Bé Mèo Yêu Thầm Tôi?! - Tuyết Địa Kim Lũ

Chương 13

Lâm Miêu ăn đến mức bụng căng tròn, trên đường về còn khẽ nấc lên.

"Thằng này nó uống say rồi, bọn tôi đi trước nha."

"Lâm Miêu, lần sau lại đến chơi ha."

"Đến lúc đó anh sẽ tới bệnh viện nhận nuôi mèo, chú phải giới thiệu cho anh đấy nhé."

Mọi người lục tục rời đi.

Lâm Miêu trả lời lại từng người, giọng điệu thả lỏng hơn không ít: "Tạm biệt mọi người."

Lan Thâm cũng uống chút rượu, giọng lười biếng hỏi: "Chơi vui đúng không?"

Lâm Miêu gật đầu thật mạnh: "Mọi người đều rất tốt."

"Đúng vậy, xã giao cũng không có gì đáng sợ." Lan Thâm nhẹ giọng nói.

Lâm Miêu cúi đầu, một lúc lâu sau vẫn không nói lời nào.

Đang lúc Lan Thâm nghĩ mình đường đột rồi, thì lại nghe thấy giọng Lâm Miêu nhỏ nhẹ nhưng kiên định: "Em cũng cảm thấy là...... bây giờ em đã khá hơn nhiều rồi, phải không anh?" Lâm Miêu ngẩng đầu, lấy hết can đảm mà nhìn Lan Thâm.

Mặt Lan Thâm giãn ra, xoa xoa đầu cậu: "Đương nhiên rồi, Miêu Miêu của chúng ta tiến bộ lắm, giỏi ghê luôn."

Anh cố ý nhẹ nhàng gọi "Miêu Miêu" một cách thân thiết, cảm giác như đang bắt chước tiếng mèo kêu bên tai Lâm Miêu vậy.

Vành tai Lâm Miêu đỏ lên.

Lan Thâm nhìn thấy phản ứng của cậu, ý cười càng sâu thêm hai phần. Anh giả bộ như không có gì mà lảng sang chuyện khác, thuận tiện quàng tay lên vai cậu.

"Mấy ngày nay anh hỏi giúp em rồi, trong ký túc xá bọn anh không có ai lén nuôi mèo hết."

"Nhưng em cũng đừng lo lắng, Cục Cưng thông minh như thế, làm mèo hoang cũng có thể sống tốt thôi."

Lâm Miêu gật gật đầu.

Hai người đi đến dưới tòa ký túc thì tạm biệt nhau.

Đợi Lan Thâm đã biến mất trong tầm mắt, Lâm Miêu mới dám lén giơ tay sờ lên tóc mình.

Rất mềm, rất ấm áp, tựa như vẫn còn độ ấm từ lòng bàn tay của Lan Thâm vậy.

——

Nếu đã xác định Cục Cưng là mèo hoang, Lâm Miêu lập tức bắt tay vào kế hoạch bắt nó để triệt sản.

CLB cứu trợ mèo hoang của Đại học S đã dùng phương pháp TNR* được một thời gian, áp dụng phương thức nhân đạo, tức là bắt giữ, triệt sản, sau đó thả về hoặc tìm người nhận nuôi, khống chế số lượng mèo hoang trong khuôn viên trường.

Mèo hoang sau khi triệt sản sẽ được cắt một góc nhỏ trên vành tai để phân biệt.

*Phương pháp TNR: "Trap - Neuter- Release" = "Bẫy - Thiến - Thả". Là một phương pháp nhằm quản lý quần thể mèo hoang . Quá trình này bao gồm việc bẫy mèo sống, triệt sản , cắt tai để nhận dạng và nếu có thể thì tiêm vắc-xin , sau đó thả chúng trở lại ngoài trời.

Trên cơ bản thì mèo trong trường đều đã được cắt tai, mà bé mèo cam mới tới cũng phải nhanh chóng triệt sản. Nếu không tới lúc nó đ.ộng d.ục thì lại có thêm lứa mèo con mới.

Lâm Miêu phân tích với Tạ Hinh Lan: "Bé mèo cam rất thân với em, em cảm thấy có thể ôm thả vào balo mèo luôn, tránh để lại bóng ma tâm lý với lồng sắt cho nó."

"Cũng được, nhưng mà khi em bế nó thì vẫn phải cẩn thận kẻo bị cào nhé, có cần đeo bao tay luôn không?"

Lâm Miêu nghĩ ngợi rồi lắc đầu: "Nó thông minh lắm, em sợ là có gì khác thường sẽ khiến nó cảnh giác."

"Ok, vậy mấy ngày này em quan sát thêm một chút, cuối tuần sau tiến hành bắt, thứ sáu đừng cho nó ăn, đói một chút dễ bắt hơn."

Đương nhiên là Lâm Miêu đồng ý. Cậu biết bé mèo cam này rất thông minh, vậy nên chưa bao giờ nhắc tới hai chữ "triệt sản" trước mặt nó, vẫn chỉ tới cho ăn như bình thường.

Nhớ lại vấn đề mà đàn chị nói, Lâm Miêu muốn thử nghiệm mức độ dạn người của bé mèo. Cậu vừa cho nó ăn, vừa dùng tay vuốt từ đầu đến đuôi nó.

Mèo cam không phản kháng chút nào, ngược lại còn thoải mái kêu rừ rừ.

Lâm Miêu hơi mỉm cười, tiến hành bước tiếp theo.

Cậu để mèo cam bò lên đùi mình, thử nắm lấy chân nó. 

Rất tốt, vẫn không phản kháng.

Lâm Miêu an lòng.

Cậu nhéo nhéo đệm thịt của mèo cam, thậm chí nhấn cho móng vuốt của nó thò ra, mèo cam cũng không phản kháng tẹo nào. Thậm chí còn lật người lại, lộ ra cái bụng để quyến rũ Lâm Miêu.

[Mau tới nựng nựng hun hun đi vợ yêu!"]

Lâm Miêu mỉm cười, lấy một cây bấm móng từ trong cặp ra: "Cục Cưng ngoan nhé, để anh cắt móng chân cho bé."

Mèo cam thích thú.

Lâm Miêu cắt xong, đã hạ thấp sức chiến đấu của mèo cam đi một chút, cậu không khỏi cảm thán một lần nữa: "Cục Cưng ngoan như mèo giả í."

Mèo cam nũng nịu meo~o một tiếng.

Lâm Miêu nhàn rỗi không có việc gì, lại muốn chơi đùa với bé mèo.

Một tay cậu cầm thịt sấy dụ dỗ mèo cam, một tay nắm chân trước của nó mà lắc lắc: "Bắt tay."

Ngay sau đó đút thịt sấy cho bé.

Lặp lại như thế vài lần, định dạy mèo cam cách bắt tay.

Sau đó Lâm Miêu đưa tay ra: "Bắt tay." 

Chờ mèo cam tự đặt tay mình lên, Lâm Miêu lắc lắc, sau đó đút thịt sấy cho nó: "Đáng yêu thông minh quá đi."

Cậu hứng khởi chơi thêm vài lần nữa.

Mèo cam rất kiên nhẫn chơi cùng cậu.

Tới lúc thịt sấy đã hết mà Lâm Miêu vẫn chưa muốn dừng lại.

Đôi mắt Lâm Miêu xoay chuyển, chụm ba ngón tay, giả bộ cầm thịt sấy: "Bắt tay."

Mèo cam nhìn cậu bằng ánh mắt đầy bất đắc dĩ, nhưng vẫn đành hợp tác.

Lâm Miêu đưa tay tới miệng nó, mở ra: "Ha ha ha bị anh lừa nhá, hết đồ ăn rồi."

Mèo cam ngửi ngửi, không để ý chút nào, còn vươn đầu lưỡi li.ếm lên ngón tay Lâm Miêu: "Meo-u."

[Ngon lắm.]

Cố ý l.iếm tới li.ếm lui trên ngón tay Lâm Miêu, tựa như ăn ngon lắm vậy.

Mèo cam nheo đôi mắt, trong đôi đồng tử hẹp hiện lên một tia giảo hoạt.

Lâm Miêu chỉ cảm thấy đầu ngón tay vừa ướt vừa nóng, ngượng nghịu thu tay lại.

Nhìn bé mèo cam, cậu cứ luôn có cảm giác như nhìn thấy bóng hình cái người xấu xa nào đó.

Kể ra thì, đúng là anh và nó có đôi mắt rất giống nhau........

Lâm Miêu lắc đầu, rũ bỏ những suy nghĩ phi thực tế.

Mèo cam đáng yêu vậy mà, đáng yêu hơn con người nhiều.

Tóm lại là, cuối cùng đã xác nhận được mèo cam rất dạn người, hoàn toàn có thể bắt bằng tay.

Lâm Miêu xác nhận lại với Tạ Hinh Lan, chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ để cuối tuần ra tay bắt mèo.

(Wattpad: _bjyxszd_0810)

Cuối tuần, sau giờ ăn trưa.

Bên dưới ký túc xá.

Lâm Miêu nằm vùng dưới lầu trước, để Tạ Hinh Lan trốn ở sau góc tường, cầm balo mèo chờ thời cơ.

Chính cậu thì cầm đồ ăn cho mèo dụ dỗ Cục Cưng ở nơi cho mèo ăn.

Lâm Miêu hắng giọng, cất tiếng gọi ngọt ngào hơn bình thường: "Cục Cưng ơi? Bé cam ơi, ra ăn cơm nè."

"Meo meo, mau tới đây——"

Trong bụi cỏ vang lên âm thanh sột soạt.

Cả hai người ngoài sáng lẫn trong tối đều nín thở.

"Meo." Mèo cam rũ lông, xuất hiện đúng như mong đợi.

Lâm Miêu âm thầm thở phào: "Mau tới ăn đi nè Cục Cưng."

Cậu đổ cho bé mèo cam một ít thức ăn, để nó thả lỏng cảnh giác.

Ngay khi mèo cam vui vẻ chạy tới chuẩn bị ăn, thì giữa chừng lại xuất hiện một kẻ phá bĩnh.

Một con mèo mướp có phần lông nâu vằn đen trên đỉnh đầu và lưng đột nhiên nhảy ra qua chân tường, lúng búng kêu một tiếng: "Meo?"

Mèo cam chun mũi, hai con mèo nhận biết nhau một chút.

Lâm Miêu sợ mèo mướp cản trở quá trình bắt mèo: "Này bé mướp! Đừng tới đây, qua bên kia ăn đi."

Mèo mướp nghe tiếng thì ngẩng đầu lên, Lâm Miêu mới phát hiện ra nó đang ngậm một thứ đen thùi lùi trong miệng, bảo sao tiếng kêu vừa rồi lại không rõ ràng như thế.

Lâm Miêu nhớ lại thói quen thường ngày của nó, da đầu căng lên.

Quả nhiên, mèo mướp thả thứ trong miệng xuống.

Đó là một con chuột đã bị cắn chết, còn bị gặm vài miếng rồi.

"A a a nói bây bao nhiêu lần rồi, đừng có bắt chim bắt chuột, dơ hầy ra! Đồ ăn anh cho còn không đủ hả?!"

Lâm Miêu não cả mề, định lấy nhánh cây gắp con chuột chết vào thùng rác.

Ai ngờ mèo mướp nhanh nhảu cúi đầu, ngậm con chuột tới cạnh mèo cam.

Mèo cam hiển nhiên cũng bị nó dọa sợ mà lui về sau hai bước, còn không dám cử động tiếp.

Mèo mướp đi hai vòng quanh nó, thả con chuột xuống: "Meo meo." [Bé cưng, ăn đi nè.]

Lâm Miêu thở dài một hơi, nữa rồi đó.

Con mèo mướp này rõ ràng đã được triệt sản, nhưng tình thương của mẹ vẫn dạt dào như thế.

Nó cũng không muốn ăn mấy thứ này, phần lớn đều ăn mấy miếng rồi vứt bỏ.

Thế nhưng nó cực kỳ thích bắt chim bắt chuột, tặng cả người lẫn mèo, cứ thấy là tặng.

Lâm Miêu vội cất giọng: "Cục Cưng, đừng ăn! Tới chỗ anh này."

Mèo mướp quay đầu nhìn về phía Lâm Miêu: [Cưng lại muốn ăn gì đây?]

"Bây đi nhanh giùm, bọn anh không ăn cái này đâu."

"Lần sau đừng bắt gì nữa biết chưa!"

Lâm Miêu nhẹ nhàng dậm chân đuổi mèo mướp đi.

Mèo mướp hậm hực nhảy dựng lên, tủi thân đi mất.

Cũng may là có vẻ mèo cam cũng chê chuột chết, không hề tới gần.

Lâm Miêu thở phào, vứt bỏ xác con chuột, sau đó mới nhẹ nhàng gọi bé cam.

"Tới đây nào Cục Cưng, ăn cơm đi."

Đợi mèo cam ăn được một lát, cậu lại nhấc bát lên: "Lên đây nào, để ba ba ôm cái, ăn trên đùi ba được không nào?"

Mèo cam nghiêng nghiêng đầu: "Meo?" [Vợ yêu hôm nay chủ động ghê.]

Lâm Miêu căng thẳng trong lòng, vẫn cố giữ vẻ mặt thản nhiên, mỉm cười với mèo cam.

"Cục Cưng không thích ba nữa à? Sao còn không lên dụi ba?"

Mèo cam lập tức bị sắc đẹp làm mụ đầu: "Hẳn là vợ phải lòng tui rồi, tới liền nè!"

Nó nhanh chóng nhào vào lòng Lâm Miêu hệt như một viên đạn màu cam vàng.

Vừa rừ rừ dẫm chân lên ngực, vừa dụi lông mèo lên khắp người Lâm Miêu, thầm âm mưu để lại mùi hương của mình.

Lâm Miêu chẳng để ý tới việc nhỏ này, đầu ngón tay cậu hơi run lên, phải cố gắng tự nhéo mình mới bình tĩnh lại được.

Cậu nhẹ nhàng vuốt gáy mèo cam, thử nhéo nhéo.

Thấy mèo cam không có phản ứng gì.

Lúc này cậu mới bạo gan hơn một chút.

Một tay giữ cổ, một tay n.âng m.ông, khống chế nó chặt chẽ.

"Meo?" [Hôm nay muốn chơi trò gì vậy?]

Ngọt ngào tùy cậu thao túng, không có bất kỳ sự kháng cự nào trong tay Lâm Miêu.

Lâm Miêu không trả lời nó, dùng giọng điệu bình tĩnh nhất có thể mà gọi: "Chị ơi chị ơi! Mau lên, em bắt được rồi!"

Sợ làm mèo cam hoảng sợ, nên toàn thân cậu cứng đờ không dám động đậy, đến giọng cũng không dám quá lớn, có điều trong giọng nói không che giấu được sự nôn nóng.

Trong lòng Lan Thâm có một dự cảm không lành.

Anh giãy nhẹ một chút.

Cảm nhận được sự khống chế của Lâm Miêu, anh bất an dừng lại.

"Chị ơi lẹ lên, nó muốn chạy rồi!"

Tạ Hinh Lan bước nhanh tới, cầm balo mèo đã mở rộng, vọt tới cạnh Lâm Miêu.

"Mau mau mau bỏ vào đây!"

Lâm Miêu ôm mèo thả vào trong.

Dự cảm không lành trong lòng Lan Thâm càng lúc càng lớn, cảm giác như mình đã bỏ qua điều gì đó.

Anh giơ hai chân trước đè miệng balo, không muốn vào trong.

Lâm Miêu luống cuống chân tay, nhưng lại không dám thả lỏng chút nào, sợ để mèo cam chạy mất.

Cậu chỉ đành nhỏ giọng dỗ dành: "Cục Cưng ngoan nào, mau vào đi, bọn anh đưa bé đi bệnh viện kiểm tra thân thể thôi, không có việc gì đâu."

Lan Thâm nhất định không chịu vào.

Hai người gấp đến độ mồ hôi đầy đầu.

Tạ Hinh Lan sốt ruột, sao một con mèo thôi mà khỏe dữ vậy.

Chị chạm vào chân nó: "Mau vào đi nào, mèo hoang đều vậy cả mà, không sao đâu, xong việc là đ.ộng d.ục sẽ không khó chịu nữa."

"Bé cam à, em lớn rồi, phải triệt sản thôi." Tạ Hinh Lan định nhấc chân mèo vào.

Đồng tử mèo cam co lại, gào lên thảm thiết: "Méo ——"  [Cái gì?!]

_____________________

Về "Hội nhóm Cứu trợ mèo hoang", vì trong raw là 部门(ngành, bộ môn, chi nhánh) nên thực ra trước kia tui không hiểu Hội này có quy mô và phạm vi thế nào lắm, nhưng đọc thêm thì tui mới ngộ ra nó chính là CLB trực thuộc trường , tui sẽ sửa lại thành "CLB Cứu trợ mèo hoang" cho đúng với cách thức hoạt động, "Hội trưởng" -> "Chủ nhiệm CLB" 

Bình Luận (0)
Comment