Sức sống của mèo con rất kiên cường, Cam Hai Chấm được nuôi trong nhà một, hai tuần đã có dấu hiệu hồi phục rõ rệt.
Đúng lúc đó có người liên hệ với bệnh viện muốn nhận nuôi mèo, sau khi xác nhận tư cách nhận nuôi, người kia vui vẻ mang Cam Hai Chấm về nhà.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, Lâm Miêu chưa bao giờ có cảm giác như vậy. Dường như mới chỉ vừa ở bên Lan Thâm không bao lâu, mà đã trôi qua nửa học kỳ. Có lẽ là vì cuộc sống quá tốt đẹp, tốt đẹp đến mức chẳng còn cảm nhận được thời gian đang trôi.
Lan Thâm đang học kỳ cuối đại học, may mà chuyên ngành của bọn họ thiên về thực hành, yêu cầu đối với luận văn cuối kỳ không quá nghiêm ngặt, một tuần trước cũng vừa qua vòng bảo vệ sơ bộ, Lan Thâm thảnh thơi hơn hẳn.
Mối quan hệ của họ đến giờ gần như là gió êm sóng lặng.
Lâm Miêu nghiêm túc đi học, nghiêm túc làm video, còn kiêm nhiệm cả CLB Mèo.
Có lẽ do đã vào mùa hè, thời tiết tốt hơn nhiều, đám mèo trong trường cũng không còn vất vả như mùa xuân hay mùa đông nữa.
Ban ngày hai người cùng đi học, tối về cùng nấu cơm, có cảm giác như vợ chồng già sống chung lâu năm vậy.
Đôi lúc nhớ lại, Lâm Miêu đều thấy cứ như một giấc mộng, gần như không còn nhớ nổi cảnh tượng năm nhất năm hai sống một mình, chăm mèo một mình là thế nào nữa rồi.
"Anh nói xem sao lại có chuyện thần kỳ như vậy chứ, anh vừa hay biến thành mèo, em vừa hay nghe hiểu được tiếng mèo." Lâm Miêu cảm khái, "Chẳng lẽ trên đời thật sự có thần tình yêu sao?"
"Phải đấy, biết đâu chính là ông ấy đã se duyên cho tụi mình."
Lan Thâm cười híp mắt, không còn như hồi mới phát hiện mình biến thành mèo, tưởng gặp ma, hoảng sợ suốt một thời gian dài.
Giờ đây anh hầu như chẳng để tâm đến chuyện đó nữa, mà càng không để tâm, số lần biến thành mèo lại càng ít đi.
Lâm Miêu than thở: "Biết đâu đây thật sự là an bài của số phận..."
"Giờ em chỉ mong tụi mèo đều có thể bình an khỏe mạnh như vậy."
Nhưng có những lời đúng là không thể nói quá sớm, sáng nay Lâm Miêu vừa cảm khái xong, buổi chiều liền nhận được điện thoại của một bạn học nhiệt tình.
"Có một con mèo hình như bị kẹt trên cây, ở phía bên hông nhà ăn số ba, các cậu mau tới xem thử đi."
Lâm Miêu mở nhóm chat ra, phát hiện đã có bạn học đến hiện trường từ lâu.
Dưới sự dẫn dắt của Lâm Miêu, rất nhiều bạn trong CLB Mèo giờ đã có thể tự mình xử lý mọi chuyện, thậm chí nếu cậu hoàn toàn buông tay thì cũng không có vấn đề gì. Lâm Miêu rất hài lòng, âm thầm cân nhắc nên giao chức chủ nhiệm cho ai kế nhiệm.
Diệp Tử chính là một trong số đó.
Diệp Tử năm nay học năm hai, cô gái nhỏ này dường như có một nguồn năng lượng bất tận, lúc nào cũng thấy cô chạy đôn chạy đáo ở tiền tuyến để giải cứu mèo.
Diệp Tử: "Em thấy rồi, là một bé mèo vằn nhỏ, không lớn lắm, chắc mới bị mẹ đuổi ra ngoài để sống tự lập."
Diệp Tử:【 ( hình ảnh ) ( hình ảnh ) Tình hình không ổn cho lắm 】
Cô nhóc còn gửi tin nhắn thoại, giọng nói đầy lo lắng: "Nó nhát lắm, mà bên dưới đông người quá, nó sợ nên cứ leo lên mãi, giờ gần như đã bò đến xà ngang tầng hai của nhà ăn rồi."
Có người thắc mắc: "Nó không tự xuống được à?"
Diệp Tử: "Cao quá, chắc nó không dám nhảy."
【 Tụi em đang cố gắng giải tán đám đông, có ai tới giúp thử đặt lồng dụ không? Hoặc đứng dưới giúp kéo ga trải giường căng ra cũng được 】
Lâm Miêu nghĩ ngợi một lúc, quyết định vẫn nên tự mình đến xem.
"Vậy anh đi cùng em." Lan Thâm theo sau.
Tới nơi thì thấy có bạn học tự nguyện giải thích: "Sáng nay tớ tới ăn cơm đã thấy nó rồi, nhưng lúc đó không để ý, sau mới phát hiện nó kêu suốt cả ngày ở đây."
Lâm Miêu nhíu mày.
Có lẽ bé mèo kia vừa sợ vừa đói, lại bị mắc kẹt trên đó nên rơi vào trạng thái kích động.
Diệp Tử thấy Lâm Miêu đến: "Trời ơi, giá như nó có thể nhảy sang xà ngang của tòa nhà bên cạnh thì tốt quá, bên đó có thể đặt lồng dụ, chứ giờ nó bám vào nhánh cây mảnh như vậy, tụi em không dám động vào."
"Đã thử dùng cần câu mèo chưa?"
Diệp Tử lắc đầu: "Thử rồi nhưng không được, nó sợ quá, vừa đến gần là nó lùi lại, tụi em sợ hù nó ngã xuống nên đành từ bỏ."
Các thành viên khác của CLB Mèo cũng đã tới, có hai người dang tay căng một tấm ga lớn dưới gốc cây đề phòng bất trắc.
Những người khác cũng lùi lại, nhường không gian cho bọn họ, đứng xa xa lo lắng dõi theo.
Mấy người một mèo, trên cây dưới đất giằng co một hồi, nhưng chẳng có tác dụng gì.
Mèo con lại cất tiếng kêu khản cổ.
[Mẹ ơi! Mẹ ơi cứu con với!]
Thế nhưng nó đã trưởng thành rồi, một con mèo con đã qua hạn bảo hành của tình mẫu tử, có gọi cũng chẳng gọi được mẹ quay về.
Có lẽ chính là bị đuổi ra ngoài không bao lâu, muốn len lén tới thùng rác nhà ăn tìm đồ ăn, ai ngờ bị đám đông làm hoảng sợ nên mới leo lên cây, càng leo càng cao.
Lâm Miêu đau đầu.
Với độ cao này, không có thang thì người cũng không leo lên được, quá nguy hiểm.
Lâm Miêu chợt nghĩ ra gì đó, để Diệp Tử và mấy người khác tiếp tục canh chừng, một nhóm khác đi tìm hậu cần hỏi xem có thang không.
Còn cậu thì len lén tới gần Lan Thâm, gãi mũi nhỏ giọng hỏi: "Khụ khụ, anh còn biến được thành mèo không?"
Lan Thâm nhướng mày: "Lại bắt anh làm cu li à?"
Lâm Miêu gật đầu, thật ra trong lòng cũng hơi lo lắng: "Anh thử lại xem."
Lan Thâm thu lại vẻ đùa cợt, vẻ mặt thoáng lộ vẻ khó xử. Không phải anh không muốn, mà là đã rất lâu anh không biến thành mèo rồi.
Hoặc nói cách khác, đã rất lâu không thể biến thành mèo.
Trước kia còn có thể miễn cưỡng khống chế, chỉ cần trong lòng có mong muốn mãnh liệt là có thể biến, nhưng mấy tuần nay anh đã thử rất nhiều lần, đều chẳng có phản ứng gì.
Ngoại trừ vẫn nghe hiểu được tiếng mèo, còn lại thì chẳng khác gì một người bình thường.
Lâm Miêu cũng hiểu tình hình của anh, cụp mắt xuống: "Thử xem sao, giờ cũng chẳng còn cách nào khác."
Lan Thâm nhìn cậu, trong lòng khẽ rung động: "Được."
Lâm Miêu kiếm cớ, hai người cùng lén chuồn đi, tìm một chỗ không có người.
May mà nơi này gần bãi đậu xe, Lan Thâm tìm được xe của mình, mở cửa rồi hai người cùng chui vào ghế sau. Lâm Miêu đè vai Lan Thâm xuống: "Ngủ đi, thử xem thế nào."
Lan Thâm hít sâu hai lần, tựa đầu vào lưng ghế, gật gật đầu.
"Nếu không được cũng không sao."
Tốn một chút thời gian, trong cơn mơ hồ, Lan Thâm chỉ cảm thấy giọng của Lâm Miêu càng lúc càng xa, đến khi bỗng giật mình mở mắt thì phát hiện góc nhìn của mình đã thấp đi thấy rõ.
Lâm Miêu thấy Lan Thâm nhắm mắt bình thản, lặng lẽ mở cửa xe bước ra ngoài, quay đầu nhìn quanh, bỗng bắt gặp ánh mắt của mèo cam vừa chui ra từ dưới gầm xe.
"Là anh à?!" Lâm Miêu vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.
"Meo-u!" [Bà xã! Là anh đây, thật sự thành công rồi.]
Lâm Miêu ôm mèo cam lên:"Đi nào, giúp một tay thôi."
Lan Thâm điềm tĩnh nằm trong lòng vợ mà li.ếm móng, đồng thời tận hưởng bàn tay mềm mại của vợ đang vuốt ve mình.
Phải nói là... hình dạng hiện tại đúng là dễ được cưng chiều thật.
Lâm Miêu ôm mèo cam bước nhanh trở lại gần căn-tin, đến khi không ai chú ý mới lặng lẽ thả mèo xuống.
Sợ bị người khác thấy kỳ lạ, Lâm Miêu thì thầm dặn dò: "Lát nữa anh cứ đi thẳng đến chỗ gốc cây kia là được rồi."
Mèo cam giơ móng vỗ tay với Lâm Miêu, chui vào bụi cây xanh.
Lâm Miêu tỏ vẻ không có chuyện gì, trở lại bên cạnh Diệp Tử.
Diệp Tử đang cầm hộp pate thơm nức, cố dụ con mèo con: "Chị có đồ ngon đây, mau xuống đi nào~"
"Meo u." Một con mèo cam bỗng xuất hiện bên chân cô.
Diệp Tử tưởng là mèo cam bị mùi pate hấp dẫn, cúi đầu nhìn vào mắt nó: "Ơ, chẳng phải mèo cam Cục Cưng đây sao? Đừng quậy nha, lát nữa chị cho ăn."
Mèo cam nghiêng đầu, ngẩng lên nhìn con mèo con trên cây, diễn cảnh "mèo con ngây thơ" một cách sống động như thật.
Lâm Miêu quay đầu đi, nín cười đến run cả vai.
Mèo con: "Meo-a" ——" [Mẹ ơi ——]
Mèo cam: "Meo?" [Em tìm mẹ à?]
Mèo con sửng sốt một chút, thấy một con mèo xa lạ đang đáp lời mình, liền meo một tiếng khẳng định.
[Mẹ em đi xa quá rồi, không nghe thấy đâu.]
Mèo con nước mắt lưng tròng.
Mèo cam điềm tĩnh hỏi: [Em không xuống được à? Nhảy đi, bên dưới có người đỡ mà.]
[Em sợ... với lại nhiều người quá, đáng sợ lắm...]
Mèo con thấy con mèo cam này kiên nhẫn nói chuyện với mình, liền có cảm tình, líu ríu gọi: [Cứu em với đi mà...]
Mèo cam bất đắc dĩ, đành mài móng rồi trèo lên cây.
Diệp Tử nhìn mà há hốc mồm: "Chúng đang nói chuyện thật đấy à? Mèo cam trèo lên làm gì thế, nguy hiểm quá."
Lâm Miêu thản nhiên, nói ra cái cớ đã chuẩn bị sẵn: "Biết đâu nó định cứu mèo con đó."
Diệp Tử choáng váng trong gió: "Mèo cam là mẹ của mèo vằn á? Không thể nào! Nó là mèo đực mà."
Cô lại phản ứng kịp: "Nhưng nó chưa triệt sản, nên cũng có thể là bố nó... Mèo mà cũng có tình phụ tử à?"
Lâm Miêu không trả lời nữa, sợ vừa mở miệng là bật cười mất, cố nhịn đến đỏ cả vành tai.
"Meo u!" Từ xa vọng đến tiếng mèo cam: [Anh nghe thấy hết rồi đấy, tối nay em chết chắc rồi Lâm Miêu.]
Lâm Miêu mím môi không nói lời nào, ánh mắt long lanh đầy vẻ hóng hớt.
Dù bây giờ Lan Thâm có tức đến đâu, thì cũng phải ngoan ngoãn trèo cây cứu mèo thôi.
Móng mèo có móc ngược, khi bám vào có thể dễ dàng leo lên cao.
Mèo cam: "Meo meo." [Em lại gần một chút, anh không với tới.]
Mèo con cố bám lấy cành cây mà đứng dậy, bốn chân run rẩy, bò về phía cành cây to hơn.
Mọi người bên dưới đều toát mồ hôi thay nó.
Diệp Tử nhanh chóng ra hiệu cho mọi người dời tấm ga giường đến vị trí thích hợp.
Lâm Miêu hít sâu một hơi, siết chặt nắm tay, dốc toàn bộ niềm tin vào Lan Thâm, anh nhất định sẽ làm được.
Cậu dán chặt mắt vào Lan Thâm.
Quả nhiên Lan Thâm không phụ kỳ vọng, đứng vững vàng trên cành cây, như thể đang truyền thêm chút dũng khí cho mèo con.
Cuối cùng, mèo con bò tới bên chân mèo cam, mèo cam cúi đầu, ngậm lấy gáy mèo con, mèo con ngoan ngoãn thu cả bốn chân lại, thả lỏng người.
Mèo cam xoay người linh hoạt trên cành cây, từng bước từng bước chậm rãi mà chắc chắn.
Leo xuống còn khó hơn leo lên nhiều, anh chỉ có thể cố bám chặt bằng móng vuốt, đề phòng bị ngã xuống.
Mà trong miệng còn đang ngậm một con mèo con khá nặng, đến mức cái đuôi của anh cũng phải căng thẳng hết cỡ.
Đến đoạn thân cây dốc đứng, lại càng khó trèo hơn. Mèo cam điều chỉnh tư thế, quay mông xuống, ôm lấy thân cây, trượt xuống từng chút một, còn phải cẩn thận không làm rơi mèo con trong miệng.
Mệt đến nỗi cái miệng gần như sắp không khép lại được nữa.
Đợi đến độ cao vừa phải, anh nhảy phốc xuống đất, bốn chân chạm đất ổn định, đặt mèo con xuống.
Mèo con vẫn còn sợ hãi, rũ lông đứng lên, lập tức sáp vào mèo cam cảm ơn bằng cách dụi dụi mấy cái.
Diệp Tử nhanh tay lẹ mắt, túm gáy mèo con nhét vào lồng trước khi nó kịp phản ứng, rồi nhét luôn một cây xúc xích mèo vào miệng nó, tiện tay mở cho mèo cam một hộp pate.
Thấy mèo cam thở d.ốc dữ dội, Diệp Tử định đưa tay xoa đầu nó, nào ngờ mèo cam bỗng quay đầu chui vào lòng Lâm Miêu.
Diệp Tử đành chắp tay trước ngực cảm ơn: "Cảm ơn mèo cam Cục Cưng lắm lắm, bọn em đem mèo con đi kiểm tra trước đây, mèo cam thì nhờ anh Lâm Miêu chăm giúp nhé."
Lâm Miêu vui vẻ nhận lời.
Lan Thâm rúc trong lòng Lâm Miêu, giơ móng cáo trạng: "Meo meo meo!" [Vỏ cây suýt nữa thì mài rách đệm thịt của anh rồi!]
Khóe môi Lâm Miêu cong lên: "Mệt vậy cơ à?"
Lan Thâm không nghe nổi câu đó, lập tức đứng phắt dậy meo meo phản bác: [Còn không phải tại con mèo con kia nặng quá sao, anh lại không thể dùng tay bế!]