Bé Mèo Yêu Thầm Tôi?! - Tuyết Địa Kim Lũ

Chương 14

Lâm Miêu thấy chuyện đã bại lộ, đành bất chấp tất cả, nắm chân mèo thả vào trong balo: "Kéo khóa mau!"

Lan Thâm đột nhiên phản ứng lại, vừa hoảng vừa sợ, vừa tức vừa cười.

Cười là cười bản thân ngu xuẩn, bởi vì bản thân không có vấn đề gì về kì đ.ộng d.ục, thế nên lại quên mất chuyện quan trọng như vậy.

Rõ ràng chính anh là người ngày nào cũng phẫu thuật triệt sản ở bệnh viện. Thế mà bây giờ lại đến lượt mình bị Lâm Miêu bắt lại, còn muốn đưa mình đi triệt sản?!

Mèo cam hung tợn "Ha" một tiếng.

Tuy trước mắt vẫn chưa tìm được nguyên nhân biến thành mèo, chỉ biết là xuyên hồn. Nhưng ai mà biết được liệu bị thương trên cơ thể mèo có ảnh hưởng đến cơ thể người không cơ chứ.

Dẫu sao bây giờ anh còn hiểu cả tiếng mèo.

Với lại suy cho cùng, làm gì có người đàn ông nào có thể trơ mắt nhìn bản thân bị làm loại phẫu thuật này!

Chắc chắn sẽ để lại sang chấn tâm lý đó!!

Lan Thâm liếc nhìn balo mèo đang "há miệng" dưới chân, cảm thấy quá là kh.ủng b.ố. Quả thật giống như một quái vật khổng lồ đang mở miệng, hung ác muốn cắn một miếng thịt từ trên người anh vậy.

Mèo cam cảm thấy thân d.ưới ớn lạnh, cuốn đuôi lên để che đi "hòn bi".

Vì hạnh phúc nửa đời sau, không được!

Tuyệt đối không được!!

Trong nháy mắt, Lan Thâm bộc phát sức mạnh, giãy giụa kịch liệt.

Vốn dĩ đã vào balo được một nửa, giờ lại nhảy ra, nửa sau người thoát khỏi sự khống chế của Lâm Miêu.

Lâm Miêu xách gáy nó trên không trung, không muốn buông tay ra.

Hai người cứ giằng co như vậy.

Mèo cam trong không trung đã vặn xoắn như bánh quẩy, Lâm Miêu sắp không thể giữ được nó nữa.

"Cục cưng đừng chống cự như vậy nữa mà, triệt sản tốt cho thân thể....."

Lâm Miêu cảm giác cậu vừa nói xong câu này, hình như mèo cam trong tay càng tức giận hơn nữa.

Cậu lập tức im miệng.

Quả nhiên, giây tiếp theo, mèo cam giơ chân mèo lên đập cho cậu hai cái.

Lâm Miêu bị đau tới nhíu mày.

Thế còn chưa hết, thân thể mèo cam vặn vẹo thành một tư thế kỳ dị, dùng đệm "măng cụt" đánh mạnh lên tay Lâm Miêu.

Đồng thời còn không ngừng giãy giụa.

Lâm Miêu vừa phân tâm một cái là bị nó giãy ra.

Mèo cam linh hoạt xoay người trong không trung, thoắt cái rơi xuống mặt đất, lập tức chạy trốn ra ngoài. Tới khi trốn sâu trong lùm cây mới dừng lại, tự liế.m lông cho đỡ sợ.

Lâm Miêu ngồi xổm xuống, định dỗ bé cam quay lại: "Cục cưng ơi, mau quay lại đi, bọn anh không bắt bé nữa."

Mèo cam xoay người, ngẩng cao đầu đi mất: [Còn định gạt tui? Sớm muộn gì cũng có một ngày em phải trả giá......]

Lâm Miêu bất đắc dĩ nhìn nó rời đi.

Cậu thở dài rồi từ từ đứng dậy.

Tạ Hinh Lan cũng mặt ủ mày chau: "Bé cam bị dọa sợ rồi, sau này càng khó bắt hơn."

"Đúng rồi, tay em không sao chứ?"

Tạ Hinh Lan kéo tay Lâm Miêu qua xem: "Nếu bị trầy da thì phải nhanh chóng đi tiêm phòng dại."

Lâm Miêu xua xua tay: "Không sao đâu ạ...... Trước đó em đã cắt móng cho nó rồi, với lại nó cũng không xòe móng ra."

Tạ Hinh Lan kiểm tra một chút, xác nhận là chỉ có mấy vết hằn hình đệm chân: "Hầy, không ngờ đến nước đó mà nó còn săn sóc em như thế."

Lâm Miêu chợt có cảm giác kỳ quái trong lòng. Nhưng cậu không để ý, toàn tâm lo lắng: "Vậy tuần sau chúng ta lại bắt nhé?"

"Nhưng mà tuần sau chị còn phải trực ban, không có thời gian......"

Lâm Miêu nhớ lại lịch trực, ánh mắt sáng lên: "Vậy anh Lan Thâm được nghỉ đúng không? Thế thì em nhờ ảnh giúp cũng được."

Tạ Hinh Lan nghi hoặc nhìn cậu một cái: "Được thì được..... Nhưng mà em thân với Lan Thâm như thế từ bao giờ vậy?"

Lâm Miêu vặn ngón tay, cụp mắt nói: "Đàn anh chỉ khá săn sóc em thôi."

Tạ Hinh Lan không nghĩ nhiều: "Thế đến lúc đó em bắt được rồi thì để Lan Thâm lái xe đưa tới bệnh viện luôn."

Lâm Miêu gật gù, cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Lan Thâm.

Lâm Miêu: [Anh ơi, tuần sau anh có rảnh không ạ?]

Lâm Miêu: [Bé mèo cam cần phải triệt sản rồi, có thể nhờ anh cùng bắt nó với em không?]

Mãi mà không thấy hồi âm, Lâm Miêu nghĩ anh đang bận.

Không ngờ ở đầu bên kia, Lan Thâm nhìn mấy tin nhắn này mà nghiến răng ken két.

Sớm muộn gì cũng có ngày, anh phải cho Lâm Miêu trả một cái giá thật lớn!

Nhưng lúc này, anh chỉ có thể hờn dỗi hồi lâu, rồi lại không thể không nhận lời.

Trong lòng anh vẫn có chút bất bình, nhắn tin hỏi: [Sao đột nhiên lại phải triệt sản cho nó? Trước kia có thấy em nói chuyện này với anh đâu.]

Đúng thế, điều khó chịu nhất là Lâm Miêu không nói với mèo thì cũng đành, nhưng tại sao không nói cho anh chứ?

Nếu không cũng không đến mức chật vật thế này.

Lan Thâm nghiến răng, gửi tin nhắn xong là úp điện thoại xuống.

Lâm Miêu nhận được tin nhắn, tự dưng thấy chột dạ được hai giây. Nhưng nghĩ lại thì mình có làm gì sai đâu.

Lâm Miêu: [Đây vốn dĩ là công việc của CLB bên em, anh cũng bận việc mà, em không muốn làm phiền anh.]

Lan Thâm: [Thật à? Sao anh lại thấy là em quên mất, cố ý không nói anh biết chứ gì?]

Lâm Miêu: [Thật sự không phải mà.]

Lan Thâm hừ một tiếng: [Trước đó đã hứa với anh thế nào? Có chuyện gì thì phải tìm anh đầu tiên, lời nói bị cún ăn mất rồi, tới khi không bắt được mới tìm tới anh?]

Lâm Miêu không biết phải đáp thế nào, miết miết điện thoại. 

Cậu tưởng Lan Thâm không muốn đi, bèn mím môi xin lỗi: [Em sai rồi, vậy...... nếu không thì em không làm phiền anh nữa?]

Lâm Miêu gửi xong, điện thoại yên lặng mấy giây, trong lòng có hơi mất mát.

Điện thoại trong tay rung lên.

Lan Thâm: [Ai bảo là anh không đi? Lần sau có chuyện thế này thì phải tìm anh đầu tiên đó.] 

Lan Thâm thở dài, xem như quán triệt hoàn toàn: [Chuyện của CLB em anh cũng sẵn lòng hỗ trợ, đừng sợ anh phiền, được chứ?]

Ngón tay Lâm Miêu hơi cuộn lại, yên lặng trả lời: [Vâng.]

Hai ngày sau, Lâm Miêu dự đoán bé cam không còn sợ hãi nữa, mới gọi Lan Thâm cùng đi bắt mèo.

Hai người lang thang dưới ký túc xá một hồi lâu, đến sợi lông của bé mèo cam cũng không nhìn thấy.

Lâm Miêu nhíu mày, lo lắng nói: "Sao không thấy Cục Cưng đâu, chẳng lẽ thật sự khiến nó sợ đến mức mất niềm tin vào loài người rồi hở?"

Cậu hối hận bội phần.

Biết vậy dùng lồng sắt bắt cho rồi.

"Bình thường chỉ cần đứng đây gọi ăn cơm, là Cục Cưng lập tức chạy ra rồi."

Nhưng bây giờ Lâm Miêu lắc muốn nát cái túi hạt, kêu khàn cả giọng, thế mà bé mèo cam vẫn không xuất hiện.

Lan Thâm thầm nghĩ: Anh đang ở ngay cạnh, mèo cam chui đâu ra cơ chứ?

Nhưng Lâm Miêu nào có biết, cậu thật tâm lo lắng.

Lan Thâm nhìn mà đau lòng, đi cùng Lâm Miêu cả buổi trưa.

Lan Thâm: "Không thì hôm nay tới đây thôi, em về nghỉ ngơi đi."

Lâm Miêu ngồi trên ghế dài, lắc đầu nói"Mấy ngày rồi chưa thấy bé nó, em hơi lo, chắc em tìm tiếp xem sao."

Lan Thâm âm thầm thở dài.

Anh nhíu mày, lôi điện thoại ra nhìn, giống như rối rắm gì đó.

Lâm Miêu thấy anh đứng ngồi không yên thì hỏi: "Sao vậy anh?"

"À thì..... người hướng dẫn muốn nhờ anh đưa đồ, có lẽ lát nữa anh......"

"À, không sao đâu, anh cứ đi làm việc của mình đi."

Lúc này Lâm Miêu mới nhận ra Lan Thâm đã đi cùng mình cả buổi trưa rồi, cứ loanh quanh trong sân trường mãi, vừa chán vừa mệt.

Mặt cậu hơi đỏ lên, áy náy nói: "Cảm ơn anh nhiều, phiền anh quá...."

Cậu định bảo Lan Thâm lần sau không cần đến nữa, nhưng nhìn vẻ mặt của anh, lập tức biết ý mà nuốt lại vào trong.

"Ờm, ờ, lần sau chắc vẫn phải làm phiền anh rồi?" Lâm Miêu thử ướm lời.

Vẻ mặt Lan Thâm lập tức giãn ra: "Thế mới đúng, hai ta thì phải vậy chứ."

Anh giơ tay xoa đầu Lâm Miêu rồi mới vội vàng rời đi.

Lâm Miêu bối rối đứng đó.

Đàn anh lúc nào cũng xoa đầu mình, hình như có gì đó không đúng lắm.......

Chắc hẳn đàn anh chăm sóc mình như em trai thôi.

Lâm Mình tự tìm cho mình một lý do chính đáng, yên tâm tiếp tục tiếp nhận.

Đến khi ra khỏi tầm mắt của Lâm Miêu, Lan Thâm lại rẽ trái rẽ phải vòng về ký túc xá, nằm lên giường rồi lập tức ngủ thiếp đi.

Lâm Miêu ngồi trên ghế nghỉ ngơi một lát. Đang chuẩn bị tiếp tục đi tìm, bỗng nhiên lại thấy bé mèo cam mà mình đã tìm cả buổi trời, đang đi vào từ bên ngoài như không có chuyện gì.

"Ái chà, đi đâu thế hử? Anh còn tưởng bé bị làm sao rồi chứ." Lâm Miêu ngồi xổm xuống, dùng ngón tay chọc chọc vào trán mèo cam.

"Tới đây nào Cục Cưng, để anh vuốt cái."

Bé mèo cam vẫn dạn người như thế, mặc sức cho Lâm Miêu sờ. Có điều không hề để Lâm Miêu ôm lên, có vẻ vẫn hơi giận dỗi.

Lâm Miêu hơi đau lòng, nhưng điều chỉnh lại rất nhanh. Cậu nhẹ nhàng vuốt bé mèo, vừa nhỏ giọng xin lỗi, vừa dùng đồ ăn vặt dỗ dành.

"Anh sai rồi, lần sau đừng trốn tránh anh nữa được không?"

Mèo cam không kêu tiếng nào.

Lâm Miêu mềm mỏng nói đủ thứ lời hay ý đẹp, thái độ của bé mèo mới hơi hơi dịu đi.

Cậu chụp mấy bức hình cho bé cam như thường lệ, thở dài nói: "Tiếc ghê á, đàn anh lại không thể nhìn thấy bé cam rồi."

Cậu tiện tay gửi hình cho Lan Thâm, ngoài miệng còn lẩm bẩm oán thán: "Sao mà đàn anh luôn bỏ lỡ vậy trời......"

Trước kia cũng vậy, lần nào đưa đàn anh đi cho mèo ăn, y rằng lần đó không thấy mèo cam đâu cả.

Mèo cam căng thẳng trong lòng, li.ếm lông như không có chuyện gì.

"Hóa ra cưng sợ người lạ đến vậy à?" Lâm Miêu cười xoa xoa đầu mèo.

Mèo cam meo một tiếng, miễn cưỡng tán thành.

Lâm Miêu cũng không định bắt ngay hôm nay nữa, xác nhận mèo cam vẫn khỏe mạnh an toàn thì yên tâm rời đi.

Ngày hôm sau, Lâm Miêu nhìn box chat của mình và Lan Thâm, nhận ra vẫn đang dừng lại ở đoạn tin nhắn trước.

Lâm Miêu: [Anh ơi, anh vừa đi là bé cam xuất hiện, tiếc là anh không gặp được.]

Lan Thâm: [Không sao, sau này vẫn còn cơ hội.]

(wattpad: _bjyxszd_0810)

Một tuần nữa lại trôi qua, Lâm Miêu tính là có thể thử bắt mèo lần nữa, cho nên lại gọi Lan Thâm.

Lan Thâm bất đắc dĩ nói: "Cứ nhất quyết phải triệt sản cho nó à?"

"Dạn người tới vậy mà, không triệt thì tiếc lắm......" Lâm Miêu nhìn vẻ mặt của Lan Thâm, nói thêm: "Nếu thật sự không được thì cũng đành từ bỏ thôi."

"Dù sao thì hôm nay phải nhờ anh bắt giúp rồi."

Lan Thâm gật đầu, trong lòng lại bất đắc dĩ thở dài. Chính mình bị Lâm Miêu kéo đi cùng rồi, còn bắt mèo kiểu gì được.

Lâm Miêu tìm mãi tìm hoài vẫn không thấy, nghi hoặc nói: "Sao mà mỗi lần anh tới thì em đều không tìm được nó ta."

Lan Thâm căng thẳng trong lòng, ngoài mặt vẫn trêu chọc nói: "Không muốn anh tới thì cứ nói thẳng, không cần đuổi khéo anh vậy đâu."

"Không, ý em không phải thế......" Lâm Miêu sốt ruột giải thích: "Em rất hoan nghênh, ờm, cũng rất biết ơn anh đã đến hỗ trợ."

Cậu vụng về nói: "Với lại, mèo nó có biết gì đâu, ngày nào cũng chạy nhảy chơi đùa khắp nơi, không tìm thấy cũng rất bình thường."

"Anh đùa thôi, có lẽ là không có duyên với mèo."

Lan Thâm khẽ mỉm cười, nghĩ thầm rốt cuộc cũng lừa trót lọt.

Giọng anh còn chưa kịp thả lỏng thì đã nhìn thấy một bóng mèo quen thuộc. Lòng Lan Thâm bỗng lại căng lên, mơ hồ cảm thấy điềm xấu.

Con mèo mướp kia lại đi theo con đường quen thuộc, nhảy qua bờ tường mà xuất hiện.

Lần này thứ nó ngậm trong miệng là một con gián.

Vừa thấy Lâm Miêu và Lan Thâm, đôi mắt sáng lên, lúng búng nói: [Bé cưng! Ăn cơm nè!]

Nó đi tới trước mặt hai người, càng tới gần bước chân càng chậm lại, thậm chí có thể nhìn ra sự nghi hoặc từ bước chân ngập ngừng của nó.

Con mèo mướp đi một vòng quanh Lan Thâm, chóp mũi giật giật.

Yết hầu Lan Thâm trượt một cái, căng thẳng nuốt nước miếng.

Con mèo mướp ngồi bẹp xuống trước mặt Lan Thâm: "Meoo?" [Ơ? Kì cục vậy......"

"Sao bỗng nhiên bé cưng lớn thế này rồi, ăn nhiều một chút nha."

Lan Thâm nín thở, đồng tử co lại.

Bình Luận (0)
Comment