Bé Đáng Thương Được Lão Đại Hào Môn Đón Về

Chương 57

Vào cuối năm, Tạ Từ Tuyết chọn đúng ngày hoàng đạo để cầu hôn Lục Minh Thu – tối ngày 30 tháng Mười âm lịch, ngày đẹp để đính hôn, lại vừa vặn là ngày thủ đô đón trận tuyết đầu mùa. Không còn thời điểm nào thích hợp hơn thế.

Trong không gian riêng tư của phòng ăn với nhạc cổ điển nhẹ nhàng vang lên, khi bữa ăn gần kết thúc, Tạ Từ Tuyết lấy ra chiếc hộp nhẫn nhung thiên nga đã chuẩn bị từ trước. Khi mở ra, một chiếc nhẫn bạc đính ngọc bích Kashmiri lặng lẽ nằm ở giữa. Ánh đèn chiếu rọi khiến nó phát ra thứ ánh sáng lộng lẫy, bắt mắt.

“Lục Minh Thu,” Tạ Từ Tuyết ngẩng đầu lên, giọng dịu dàng mà trang trọng, “Ba tháng trước, khi anh và em gặp lại nhau sau một thời gian dài xa cách, anh đã nghĩ rằng đó là định mệnh…”

Nói đến đây, anh khựng lại, nụ cười càng trở nên dịu dàng hơn:

“Nhưng khiến anh yêu em không phải là định mệnh – chính tình yêu dành cho em mới là số mệnh của anh.”

Lục Minh Thu buông dĩa xuống, trước hết cúi đầu nhìn chiếc nhẫn, rồi lại ngẩng lên đối diện với Tạ Từ Tuyết. Cậu không nói gì, chỉ kiên nhẫn chờ anh nói tiếp.

“Cho nên… chúng mình kết hôn đi.”

Đây là khoảnh khắc khiến Tạ Từ Tuyết căng thẳng nhất trong đời. Anh siết chặt chiếc hộp nhẫn trong tay, vô thức nín thở. Khoảng thời gian chờ đợi ấy có thể chỉ là vài chục giây, nhưng với anh lại dài như cả một đời người.

Lục Minh Thu vẫn không nói gì. Cậu chỉ mỉm cười nhẹ rồi lặng lẽ đưa tay trái ra.

Cách cậu yêu là như thế, và cách cậu trả lời cũng giống như thế – nhẹ nhàng, hàm súc.

Tạ Từ Tuyết hiểu ý. Anh lấy chiếc nhẫn quý trong hộp ra, đeo vào ngón giữa tay trái của Lục Minh Thu. Màu tím phớt của viên ngọc bích giống như bông cúc dại trên đồng, khi đặt lên bàn tay trắng mịn, thon dài của cậu lại càng toát lên vẻ thanh nhã, kiêu sa mà không phô trương.

“Đẹp thật,” Tạ Từ Tuyết nâng tay trái của Lục Minh Thu lên, nhẹ nhàng hôn lên đó, “Anh xem ngày rồi, ngày mai rất hợp để kết hôn. Chúng ta đến Cục Dân Chính nhận giấy đi.”

Lục Minh Thu nhướng mày, trêu:

“Hôm nay cầu hôn, ngày mai kết hôn, Tạ tổng, anh sợ em đổi ý à?”

“Không sợ em đổi ý,” Tạ Từ Tuyết không nhịn được bật cười, “Anh chỉ là quá mong được trở thành người một nhà với em.”

Tất nhiên, chuyện kết hôn không phải trò đùa. Trong lòng Tạ Từ Tuyết vẫn muốn làm mọi thứ thật chu đáo, nên quyết định theo đúng lễ nghĩa. Khi hai bên gia đình gặp mặt, vì bố mẹ của Lục Minh Thu còn phải chăm sóc con gái nhỏ, nên địa điểm được chọn là Dung Thành. Mọi việc diễn ra suôn sẻ, Tạ Ngọc Long và Thẩm Tú Bình lần đầu gặp đã quý mến nhau, sau một bữa cơm, họ thân thiết chẳng khác gì chị em ruột.

Khi lễ đính hôn hoàn tất thì cũng đã gần đến Tết. Ngày đăng ký kết hôn được ấn định vào mùng 9 tháng Chạp, cách “ngày mai” trong lời nói của Tạ Từ Tuyết gần một tháng rưỡi. Nhưng khi cầm được cuốn sổ đỏ từ Cục Dân Chính trong tay, anh cảm thấy mọi sự chờ đợi đều xứng đáng.

“Thu Thu, véo anh một cái.”

Vừa về đến nhà, ngồi xuống sofa trong phòng khách, Tạ Từ Tuyết bỗng nhiên nói.

Lục Minh Thu hơi ngạc nhiên:

“Sao tự dưng lại bảo em véo?”

“Để anh biết mình không đang nằm mơ.”

Lục Minh Thu bật cười:

“Giấy kết hôn còn đang nằm trong tay kia kìa. Anh không mơ đâu. Chúng ta thật sự kết hôn rồi.”

Tạ Từ Tuyết lại một lần nữa cẩn thận ngắm nhìn giấy đăng ký kết hôn của hai người, sau đó mới cất chúng vào két sắt và khóa kỹ. Chỉ là một hành động nhỏ thôi, nhưng lại khiến Lục Minh Thu nhận ra – Tạ Từ Tuyết thực sự rất trân trọng cuộc hôn nhân của bọn họ.

Buổi tối hôm đó, sau khi tắm rửa xong, Lục Minh Thu nằm trên giường đọc sách. Cậu đọc đến mê mẩn thì Tạ Từ Tuyết bất ngờ ghé sát lại, nói khẽ:

“Thu Thu, anh có một món quà muốn tặng em.”

Lục Minh Thu đặt thẻ kẹp sách vào giữa trang đang đọc, khép sách lại rồi hỏi:

“Quà gì vậy?”

“Con dấu điền hoàng.” Tạ Từ Tuyết mở ngăn kéo tủ đầu giường, lấy ra một chiếc hộp gỗ cổ. “Lúc còn ở Tô Châu, anh từng hứa sẽ tặng nó cho em như quà cưới.”

Lục Minh Thu mở hộp, bên trong là một con dấu vuông vức bằng đá điền hoàng. Trên ấn đài lạnh giá, hình ảnh một con tiên hạc đang tung cánh bay lượn giữa tầng mây được chạm khắc tinh xảo đến mức như có linh hồn. Nó gợi người ta nhớ đến cảnh tượng “Độc vũ phân như tuyết, cô phi ấm tựa vân” – một mình vẫy cánh giữa tuyết trắng, lẻ loi mà thanh cao.

Phía dưới tiên hạc, khắc hai dòng chữ bằng đao pháp cứng cáp:

Tạ Từ Tuyết tặng chí ái Minh Thu
Nguyện ta như tinh quân như nguyệt, dạ dạ lưu quang tương kiểu khiết.

Xem xong, Lục Minh Thu hỏi:

“Sao anh lại chọn khắc câu thơ này?”

“Không lâu trước anh đọc được nó, và ngay lúc đó liền nghĩ: nếu sau này có người yêu, anh nhất định sẽ giống như sao và trăng – vĩnh viễn ở bên người ấy.” Tạ Từ Tuyết nói, “Cho nên khi thầy Trần hỏi anh muốn khắc gì lên đó, câu này lập tức hiện lên trong đầu.”

Lục Minh Thu dùng ngón tay cái nhẹ nhàng vu.ốt ve mặt dấu. Một lúc lâu sau, cậu ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt Tạ Từ Tuyết:

“Từ Tuyết… anh đúng là có lòng.”

“Chúng ta kết hôn rồi mà…” Tạ Từ Tuyết ôm lấy eo cậu, “Phải đổi cách xưng hô thôi.”

Lục Minh Thu nghe ra ý của anh, phản ứng rất nhanh, nhưng mặt lại đỏ bừng lên vì xấu hổ, nhất quyết không chịu đổi miệng. Tạ Từ Tuyết dỗ mãi không được, cuối cùng đành ghì lấy cậu, vừa hôn vừa cố ý gọi cậu là “vợ” sát bên tai.

Làm Lục Minh Thu ngượng đến mức hốc mắt cũng đỏ.

Sau một hồi trêu chọc đủ rồi, hai người ôm nhau nằm trong chăn, bắt đầu bàn chuyện hôn lễ. Thật ra, Lục Minh Thu chỉ muốn tổ chức đơn giản một lần, nhưng vì nhà hai người ở hai đầu Nam – Bắc, cách nhau cả ngàn cây số. Sức khỏe của Lục Ánh Xuân lại yếu, không thể di chuyển đường dài. Mà nếu em gái không thể tham dự lễ cưới của cậu, Lục Minh Thu sẽ luôn tiếc nuối trong lòng.

Vì thế, sau nhiều lần bàn bạc, cuối cùng hai người quyết định tổ chức hai buổi lễ cưới – một ở thủ đô, một ở Dung Thành.

Lễ cưới được ấn định vào tháng Ba. Tính theo lịch âm thì là tháng Giêng năm mới, thời gian hơi gấp, nhưng nhờ gia thế nhà họ Tạ vững mạnh, mọi khâu chuẩn bị đều được thực hiện chỉn chu, không xảy ra chút sơ suất nào. Hiệu quả thậm chí còn vượt ngoài mong đợi của Tạ Từ Tuyết.

Nhà họ Tạ nhân khẩu không đông, họ hàng cũng không nhiều, nên trong lễ cưới hôm đó, phần lớn khách mời đều là đối tác kinh doanh, những gương mặt có tầm ảnh hưởng – người quen thuộc với các trang tin tức tài chính và kinh tế.

Tạ Từ Tuyết hiểu rất rõ Lục Minh Thu không giỏi ứng xử xã giao, càng không thích nói lời khách sáo với người ngoài. Vì thế, toàn bộ phần mời rượu trong tiệc cưới, anh đều tự mình đảm đương, để Lục Minh Thu không phải lộ diện lấy lòng ai.

Cậu ngồi yên ở bàn chính, uống nước chanh. Bỗng nhiên, Sầm Thời từ đâu thoắt lại, thản nhiên ngồi xuống chiếc ghế trống bên phải cậu. Anh chào hỏi qua loa với mấy vị trưởng bối ở bàn, sau đó quay sang nói nhỏ:

“Anh dâu, tôi lén tặng cậu một món quà cưới, đừng nói cho anh tôi biết nhé.”

“Hả?” Lục Minh Thu hơi sửng sốt, bản năng nhìn về phía bóng dáng Tạ Từ Tuyết phía xa. “Tặng quà cưới mà phải giấu anh ấy làm gì?”

Sầm Thời cúi người như đang làm chuyện mờ ám, từ ngực áo móc ra một tờ giấy đã hơi ngả màu thời gian, động tác y như ăn trộm, trông đến là buồn cười. Anh hạ giọng nói:

“Bởi vì đây là tranh anh ấy vẽ.”

Lục Minh Thu ngạc nhiên thực sự:

“Anh ấy đâu có biết vẽ tranh?”

“Đúng vậy, thật sự không biết. Nhưng bức này đúng là anh ấy vẽ.” Vừa nói, Sầm Thời vừa mở tờ giấy trong tay ra.

Dưới ánh sáng nhàn nhạt, nét bút chì màu xám hiện ra trước mắt Lục Minh Thu. Đường nét hơi thô vụng, các đường cong không được liền mạch, nét bút không mượt, có thể thấy là tác phẩm của người chưa từng học vẽ. Nhưng những nét đơn giản ấy lại cùng nhau tạo nên một hình ảnh rõ ràng: sườn mặt một chàng trai – sống mũi cao, đôi mắt cong cong mang theo ý cười, dưới khóe mắt còn được nhấn mạnh bằng một nét bút đậm, tạo thành một nốt ruồi lệ chí màu đen.

Chỉ thoáng nhìn, Lục Minh Thu đã nhận ra – người trong tranh là cậu. Nhưng nhìn độ dài tóc, rõ ràng là phiên bản cậu thời còn học đại học.

“Có phải anh cậu vẽ lại từ ảnh không?” Lục Minh Thu ngắm nghía hồi lâu, cuối cùng đưa ra suy đoán.

“Tất nhiên là vẽ từ ảnh rồi, giấy cũng đã ố vàng thế kia mà,” Sầm Thời cười trêu, “Cậu nhìn mấy nét vẽ này xem, ngay cả vẽ lại còn thế này, nếu mà tự tay phác thảo thì không biết sẽ ra cái gì nữa…”

Lục Minh Thu khẽ vuốt tờ tranh, hỏi:

“Bức tranh này sao lại ở trong tay cậu?”

Sầm Thời nhún vai:

“Chuyện là thế này — hồi đó anh tôi vừa gặp cậu đã trúng tiếng sét ái tình, còn lén chụp ảnh cậu nữa. Sau lại nhớ cậu học hội họa sơn dầu, nên mới hỏi tôi xem với trình độ như ảnh thì có thể vẽ được chân dung của cậu không. Tôi bảo thử vẽ lại đi... Sau khi ảnh ra nước ngoài, nghe nói cậu có bạn trai rồi, vốn định vứt luôn bức tranh ấy, nhưng cuối cùng lại tiếc, đành gửi cho tớ giữ hộ, để khỏi nhìn thấy mà nhớ thương.”

Lục Minh Thu kinh ngạc:

“Cậu giữ suốt bảy năm trời?”

“Kẹp trong tập tranh thôi, đâu có gì to tát,” Sầm Thời đáp nhẹ như không, “Từ nhỏ đến lớn tranh nào tôi vẽ cũng đều giữ lại, chưa bao giờ vứt đi.”

Lục Minh Thu cẩn thận gấp lại bức tranh, bỏ vào ví, rồi hỏi tiếp:

“Thế tại sao không thể nói với anh cậu?”

“Anh tôi biết mình vẽ tệ, không muốn bẽ mặt trước cậu,” Sầm Thời cười, “Nhưng tôi lại thấy chẳng có gì phải xấu hổ cả…”

Lục Minh Thu liếc qua đám khách đông đúc, tìm thấy bóng Tạ Từ Tuyết, khẽ mỉm cười, “Anh ấy vẽ rất có tình cảm. Tôi thật sự rất thích bức tranh này.”

Sau khi lễ cưới ở thủ đô kết thúc, hôn lễ tại Dung Thành chính thức bước vào giai đoạn chuẩn bị. Tạ Từ Tuyết và Lục Minh Thu lại một lần nữa đặt chân lên mảnh đất Tứ Xuyên, dành hơn nửa tháng lo liệu mọi thứ chu toàn.

Vào ngày cưới, Lục Ánh Xuân cũng có mặt tại tiệc.

Nhờ được chăm sóc kỹ lưỡng tại viện điều dưỡng, sức khỏe của cô bé đã khá hơn rất nhiều so với năm ngoái. Bác sĩ nói cô có thể tham dự tiệc cưới, chỉ cần đặc biệt chú ý đến chế độ ăn. Vì vậy, toàn bộ món ăn trong yến tiệc đều được Tạ Từ Tuyết đích thân xem xét lựa chọn kỹ càng, đảm bảo không có bất kỳ món nào gây hại cho sức khỏe em gái cậu.

Lục Du và Thẩm Tú Bình có quan hệ họ hàng rộng khắp, nên khách mời ở tiệc Dung Thành hầu hết là người quen của Lục Minh Thu. Không có người ngoài, cậu cũng thoải mái hơn rất nhiều, giao tiếp cũng tự nhiên và cởi mở hơn.

Tạ Từ Tuyết theo sát cậu suốt cả buổi, gặp gỡ biết bao cô dì chú bác, xưng hô loạn xạ cả lên. May mắn là trí nhớ anh tốt, lúc mời rượu không gọi nhầm ai.

Khi cả hai quay về bàn chính, Lục Ánh Xuân chạy tới tìm anh trai. Cô nắm tay Lục Minh Thu, tươi cười nói:

“Anh, chúc mừng anh kịp hoàn thành đại sự cuộc đời trước tuổi ba mươi đó nha.”

Lục Minh Thu hỏi:

“Tiểu Ánh, sức khỏe của em vẫn ổn chứ? Nếu có chỗ nào không thoải mái thì nhất định phải nói với anh, đừng giấu, đừng chịu đựng.”

“Em biết rồi,” Lục Ánh Xuân nâng ly nước trong tay, uống một ngụm rồi cười đáp, “Hôm nay em thấy tinh thần rất tốt, anh đừng lo lắng quá.”

Lục Minh Thu thở dài:

“Làm sao mà anh không lo cho em được? Nhưng nếu em thật sự không khó chịu chỗ nào, thì cứ vui vẻ mà chơi, nhớ là phải vui vẻ nhé.”

Lục Ánh Xuân giơ tay làm dấu OK, sau đó xoay người rời đi, chạy đi trò chuyện ríu rít với các chị họ trong họ hàng. Lục Minh Thu nhìn theo bóng dáng em gái, hôm nay cô mặc một chiếc váy hồng phấn dáng dài, tà váy bồng bềnh theo bước chân lay động như ngọn lửa nhỏ đang cháy rực.

Tạ Từ Tuyết bước đến đúng lúc bắt gặp cảnh ấy, anh bưng tách trà trên bàn lên uống một ngụm, hỏi:

“Thu Thu, em nhìn chằm chằm Tiểu Ánh làm gì vậy?”

“Em đang nghĩ,” Lục Minh Thu khẽ nói, “Tiểu Ánh lại đón thêm một mùa xuân mới, thật là tốt.”

Lời nói như tiếng thở dài, lặng lẽ trôi theo không khí náo nhiệt của hôn lễ, tan biến trong chớp mắt. Nhưng Tạ Từ Tuyết lại nghe rất rõ ràng. Anh nhìn về phía bóng dáng mảnh mai yếu ớt kia, rất lâu sau mới gật đầu:

“Yên tâm, con bé sẽ còn nhiều mùa xuân nữa…”

Sau khi hôn lễ kết thúc, Lục Minh Thu và Tạ Từ Tuyết đưa Lục Ánh Xuân trở về viện điều dưỡng. Trên đường rời đi, Lục Minh Thu ngẩng đầu nhìn sắc trời. Giữa màn đêm sâu thẳm như sân khấu tĩnh lặng, treo lơ lửng một vầng trăng sáng vằng vặc.

Cậu nắm chặt tay Tạ Từ Tuyết, cảm thán:

“Từ Tuyết, nhìn kìa, trăng đêm nay tròn quá!”

Tạ Từ Tuyết ngẩng đầu nhìn theo, thấy vầng trăng đêm nay tròn như chiếc đĩa ngọc, vừa lớn vừa sáng.

Anh khẽ cười:

“Ừ, trăng thật tròn.”

Hoa hảo nguyệt viên, hỷ kết liên lý.

Từ nay về sau, mỗi ngày bên nhau đều là những ngày rực rỡ.

Bình Luận (0)
Comment