Diệp Tử bước vào cửa chính tiệm bún, bà chủ hồ hởi ra đón tiếp: "Cháu muốn ăn gì nào?"
Diệp Tử lắc đầu, ngược lại hỏi: "Hình như cháu nghe thấy tiếng mèo kêu, cô nuôi mèo từ khi nào vậy ạ?"
Bà chủ lộ vẻ lúng túng, tựa như không biết có nên nói thật hay không.
Diệp Tử vừa nhìn là biết có chuyện, tiếp tục truy hỏi: "Cháu có hỏi mấy nhà khác rồi, xung quanh đây chẳng ai nuôi mèo cả."
"Ha, ha ha... có nuôi một con mèo con, nhưng cháu yên tâm, cô nhốt trong lồng cả rồi, sạch sẽ lắm, không ảnh hưởng gì đến đồ ăn đâu." Cô nhìn trái nhìn phải mà nói.
"Oa, chắc mèo con đáng yêu lắm ạ? Cô mua ở đâu vậy cô?" Diệp Tử giả vờ không nhận ra, tiếp tục tò mò hỏi.
Bà chủ ấp úng, không nói được.
Diệp Tử càng thấy có gì đó không ổn. Nếu thực sự là mèo mua về thì sao lại phải giấu diếm như vậy?
Đúng lúc đó, con trai của bà chủ từ bếp sau chạy ra, vừa chạy vừa sụt sịt mũi.
Nó chẳng bận tâm gì, dùng mu bàn tay lau đại rồi lại định dụi mắt.
Bà chủ trông thấy vội ngăn lại: "Đừng có dụi mắt! Mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi, tay con bẩn, con vừa sờ vào...sờ vào..."
Cậu nhóc rầm rì bỏ tay xuống.
Diệp Tử vội vàng ngồi xổm xuống, làm thân với cậu bé: "Em trai ơi, chị nghe nói nhà em có nuôi mèo con dễ thương lắm, em vừa sờ nó phải không?"
"Đúng á!" Cậu nhóc đáp với vẻ đắc ý, nhưng vừa nói xong sắc mặt lập tức đề phòng, mắt trợn to nhìn Diệp Tử: "Chị hỏi làm gì? Có phải ghen tị vì em có mèo không? Muốn cướp của em đúng không?"
Diệp Tử đau đầu, đúng là không trị nổi loại trẻ con này.
"Không không, chị cũng thích mèo lắm, chỉ muốn nhìn một chút thôi, biết đâu sau này cũng mua một con giống em."
"Không cho xem! Lêu lêu lêu!" Cậu nhóc lè lưỡi làm mặt quỷ.
Bà chủ đứng bên vẫn quan sát, Diệp Tử cũng không biết phải làm sao.
Đúng lúc ấy, Lâm Miêu đẩy cửa bước vào.
Diệp Tử quay lại bắt gặp ánh mắt cậu, thở phào: "May quá, Lâm Miêu, anh đến rồi."
Cô nhỏ giọng kể tình hình: "Em nghi là thằng nhóc này nhặt bé mèo hoang nào đó về nuôi, mà nuôi không nổi."
Đúng như Lâm Miêu đã đoán.
Cậu ngồi xổm xuống, nắm lấy tay cậu bé hỏi: "Con mèo đó chẳng phải mèo nhà em à?Tại sao không thể cho anh chị xem thử chứ? Em có thể nói lý do cho anh biết được không?"
Thằng bé bĩu môi: "Không có lý do gì cả."
"Có phải vì con mèo đó vốn không phải của nhà em đúng không?"
Thằng bé tức thì nổi giận, hét toáng lên: "Là của em! Là của em mà! Nó nằm ven đường không ai cần, em nhặt được thì là của em chứ sao!"
Sau khi xác nhận tình hình, Lâm Miêu đứng dậy nói chuyện với bà chủ: "Chúng cháu là người của câu lạc bộ cứu trợ mèo hoang trong trường, chúng cháu rất khuyến khích mọi người nhận nuôi mèo."
Thấy bà chủ có vẻ thở phào nhẹ nhõm, cậu mới tiếp lời: "Chỉ là rất nhiều mèo hoang có thể mang mầm bệnh, lại rất bẩn. Bọn cháu kiến nghị nên đưa đi khám trước, không nên ôm về nhà luôn."
Bà chủ luống cuống xoa tay: "Không sao đâu, không sao đâu, lúc nhặt về cô cũng tắm rửa cho nó rồi, sạch sẽ lắm.
Lâm Miêu nhíu mày, cảm thấy tình huống không ổn: "Có thể cho bọn cháu xem thử con mèo không ạ? Mèo con rất yếu, dễ sinh bệnh lắm cô."
Có lẽ vì thái độ của Lâm Miêu khá cứng rắn, hoặc có thể do chuyện này không thể giấu mãi, cuối cùng bà chủ cũng xách ra một chiếc lồng sắt nhỏ.
Trong lồng chính là Cam Hai Chấm.
Lâm Miêu nhìn thoáng qua, quả nhiên đúng như cậu dự đoán, tình trạng mèo con rất tệ. Trời vẫn còn lạnh, thân thể mèo con rất yếu, lại bị tắm rồi không được sưởi ấm kịp thời, có lẽ đã cảm lạnh rồi.
Mũi và mắt đầy dịch tiết, nhìn đen sì một cục.
"Có phải em nhặt được ở gần khu giảng đường không?"
Thằng bé giận dỗi không nói, bà chủ đành gật đầu.
Lâm Miêu thở dài: "Con mèo này thực ra vẫn còn mẹ, hơn nữa nó còn quá nhỏ, nhà cô lại không biết cách chăm, chắc mấy hôm nay nó uể oải lắm đúng không ạ?"
Bà chủ nhớ lại, đúng là vậy.
"Bình thường cô cho nó ăn gì ạ?"
"Thì cơm canh các kiểu ấy." Thấy Lâm Miêu lại nhíu mày, bà chủ cười gượng: "Ở quê cô vẫn nuôi mèo kiểu vậy mà."
Lâm Miêu cũng không tiện nói gì, chỉ đành nhấn mạnh lại lần nữa: "Con mèo này còn quá nhỏ, bọn cháu không thể để nó ở lại đây được. Hơn nữa nó đang bệnh, bọn cháu phải đưa đi chữa trị."
Cậu bé nghe xong liền phản đối: "Không được không được! Đó là mèo của em, anh chị không ai được mang đi hết!" Vừa nói vừa mím môi chực khóc.
Mẹ nó vội ngồi xuống dỗ dành: "Đừng khóc, đừng khóc nha."
Thằng bé lại càng khóc to hơn, gào lên inh ỏi, bà chủ khó xử nhìn Lâm Miêu và Diệp Tử.
Lâm Miêu bế con mèo lên xem, rồi nghiêm túc nói với bà chủ: "Thực ra nó không sạch như cô nghĩ đâu, cô nhìn chỗ này xem, đây là nấm mèo, có thể lây sang người đấy. Hơn nữa cô lại để nó ở gần bếp, bọ chét nhiều lắm, cô có chắc muốn giữ lại không ạ?
Cậu cố tình nói nghiêm trọng: "Không tốt cho trẻ con đâu."
Bà chủ nghe mà ngẩn ra, cuối cùng đành lắc đầu.
Lâm Miêu lại cúi xuống, nói với thằng bé: "Dù em có khóc thế nào thì bọn anh cũng sẽ đưa mèo đi thôi."
Dường như cậu bé chưa từng gặp ai khó nói chuyện đến thế, tiếng khóc cũng ngưng bặt, chỉ còn hàng lệ đọng nơi khóe mắt, muốn rơi mà chưa rơi được.
"Đợi nó lớn thêm chút, em cũng lớn thêm chút, nếu vẫn muốn gánh trách nhiệm nuôi dưỡng thú cưng, thì có thể liên hệ với bọn anh."
Tuy rằng Lâm Miêu biết khả năng thằng bé này chỉ nổi hứng nhất thời, sau này quên khuấy luôn con mèo là rất cao.
"Trước mắt thì để bọn anh chữa bệnh cho nó đã, được không?"
"Chữa kiểu gì ạ?"
"Đưa đến bệnh viện, tốn tiền chữa."
Thằng bé lại hỏi: "Phải tốn bao nhiêu?"
Lâm Miêu nghĩ nghĩ: "Tốn hết khoảng hai năm tiền lì xì của em đấy. Nếu em muốn tiếp tục nuôi, thì phải chịu trách nhiệm như một người chủ, phải trả số tiền này."
Thằng bé ôm chặt túi tiền, lắc đầu quầy quậy: "Không được! Đó là tiền của em, sao phải đưa cho anh!"
"Vậy thì con mèo này sao mà giao cho em nuôi được?" Lâm Miêu bật cười hỏi lại.
Thằng bé cứng họng không biết trả lời sao, bà chủ nhân cơ hội dỗ dành vài câu, cuối cùng cũng khiến nó buông tay, để Lâm Miêu và Diệp Tử mang mèo đi.
Đi được một đoạn, Diệp Tử mới dám lầm bầm: "Đúng là ghét mấy thằng nhóc ranh kiểu này, nếu bọn mình không phát hiện, chắc nó chơi chết con mèo rồi vứt luôn ấy chứ.
Lâm Miêu nhìn Cam Hai Chấm trong tay, khẽ lắc đầu: "Thôi, đừng nói nữa, tới bệnh viện thôi."
Trên đường đến bệnh viện, cậu tiện thể báo tin bình an trong nhóm, chỉ nói qua loa là có đứa trẻ không hiểu chuyện mang mèo hoang về, giờ không nuôi nữa nên họ đem đi khám rồi gửi nhờ ở bệnh viện.
【 Tìm được rồi là tốt rồi, tìm được rồi là tốt rồi 】
【 Hu hu hu, Cam Hai Chấm của mẹ ơi! Đói đến nỗi gầy rộc cả đi, người thì dơ hầy, mau để mẹ mua đồ ngon cho con ăn nào 】
【 Không được! Tui phải viết bài tuyên truyền cách nhận nuôi khoa học mới được, ít nhất cũng để mấy bé lang thang có được một mái nhà đàng hoàng 】
Dưới sự dẫn dắt của Lâm Miêu, ngày càng nhiều người trong hội mèo hiểu được tầm quan trọng của việc tuyên truyền. Hơn nữa cậu còn hướng dẫn mấy tổ trưởng viết bài, quay clip, giờ họ đã rèn luyện đủ để tác chiến độc lập.
Túi tiền của CLB cũng không còn trống trơn nữa.
Lâm Miêu nhìn cảnh cả nhóm chủ động hành động mà mỉm cười đầy mãn nguyện.
Đưa mèo đến bệnh viện kiểm tra xong, quả nhiên là viêm mũi khí quản truyền nhiễm, một loại bệnh nghiêm trọng ở mèo, nặng thì có thể nguy hiểm đến tính mạng.
May mà đưa đến kịp thời, chỉ cần kiên trì nhỏ thuốc và uống thuốc là có thể chữa khỏi.
Bác sĩ kê đơn thuốc xong thì khó xử nhìn Lâm Miêu: "Bệnh viện không còn lồng trống nữa, hay là mấy cậu đi tìm chỗ gửi tạm..."
"Không sao, em mang về nhà luôn cho tiết kiệm." Lâm Miêu xua tay.
Vì vậy, tối hôm đó khi Lan Thâm mở cửa, không những không được Lâm Miêu nhào tới ôm lấy như thường lệ, mà còn bị cậu quát một tiếng đứng yên tại chỗ.
"Lùi lại! Anh lùi lại đi, con mèo trong tay em bị viêm mũi, mang về đây cách ly." Lâm Miêu đứng cách ba mét, chỉ huy từ xa: "Anh đi rửa tay trước đi, rồi bế bé Hai vào phòng ngủ, lát nữa em sẽ để Cam Hai Chấm ở ban công."
Lan Thâm u oán làm theo.
Lâm Miêu càng ngày càng to gan, còn dám chỉ tay năm ngón với anh rồi.
Lan Thâm vừa nghĩ vậy, vừa tiếp tục dung túng Lâm Miêu.
Anh làm theo lời chỉ dẫn của Lâm Miêu, sắp xếp cách ly bé Hai và Cam Hai Chấm cho ổn thỏa.
Lâm Miêu thở phào nhẹ nhõm, khử trùng xong mới dám vào nhà: "Tuyệt đối không thể để lây lan được."
Lan Thâm bê thức ăn đã nấu ra, bật cười: "Em tìm đứa con thứ hai về nuôi, không sợ bé Hai giận à?"
Lâm Miêu đỏ mặt: "Chỉ gửi tạm mấy hôm thôi, sẽ nhanh chóng tìm chỗ khác mà."
Tuy ở ngoài cậu vờ không sao, nhưng vừa về đến nhà là Lâm Miêu lại lập tức trút bầu tâm sự với Lan Thâm.
"May mà tai em thính, nghe thấy tiếng gọi mới tìm ra được. Không thì chắc Cam Hai Chấm một đi không trở lại quá."
Lâm Miêu trầm giọng: "Thật sự có rất nhiều người không quan tâm tới những sinh mệnh nhỏ bé này..."
"Thế nên việc em kiên trì theo đuổi rất có ý nghĩa." Lan Thâm dịu dàng an ủi, kiên định nói: "Sau này em cứu mèo hoang, anh phụ trách chữa trị, để giá rẻ nhất cho em nhé."
Khóe môi Lâm Miêu cong lên, nặng nề gật đầu.
Tối đó, sau khi nhỏ thuốc cho Cam Hai Chấm xong, hai người tắm rửa rồi về phòng ngủ.
Bé Hai bây giờ lanh lợi vô cùng, ở nhà lâu rồi, chỗ nào nó cũng chui vào được. Bọn họ sợ để ngoài phòng khách thì ban đêm nó sẽ lẻn ra ban công, dễ bị lây bệnh, nên đành để nó ngủ cùng trong phòng ngủ.
Bé Hai ngồi ở cuối giường, lim dim ngáp một cái đầy an tâm.
Trên giường, Lâm Miêu chui vào lòng Lan Thâm, hai người thủ thỉ chuyện trò.
"Mệt quá đi, mai lại phải học nguyên ngày." Lâm Miêu nhỏ giọng chia sẻ với Lan Thâm, "Nhưng mà vui lắm, nhà mình lại có thêm một con mèo nữa."
Khóe môi Lan Thâm cong lên, nhờ ánh sáng mờ từ cửa sổ, trong bóng tối vẫn thấy đôi mắt sáng lấp lánh của Lâm Miêu.
Lan Thâm nói: "Ừ, con mèo thứ ba rồi đấy, em vẫn chưa thấy đủ à?"
"Mèo thì càng nhiều càng tốt chứ... Khoan đã, ba con hồi nào?" Lâm Miêu chợt phản ứng lại.
"Anh không phải là con đầu tiên à? Giờ Cam Hai Chấm tới, thì là bé ba rồi, anh không vui đâu đó." Lan Thâm bắt đầu hôn loạn xạ lên mặt Lâm Miêu, "Dám lén lút tìm bé ba sau lưng anh! Anh phải trừng phạt em mới được!"
Ở bên nhau lâu như vậy, Lâm Miêu nghe cái là biết Lan Thâm định làm gì.
Cậu không từ chối, chỉ khó xử nói: "Hôm nay em chưa chuẩn bị mà..."
Lan Thâm ghé tai cậu thì thầm: "Dùng tay đi."
Lâm Miêu đưa tay xuống lần mò, bỗng nhiên sờ trúng cả nắm lông, hứng thú lập tức bị dọa cho bay biến mất một nửa.
Bé Hai ló đầu ra khỏi chăn: "Meo~"
Nó li.ếm bộ lông trước ngực bị Lan Thâm làm rối tung.
Lan Thâm nghiến răng, hai tay xốc nách bé Hai lên: "Đúng là bé hai chen chân vào chuyện tình cảm của người ta!"
Nói rồi anh ôm nó ra khỏi phòng, nhét vào phòng cho khách, rầm một tiếng khóa cửa lại.
"Meo-u......"
Bé Hai ngẩng đầu nhìn cánh cửa đóng chặt, vẻ mặt tủi thân.
Có lẽ nó mãi mãi cũng không hiểu được, vì sao chủ nhân luôn yêu thương nó lại không bao giờ cho nó ngủ cùng.