Lưu Linh tự giác làm chuyện tốt thúc đẩy nhân duyên, vừa ngâm nga một giai điệu vừa mở cửa ký túc xá.
"Hôm nay là một ngày tốt lành —— đậu má!" Lưu Linh thấy Lan Thâm nhổm dậy từ bàn học thì hoảng hồn thét lên một tiếng.
"Không phải ông đang bận à? Sao lại ở ký túc? Tôi còn tưởng ai chứ, làm sợ chết đi được."
Lan Thâm cau mày, có chút phiền muộn vì bị đánh thức: "Ai nói là tôi bận?"
"Lâm Miêu đó."
Lan Thâm cứng đờ người, lúc mở miệng có hơi mất tự nhiên: "Em ấy á? Sao ông lại gặp?"
Lưu Linh thản nhiên nhún vai: "Ngay lúc nãy ở cổng ký túc đó, hôm nay tôi ra ngoài săn rich kid, ai ngờ săn được một thằng "cực phẩm" tốt mã giẻ cùi, may mà có Lâm Miêu mới thoát được."
"Đừng có dạy hư Lâm Miêu với mấy cái trò vớ vẩn của ông."
Lưu Linh thấy giọng điệu nghiêm túc của anh thì ngượng ngập nói: "Đương nhiên rồi, tui cũng có nói gì nhiều đâu."
Cậu ta sợ Lan Thâm lại mắng nữa, vội lảng sang chuyện khác: "Tôi nói tốt cho ông mấy câu đó, có điều......"
Lưu Linh nhìn Lan Thâm: "Rốt cuộc ông có thích người ta không thế? Sao dạo này lại chán rồi? Ông suốt ngày bận không để ý đến Lâm Miêu nên người ta mới lo lắng mà hỏi tới tôi đó."
Lan Thâm khẽ giãn chân mày, giọng điệu hiếm có mà mập mờ: "Đương nhiên là thích, chỉ là dạo này có chút việc......"
Khứu giác nhạy bén của Lưu Linh đã nhận ra chỗ không thích hợp: "Thật ư? Thế sao nãy ông lại ngủ trên bàn?"
"Làm tài liệu thực tập xong thì hơi đau đầu, nên nhoài người nghỉ một chút."
Lưu Linh nhìn anh từ trên xuống dưới, thở dài: "Được rồi, vậy cố lên nhá."
"Mà chuyện theo đuổi thế nào rồi, em nó biết ông thích ẻm chưa?"
Lan Thâm lắc đầu.
Lưu Linh há hốc miệng: "Thế sao mà được! Thế có biết ông thích con trai chưa?"
"Chưa." Vẻ mặt Lan Thâm không tốt gì cho cam: "Tôi vẫn chưa tìm được cơ hội."
"Dù gì cũng đâu thể tự dưng nói 'Này, anh thích con trai', giống quấy rối lắm."
Lưu Linh chặc lưỡi hồi lâu: "Hiếm có khi bây biết xấu hổ cơ đấy."
Thừa dịp Lan Thâm vẫn chưa kịp đánh mình, Lưu Linh xun xoe nói: "Nhưng mà anh Lan à, cơ hội chỉ thoáng qua giây lát thôi! Trước kia hai người không có cơ hội tiếp xúc, bây giờ khó khăn lắm mới quen nhau, giờ ông cứ trì hoãn, tới lúc thực tập xong rồi tốt nghiệp, ông theo đuổi kiểu gì nữa?"
Lan Thâm giật mình, ngoài miệng vẫn nói: "Ông không phải lo."
"Dù sao cũng phải cho Lâm Miêu biết ông thích con trai đã, nếu không người ta làm gì ý thức được ông đang theo đuổi cơ chứ, nói không chừng còn giúp cô bé nào gửi thư tình cho ông được đó."
Lưu Linh đập tay: "Cứ vậy đi, để tôi giúp, khó có khi anh Lan vạn tuế nở hoa mà."
"Tôi thấy bạn chỉ muốn hít drama thôi." Lan Thâm vạch trần trong một nốt nhạc.
Lưu Linh gãi gãi đầu, cười hề hề: "Tôi hỗ trợ bạn thôi mà."
Lan Thâm rốt cuộc cũng không từ chối. Trong lòng anh cũng cảm thấy thời gian cấp bách.
Lâm Miêu giỏi nhất là sống trong vòng an toàn của mình, bài trừ tất cả những người khác bên ngoài, một khi điểm giao thoa giữa hai người đứt đoạn thì sẽ rất khó kết nối lại một lần nữa.
Trước kia Lan Thâm không biết, tưởng rằng Lâm Miêu lạnh lùng xa cách, chưa bao giờ có cơ hội làm quen với cậu.
Bây giờ trời xui đất khiến, để anh biết được một Lâm Miêu thật sự.
Một Lâm Miêu dịu dàng kiên nhẫn với mèo, lương thiện nhút nhát, lầm bầm lầu bầu nói chuyện dỗ chúng.
Một Lâm Miêu cũng hiền lành ân cần với người, rõ ràng khó xử và sợ xã hội nhưng vẫn quyết giữ lời hứa.
Càng hiểu lại càng thích.
Khóe môi Lan Thâm cong lên.
Phải tốn nhiều sức lắm mới có thể khiến Lâm Miêu ỷ lại vào mình, đương nhiên phải rèn sắt khi còn nóng.
Có lẽ bản thân Lâm Miêu cũng chưa ý thức được, khoảng cách xã giao phòng bị hoàn hảo của cậu đã bị Lan Thâm âm thầm xâm nhập.
Dần dần ỷ lại Lan Thâm.
Bắt đầu từ khi nào?
Có lẽ là khi Lan Thâm lấy cớ muốn xin những bức ảnh đẹp của bé mèo, nhiều lần nói chuyện phiếm với cậu qua WeChat.
Có lẽ là khi Lan Thâm bất chấp thời tiết, cùng cậu giải cứu mèo con trong cơn mưa tầm tã.
Có lẽ là khi Lan Thâm nói "Lần sau có chuyện thế này thì phải tìm anh đầu tiên, đừng sợ anh phiền".
Dù sao Lâm Miêu cũng cảm thấy trong lòng yên tâm một cách khó hiểu, cho dù mình có làm phiền Lan Thâm thế nào, anh cũng sẽ không ngại nhiều việc.
Cho nên lúc giữa trưa trời nắng chói chang, Lâm Miêu biết được có một con mèo bị xe đạp tông phải, thì cũng nhắn tin cho Lan Thâm đầu tiên.
Cô mèo này nhát gan, lại thêm hoảng sợ, vậy nên dù bị thương nặng nhưng nó không tỏ ra yếu đuối chút nào, dùng hết răng và móng vuốt để đe dọa.
Người trong CLB cứu trợ sợ kích động quá mức sẽ gây ra căng thẳng, vậy nên cứ đứng giằng co với nó như thế. Con mèo mở to mắt cảnh giác, nếu phát hiện có gì không đúng là chuồn đi ngay.
"Bé cưng bé cưng, đừng cử động, cẩn thận bị thương lần nữa." Tạ Hinh Lan sốt ruột muốn chết, dùng đồ ăn thơm ngào ngạt dụ nó: "Thả lỏng thả lỏng, em có thể lại đây không?"
Lâm Miêu cũng gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng.
Cho dù đang là mùa thu, trên thái dương Lâm Miêu đã lấm tấm mồ hôi sau một hồi phơi nắng.
Lâm Miêu nhìn điện thoại, cắn răng rối rắm.
Vừa rồi cậu đã gửi tin nhắn cho Lan Thâm, nhưng lỡ như Lan Thâm không nhìn thấy...... vậy có nên gọi điện thoại không?
Lâm Miêu do dự một chút, cậu thật sự không quen gọi điện thoại.
Trong nháy mắt cậu sắp ấn xuống nút gọi, Lan Thâm đã gọi cho cậu trước.
"A!? Alo?"
Giọng Lan Thâm hòa hoãn: "Anh đây, các em đang ở đâu, anh tới tìm em."
"Ở chân tòa giảng số 3."
"Được, anh ở ngay gần đó, tới ngay đây." Lan Thâm nhẹ giọng nhìn lên bầu trời: "Hôm nay nắng gắt cuối thu, em cứ vào chỗ nào râm mát uống nước trước đi, đừng vội."
Lâm Miêu gật đầu, nhỏ giọng đồng ý.
Sau khi cúp máy, Lâm Miêu cũng lùi về phía bóng cây.
Tạ Hinh Lan cũng lau mồ hôi: "Đợi lát nữa mấy đứa nó mang vợt lưới với lồng bẫy đến, chắc sẽ dễ bắt hơn chút."
"Vừa nãy em gọi điện cho ai vậy? Có người muốn tới đây à?"
"Anh Lan Thâm ạ......" Đầu Lâm Miêu hơi choáng, cắn răng nói: "Em muốn nhờ ảnh lái xe đưa tới bệnh viện."
Mới nói được vài câu ngắn ngủi mà Lan Thâm đã vội vàng chạy tới: "Sao rồi? Mèo có ổn không?"
(Câu Lan Thâm hỏi là "Miêu Miêu có ổn không?" miêu miêu(猫猫) là mèo nhưng trên cách phát âm thì cũng giống Miêu Miêu (苗苗)- tên thân mật của Lâm Miêu mà ổng hay gọi)
Tuy miệng anh nói về mèo, nhưng đôi mắt lại nhìn Lâm Miêu đầu tiên, xác nhận cậu không sao rồi mới nhìn sang con mèo.
Tạ Hinh Lan đã khá thân với Lan Thâm, trêu chọc: "Không phải thành viên CLB bọn tôi mà sao tới nhanh thế, tích cực dữ he?"
Lâm Miêu khụ một tiếng, tự nhiên chột dạ: "Vừa hay đàn anh ở ngay gần đây."
Lan Thâm nhìn cậu, gật đầu phụ họa.
Ba người không nói chuyện nữa, Tạ Hinh Lan làm chủ nhiệm CLB, liên tục gọi điện thoại, khẩn cấp sắp xếp người cứu viện.
Lan Thâm bước hai bước, tới gần Lâm Miêu.
Lâm Miêu nín thở.
"Xem ra rốt cuộc lần này đã nghĩ tới anh đầu tiên rồi."
Lâm Miêu mím miệng không phản đối.
Lan Thâm cười cười, xoa xoa đầu Lâm Miêu: "Ngoan lắm, lần sau cũng phải như vậy nhé." Sợ bị Tạ Hinh Lan nghe thấy, anh hơi cúi xuống gần Lâm Miêu, nhỏ giọng nói những lời này.
Tim Lâm Miêu nhảy lên hai cái.
Vẫn như mọi lần, Lan Thâm không hề buông tha cho cậu: "Anh tới, em có vui không?"
"Anh sợ em chờ sốt ruột, nên đã chạy tới đây đó."
Đã nhìn ra rồi.
Trán Lan Thâm lấm tấm mồ hôi, hô hấp cũng dồn dập thấy rõ, hơi thở nóng hổi phả ra khiến tai Lâm Miêu nóng bừng lên.
"Anh tới rồi, không vui à?"
"Vui chứ." Lâm Miêu nhỏ giọng đáp, không dám nhìn vào mắt Lan Thâm.
Vui vẻ đến mức tim đập thình thịch.
Hình như không bình thường lắm nhỉ?
Lâm Miêu giãy dụa suy nghĩ trong mớ hỗn độn.
Lan Thâm nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu: "Có cứu mèo thì cũng đừng hành hạ bản thân, trong lúc chờ họ thì ngồi xuống nghỉ ngơi chút đã, được không nào?"
Tuy ngoài miệng thì là câu hỏi, nhưng tay anh đã dùng sức ấn Lâm Miêu ngồi xuống ghế. Còn thuận tay mở chai nước lạnh vừa mua ra.
Lâm Miêu uống một ngụm lớn, xoa dịu cổ họng khát khô.
Cậu lén lút liếc nhìn Lan Thâm, rồi lại liếc nhìn một cái nữa.
Vần vò chai nước mà không nói gì.
Hình như nhịp thở của đàn anh mạnh hơn bình thường nhiều, chẳng lẽ do chạy mệt quá hay sao?
Lan Thâm đứng bên cạnh cậu, hơi thở giống như con mèo đang giương nanh múa vuốt kia vậy, lũ lượt xâm nhập tới đây.
Khó khăn lắm Lâm Miêu mới đợi được những người khác tới, cậu đứng bật dậy như phải bỏng: "Em đi bắt mèo đây!"
Lan Thâm nhìn vành tai đỏ ửng của cậu, ý cười trong mắt chẳng thèm che giấu.
Mấy người họ đặt lồng bẫy bên cạnh con mèo trước tiên, hương thơm ngào ngạt của đồ ăn vặt toả ra từ trong lồng bẫy.
Tuy nhiên, có lẽ cô mèo này bị thương quá nặng nên không thiết ăn uống, không thèm tới gần lồng bắt chút nào.
Ngược lại, hương thơm mê người lại dụ được một tiếng mèo kêu non nớt: "Meo~ ——"
Hai chú mèo con ló đầu ra từ bụi rậm sau thân cây, lắc lắc cái đầu nom đáng thương vô cùng.
"Meo-u." Mèo mẹ bực bội kêu một tiếng, [Đừng tới đây, cẩn thận thú hai chân!]
Lâm miêu giật mình, cẩn thận quan sát thì phát hiện mèo mẹ vẫn đang trong giai đoạn cho con bú: "Không ổn, trước đó nó mang thai à? Sinh từ bao giờ thế?"
Tổ phụ trách tổng dân số mèo lập tức lật ghi chép ra: "Có vẻ đúng là có mang thai trước đó, nhưng vì nó không xuất hiện nên không dám xác nhận."
Tạ Hinh Lan nghe xong thì chau mày: "Không ổn, mèo con quá non, buộc phải đưa chúng đi cùng mèo mẹ để cho ăn sữa."
"Bây giờ đến mèo mẹ còn chưa bắt được, làm sao bây giờ đây?!"
Bên kia đã thử dùng vợt bắt một lần, nhưng mèo mẹ cực kỳ cảnh giác, vợt còn chưa tới gần đã lê chân đi chuyển đi chỗ khác rồi.
Máu cứ chảy dọc theo chân nó, tích thành một vũng nhỏ. Lúc nó lùi về phía sau cũng dùng một tư thế vặn vẹo kỳ quái.
"Đội trưởng, bọn em không dám ra tay, nó đã bị thương......" Một thành viên cầm vợt, bó tay không có cách nào.
Lâm Miêu cau mày.
Cậu có thể cảm nhận được nỗi lo lắng của mèo mẹ, giống như muốn dẫn mèo con trốn thoát khỏi đám người vây quanh.
Nhưng mà nó quá đau.
"ᵐᵉᵒ......" Tiếng kêu yếu ớt của mèo mẹ càng ngày càng yếu đi.
[Các bé con đi theo mẹ nha.]
[Hu hu hu chân đau quá, bụng đau quá......]
Thấy mèo mẹ muốn khập khiễng rời đi, mọi người lập tức sốt ruột. Thế nhưng không biết phải làm gì bây giờ, bọn họ chỉ là sinh viên, CLB tự phát cũng không đủ chuyên nghiệp, chưa từng gặp phải vấn đề khó giải quyết thế này.
Hiện trường nhất thời rơi vào cục diện bế tắc.
Lan Thâm quan sát, đi đến bên cạnh Lâm Miêu, ho nhẹ một tiếng: "À thì, anh đi lái xe tới đây trước, các em cứ tiếp tục bắt nha."
Lâm Miêu căn bản không có thời gian quan tâm tới anh, tùy tiện gật đầu.
Lan Thâm tăng tốc đi tới hầm để xe, khoảng một hai phút sau, một con mèo nhỏ màu cam chạy ra khỏi hầm.
Mèo cam chạy về phía khu dạy học, thở hồng hộc kêu meo meo.
"Bé cam? Sao em lại tới đây?" Lâm Miêu kinh ngạc, chỗ này cách khu ký túc xá khá xa.
Mèo cam tùy ý cọ cọ Lâm Miêu, chớp chớp đôi mắt vô tội, tựa như cũng không hiểu.
Lâm Miêu ngồi xổm xuống thương lượng với nó: "Giúp anh chút đi, em có thể đưa cô mèo mẹ kia tới lồng sắt không?"
Cậu cũng chỉ đang cố đấm ăn xôi, chẳng ngờ hình như mèo cam thật sự nghe hiểu.
Mấy người họ nín thở, nhìn bé mèo cam nhàn nhã bước tới gần mèo mẹ.