Lục Minh Thu tỉnh lại thì trận mưa ở thủ đô đã tạnh, bầu trời quang đãng. Ánh nắng xuyên qua cửa kính, kéo dài những dải bóng vàng óng ánh trên sàn nhà.
Cậu nghiêng đầu, liền thấy Tạ Từ Tuyết đang ngồi trên ghế cạnh giường. Đối phương cúi đầu, mắt nhắm chặt, trông có vẻ đã ngủ thiếp đi.
Lục Minh Thu nhẹ nhàng dịch người, định xuống giường. Động tác của cậu rất nhẹ, vốn không muốn quấy rầy ai, nhưng Tạ Từ Tuyết vẫn tỉnh lại.
Vừa mở mắt ra, người kia liền hỏi:
"Cậu đã nằm suốt một ngày một đêm, bây giờ cảm thấy thế nào?"
Lục Minh Thu cất giọng, giọng hơi khàn:
"Cảm giác khá hơn rồi, chỉ là hơi đói."
Tạ Từ Tuyết thở phào một hơi, lập tức gọi điện thoại bảo người chuẩn bị đồ ăn. Sau khi kết thúc cuộc gọi, anh mới quay sang giải thích tình hình cho Lục Minh Thu.
"Sau khi cậu ngất xỉu, tôi đã đưa cậu đến bệnh viện tư nhân để kiểm tra. Khi đó huyết áp của cậu tụt rất thấp... Bác sĩ nói có thể về nhà tĩnh dưỡng, nên tôi đã đưa cậu về đây. Nhưng không phải căn nhà ở Nam Đình Tân Uyển..."
Lục Minh Thu chớp chớp mắt, vẻ mặt đầy mơ hồ:
"Vậy bây giờ tôi đang ở đâu?"
"Nhà cũ của tôi." Tạ Từ Tuyết đáp, giọng điềm đạm. "Thật ra, căn nhà ở Nam Đình Tân Uyển là của em trai tôi. Ba tháng trước tôi mới từ nước ngoài trở về, bên đó gần công ty hơn nên tôi tạm ở nhờ. Nhưng nếu cậu muốn rời khỏi Cố Thiếu Dung, tôi nghĩ tốt nhất là đổi một nơi khác thích hợp hơn, nên đã tự ý đưa cậu về đây. Nếu cậu giận thì... có thể mắng tôi vài câu?"
Nói đến câu cuối, giọng anh hơi chần chừ, như thể không chắc liệu điều này có làm dịu đi cơn giận của Lục Minh Thu hay không.
Lục Minh Thu khẽ cười, đôi mắt cong cong tựa vầng trăng, nhẹ nhàng nói:
"Tôi không giận."
Tạ Từ Tuyết sững lại, rồi dịu giọng hỏi:
"Vậy cậu thật sự muốn rời khỏi Cố Thiếu Dung sao?"
Lục Minh Thu gật đầu:
"Tôi muốn rời khỏi hắn. Làm phiền anh rồi."
"Không phiền đâu." Tạ Từ Tuyết mỉm cười, khóe môi hơi nhếch lên. Nhìn qua, có thể thấy rõ quyết định này của Lục Minh Thu khiến anh vô cùng vui vẻ.
Lục Minh Thu im lặng một lát, rồi nhớ đến người thân của mình. Cậu hơi do dự, có chút ngượng ngùng nói:
"Tạ tiên sinh, em gái tôi..."
"Tôi biết tình hình gia đình cậu." Tạ Từ Tuyết bình tĩnh đáp, giọng điệu nhẹ nhàng như đang nói một chuyện hết sức đơn giản. "Trong khoảng thời gian cậu bất tỉnh, tôi đã sắp xếp người đến Tứ Xuyên thăm cô bé rồi. Cậu không cần lo lắng."
Lục Minh Thu lặng người một chút, rồi khẽ nói:
"Cảm ơn."
Tạ Từ Tuyết suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn quyết định hỏi:
"Tôi có thể hỏi, lí do vì sao trước đây cậu không đưa em gái lên thủ đô để dưỡng bệnh?"
"Con bé không muốn." Lục Minh Thu khẽ nhắm mắt, hồi tưởng lại nụ cười của em gái. Một lúc sau, cậu mới tiếp tục, "Em tôi là người rất nặng tình. Nếu nhất định phải... chết, con bé muốn được chết ở quê hương."
Giọng điệu cậu bình thản như nước, không hề gợn sóng, nhưng Tạ Từ Tuyết lại nghe ra trong đó một nỗi nuối tiếc sâu đậm. Anh lặng lẽ quan sát người thanh niên trước mặt-tái nhợt, gầy yếu, như một chiếc lá mong manh trước gió. Đôi mắt lưu ly xinh đẹp giờ đây chỉ còn lại sự trống rỗng tịch liêu. Rõ ràng mới chỉ nửa tháng trước, ánh mắt ấy vẫn còn sáng rực như sao.
Sự tương phản ấy khiến lòng người chua xót.
Tạ Từ Tuyết khẽ thở dài. Trước đây anh chưa từng biết cách an ủi ai, nhưng đối diện với Lục Minh Thu, dường như anh lại hiểu một cách tự nhiên.
Giọng anh dịu dàng, thấp hơn một chút, tựa hồ mang theo một lực lượng có thể xoa dịu lòng người:
"Cậu Lục, chờ khi cậu dưỡng bệnh khỏe lại, có thể dẫn tôi về thăm quê cậu không? Tôi lớn như vậy rồi mà chưa từng đến Tây Nam."
Lục Minh Thu hơi mở to mắt, ngạc nhiên hỏi:
"Anh muốn đến Tứ Xuyên?" Cậu do dự, "Nhưng tôi đã rất nhiều năm không về, cũng không biết nên đưa anh đi đâu chơi."
Tạ Từ Tuyết mỉm cười:
"Vậy thì dẫn tôi đi gặp em gái cậu... Cô bé hẳn là rất nhớ cậu."
Lục Minh Thu trầm mặc giây lát, sau đó nhẹ gật đầu.
"Được thôi."
Nghĩ đến việc có thể trở về Tứ Xuyên, trong lòng Lục Minh Thu dâng lên niềm vui khó tả, vô thức nở một nụ cười.
Cậu vốn đã tuấn mỹ, lúc cười rộ lên lại càng đẹp đến rung động lòng người. Đúng lúc đó, một tia nắng mặt trời xuyên qua khung cửa, nhẹ nhàng phủ lên khuôn mặt cậu, khiến cả căn phòng bừng sáng.
Tạ Từ Tuyết thoáng ngẩn người, trong đầu bất giác hiện lên một câu thơ:
"Bạch ngọc viền vàng tố sứ thai."
Vốn là câu thơ miêu tả kỹ nghệ làm đồ sứ, nhưng khi đặt lên người Lục Minh Thu, dường như cũng phù hợp đến lạ kỳ.
Căn phòng rơi vào tĩnh lặng, cho đến khi ba mươi phút sau, người hầu gõ cửa báo rằng bữa ăn đã được chuẩn bị xong.
Lục Minh Thu xuống giường, lúc này mới phát hiện bộ áo tắm dài của mình đã được thay bằng một bộ áo ngủ lụa mềm mại. Cậu đoán có lẽ là Tạ Từ Tuyết đã giúp cậu thay đổi.
Không nói gì thêm, cậu lặng lẽ theo Tạ Từ Tuyết rời khỏi phòng ngủ, đi xuống nhà ăn.
Tạ gia nhà cũ là một căn biệt thự cổ, phòng ngủ cậu ở nằm ở phía đông lầu hai. Vừa bước ra cửa, đập vào mắt là bức tường phấn trắng, trên đó treo một bức tranh sơn dầu vẽ mùa thu rực rỡ với những tán phong đỏ. Nét vẽ già dặn, ý cảnh khoáng đạt, khiến Lục Minh Thu không khỏi sáng mắt, tò mò hỏi:
"Tạ tiên sinh, bức tranh này là của ai vậy?"
Tạ Từ Tuyết khẽ cười, giọng điềm đạm:
"Là do mẹ tôi vẽ, cách đây hai mươi năm."
Anh dừng một chút, rồi nói tiếp:
"Thật ra, có lẽ cậu cũng đã từng nghe qua tên bà."
Lục Minh Thu sững người:
"Từng nghe qua?"
"Mẹ tôi tên là Tạ Ngọc Long."
Lục Minh Thu sững sờ, trong lòng chấn động.
Cái tên này, cậu đương nhiên từng nghe qua-một bậc thầy hội họa thuộc trường phái ấn tượng trong nước, giáo sư hàng đầu trong giới mỹ thuật, phó hội trưởng Hiệp hội Mỹ thuật Trung Quốc tại New York, người sáng lập phòng tranh Ngọc Long...
Lúc còn học đại học, cậu thậm chí từng tham gia một lớp tự chọn do chính Tạ Ngọc Long giảng dạy.
"Không ngờ anh lại là con trai của Tạ lão sư."
Lời vừa thốt ra, cậu lập tức nhận ra mình nói không được thỏa đáng, vội vàng ấp úng sửa lại:
"À... Tôi không có ý đó..."
"Tôi hiểu."
Tạ Từ Tuyết không hề để tâm, thản nhiên đáp:
"Tôi đích xác không có thiên phú nghệ thuật, cũng chẳng hứng thú với hội họa. Mẹ tôi từ nhỏ đã rất thất vọng vì điều này, thậm chí còn nói tôi không bằng Sầm Thời."
Nghe nhắc đến cái tên Sầm Thời, Lục Minh Thu mới sực nhớ rằng hai người này mang họ khác nhau.
Hơn nữa, Sầm Thời có đôi mắt màu lục sâu thẳm, mang nét đặc trưng rõ ràng của dòng máu lai, trong khi Tạ Từ Tuyết lại sở hữu gương mặt thuần Á Đông.
Sự khác biệt này quả thực rất kỳ lạ.
Có lẽ sự nghi hoặc trên mặt cậu quá rõ ràng nên bị Tạ Từ Tuyết nhìn thấu.
Lúc cả hai xuống cầu thang, Tạ Từ Tuyết đột nhiên hỏi:
"Cậu có phải đặc biệt tò mò tại sao tôi và Sầm Thời là anh em mà lại khác biệt lớn đến vậy không?"
Lục Minh Thu gật đầu, rồi lại lắc đầu.
"Tạ tiên sinh, đây là chuyện riêng của anh. Ta không có thói quen đào sâu chuyện người khác."
"Cũng không hẳn là chuyện riêng tư, trong giới của chúng tôi ai cũng biết cả."
Tạ Từ Tuyết nói với giọng điệu tự nhiên, không chút giấu diếm:
"Cha mẹ tôi là thanh mai trúc mã. Khi ta một tuổi, họ ly hôn trong hòa bình. Mẹ đưa tôi về Tạ gia, từ đó tôi đổi sang họ Tạ, và trên danh nghĩa cũng trở thành người của Tạ gia. Về sau, cha tôi tái hôn với một người Đức, họ sinh được một cặp song sinh long phượng, chính là Sầm Thời và em gái."
Lục Minh Thu nghe xong thì hiểu ra:
"Vậy nghĩa là anh và Sầm Thời là anh em cùng cha khác mẹ?"
"Đúng vậy. Nhưng quan hệ giữa chúng tôi rất tốt."
Nói đến đây, hai người cũng vừa bước xuống bậc cuối cùng của cầu thang xoắn ốc.
Lục Minh Thu quan sát phong cách trang trí nơi này. So với căn nhà ở Nam Đình Tân Uyển mà Tạ Từ Tuyết đang ở tạm, nơi đây hoàn toàn khác biệt.
Nam Đình Tân Uyển mang đậm phong cách Trung Hoa cổ điển, nhưng nhà cũ của Tạ gia thì không.
Dù nằm trong một khu biệt thự cổ, nội thất bên trong lại theo phong cách hiện đại.
Tường sơn màu sắc tươi sáng, sàn gỗ thô sáng màu, cửa sổ trang bị hàng rào điêu khắc tinh xảo.
Sau lưng ghế sô pha treo một bức tranh trừu tượng khổ lớn, những khối màu chen chúc nhau, tạo nên cảm giác sống động, rực rỡ.
Trong khi đó, bức tường đối diện-tường TV-lại được để trống phần lớn, chỉ có một góc bên trái là điểm xuyết vài nét mực đậm vẽ những đóa sen hồng mềm mại, sống động như thật.
Hai bức tường, một động một tĩnh, nhưng lại bổ sung cho nhau.
Từ phòng khách đến nhà ăn phải đi qua một hành lang kín. Hai bên hành lang được gắn đèn tường bằng đồng, ngay phía dưới đèn là một cặp bình sứ Pháp Lang cao hơn ba thước, với lớp men phấn hồng tinh xảo.
Đây có lẽ là một trong số ít những yếu tố mang phong cách Trung Hoa còn sót lại trong ngôi nhà.
Điều khiến Lục Minh Thu chú ý hơn cả là phần trần của hành lang.
Trần nhà được thiết kế vòm cong, với những nét họa mờ ảo.
Trông nó rất giống những bức tranh trên trần các giáo đường phương Tây-chỉ khác một điều, thứ được vẽ lên đó không phải là tranh thánh, mà chính là kiệt tác Hoa Súng của Monet.
Tạ Từ Tuyết thấy cậu đang ngước nhìn bức họa trên trần, liền lên tiếng:
"Toàn bộ trang trí trong nhà cũ đều do mẹ tôi tự tay thiết kế. Khi đó bà rất say mê Monet, nên đã tự vẽ lại một bức tranh này. Còn cặp bình sứ đặt trong hành lang là quà tặng từ người khác, vốn không ăn nhập gì với phong cách của ngôi nhà, nhưng vì mẹ thích nên vẫn giữ lại."
Hắn dừng một chút, rồi cười nhạt:
"Trước đây, Sầm Thời từng chê nơi này có quá nhiều màu sắc, nhìn hơi rối mắt. Cậu Lục thấy thế nào?"
"Tôi không thấy vậy đâu." Lục Minh Thu nhẹ nhàng lắc đầu, "Cách phối màu trong nhà rất đẹp, tôi rất thích."
Lời này không phải khách sáo-cậu thật sự thích phong cách rực rỡ và đầy cảm xúc này. Trước kia, lý do cậu chọn học vẽ cũng chính là vì yêu thích những sắc màu rực rỡ, muốn tự do sáng tạo trên toan vẽ.
Hai người bước vào phòng ăn.
Người giúp việc đã chuẩn bị sẵn bữa ăn, toàn là những món thanh đạm, được bày biện tinh tế trên bộ đồ ăn sứ trắng ngà, trông vừa thanh lịch vừa tao nhã.
Dù nói là đang đói, nhưng Lục Minh Thu ăn không được nhiều.
Cậu cảm thấy bản thân đã no, nhưng khi nhìn xuống bàn, thức ăn hầu như còn nguyên, cơm trong chén cũng chỉ mới vơi đi một nửa.
Lượng cơm ăn ít đến đáng lo ngại, khiến Tạ Từ Tuyết không khỏi nhíu mày.
Anh nhẹ giọng khuyên nhủ:
"Bây giờ mới hơn hai giờ chiều, còn lâu mới đến bữa tối. Cậu ăn thêm một chút nữa đi?"
Lục Minh Thu lắc đầu:
"Ăn nhiều quá sẽ buồn nôn."
Tạ Từ Tuyết biết cậu không phải cố ý kén ăn.
Ngoại trừ huyết áp thấp, bác sĩ cũng không tìm ra vấn đề gì nghiêm trọng.
Anh đoán nguyên nhân hơn phân nửa là do tâm lý.
Vì thế, Tạ Từ Tuyết đã nhờ bác sĩ Giang liên hệ với bác sĩ tâm lý hàng đầu trong nước, nhưng không biết liệu Lục Minh Thu có sẵn lòng hợp tác hay không.
Dù sao cũng không thể vội, chuyện này cần phải tiến hành từng bước.
Tạ Từ Tuyết còn đang suy nghĩ, thì thấy Lục Minh Thu bắt đầu thu dọn bát đũa.
Anh nhẹ nhàng giữ tay đối phương lại, nói:
"Cậu không cần làm những việc này, để dì Trương dọn dẹp là được."
"À... tôi quen rồi."
Lục Minh Thu nhẹ giọng đáp.
Trước đây, cậu sống một mình, chuyện nấu ăn, rửa bát, dọn dẹp phòng ốc đều tự tay làm hết. Thật ra, cậu chưa từng quen được người khác "hầu hạ".
Tạ Từ Tuyết cất cao giọng gọi: "Dì Trương."
Một lát sau, từ phía nhà bếp sau lưng đi ra một người phụ nữ trung niên.
Lục Minh Thu nhìn kỹ, liền nhận ra đây chính là người hôm qua cậu đã gặp ở Nam Đình Tân Uyển.
Trương mụ bước đến bên bàn ăn, thu dọn bát đũa một cách gọn gàng, trước khi rời đi còn quan tâm hỏi:
"Lục tiên sinh, sao cậu ăn ít vậy?"
"Chờ cậu ấy dưỡng thân thể cho tốt, tự nhiên sẽ ăn nhiều hơn. Đừng lo lắng quá." Tạ Từ Tuyết lên tiếng giúp cậu khỏi lúng túng.
Dì Trương đi rồi, Lục Minh Thu mới hỏi:
"Tạ tiên sinh, di động của tôi đâu?"
Tạ Từ Tuyết lấy ra từ túi áo khoác một chiếc điện thoại màu đen, đưa cho cậu:
"Cố Thiếu Dung gọi cho cậu rất nhiều lần."
Lục Minh Thu mở màn hình điện thoại.
Trong danh sách cuộc gọi nhỡ, hơn 60 cuộc đều đến từ Cố Thiếu Dung. Ngoài ra, còn có mấy tin nhắn WeChat của Dương Kiều.
Hắn không quan tâm đến những cuộc gọi của Cố Thiếu Dung mà trực tiếp mở tin nhắn của Dương Kiều:
Dương Kiều:【Lục Minh Thu, Cố thiếu hỏi chị về em, rốt cuộc em chạy đi đâu rồi?】
Dương Kiều:【Hắn ta nói em bị người khác đưa đi, chuyện này là sao?】
Dương Kiều: 【Em đâu rồi?】
Dương Kiều: 【Lục Minh Thu, đừng làm chị sợ!】
Lục Minh Thu mím môi, không vội trả lời tin nhắn mà trước tiên hỏi Tạ Từ Tuyết:
"Cố Thiếu Dung biết anh đưa tôi đi?"
"Biết."
"Hắn có thể đến gây phiền phức cho anh không?"
Tạ Từ Tuyết cười nhạt:
"Cố gia có một dự án cần Tạ gia hỗ trợ. Hắn dám đến, tôi liền dám để nhà bọn họ chịu tổn thất nặng nề. Hơn nữa, anh trai của Cố Thiếu Dung rất khôn ngoan, hắn sẽ không để em trai mình tùy tiện làm bậy."
Lục Minh Thu nghe vậy, tâm trạng căng thẳng dần thả lỏng.
So với việc bị Cố Thiếu Dung bắt trở về, cậu càng sợ chuyện này sẽ liên lụy đến Tạ Từ Tuyết và Tạ gia.
Cúi đầu xuống, hàng mi dày rợp bóng, như một chiếc quạt nhỏ. Hắn gõ ngón tay lên bàn phím, đánh ra một đoạn văn bản rồi gửi đi.
Lục Minh Thu: 【Kiều Kiều, em đơn phương chia tay với Cố Thiếu Dung. Sau này chị không cần quan tâm đến hắn nữa.】
Tin nhắn bên kia phản hồi rất nhanh.
Dương Kiều: 【Cuối cùng cũng đá được hắn, đáng ăn mừng!】
Dương Kiều: 【Nhưng mà, rốt cuộc em đang ở đâu? Có biết hôm qua tớ suýt nữa báo cảnh sát không?】
Lục Minh Thu: 【Em ở nhà một người bạn, đừng lo lắng.】
Dương Kiều: 【Được rồi.】
Dương Kiều: 【À đúng rồi, nếu em đã chia tay với Cố Nhị Thiếu, vậy chuyến đi Tân Cương có thể thực hiện rồi nhỉ?】
Sắc mặt Lục Minh Thu lập tức ngẩn ra.
Ý thức cậu như thể bị kéo vào xiềng xích, một lần nữa rơi vào vùng ký ức tù túng của những ngày bị ép vẽ tranh.
Những hình ảnh đen tối đó, dù có cố gắng thế nào cũng không thể xua đi.
Cậu đờ đẫn trong giây lát, rồi từng giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, men theo hốc mắt chảy dài trên gò má.
Từng giọt nước mắt rơi xuống như những viên đá nặng nề, đè thẳng lên lòng ng.ực cậu, chèn ép trái tim cậu, khiến cậu nghẹt thở.
Cậu nghĩ, cậu đích thực có thể rời khỏi Cố Thiếu Dung, nhưng ảnh hưởng mà Cố Thiếu Dung để lại trong cậu lại đau đớn đến tận xương tủy, khắc sâu đến mức tựa như một hình xăm in hằn lên linh hồn. Nếu muốn xóa sạch hoàn toàn, chỉ có cách hủy đi da, hủy đi cốt, đem cả con người phân giải rồi tái tạo lại từ đầu.
Lục Minh Thu còn đang chìm đắm trong nỗi bi thương, bỗng nhiên cảm giác được một thứ mềm mại chạm vào gò má. Lực chạm nhẹ nhàng, uyển chuyển, tựa như một chiếc lông vũ khẽ lướt qua.
Cậu chậm rãi ngước mắt lên, phát hiện Tạ Từ Tuyết đang dùng khăn lau nước mắt cho cậu. Người đàn ông ấy vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, phảng phất như đang thực hiện một việc quan trọng nhất trên đời.
"Đừng khóc."
Tạ Từ Tuyết vốn là người kiêu ngạo, lạnh nhạt, nhưng lúc này, bàn tay hắn lại ấm áp đến lạ. Anh đã hai mươi tám tuổi, đây là lần đầu tiên anh dịu dàng trân trọng một người đến vậy.
Anh nhớ lại lần đầu tiên gặp Lục Minh Thu bảy năm trước. Khi đó, chàng thanh niên chỉ vừa tròn hai mươi, dung mạo thanh tú, ánh mắt tràn đầy sức sống. Mỗi khi nói về những họa sĩ mà mình yêu thích, giọng điệu của cậu luôn vô thức cao lên đôi chút, mang theo sự phấn khởi và lòng nhiệt thành hiếm có. Cái dáng vẻ tươi sáng và đầy tinh thần ấy khiến Tạ Từ Tuyết khó lòng quên được.
Sau này, anh vượt ngàn dặm biển khơi, một mình đến phương Tây xa xôi để phát triển sự nghiệp. Mỗi khi nhìn thấy bất cứ thứ gì liên quan đến hội họa, anh lại nhớ đến Lục Minh Thu.
Anh tin rằng, bất cứ ai từng gặp Lục Minh Thu của những năm tháng ấy, đều sẽ đau lòng khi chứng kiến bộ dạng hiện tại của cậu.
Nhưng anh không muốn thấy Lục Minh Thu khóc.
Anh chỉ muốn làm cho Lục Minh Thu cười.
Tạ Từ Tuyết nhẹ nhàng lau khô từng giọt nước mắt, rồi trịnh trọng nói:
"Lục Minh Thu, tất cả rồi sẽ ổn thôi."