồi đặt bể cá vào phòng khách. Ba chú cá với ba màu sắc khác nhau thong dong bơi lội trong làn nước trong veo, đuôi cá khẽ lay động, nhìn chẳng khác nào dải lụa mềm mại đang múa lượn.
Lục Minh Thu ngồi trên ghế sofa, lặng lẽ thưởng thức "chiến lợi phẩm" do chính mình vớt được. Đúng lúc ấy, Tiểu Li đang nằm trong lòng cậu bỗng dưng nhảy dựng lên, chạy vèo tới trước bể cá. Nó giống như một tiểu tướng quân, đi tới đi lui tuần tra trước "lãnh địa" mới, đôi mắt mèo hai màu không rời khỏi mấy chú cá đang bơi tung tăng bên trong.
Nhìn cảnh tượng này, Lục Minh Thu không nhịn được cảm thán:
"May là tụi mình mua bể có nắp đậy."
"Tiểu Li thật ra rất ngoan, chỉ là hay tò mò quá mức thôi." Tạ Từ Tuyết cố gắng tìm lời giải thích cho hành vi của mèo cưng, "Nó chắc sẽ không làm gì tụi cá đâu......"
Anh còn chưa nói dứt lời, Tiểu Li đã giơ móng vồ mạnh một góc bể cá, làm mặt nước gợn lên, bầy cá hoảng loạn bơi tứ tán, chui hết vào mấy bụi thủy thảo trốn.
Lục Minh Thu nhướng mày nhìn anh:
"Tạ tổng, đây là cái mà anh gọi là 'không làm gì' sao?"
"Chào mừng thành viên mới mà," Tạ Từ Tuyết điềm nhiên đáp lại, hoàn toàn không có chút xấu hổ nào vì thú cưng nhà mình vừa gây chuyện, "Bản chất nó vốn hơi ham chơi."
"Vừa ngoan vừa ham chơi?" Lục Minh Thu bật cười, rồi dựa cả người vào lòng Tạ Từ Tuyết, "Anh y như mấy ông bố chiều con gái quá mức, chuyện gì cũng tìm lý do bao che."
Tạ Từ Tuyết ôm lấy eo cậu, cũng cười theo:
"Tiểu Li là do anh nuôi lớn, đương nhiên là con gái anh rồi."
"À, nếu anh là ba của nó, vậy em là gì của nó?" Lục Minh Thu cố ý hỏi, giọng pha chút trêu chọc.
Tạ Từ Tuyết nghiêm túc suy nghĩ, rồi ghé sát tai cậu, hạ giọng nói khẽ:
"Dĩ nhiên là ba còn lại của nó... có điều--"
"Có điều gì?" Lục Minh Thu nghiêng đầu, khóe môi cong cong, ánh mắt chờ mong.
"Nhưng mà trong lòng anh á, thật ra em với Tiểu Li giống nhau-đều là bảo bối của anh."
Một câu nói vừa nịnh vừa ngọt, Tạ Từ Tuyết lại buông ra vô cùng tự nhiên. Lục Minh Thu nghe xong, cảm giác như bản thân đang ngâm mình trong hũ mật, ngọt đến mức tim cũng mềm nhũn. Cậu nhướng mày, giọng nói nhẹ bẫng, vút lên như đang pha trò:
"Vậy thì làm phiền Tạ tiên sinh, mau ôm một 'bảo bối' khác nhà anh về giùm đi, cá vàng sắp bị nó dọa đứng tim rồi đó."
Tạ Từ Tuyết đứng dậy đi tới góc phòng, cúi người định ôm Tiểu Li, ai ngờ mèo Ragdoll nhỏ lại nổi tính ngang, nhất quyết không cho bế. Thế là Lục Minh Thu cũng phải lết xác qua hỗ trợ.
Cuối cùng hai người một mèo lại trở về ghế sofa. Lục Minh Thu vu.ốt ve sống lưng Tiểu Li, chợt nhớ ra một chuyện, liền hỏi:
"Tháng sau, ngày mùng 8, anh có rảnh không?"
"Chắc là có." Tạ Từ Tuyết vừa nói vừa mở lịch xem, hôm đó đúng là không có sắp lịch công việc gì cả.
"Là ngày thành lập trường của Mỹ học viện tụi em," Lục Minh Thu giải thích, "Bọn bạn cùng khoa tốt nghiệp có tổ chức một buổi triển lãm tranh sơn dầu, em muốn dẫn anh đi xem một chút."
Tạ Từ Tuyết nhớ tới bức tranh Lục Minh Thu từng vẽ tặng Dương Kiểu, lập tức hiểu ra:
"Bức tranh của em cũng được trưng bày đúng không?"
"Ừm." Lục Minh Thu gật đầu, ánh mắt sáng lấp lánh, "Anh có muốn đi cùng em không?"
Tạ Từ Tuyết mỉm cười:
"Đương nhiên là muốn rồi."
...
Thời gian trôi qua từng ngày, lễ kỷ niệm thành lập trường của Mỹ học viện được tổ chức đúng hẹn. Ngày 8 tháng 9 năm đó rơi vào tiết Bạch Lộ, báo hiệu giữa thu đã đến, nhưng thời tiết ban ngày vẫn còn oi nóng. Lục Minh Thu mặc đồ công sở chỉnh tề dự lễ, ngồi trong hội trường mà cảm thấy nóng đến bực mình.
Cậu muốn quay sang trò chuyện với Tạ Từ Tuyết cho đỡ ngán, nhưng vừa quay đầu thì lại thấy xung quanh toàn gương mặt xa lạ. Lúc này mới sực nhớ, một vài hoạt động mừng lễ chỉ dành cho cựu học sinh có thư mời, người nhà như Tạ Từ Tuyết thì không vào được.
Trên sân khấu, giáo sư đang phát biểu. Lục Minh Thu không tiện rời chỗ, đành lén lấy điện thoại ra nhắn tin cho bạn trai:
Lục Minh Thu:【 Anh đang ở đâu vậy? 】
Khoảng năm giây sau, có tin trả lời bật lên.
Tạ Từ Tuyết:【 Ở khu đông nhà ăn trường em, đang ngồi đợi. 】
Lục Minh Thu:【 Ơ? Em tưởng anh sẽ đứng ngoài hội trường đợi em chứ? Sao lại chạy ra nhà ăn rồi? 】
Tạ Từ Tuyết:【 Em nói lễ kỷ niệm chắc kéo dài cả buổi sáng đúng không? Anh hỏi Dương Kiểu, cô ấy bảo lúc học em thích ăn đồ nhà ăn bên khu đông nhất, nên anh qua đây xem trước. Tới giờ ăn trưa còn có thể đặt đồ ăn sẵn cho em. 】
Lục Minh Thu ngẩn người vài giây, rồi bất giác nhớ lại thời sinh viên. Khi đó cậu lười ra ngoài, hay nhờ bạn cùng phòng mua cơm giúp. Mà nhà ăn khu đông lại gần ký túc xá nhất, nên cậu thường gọi cơm cà ri thịt bò hoặc bánh mì nướng kiểu Pháp ở đó-hương vị giờ nghĩ lại vẫn còn thèm.
Cậu gõ nhanh mấy chữ gửi đi:
Lục Minh Thu:【...... Bánh mì nướng kiểu Pháp mỗi ngày bán có hạn, chậm chút là hết đó. 】
Tạ Từ Tuyết:【 Yên tâm. 】
Quả nhiên, "Tạ tổng" mà đã bảo "yên tâm" thì chuyện gì cũng trơn tru. Sau khi buổi lễ kết thúc, Lục Minh Thu vội từ biệt Dương Kiểu rồi men theo con đường quen thuộc trong trí nhớ, đi đến nhà ăn khu đông. Tạ Từ Tuyết ngồi ở tầng một, trong một góc khuất được bao quanh bởi cây xanh, không gian vừa yên tĩnh vừa mát mẻ.
Vừa ngồi xuống, Lục Minh Thu tháo cà vạt cho thoải mái, cổ vừa được thả lỏng, cậu liền nói:
"Xin lỗi nha, bắt anh chờ lâu như vậy... Lẽ ra em nên dẫn anh tới xem triển lãm luôn từ đầu."
"Không sao đâu, trường em dạo một vòng cũng thú vị lắm mà."
Tạ Từ Tuyết đẩy đĩa cơm cà ri thịt bò tới trước mặt cậu, cười bảo, "Mình ăn trước đã."
Anh cũng gọi phần giống hệt Lục Minh Thu: cà ri thịt bò. Nhưng trên bàn chỉ có một phần bánh mì nướng kiểu Pháp. Lục Minh Thu cũng chẳng lấy làm lạ, vì biết Tạ Từ Tuyết không hảo ngọt, nhưng nếu cậu đút, anh vẫn sẽ nể mặt nếm thử vài miếng.
Sau khi ăn xong món chính, Lục Minh Thu dùng dao cắt nhỏ phần bánh mì nướng ra thành mấy miếng đều nhau. Cậu cầm một miếng, đưa lên trước mặt Tạ Từ Tuyết, nghiêng đầu hỏi với vẻ trêu chọc:
"Bánh mì ở đây ngọt lắm đó, anh ăn có quen không đó..."
Tạ Từ Tuyết nhẹ nhàng cắn một miếng bánh, lớp bánh mềm mại ngọt thanh, đậm đà hương vị đặc trưng, nhưng không hề gây ngấy, đúng khẩu vị của Lục Minh Thu. Anh âm thầm ghi nhớ, quyết định về nhà sẽ học hỏi cách làm bánh ngọt Âu Tây chuyên nghiệp, để sau này tự tay làm cho Lục Minh Thu thưởng thức.
Sau bữa trưa, hai người rời nhà ăn khu đông, men theo con đường rợp bóng cây xanh, tiến về phía phòng triển lãm ở khu mỹ thuật Tây. Hôm nay là ngày có triển lãm của một đại danh họa trong nghề, nên lượng khách đến khá đông. Tạ Từ Tuyết nhẹ nhàng nắm tay, che chắn cho Lục Minh Thu, tránh cho cậu bị dồn vào đám đông xung quanh.
Trong lúc xem tranh, Lục Minh Thu thấy nhiều tác phẩm quen thuộc của các họa sĩ nổi tiếng, cậu chủ động giới thiệu cho Tạ Từ Tuyết từng bức tranh, phân tích kết cấu sơn dầu, giải thích những hiệu ứng ánh sáng và màu sắc kỳ diệu trong đó...
Nhắc đến lĩnh vực chuyên môn của mình, thần thái Lục Minh Thu bỗng bừng sáng rực rỡ, vốn dĩ thanh nhã hiền hòa giờ trở nên sắc nét hơn hẳn. Cậu như một thanh bảo kiếm rỉ sét lâu năm được mài giũa sáng bóng, sắc bén chói lọi, chém xuyên mọi lớp bụi thời gian, tỏa sáng rực rỡ khắp nơi.
Tạ Từ Tuyết bị vẻ cuốn hút ấy làm say mê, mắt dịu dàng rơi xuống gò má cậu, lặng lẽ không rời. Thanh niên trắng trẻo, tuấn tú, bên tai phải đeo chiếc kẹp tai bạc, điểm xuyết những viên kim cương nhỏ như rắn bạc quấn quanh, lấp lánh trên nền da non mềm, khiến ánh sáng càng lung linh hơn.
Cậu môi đỏ hé mở, kể cho Tạ Từ Tuyết nghe về những họa sĩ mình yêu thích.
Trước mắt bỗng hiện lên những cảnh tượng cách đây bảy năm, mờ ảo như trong mơ, làm Tạ Từ Tuyết nhớ về lần đầu gặp gỡ Lục Minh Thu.
Cũng là ở Mỹ, cũng là lúc tranh sơn dầu được đem ra thảo luận. Nhưng lúc đó là bảy năm trước, thời gian xa cách dằng dặc.
Hồi đó vì lý do khách quan, Tạ Từ Tuyết không thể gặp lại Lục Minh Thu. Nhưng hôm nay, tuyệt đối sẽ không để mất cậu thêm lần nữa.
Anh bước tới gần, nắm chặt tay Lục Minh Thu, khoảnh khắc ấy như nắm trọn cả thế giới.
Dù xung quanh là biển người ồn ã, trong mắt Tạ Từ Tuyết chỉ có chàng thanh niên trước mặt. Anh hạ giọng, chỉ đủ hai người nghe thấy:
"Lục Minh Thu, em còn nhớ chứ? Ở Mỹ, đó là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau..."
Lục Minh Thu gật đầu:
"Em nhớ rất rõ."
Tạ Từ Tuyết cười nghiêm túc:
"Nếu đời anh là một bức tranh sơn dầu, thì trước khi gặp cậu, nó chỉ có sắc đen trắng đơn giản. Nhưng từ khi gặp được em...."
Lục Minh Thu bị không khí trang nghiêm đó cuốn theo, hơi ngừng thở, bản năng hỏi:
"Là sao ạ?"
"Là bức tranh ấy giờ đây có tất cả sắc màu của thế giới."
Giọng nói của Tạ Từ Tuyết rơi nhẹ xuống đất, như cơn sóng ngầm trong lòng Lục Minh Thu cuộn lên mãnh liệt, như đập vỡ cả bức tường kiên cố.
Cậu hít một hơi thật sâu, gom hết cảm xúc dạt dào trong lòng, rồi bình tĩnh lại, tay nắm lấy tay Tạ Từ Tuyết. Mười ngón đan vào nhau, hơi ấm dịu dàng lan tỏa, vừa vặn như dành cho nhau.
Lục Minh Thu mở mắt, ánh nhìn trong trẻo rạng rỡ, mỉm cười:
"Tạ Từ Tuyết, chỗ triển lãm đông người thế này, anh phải nắm tay em thật chặt, đừng buông ra."
Tạ Từ Tuyết nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt chứa đựng cả biển tình yêu vô tận.
Anh nói:
"Yên tâm, cả đời này anh sẽ không buông tay em đâu."
Thế là, hai người cùng nắm tay, bước về phía trước.
Dù quãng đời phía trước bằng phẳng hay gập ghềnh, thì cũng sẽ cùng nhau đi qua. Cùng nhau ngắm nhìn xuân hạ thu đông, trải qua hết thảy những mùa người đời.