Chờ đến khi Lục Minh Thu hoàn toàn bình tĩnh lại, Tạ Từ Tuyết mới bắt đầu cùng cậu bàn bạc về chuyện sinh hoạt hằng ngày. Lục Minh Thu nghe một lúc mới hiểu rõ, thì ra Tạ tiên sinh muốn mua cho cậu y phục bốn mùa trong năm. Anh hơi ngập ngừng, nhưng rồi vẫn hỏi dò về sở thích của cậu. Đến cuối cùng, Tạ Từ Tuyết thậm chí còn nhắc đến kiểu dáng q.uần l.ót, khiến gương mặt Lục Minh Thu lập tức đỏ bừng.
Cậu chưa từng có kinh nghiệm bàn luận thản nhiên về y phục cá nhân với người khác. Nhưng nhìn dáng vẻ tự nhiên của Tạ Từ Tuyết, cậu lại không khỏi tự hỏi có phải mình đang quá nhạy cảm hay không.
Dù vậy, cậu vẫn không đủ can đảm để nhờ Tạ Từ Tuyết giúp mình mua sắm những thứ này, vì thế liền khéo léo từ chối:
"Tạ tiên sinh, tôi có thể tự mình đặt mua hàng trực tuyến..."
"Hửm?" Tạ Từ Tuyết khẽ đẩy gọng kính mạ vàng, hơi mỉm cười. "Vậy tôi chỉ giúp cậu mua mấy bộ y phục thường ngày. Nếu không thích, nhất định phải nói thẳng."
"Vâng, cảm ơn."
Hai người tiếp tục trò chuyện về những chuyện khác. Giữa chừng, Tạ Từ Tuyết nhận được một cuộc điện thoại, có việc cần ra ngoài. Trước khi đi, anh vẫn không quên dặn dò Lục Minh Thu:
"Nếu có chuyện gì, nhớ gọi cho tôi. Nếu đói thì bảo dì Trương nấu cơm. Tôi khoảng hai tiếng nữa sẽ về. Trong thời gian này, nếu cảm thấy nhàm chán, có thể ra hoa viên đi dạo. Mẹ tôi trồng rất nhiều hoa, có một số loại đã nở, trông rất đẹp..."
Thấy Lục Minh Thu gật đầu đồng ý, anh mới yên tâm rời đi. Khi lái xe đến công ty, Tạ Từ Tuyết vẫn còn suy nghĩ, phải mau chóng giải quyết công việc để có thể về sớm, tránh để Lục Minh Thu một mình ở nhà cũ mà thấy bất an.
Thế nhưng, điều khiến anh lo lắng nhất chính là những thói quen mà Lục Minh Thu đã hình thành trong suốt những năm qua, nhờ "ơn ban tặng" của Cố Thiếu Dung. Cậu đã quen với việc chỉ có một mình.
Lúc này, dù yên lặng ngồi trong phòng khách nhà cũ của Tạ gia, cậu lại cảm thấy thoải mái hơn so với khi ở cạnh Tạ Từ Tuyết. Lục Minh Thu ôm lấy chiếc gối dựa, cúi đầu nghịch điện thoại. Dì Trương mang đến hai chiếc hộp gỗ đỏ, bên trong đầy ắp kẹo, điểm tâm và trái cây đã được rửa sạch.
Lục Minh Thu khẽ nói một tiếng cảm ơn.
Dì Trương nhân cơ hội quan sát cậu thật kỹ. Bà đã làm việc trong Tạ gia hơn hai mươi năm, có thể xem như người chứng kiến Tạ Từ Tuyết trưởng thành. Nhưng suốt ngần ấy năm, đây là lần đầu tiên bà thấy thiếu gia đưa người khác về nhà. Thanh niên trước mắt này là người duy nhất.
Dáng vẻ cậu lạnh nhạt nhưng không hề tỏ ra xa cách, ánh mắt nhìn người cũng rất ôn hòa, không giống những kẻ khéo léo nịnh nọt bằng những nụ cười hòa nhã.
"Cậu Lục, không biết cậu thích ăn loại điểm tâm nào, tôi chỉ chuẩn bị một ít đơn giản thôi. Nếu muốn ăn gì khác, cứ nói với tôi, đừng ngại nhé."
"Được, cảm ơn dì."
Lục Minh Thu chọn một viên kẹo sữa từ hộp đồ ăn, chậm rãi bỏ vào miệng. Cậu thực ra không có ý muốn ăn gì, chỉ là vì đây là tấm lòng của người khác, cậu không thể nào thờ ơ bỏ qua.
Cậu mở ứng dụng mua sắm, chọn vài chiếc q.uần l.ót và đặt hàng với dịch vụ giao nhanh. Nhưng đến lúc thanh toán, cậu chợt nhớ ra số tiền trong thẻ của mình đều do Cố Thiếu Dung đưa. Trước đây, khi bị người ta bao dưỡng, việc sử dụng tiền của đối phương là điều hiển nhiên. Nhưng bây giờ, nếu đã quyết định rời xa Cố Thiếu Dung, cậu cũng không nên dùng tiền của cậu ta nữa.
Không chút do dự, Lục Minh Thu chuyển toàn bộ số dư hơn mười vạn trong thẻ trả lại, sau đó lập tức kéo Cố Thiếu Dung vào danh sách đen.
Nhìn con số trống trơn trong tài khoản, cậu im lặng hồi lâu, cuối cùng mở giao diện trò chuyện với Dương Kiểu.
Lục Minh Thu: [Dương tỷ, cho em mượn ít tiền dùng tạm đi.]
Để thể hiện sự thành khẩn, cậu còn gửi kèm một sticker mèo con lăn lộn.
Dương Kiểu: [?]
Dương Kiểu: [Vừa rời khỏi Cố Nhị Thiếu em đã nghèo đến mức phải vay tiền chị sao?]
Lục Minh Thu: [Chị cứ nói một tiếng cho mượn hay không cho mượn đi!]
Dương Kiểu: [Em cần bao nhiêu?]
Lục Minh Thu: [Hai trăm?]
Dương Kiểu: [Hai trăm? Em định làm gì?]
Lục Minh Thu: [Mua quần áo.]
Dương Kiểu: [... Chị chuyển cho em tám trăm nữa, mua hai bộ đồ tử tế mà mặc. Ngàn vạn lần đừng mua loại chín đồng chín miễn phí ship, chị đây không thể chịu nổi chuyện đó.]
Nói xong, Dương Kiểu ngay lập tức chuyển cho cậu một ngàn đồng.
Lục Minh Thu lại gửi một sticker mèo con để bày tỏ lòng cảm kích, sau đó dùng số tiền vừa mượn để thanh toán đơn hàng q.uần l.ót.
Khoảng hơn một giờ sau, dịch vụ giao hàng nhanh gọi điện thông báo rằng khu biệt thự này không cho phép shipper vào, yêu cầu cậu ra cổng lấy hàng.
Lục Minh Thu ngẩn người một lúc, rồi chớp chớp mắt như chợt nhớ ra điều gì. Cậu chậm rãi đứng dậy, đi về phía phòng bếp. Quả nhiên, dì Trương đang ở đó.
Bà ngồi trên chiếc ghế nhỏ, tỉ mẩn nhặt rau. Thấy cậu bước vào, bà ngẩng đầu lên hỏi:
"Lục tiên sinh, có chuyện gì sao?"
"Tôi có đơn hàng giao tới, nhưng khu này không cho shipper vào. Tôi phải ra cổng lấy, dì có thể đi cùng tôi một chuyến không?"
"Cứ để tôi đi là được rồi." Dì Trương đặt rổ rau xuống, xoa xoa tay vào tạp dề. "Thiếu gia dặn rằng thân thể cậu không được tốt, trên tay lại đang có vết thương, cần nghỉ ngơi nhiều."
Lục Minh Thu hơi ngượng ngùng: "Làm phiền dì rồi."
"Không phiền gì đâu."
Dì Trương cởi tạp dề, ra ngoài nhận hàng. Bà đi không lâu, khoảng mười lăm phút sau đã trở về. Lục Minh Thu nhận lấy kiện hàng, sau đó quay lại phòng ngủ-nghe nói đây là căn phòng Tạ tiên sinh đã đặc biệt chuẩn bị cho cậu.
Phòng ngủ có phòng vệ sinh riêng. Cậu mở gói hàng, đem q.uần l.ót mới giặt sạch một lần, rồi tìm một chiếc giá phơi lên. Làm xong mọi việc, cậu bỗng rơi vào một khoảng trống rỗng mênh mông, hoàn toàn không có chút động lực nào.
Cậu ngã xuống giường, nhìn chằm chằm vào chiếc đèn trần hình tròn, lặng lẽ xuất thần.
Cứ thế ngẩn ngơ suốt vài giờ, mãi đến khi Tạ Từ Tuyết trở về.
Tiếng gõ cửa vang lên, nhưng Lục Minh Thu vẫn chưa kịp phản ứng. Mãi đến khi ngoài cửa truyền đến giọng nói trầm ấm quen thuộc, cậu mới chậm chạp nhận ra người đến là Tạ Từ Tuyết.
Cậu mở cửa, liền thấy Tạ Từ Tuyết xách theo một túi đồ mua sắm, bên trong là bàn chải đánh răng, khăn lông và một số vật dụng vệ sinh cá nhân.
Còn chưa kịp lên tiếng, cậu đã thấy đối phương bước vào phòng vệ sinh một cách thuần thục, bắt đầu sắp xếp từng thứ gọn gàng vào đúng chỗ.
Lục Minh Thu khẽ nói: "Cảm ơn."
Tạ Từ Tuyết lặng im hai giây, rồi đột nhiên cất giọng hỏi: "Cậu không cảm thấy bản thân nói lời cảm ơn quá nhiều lần sao?"
"Có sao...?" Lục Minh Thu ngẫm nghĩ một lúc, dường như đúng là như vậy. Nhưng việc nói cảm ơn thì có vấn đề gì chứ?
Giọng của Tạ Từ Tuyết rất nhẹ, tựa như dây cung đàn cello rung lên khe khẽ, mang theo một chút bất đắc dĩ và thở dài:
"Tôi làm những việc này, không phải để nghe cậu nói cảm ơn."
Lục Minh Thu nghiêng đầu hỏi: "Vậy anh làm vậy vì điều gì?"
"Tôi giúp ngươi chỉ vì tôi muốn làm, thế thôi. Cậu cứ nói lời cảm ơn mãi, ngược lại khiến mọi chuyện trở nên xa lạ... Tôi không muốn cậu quá khách khí với tôi đâu."
"À... Được rồi, vậy sau này tôi sẽ không nói cảm ơn anh nữa." Lục Minh Thu không hoàn toàn hiểu được suy nghĩ của Tạ Từ Tuyết, nhưng cậu vẫn quyết định tôn trọng đối phương.
Tạ Từ Tuyết khẽ mỉm cười, rồi đổi chủ đề: "Bên ngoài cảnh xuân rất đẹp, có muốn ra vườn đi dạo một chút không?" Anh không muốn để Lục Minh Thu cứ ru rú mãi trong phòng như vậy, như thế quá mức tù túng.
Nghe vậy, Lục Minh Thu đi đến bên cửa sổ, nhìn ra khu vườn bên ngoài qua lớp kính trong suốt. Lá cây xanh um đung đưa trong gió, ánh mặt trời dịu dàng phủ lên từng nhành cây, ngọn cỏ, trải dài theo con đường lát sỏi, tạo thành một mảng sắc vàng lấp lánh.
Cậu bỗng nhớ đến khóm hoa hồng nguyệt quý mình từng trồng. Đáng tiếc, năm nay không còn cơ hội nhìn thấy chúng nở hoa nữa. Nghĩ tới nghĩ lui, cậu cảm thấy đi xem vườn hoa của Tạ gia cũng không phải ý tồi, cậu cũng muốn biết Tạ lão sư trồng hoa ra sao.
Tạ Từ Tuyết kiên nhẫn đợi khoảng hai phút, rốt cuộc nghe được một câu: "Được."
Anh đi trước dẫn đường, đưa Lục Minh Thu ra hoa viên phía sau nhà cũ. Khi cánh cửa màu trắng ngà được đẩy ra, cảnh sắc trước mắt lập tức khiến Lục Minh Thu sững sờ-một rừng đỗ quyên nở rộ, từng đóa hoa chen chúc, tựa như những đám mây lửa rực cháy, sắc đỏ trải dài như thiêu đốt tận đáy lòng cậu.
Thấy ánh mắt thanh niên sáng lên, Tạ Từ Tuyết khẽ hỏi: "Cậu cũng yêu thích hoa sao?"
"Tôi từng trồng nguyệt quý." Lục Minh Thu ngượng ngùng cười, "Nhưng trồng không được tốt lắm."
"Cậu hẳn là sẽ rất hợp với mẹ tôi."
Tạ Từ Tuyết đút một tay vào túi quần, tựa lưng vào cây cột hiên nhà. Dáng người anh cao ráo, động tác tùy ý như vậy không hề mang vẻ lười nhác, mà ngược lại có chút phong thái tiêu sái, thoải mái.
Lúc này, Lục Minh Thu mới chợt nhớ đến một vấn đề mà cậu vô tình bỏ quên: "Tạ lão sư ngày thường không sống ở đây sao?"
"Không," Tạ Từ Tuyết đáp, "Tòa nhà này ngày thường chỉ có mẹ tôi ở lại. Trước đây ta vẫn luôn ở nước ngoài, công việc bận rộn, hầu như rất ít khi trở về... Gần đây, mẹ tôi nhận được lời mời từ một người bạn, nên đã đến Đại học Thượng Hải để tổ chức tọa đàm. Có lẽ tháng sau bà ấy mới quay lại."
Lục Minh Thu khẽ gật đầu, nhưng rồi chần chừ một lúc mới ấp úng hỏi: "À... Tạ lão sư có biết chuyện tôi đang ở đây không?"
Tạ Từ Tuyết mỉm cười: "Mẹ tôi luôn hoan nghênh bạn bè của tôi đến, đừng lo lắng."
Tuy được trấn an như vậy, nhưng trong lòng Lục Minh Thu vẫn cảm thấy bản thân đã nợ Tạ Từ Tuyết quá nhiều. Nếu cứ tiếp tục ở lại đây, e rằng thật sự không ổn. Vì thế, cậu nhẹ giọng nói: "Tạ tiên sinh, chờ khi tay ta lành lại, tôi sẽ chuyển ra ngoài..."
Tạ Từ Tuyết hơi cúi đầu, mái tóc rũ xuống che đi biểu cảm của anh, giọng nói trầm ổn: "Cậu đã tìm được nơi ở thích hợp chưa?"
Nghe câu hỏi ấy, Lục Minh Thu bỗng ngây người.
Cậu chưa tìm được nơi nào phù hợp cả. Trong tay cậu thậm chí chẳng còn bao nhiêu tiền. Cậu nghĩ có lẽ bản thân nên tìm việc làm, nhưng ngoài vẽ tranh, cậu chẳng có kỹ năng gì khác. Cậu không có mối quan hệ, không có kinh nghiệm làm việc, thể trạng yếu ớt khiến những công việc lao động nặng nhọc trở nên xa vời. Hơn nữa, Cố Thiếu Dung vẫn như hổ rình mồi, có thể sẽ tìm cách kéo cậu trở lại lồng sắt kia.
Lục Minh Thu đột nhiên nhận ra-cậu thật sự là một kẻ vô dụng.
Những năm tháng bị bao dưỡng đã khiến cậu đánh mất khả năng tự lập. Giữa thế gian rộng lớn này, cậu chẳng khác nào một nhánh cỏ dại trôi nổi vô định.
Cậu có thể đi đâu đây?
Sắc mặt cậu dần tái nhợt, dưới bóng những đóa hoa rực rỡ, thân hình cậu lại toát ra vẻ suy bại đầy tàn lụi, như một cánh hoa úa tàn trước gió.
Nhận ra sự bất ổn, Tạ Từ Tuyết lập tức tiến lên, không chút do dự ôm lấy thân thể đang run rẩy của Lục Minh Thu, kéo cậu vào lòng. Bàn tay ấm áp vỗ nhẹ sau lưng cậu, như một người mẹ kiên nhẫn dỗ dành đứa trẻ đang hoảng loạn.
Lục Minh Thu mấp máy môi, từ kẽ răng bật ra từng chữ: "Tạ tiên sinh... Đừng quan tâm tôi nữa... Tôi chỉ là một kẻ vô dụng, không cách nào báo đáp ân tình của anh..."
Cậu lại tự hỏi-mình nên đi đâu?
Trong khoảnh khắc ấy, một bức tranh chợt hiện lên trong tâm trí cậu-bức họa sơn thủy mang sắc xanh biếc rực rỡ, vẽ về quê hương cậu đã bao năm không gặp. Dưới màn mưa xanh thẫm, những dãy núi cổ kính sừng sững vươn tận trời cao, bên dưới chân núi, dòng sông vẫn chảy xiết không ngừng...
Cậu đã từng dùng nét bút mộc mạc vẽ nên phong cảnh ấy. Giờ đây, cậu lại nhớ đến nó.
Vì thế, cậu tìm được đáp án.
Cậu nên đi vào núi, tan xương nát thịt, hòa làm một thể cùng non sông đất trời.
Giây tiếp theo, cậu gom hết toàn bộ sức lực, bất ngờ đẩy mạnh Tạ Từ Tuyết ra, rồi quay đầu lao đi như điên. Một cảm giác vô lực và tuyệt vọng sâu sắc bao trùm lấy cậu, khiến trong lòng dấy lên mãnh liệt ý niệm tự hủy.
Cậu muốn chạy đến núi, thả mình nhảy xuống.
Nhưng nơi này nào có núi?
Tạ Từ Tuyết không biết trong lòng Lục Minh Thu đang gào thét điều gì, nhưng cậu có thể nhận ra trạng thái của đối phương không hề ổn.
Cậu lập tức bước nhanh đuổi theo, từ phía sau ôm chặt lấy Lục Minh Thu.
Chàng trai 27 tuổi này gầy đến mức đáng sợ, thực sự có thể dùng hai chữ "mảnh dẻ" để hình dung.
Trong lồng ng.ực Tạ Từ Tuyết, trái tim anh như lên men, từng cơn nhức nhối như kim châm.
Anh thậm chí bắt đầu căm ghét Cố Thiếu Dung-vì sao có được rồi mà không biết trân trọng?
Vì sao lại để người này bị dày vò đến mức này?
Anh ghé sát bên tai Lục Minh Thu, giọng trầm thấp, chậm rãi nói:
"Lục Minh Thu, cậu không phải là người vô dụng."
Lục Minh Thu lẩm bẩm: "...... Tôi không phải sao?"
"Cậu biết trồng hoa mà, có thể giúp mẹ tôi chăm sóc hoa viên. Kỹ năng này rất hiếm có, tôi vẫn luôn học mà không được." Tạ Từ Tuyết khẽ dừng lại một chút, bỗng nhiên chỉ về phía trước hỏi: "Kia là loại thực vật gì vậy?"
Lục Minh Thu giật mình ngẩng đầu, theo hướng chỉ tay của cậu nhìn sang. Ở một góc hậu hoa viên, có một bụi cây xanh tốt tươi tốt. Khi ánh mắt chạm đến những tán lá ấy, cậu lập tức nhận ra-
Là nguyệt quý Thái Bình Dương màu lam.
Thì ra, bản thân cậu vẫn còn một chút giá trị.
Lục Minh Thu dần dần bình tâm lại, nhẹ giọng giới thiệu về loài hoa này, còn tiện thể kể vài lần mình từng thất bại khi trồng nguyệt quý.
Tạ Từ Tuyết nghe thấy câu trả lời, biết Lục Minh Thu đã thoát khỏi trạng thái hoảng loạn vừa rồi. Anh chậm rãi buông tay, cẩn thận lựa lời, dịu dàng nói:
"Cậu cứ yên tâm ở lại nhà tôi. Giữa bạn bè giúp đỡ lẫn nhau là chuyện bình thường, không cần cảm thấy nặng nề. Còn chuyện báo đáp, đó là chuyện sau này. Trước hết, cứ lo ổn định đã."
Lục Minh Thu lặng lẽ nhìn vào mắt Tạ Từ Tuyết-một đôi mắt phượng đậm chất phương Đông, sâu thẳm mà chân thành, ấm áp mà kiên định.
Giây phút đó, sự phòng bị trong lòng cậu dần tan rã.
Cậu chậm rãi thở ra một hơi, nhẹ giọng nói:
"Được, trước hết nghe theo anh."