Edit: Ry
"Cho nên?" Túc Lê nhìn nó: "Mi muốn nói cái gì?"
Ác Linh Khí cười, từng bước dụ dỗ: "Ngươi mang hắn cùng Niết Bàn đến giờ hẳn là phải chịu rất nhiều đau khổ nhỉ? Lấn trời mà đi, hao tổn tu vi. Nếu ngươi không phạm vào chuyện này thì vốn có cơ hội cực tốt để tập trung tu luyện, chào đón thiên kiếp độ kiếp phi thăng. Lại vì long hồn kia mà phải Niết Bàn mấy lần. Nói thật lòng thì ta cảm thấy không đáng cho ngươi."
Túc Lê không nói gì, lẳng lặng nhìn nó.
Ác Linh Khí lại nói: "Kiếm Huyền Thính vỡ thành bảy phần, ngươi chỉ còn thiếu mảnh cuối cùng đúng không?"
Nói xong nó ngoắc tay, sương mù xung quanh ngưng tụ thành một khối đá có hình thù rõ rệt.
Túc Lê khựng lại, hình dáng đó chính là mảnh cuối cùng còn thiếu của kiếm Huyền Thính.
Cậu trầm giọng: "Quả nhiên là Ác Linh Khí có liên quan tới bí cảnh kia."
"Vạn năm trước, bởi vì ngươi rót long hồn vào phôi đúc kiếm dẫn đến thiên đạo phẫn nộ, tạo thành thiên kiếp Niết Bàn. Những chuyện này đều nằm trong dự đoán của ngươi, Niết Bàn Kiếp cũng là độ kiếp, độ kiếp xong kiếm Huyền Thính sẽ là sự tồn tại chân chính giữa thiên địa, sau này có thể cùng ngươi phi thăng." Ác Linh Khí lành lạnh nói tiếp: "Ngươi ngàn tính vạn tính, thậm chí đưa ngọc Phượng Hoàng có thể bảo mệnh cho hắn, lại không ngờ hắn vượt qua Niết Bàn, nhưng kiếm Huyền Thính cũng vỡ thành bảy mảnh. Còn ngươi thì tiến vào luân hồi, vạn năm sau mới có thể chuyển thế đầu thai. Ngươi nói đi, những gì ta nói có đúng không?"
Túc Lê cười gằn: "Vậy thì sao?"
"Ngươi nóng vội cái gì?" Ác Linh Khí trầm thấp cười mấy tiếng, nói tiếp: "Ngươi đúc kiếm, cũng biết Niết Bàn Kiếp mạnh cỡ nào. Tại sao ngươi chuẩn bị đầy đủ như vậy mà kiếm Huyền Thính vẫn vỡ làm bảy. Mà kiếm vỡ, thần hồn của hắn còn có ngọc Phượng Hoàng bảo vệ, nhưng ngọc Phượng Hoàng cũng vỡ thành hai nửa. Một nửa lưu lạc nhân gian, một nửa được trận linh bảo vệ đến vạn năm sau. Ngươi không cảm thấy lời của hắn dối trá à? Nếu thế thì sao lúc sau hắn còn có thể giao phần chuôi kiếm cho thuộc hạ tốt của ngươi - Kinh Hạc? Rồi tại sao lại chỉ có nửa thần hồn của hắn được ngọc Phượng Hoàng bảo vệ?"
Túc Lê nghe vậy khựng lại. Cậu nhớ Ly Huyền Thính từng nói chuyện này, năm đó hắn chỉ kịp giao chuôi kiếm cho Kinh Hạc rồi mất ý thức.
Ngọc Phượng Hoàng chỉ bảo vệ một nửa thần hồn của hắn, cậu đương nhiên cho rằng nửa còn lại bị nhốt trong thân kiếm Huyền Thính, chỉ khi kiếm Huyền Thính được đúc lại thì thần hồn Ly Huyền Thính mới hoàn chỉnh.
Nhưng nếu theo lời Ác Linh Khí nói, vậy chuyện này còn có nguyên nhân khác, chỉ là...
"Có vẻ là chính hắn cũng không nhớ." Ác Linh Khí cười: "Mảnh này, năm đó hắn để lại chỗ ta."
Túc Lê nhìn chằm chằm mảnh vỡ kia, một lát sau mới nói: "Vậy thì đã sao?"
Ác Linh Khí có phần ngạc nhiên: "Ngươi không tò mò ư."
Phượng Hoàng Thần Hỏa xung quanh nháy mắt ổn định lại, kiếm lửa trong tay Túc Lê biến hình. Kiếm văn dần hiện ra, cuối cùng biến thành hình thái của kiếm Huyền Thính.
Ác Linh Khí thấy thế khựng lại, vừa định giơ tay ngăn cản, ánh lửa bỗng nổ tung.
Túc Lê di chuyển, cây kiếm trong tay vung thẳng vào mặt Ác Linh Khí, lạnh giọng nói: "Ta nói rồi, ta sẽ không tin bất cứ câu nào của mi."
Một kiếm vung xuống.
Ác Linh Khí hốt hoảng lùi lại, dường như không ngờ Túc Lê lại nặng tay như thế. Ngay sau đó, Phượng Hoàng Thần Hỏa xung quanh như cảm ứng được, kết nối với nhau, bao vây nó và Túc Lê.
Những ngọn lửa vẫn luôn rải rác không biết từ khi nào đã xếp thành hàng, lẳng lặng cháy lên hỏa trận ngập trời.
"Ngươi!"
Yêu đồng của Túc Lê lóe lên sát khí: "Mi cho rằng ta cho mi nhiều thời gian lải nhải như vậy là để nghe những lời châm ngòi của mi à?"
Phượng Hoàng Thần Hỏa nhận được tín hiệu, liên tiếp tản ra từng tia lửa, kết thành một cái lồng hình tròn to lớn, nhốt cả hai bên trong, khiến Ác Linh Khí không có chỗ để trốn.
Ác Linh Khí sững sờ: "Sao có thể như thế, ta rõ ràng đã ngắt liên hệ."
"Hỏa..." Ác Linh Khí chợt hiểu ra: "Phượng Hoàng Thần Hỏa."
Túc Lê nghĩ tới hình ảnh theo dõi mình nhìn thấy trước khi bị đẩy vào bóng tối. Những lá hỏa phù do cậu vẽ xuất hiện ở các góc hành lang, cùng với Ly Huyền Thính đang ở một nơi khác chờ cậu.
Cậu cười: "Đúng. Mi có thể ngăn cách tất cả liên hệ, nhưng không thể chạm vào Phượng Hoàng Thần Hỏa. Mặc dù ta không biết mi làm cách nào để gián đoạn liên hệ giữa ta và Ly Huyền Thính, nhưng chính nhờ mi đeo phù đi tới trước mặt ta, ta mới nhận ra mấu chốt."
Hỏa linh mạnh mẽ thổi tan sương mù, hỏa phù trên trời dưới đất đều bốc cháy, giữa màn sương dày xuất hiện vài điểm sáng.
Túc Lê nhìn lên không trung, lại nhìn xuống đất, không khỏi nói: "Quả nhiên ta vẫn luôn rất may mắn."
Chớp mắt sau, một chiếc lồng dựng từ thần hỏa đã hoàn thành!
-
Việc ngoại ô và đại học Thủ Đô đột nhiên xảy ra hai sự cố nhanh chóng được mang lên diễn đàn tu sĩ, khiến rất nhiều người quan tâm theo dõi. Ác Linh Khí vốn là chủ đề được chú ý trọng điểm trong nửa năm qua, giờ lại có Ác Linh Khí bộc phát trên quy mô lớn, đủ loại thuyết âm mưu lập tức lan truyền. Rất nhiều tu sĩ cấp cao ở thủ đô được mời đi hỗ trợ, tình hình ở hai đầu cũng được những người này cập nhật, làm sáng tỏ.
[Bên phía ngoại ô được Trần Kinh Hạc khống chế rồi, đỉnh lắm, tôi nghe nói ổng lộ cả yêu tướng.]
[Bên đại học Thủ Đô có vẻ không ổn lắm, có tới 20 lớp bị nhốt, Ác Linh Khí hoàn toàn chiếm lĩnh tòa thí nghiệm khu Tây.]
[Đúng rồi, em là sinh viên đại học Thủ Đô đây, tất cả học sinh bị giữ trong lớp, nhân viên nhà trường hành động rất nhanh.]
[Nghe nói vẫn chưa ngăn chặn được, tôi thấy có nhiều đấng qua đó lắm.]
Không ít người đọc dòng này càng thêm lo lắng. Nếu đến cả thủ đô cũng không giữ được, vậy một khi những nơi khác bùng nổ Ác Linh Khí thì sẽ chỉ càng nguy hiểm. Một lúc sau, trên diễn đàn lại có bài đăng mới.
[Tin tốt!]
[Sao rồi?]
[Túc Dư Đường đã tới trấn áp, siêu mạnh, tôi thấy cô ấy một vuốt bóp nát một luồng Ác Linh Khí.]
[Sao đại yêu lại tới đây, quan hệ của Cao minh chủ với nhà họ Túc tốt vậy sao? Lại có thể mời được vị đó đến.]
[Không phải, tin ngầm nói là trong tòa thí nghiệm kia có người nhà họ.]
[Người nhà họ... Chẳng lẽ là tiểu tiên sinh?]
Nhắc đến người nhà họ Túc, người đầu tiên dân mạng nghĩ tới là Túc Lê. Chuyện Túc Lê thi đỗ đại học Thủ Đô không phải bí mật, nhưng khác với bạn nhỏ mười năm trước, giờ Túc Lê đã trưởng thành, các tu sĩ cũng không dám quấy rầy cuộc sống của cậu. Kể cả tu sĩ đang theo học ở đây, trên đường gặp cậu cũng chỉ dám chào một câu rồi thôi.
[Chậc... Sao tự dưng lại thở phào nhỉ.]
[Tôi cũng thế, tự dưng tôi có cảm giác là chuyện lần này sẽ được giải quyết ý?]
[Mấy bà tin nhà họ thế, bao nhiêu tu sĩ tới đều bó tay kìa.]
[Tiểu tiên sinh biến mất mười năm, nhưng vẫn không lay chuyển được sự sùng bái của tôi với cậu ấy.]
[Sao lại không được, Ác Linh Khí là tà uế mà đúng không? Tiểu tiên sinh có truyền thừa của Phượng Hoàng, biết đâu cậu ấy cho chúng ta xem Phượng Hoàng Thần Hỏa trong truyền thuyết thì sao?]
[? Hóng rồi nha.]
[Có tu sĩ nào ở hiện trường không, livestream mau!!!]
[Bình tĩnh, để tôi nghiên cứu xem livestream kiểu gì.]
Bên ngoài tòa nhà, từng trận văn liên tiếp bắn lên, trên cùng là 10 hỏa phù đang lơ lửng.
Không trung, tu sĩ hệ hỏa hệ kim xếp thành trận hình, đứng ở vị trí chờ lệnh.
Nhóm trận tu phụ trách khống chế trận pháp cảm nhận được uy lực của mấy lá hỏa phù dùng làm mắt trận kia, nhiệt độ cực nóng này có thể nhìn lửa thường bằng nửa con mắt. Thậm chí Tam Muội Chân Hỏa được giới tu đạo công nhận là lửa mạnh nhất hiện nay cũng không có thần lực hùng hậu như vậy. Hai vị đại tông sư vừa chạy tới chứng kiến cảnh này, ngạc nhiên không biết Túc Dư Đường tìm đâu ra chân hỏa mạnh như vậy, còn có thể dùng phù làm vật dẫn. Phù tu vẽ được ra phù chứa chân hỏa chắc chắn không đơn giản.
"Thế gia 10 năm trước cũng ngu, thế mà lại trở mặt với đại yêu mạnh như vậy." Một đại tông sư nói: "10 năm trước, chỉ Ấn Phượng Hoàng đã đủ cho bọn họ đau khổ, nếu nhà họ Túc và Huyền Hạc thật sự dốc sức đối phó, kết cục của họ e là còn thảm hại hơn."
"Túc đại nhân." Tu sĩ vội vàng chạy đến bên cạnh Túc Dư Đường: "Mọi thứ đã sẵn sàng ạ, có thể bắt đầu."
Túc Dư Đường nhìn đồng hồ đeo tay một cái: "Chờ chút."
Chúng tu sĩ khựng lại, còn không mau giải quyết đi, chờ gì nữa!?
Nhưng họ cũng không phải đợi lâu lắm, lưới bảo vệ cách đó không xa được vén lên, một người đàn ông mặc âu phục cầm cặp công văn vội vàng đi vào, còn vừa đi vừa mặc áo nữa. Các tu sĩ nhìn theo hắn, nhìn hắn chạy tới bên Túc Dư Đường, trông rõ là bụi bặm mệt mỏi, nhưng mở miệng lại rất ngọt ngào gọi: "Bà xã."
Các tu sĩ: "?"
Túc Dư Đường cầm cặp công văn cho hắn: "Sao anh tới muộn vậy?"
"Trên đường gặp một cái máy bay có vấn đề, anh tiện tay đỡ họ về sân bay." Ba Túc nhấc kính nhìn Ác Linh Khí trên không trung: "Đây là cái ác linh gì mà hôm bữa bé bé với Kinh Hạc nói hả?"
Mẹ Túc gật đầu: "Bốn đứa con trai của anh đều ở trong đó."
Ba Túc: "... Thế sao em chưa đập đi?"
"Em sợ không khống chế được sức, phá mất tòa nhà này, bên trong còn có học sinh khác nữa." Mẹ Túc đưa cặp công văn cho tu sĩ bên cạnh: "Anh tới thì tốt rồi, em công anh thủ, đừng làm hỏng tòa nhà của người ta."
Ba Túc quay sang hỏi: "Có bản đồ phân bố các lớp không, biết học sinh ở đâu không?"
Tu sĩ bên cạnh lập tức đưa bản đồ tới.
Ba Túc vừa nhìn vừa cởi áo khoác âu phục, đưa áo cho tu sĩ bên cạnh, lại hỏi mẹ Túc: "Chuyện này nhà trường đã biết chưa? Lỡ tụi nhỏ làm hỏng cái gì bên trong thì có bị mời phụ huynh không?"
Người phụ trách lập tức nhỏ giọng bảo: "Dạ không đâu ạ, các cậu ấy cũng tính là góp sức trong lần hành động này."
"Ơ?" Ba Túc tiếc nuối: "Bé bé nhà bọn ta từ nhỏ đã rất ngoan."
Người phụ trách: "?"
"Các nhà khác đều từng bị mời phụ huynh ít nhất một lần." Ba Túc nhấn mạnh: "Bé bé nhà ta chưa từng bị."
Người phụ trách không hiểu mô tê gì: "Thế thì... Là tốt mà?"
Ba Túc liếc hắn, sau đó trả bản đồ cho hắn: "Cậu không hiểu."
Đúng lúc này, trên không trung bỗng xuất hiện một cái bóng đỏ, mẹ Túc thấy vậy kêu: "Thanh Phong."
"Đây." Ba Túc hóa nguyên hình nhảy lên, yêu hình khổng lồ dựng lên một cái lồng phòng hộ, canh giữ mấy tòa nhà thí nghiệm.
Bên trong, Túc Úc đang đứng chờ đột nhiên có cảm giác rất lạ. Anh ngẩng lên, thấy ánh đỏ mơ hồ: "Từ từ, hình như anh nghe được tiếng của mẹ." Cái này thì quá quen rồi, hồi bé học bay, tiếng kêu của nguyên hình Thần Loan Điểu luôn vọng thẳng vào tim.
"Không phải là ảo giác đâu, bên ngoài đang đột phá." Ly Huyền Thính cũng ngẩng lên: "Ánh đỏ đó là hỏa phù, chỉ hỏa phù của A Ly mới có thể chiếu rọi qua Ác Linh Khí."
Túc Úc vội vàng mở điện thoại: "Ơ thế là tin nhắn của anh gửi được rồi?"
Đọc xong, anh sửng sốt: "Từ từ... Bây giờ họ đập từ trên xuống, vậy chỗ tụi mình chẳng phải sẽ..."
"Vâng, chỗ này là chính giữa. Xem ra ba mẹ đang lợi dụng hỏa phù của A Ly, bố trí trận thần hỏa - hỏa trận mạnh nhất hiện nay. Nếu không khống chế được uy lực thì sẽ khiến nơi này thành một đống đất vụn." Ly Huyền Thính đơn giản đáp: "Chỗ này có hai hỏa phù để đánh dấu, nếu không có gì bất ngờ thì đây sẽ là điểm va chạm."
Túc Úc sợ hết hồn: "Thế còn không mau chạy đi?!"
Anh chưa nói hết đã thấy hỏa phù kia liên tiếp bắn ra vòng lửa.
"Đờ mờ, gì nữa đây?"
Ly Huyền Thính bỗng cười: "Là A Ly."
Hắn chờ giờ phút này rất lâu rồi.
Túc Úc: "Mé!"
Ly Huyền Thính không chút do dự kết ấn, một cái vỏ kiếm siêu to ngưng tụ trong bóng đêm, bay lên trên phù chú đang bảo vệ hai người. Kiếm khí cường đại bùng nổ theo Phượng Hoàng Thần Hỏa trên không trung. Nghiệp Hỏa bắn ra bốn phía, tụ thành sen lửa lơ lửng trên vỏ kiếm chờ thời cơ.
Túc Úc nhìn vỏ kiếm trộn với Nghiệp Hỏa trên cao, hóa thành nguyên hình che cho đám sinh viên đang ngất, miệng không quên lải nhải: "Mặc dù anh biết bình thường mình hơi báo... Nhưng cũng không đến mức phải đại nghĩa diệt thân thế này chứ?!"
Ly Huyền Thính dành thời gian trả lời: "Không đến mức."
"Vỏ kiếm của chú có được không đấy!?" Cánh của Túc Úc run run: "Anh chưa mua bảo hiểm đâu, lỡ mà đốt trụi..."
Chưa nói hết, ánh lửa cường đại đã nổ tung.
[Tác giả có lời muốn nói]
Túc Úc: Mấy cái người này quá là độc ác!