Nó nhận ra được.
Lan Thâm hiểu rõ trong lòng.
Xem ra khi từ người biến thành mèo, mùi hương không thay đổi gì nhiều.
Lan Thâm giữ vẻ mặt như thường, giả vờ như không nghe thấy gì hết. Anh vẫn chưa định nói chuyện này cho Lâm Miêu biết.
Thứ nhất, chính anh cũng chưa tìm ra nguyên nhân của chuyện này, lúc mới đầu còn tưởng gặp quỷ, cầu thần bái phật trừ tà đeo bùa này kia đều thử hết rồi.
Sau đó anh còn tìm thầy xem bói với Tarot reader, Trung Quốc và Tây phương kết hợp, cũng chẳng tính ra được gì.
Bọn họ chỉ nói số đào hoa sắp tới, sẽ có chuyện vui.
Như này thì chuyện vui khỉ gì?
Đúng lúc cuối cùng anh cũng có cơ hội tiếp cận Lâm Miêu, thì đột nhiên lại thường xuyên biến thành mèo.
Lan Thâm sầu đến sưng cả đầu.
Thứ hai, nếu hấp tấp nói ra loại chuyện này, có lẽ sẽ khiến Lâm Miêu sợ.
Ánh mắt Lan Thâm dịu lại.
Lâm Miêu ngoan như thế, chắc chắn cũng chưa từng gặp hiện tượng siêu nhiên bao giờ, nếu biết sẽ bị dọa khóc chắc luôn. Tốt nhất là chưa cho cậu biết chuyện này thì hơn.
Lâm Thâm gắn lớp filter "mềm yếu" dày 30m nhìn Lâm Miêu với cảm giác chột dạ.
Cũng may Lâm Miêu không hiểu tiếng mèo.
Ừm, cậu không hiểu.
Lan Thâm chợt nhận ra vẻ mặt Lâm Miêu hơi kỳ lạ: "Sao vậy em?"
Lâm Miêu quay lại nhìn hắn một cái, thần sắc quái dị.
Lan Thâm căng thẳng trong lòng. Cẩn thận ngẫm lại một chút, xác định không sơ suất chỗ nào cả. Thế là hỏi lại lần nữa: "Sao vậy em?"
Lâm Miêu cúi đầu giấu đi sắc mặt: "Không có gì ạ."
Lâm Miêu nghi hoặc khó hiểu trong lòng. Lần gần nhất nghe con mèo mướp này gọi "bé cưng" là lần nó gọi Cục Cưng mèo cam. Sao lần này lại gọi thế với Lan Thâm? Vả lại lời nó nói rốt cuộc có ý gì?
Lâm Miêu nghĩ theo quy tắc tư duy thông thường, nếu không phải cậu đã tự mình vào phòng ký túc của Lan Thâm để kiểm tra, chắc chắn cậu sẽ nghi ngờ Lan Thâm lén nuôi nhóc mèo cam nên mới lây mùi khiến mèo mướp lẫn lộn.
Lâm Miêu cảm giác được trước mắt có một bí ẩn gì đó to lớn lắm, bị sương mù dày đặc che phủ, dường như thỉnh thoảng có một đầu dây thoắt hiện, nhưng cậu lại không thể bắt được.
"Thật sự không có gì đâu." Lâm Miêu thu lại nét mặt, quan sát Lan Thâm một chút.
Tất nhiên vẻ mặt của Lan Thâm vẫn không thay đổi.
Lâm Miêu thu hồi ánh mắt.
Lời nói của mèo không thể tin hoàn toàn, có thể chỉ là đôi lời chót lưỡi đầu môi mà con mèo mướp này mới học được thôi.
"Meo-u." [Sao lại không ăn? Không biết bắt hỏ? Cứ dùng móng vuốt thế này nè, dễ dữ lắm.]
Mèo mướp đặt con gián to bằng ngón tay cái xuống, lo lắng nhìn hai nhóc mèo con không biết cách vồ mồi.
Nó vỗ vỗ măng cụt xuống mặt đất gần con gián, muốn làm mẫu cho hai người họ.
Không ngờ tới con gián ngoan cường vẫn còn sống sau kiếp nạn này. Bị mèo mướp vỗ như thế, nó lập tức nhe nanh múa vuốt mà bò tới đây.
Lâm Miêu cúi đầu, đột nhiên nhìn thấy thứ đáng sợ này lao về phía mình, thế là hét lên theo bản năng: "Á!"
Thấy con gián đã sắp bò lên chân mình, Lâm Miêu vội vàng nhảy lên.
Cậu nhảy khéo phải được ba mét, dọa cho con mèo mướp biến mất trong vòng một nốt nhạc.
Lan Thâm chẳng mảy may quan tâm tới nó, thậm chí còn âm thầm vui mừng, mong là không bao giờ gặp lại con mèo này nữa.
Anh ôm chặt Lâm Miêu đang lắc trái lắc phải, gần như ôm y tránh khỏi con gián.
"Phù...... hết cả hồn." Lâm Miêu lấy lại tinh thần, nhận ra tư thế của mình thì mặt đỏ bừng lên: "Được rồi thả em xuống đi."
Giọng Lan Thâm mang ý cười: "Thật sự ổn rồi chứ? Hóa ra em nhát gan như thế."
Lâm Miêu tuột xuống mặt đất, mím môi: "Em dám đập gián, nhưng mà nó đột nhiên xông tới làm em giật cả mình, nên em, em mới nhảy dựng lên thế."
Lan Thâm mỉm cười không nói gì.
Một giây tiếp theo, sắc mặt Lan Thâm lập tức thay đổi, chỉ ra phía sau: "Má, nó bay qua kìa!"
Lâm Miêu lập tức ôm đầu trốn ra phía sau Lan Thâm: "Đâu cơ đâu cơ?!"
Sau khi nín thở trốn một hồi, cậu phát hiện Lan Thâm không hề có phản ứng gì.
Lâm Miêu do dự ló đầu ra, mặt đất lẫn không trung đều trống không, con gián đã chạy vào cái cống thoát nước nào đó từ lâu rồi.
Cậu quay đầu lại thì đối diện với khóe miệng đang nín cười của Lan Thâm.
Lan Thâm vội vàng quay đầu đi: "Anh không cười."
Lâm Miêu đơ mặt: "Em nhìn thấy rồi, không cần nín."
"Ha ha ha." Lan Thâm không khách khí chút nào: "Miêu Miêu đáng yêu ghê."
Lâm Miêu thẹn quá hóa giận, vươn tay nhéo anh một cái nhẹ hều.
"Em, em bị anh dọa rồi đó! Lần sau không được thế nữa."
Tuy Lan Thâm gật đầu đồng ý, nhưng đôi mắt lại đảo quanh, không biết đang tính toán cái gì.
Lâm Miêu hừ một tiếng, tức giận bỏ đi.
*
Mấy ngày tiếp theo, Lâm Miêu vẫn cố bắt nhóc mèo cam để triệt sản.
Lan Thâm đã cố khuyên can vài lần nhưng không có kết quả, chỉ đành đi cùng Lâm Miêu, chỉ khổ chính mình cứ phải đi đi về về, đổi qua đổi lại.
Một tuần nữa trôi qua, Lan Thâm phải quay lại thực tập, Lâm Miêu bất đắc dĩ thở dài, oán thán với Lan Thâm: "Cục Cưng càng ngày càng thông minh, bình thường ôm nó thì được, một khi muốn bắt là nó lủi nhanh như chớp, không bắt nổi."
"Lồng sắt cũng không vào, thôi vậy, không bắt nó nữa......"
Lan Thâm vừa mới thở phào thì thấy Lâm Miêu ngẩng đầu lên, giọng điệu tàn bạo hiếm thấy: "Vậy em sẽ triệt sản hết mèo cái trong khu ký túc xá! Đừng đứa nào hòng mang bầu!"
Lan Thâm chắp tay trong lòng, chân thành xin lỗi những bé mèo vô tội đó, một giây sau lập tức "nối giáo cho giặc".
"Để anh xách lồng tới giúp em."
Hai người bận bịu hai ngày, thành công đưa hai con mèo cái đi triệt sản.
Ăn cơm tối xong, Lâm Miêu vẫn chưa muốn rời đi: "Để em chờ xem nhóc mèo cam có ra không, hôm nay em mang pate tới cho nó ăn một bữa ngon."
Lâm Miêu cố chấp ngồi dưới ký túc xá, Lan Thâm khẽ thở dài một hơi.
"À thì, anh có vài việc phải chuẩn bị cho thực tập ngày mai, anh về trước nhé."
Lâm Miêu thầm thấy có gì đó sai sai, lần nào Lan Thâm cũng có việc phải đi trước.
"Vậy anh về phòng trước đi, thực tập cố lên nhé." Lâm Miêu giơ nắm tay cổ vũ.
Lan Thâm vẫy vẫy tay chào cậu, sau đó về phòng nằm sấp lên bàn học, lại biến thành mèo đi tìm Lâm Miêu.
Anh mệt tâm nằm trong lòng Lâm Miêu mà li.ếm lông.
Mèo cam dùng chóp mũi chạm chạm vào lòng bàn tay Lâm Miêu.
Có điều, đáng giá.
Chờ mèo cam ăn pate xong, Lâm Miêu mới đứng dậy quay về ký túc xá.
Vừa đi được hai bước, ngẩng đầu lên thì thấy một cặp đôi đang ôm nhau dưới cửa chính sáng đèn của ký túc xá, miệng môi liền kề.
Chặn hết lối vào ký túc rồi.
Lâm Miêu không quan tâm lắm, chỉ cảm thấy hai người này đều rất cao.
Dù sao cũng không phải tòa ký túc của mình, Lâm Miêu đi ven theo tường, định lẻn đi qua bên cạnh.
Không ngờ một trong hai người đó đột nhiên ngẩng đầu thở d.ốc, đối mắt với Lâm Miêu.
Lâm Miêu sửng sốt, vậy mà là người quen.
Cậu nhìn Lưu Linh mà sững sờ, giờ mới phát hiện hai người ôm nhau đều là con trai.
Lâm Miêu sợ tới mức giật mình.
Lưu Linh đẩy người vẫn đang dính trên người mình ra, ghét bỏ nói: "Được rồi được rồi, đã nói có việc phải về mà, anh cũng về nhanh đi."
Người đàn ông kia vẫn chưa thỏa lòng, Lưu Linh chỉ tay: "Bạn em tới tìm em rồi."
Gã quay đầu nhìn qua, thấy dáng vẻ trắng trẻo ngoan ngoãn của Lâm Miêu thì thái độ thù địch chuyển thành nghiền ngẫm: "Em trai này tới nhập cuộc à?"
"Biến, bớt bớt giùm, cậu ấy không như thế đâu."
Trên mặt gã lộ ra vẻ xem thường, vừa nhìn là biết trai bao.
Lưu Linh quan sát vẻ mặt của gã ta, vẻ khó chịu trên mặt càng thêm đậm sâu.
Gã cũng không thèm quan tâm tới việc Lâm Miêu còn đang nhìn, cúi đầu muốn hôn Lưu Linh: "Được rồi cục cưng, nghỉ ngơi sớm nhé, đừng nhớ anh đó."
Lưu Linh đẩy gã ra, đáp cho có lệ.
Chờ gã đi rồi, Lâm Miêu mới dám tới gần.
Cậu chỉ chỉ Lưu Linh, xong lại chỉ chỉ người đàn ông kia: "Anh, hai anh, đó là bạn trai anh hở? Anh là đồng, đồng tính?"
Lâm Miêu nói hai chữ "đồng tính" vừa nhanh vừa nhẹ, như thể bỏng miệng.
Lưu Linh như nghe thấy chuyện gì mắc cười lắm, thế là cười như nắc nẻ: "Ổng không phải bạn trai anh......"
Cậu ta nhỏ giọng lầm bầm lầu bầu: "Hầy, không nói với em mấy chuyện này đâu, mắc công Lan Thâm lại nói anh đây dạy hư trẻ ngoan."
Lưu Linh ngẩng đầu: "Nhưng quả thực anh là gay."
Lâm Miêu hé miệng không biết tiếp lời thế nào.
"Sao nào, em kỳ thị đồng tính à?"
"Không mà!" Lâm Miêu nhịn hồi lâu, rồi nói ra một câu rất trịnh trọng: "Hôn nhân đồng tính đã hợp pháp rồi......"
Nhưng đúng là y chưa gặp trong đời bao giờ.
Mà nói ra thì, Lưu Linh là người đồng tính đầu tiên mà cậu biết.
"Thế sao trông còn ngờ vực thế?"
Không biết xuất phát từ tâm lý gì, Lâm Miêu hỏi: "Thế các anh, yêu đương với con trai thế nào vậy ạ?"
"Thế nào á?" Lưu Linh lặp lại câu hỏi, thì giống cưng với Lan Thâm vậy đó.
Nhưng cậu ta vẫn biết có chừng mực: "Thì thích thôi, cũng giống yêu đương với con gái vậy á, không có gì khác cả."
"Ồ ồ, thích à." Lâm Miêu cũng chưa biết đã hiểu hay chưa.
Lưu Linh ngẫm nghĩ, lại bổ sung đôi lời: "Thích chính là em nghĩ đến người ta thì sẽ vui vẻ, làm gì cũng muốn làm cùng người ấy, có khó khăn cũng sẽ nghĩ tới người ấy trước nhất."
Lưu Linh dừng một chút, trong mắt hiện lên vẻ hoài niệm, ngữ khí phức tạp nói: "Thực ra cũng khá tốt."
Lâm Miêu nghe xong lời này, người đầu tiên cậu nghĩ đến chính là Lan Thâm.
Cậu giật mình vì suy nghĩ của chính bản thân, vội vàng vứt bỏ loại suy nghĩ này ra khỏi đầu.
Rõ ràng, rõ ràng đàn anh chỉ săn sóc mình như em trai thôi.
Lưu Linh chỉ có thể nói tới đó, lảng sang chuyện khác: "Nói ra thì anh còn phải cảm ơn em, không thì anh cũng không có cách nào thoát được ổng."
Lâm Miêu không hiểu lắm, Lưu Linh ghét bỏ mà xùy một tiếng: "Tên đó đúng kiểu cực phẩm tự cao sến súa."
Thế không phải vừa rồi hai người còn hôn nhau đó sao......
Lâm Miêu không dám hỏi, cậu ngoan ngoãn nghe Lưu Linh chửi người.
Một lát sau, Lưu Linh mới cười tự giễu: "Có nói em cũng không hiểu, không nói chuyện này nữa, bực cả mình."
Lâm Miêu nghe lời gật gật đầu, nghiêm túc nói: "Nếu không thích thì mình cứ kệ ổng đi."
Nghe Lâm Miêu nói như vậy, Lưu Linh sửng sốt một chút, một lúc lâu sau thì cười rộ lên: "Hèn chi Lan Thâm......" Cậu ta nuốt nửa câu sau lại: "Đi đây, anh về phòng đây."
Lưu Linh chuẩn bị bước vào ký túc xá, nhưng thấy Lâm Miêu vẫn chưa rời đi thì hỏi: "Còn chuyện gì à?"
Lâm Miêu cố gắng nói như bình thường: "Không có gì...... chỉ là, dạo này Lan Thâm bận lắm ạ?"
Cậu mím môi: "Anh ấy lúc nào cũng bận bịu."
Mắt Lưu Linh sáng lên, tưởng rằng có hy vọng, vội vã dát vàng lên mặt Lan Thâm: "Đâu bận đâu, sao mà bận được."
"Nội dung trên lớp gần như là xong rồi, việc thực tập cũng đã sắp xếp đâu vào đấy, em có rảnh thì cứ tìm nó, chắc chắn nó sẽ sẵn lòng ở bên cạnh em."
Lưu Linh vừa dứt lời, lại thấy sự bất mãn trong mắt Lâm Miêu càng nhiều hơn. Cậu ta không biết mình đã nói sai ở đâu, đành bổ sung thêm: "Nhưng anh cũng chỉ là một đứa lười biếng thôi, Lan Thâm chăm chỉ hơn anh nhiều......."
Lưu Linh quan sát vẻ mặt Lâm Miêu, cắn răng nói: "Có lẽ, có lẽ nó vẫn có bận gì đó?"
Một câu câu trần thuật chuyển thành câu nghi vấn.
Lâm Miêu hiểu rõ trong lòng, có chút mất mát: "Vâng, em biết rồi, cảm ơn anh ạ."
"Vừa rồi anh ấy lại nói có việc phải về trước, em sợ làm phiền ảnh......"
Lưu Linh cười, hàm ý sâu xa nói: "Em cứ việc tìm đi, nó không sợ bị làm phiền đâu."