Edit: Ry
Phượng Hoàng Thần Hỏa chớp mắt lan tràn, vỏ kiếm và thần hỏa trên không trung lồng vào nhau, hấp dẫn nhau như là kiếm và vỏ kiếm. Khi cả hai kết hợp, kiếm khí đẩy ra quét sạch trăm dặm, chấn động lớn đến mức khiến trận pháp bảo vệ bên ngoài vỡ toang.
Túc Úc chỉ thấy trước mặt nóng rực, lồng bảo hộ anh dựng lên bị sức nóng làm vỡ. Đến khi mở mắt, sương mù xung quanh đã hoàn toàn tan biến, ánh nắng lại chiếu rọi thế giới.
Túc Úc rụt cánh, nhìn tới nhìn lui thấy lông trên người vẫn còn nguyên vẹn thì mới yên tâm biến lại thành người.
"Xong chưa?!" Túc Úc ngẩng lên.
Ly Huyền Thính nhíu mày: "Chưa."
Sương mù đã tan đi, để lộ trận pháp ảo diệu lơ lửng trên tòa thí nghiệm.
Trận thần hỏa do các tu sĩ bên ngoài lập ra cũng lặng lẽ vận chuyển. Trên cùng là yêu hình của Thần Loan Điểu và Cửu Vĩ Thiên Miêu lơ lửng, mà ngay bên dưới, trong cái lồng giam hình cầu bay trên vỏ kiếm lại nhốt Túc Lê và một bóng người màu đen, khả năng cao là Ác Linh Khí.
Đúng vào lúc này, cái lồng được dựng bằng thần hỏa lại được thần hỏa mạnh mẽ hơn bao vây, đốt cháy Túc Lê lẫn Ác Linh Khí.
Con ngươi Ly Huyền Thính co rút, ngay khi ánh lửa hơi phân tách, hắn lập tức nhảy lên, tay đỡ lấy Túc Lê ngã ra ngoài, nhảy về hành lang lầu ba. Đến đây thì tất cả thần hỏa đã hóa thành hỏa linh, tản ra trên không trung.
Túc Lê dùng hết linh lực trong cơ thể, cứ tưởng sẽ rơi từ trên cao xuống mặt đất cứng rắn, lại cảm nhận được một lồng ngực mềm mại. Mùi hương ấm áp của Ly Huyền Thính bủa vây lấy cậu, sự quen thuộc bao trùm. Không còn là âm u rét lạnh của Ác Linh Khí, mà là ấm áp.
Lúc nhìn video giám sát, thứ đầu tiên Túc Lê chú ý tới là hỏa phù rải rác ở các nơi. Cậu cảm ứng vị trí của chúng thì phát hiện chúng không hề bị Ác Linh Khí ngăn cách. Tranh thủ lúc nói chuyện với Ác Linh Khí, Túc Lê lợi dụng vị trí của hỏa phù và các chi tiết nhìn thấy trong giám sát, tìm được mắt trận ảo cảnh mà Ác Linh Khí dùng sương mù che giấu, tương kế tựu kế một phát xua tan sương mù.
Mà cái này cũng là nhờ Ly Huyền Thính. Túc Lê nhận ra Ác Linh Khí đóng giả làm Ly Huyền Thính, cũng chú ý tới Ly Huyền Thính thật ở một không gian khác. Cậu thấy hắn dùng hai lá hỏa phù để soi đường đã nghĩ ra kế hoạch đối phó tương ứng. Sự ăn ý của hai người dường như đã tồn tại từ Hỗn Độn, dù là Hỗn Độn nương tựa vào nhau hay là Thượng Cổ cùng nhau ngao du khắp chốn, cậu không cần phải nói ra ý nghĩ trong đầu, Ly Huyền Thính sẽ luôn có thể chuẩn bị đầy đủ.
Tâm trí trở lại, được cánh tay cường tráng mạnh mẽ đỡ lấy, Túc Lê mới nhận ra mình đang được Ly Huyền Thính ôm chặt trong lòng.
"Ác Linh Khí đâu?" Hắn hỏi.
Túc Lê sực tỉnh, đối mặt với ánh mắt vẫn luôn dịu dàng của hắn, cậu bỗng thấy tư thế này có hơi không được ổn cho lắm. Túc Lê nắm vai Ly Huyền Thính, giãy giụa muốn xuống dưới, nhưng mới gỡ tay hắn ra, chân tự dưng đạp hụt, Ly Huyền Thính lại kéo cậu về.
"Coi chừng."
Túc Lê cúi xuống nhìn, phát hiện Ly Huyền Thính đang đứng trên lan can, phía trước không có chỗ đặt chân. Cậu nao nao, mất tự nhiên nhìn sang bên cạnh.
Bàn tay người đàn ông vững vàng đỡ mông cậu, ban đầu tư thế của hai người là ôm ngang eo, giờ biến thành Ly Huyền Thính dùng một tay đỡ mông, bế cậu như bế một đứa trẻ. Thậm chí thấy người Túc Lê hơi tụt xuống, hắn còn nâng lên thêm một chút.
"Bây giờ ngươi không có sức." Hắn khẽ nói bên tai cậu: "Ôm chắc vào."
"Ừm." Vành tai Túc Lê ửng đỏ, ngoan ngoãn vươn tay ôm cổ Ly Huyền Thính, nhưng vẫn lơ đãng ngọ nguậy: "Ngươi thả ta xuống đi."
Tiếng Ly Huyền Thính hơi trầm: "Ngại cái gì."
Túc Lê bị hắn nói như vậy, trong đầu bỗng hiện lên cảnh Ly Huyền Thính nắm chân mình trong ảo cảnh, tự dưng thấy cái tay đang đỡ mông cậu nóng hôi hổi.
Đầu óc thành mớ hỗn độn, có vài câu vốn định hỏi Ly Huyền Thính lại không nói ra được, bị những ý nghĩ vớ vẩn chiếm lĩnh.
Trước kia Ly Huyền Thính cũng bế cậu không biết bao nhiêu lần, cậu bị làm sao vậy?
Ly Huyền Thính nhìn Túc Lê, giữ chắc cánh tay: "Đừng nhúc nhích nữa, ngồi im nào."
Túc Lê không dám cựa quậy nữa.
Sương mù tản ra, tu sĩ bên ngoài chen nhau ùa vào, xử lý những vấn đề còn lại. Người phụ trách liên tiếp nói lời cảm ơn với hai đại yêu trên không trung, sau đó sốt ruột chạy vào trong giải quyết hậu quả. Túc Úc giao mấy sinh viên mình bảo vệ cho các tu sĩ, nhờ thế mới biết trong số những người mà anh cứu còn có tu sĩ của Liên Minh.
Túc Úc: "May mà tôi vào nhà vệ sinh kiểm tra đấy, không thì vừa rồi lửa nổ to như thế, đồng nghiệp của mấy người chưa chắc đã còn mạng."
Tu sĩ nọ nhìn anh chằm chằm, sau đó cúi người hành lễ: "Đa tạ ngài đã hỗ trợ, vất vả rồi ạ."
"Không cần khách sáo, gặp chuyện bất bình rút đao hỗ trợ thôi." Túc Úc hào sảng khoát tay, ngửa đầu lên thấy hai đứa em đang ôm nhau thì nhíu mày: "Hai đứa làm cái gì đấy, lớn tướng rồi còn suốt ngày ôm ôm ấp ấp."
Hồi bé suốt ngày ôm nhau thì thôi, giờ lớn như thế rồi còn ôm, không thấy xấu hổ hả.
Túc Úc thoăn thoắt nhảy lên lầu ba, đáp xuống cạnh cả hai: "Anh bảo thật nhớ, trước khi ra tay mấy đứa báo trước một câu thì chết ai? May mà anh phản ứng nhanh, chứ là người khác thì sao theo kịp tiết tấu của mấy đứa được? Bảo phóng hỏa là phóng hỏa, có biết chỗ này là trường học của Nhân tộc không vậy?! Nhìn cái gì? Anh nói thì phải ngoan ngoãn mà nghe đi chứ, không biết câu anh lớn như cha à?"
Nói xong thấy hai đứa em vẫn nhìn mình với nét mặt kì lạ, Túc Úc cảm giác mất hết uy nghiêm của anh lớn, hắng giọng muốn tiếp tục răn đe, lại nghe được tiếng động phía sau.
Túc Minh vội vã chạy tới từ đầu kia hành lang, tới trước mặt anh thì khựng lại.
"Tới đúng lúc lắm." Túc Úc thấy em út đã tới: "Đủ người rồi, cả ba đứa đứng yên đây cho anh."
Túc Minh kì quái nhìn đầu Túc Úc: "Anh cả, tóc của anh..."
Túc Úc nhíu mày: "Tóc anh cái gì."
Anh theo bản năng giơ tay lên, bỗng thấy đầu trơn tuột.
Ủa khoan!?
Đúng lúc này, ba mẹ Túc đã bàn giao xong việc, từ không trung đáp xuống cạnh các con. Mẹ Túc nhìn sang Túc Úc, ngẩn ra: "Đổi kiểu tóc à? Cái này rất hợp với con."
Túc Úc run rẩy rút điện thoại ra, mở camera trước, nhìn thấy quả đầu bóng còn hơn cả phật tu, như trúng sét giữa trời quang.
Ba Túc bình luận: "Đầu trọc cũng đẹp."
Túc Úc gào thét: "Cái này mà là kiểu tóc à!"
Ba Túc phê bình: "Anh ăn nói với ba mẹ như thế hả. Đúng là không có tóc thật, nhưng đầu trọc vẫn là một kiểu tóc mà."
Trong mắt Túc Úc tràn đầy bi thương: "Tóc con bị mấy người đốt đấy! Là bị các người tàn nhẫn đốt trụi!"
Hai vợ chồng: "...?"
Ba Túc lập tức sửa miệng: "Thì cũng chỉ là tóc thôi mà, sẽ mọc lại sớm thôi."
Túc Úc cầm điện thoại nhìn quả đầu mới của mình, có chút nghẹn ngào: "Ba mẹ không hiểu gì hết, con sắp ba mươi rồi, tóc không được dày mượt như hồi trẻ nữa. Người ta luôn bảo chưa tới ba mươi cũng phải cẩn thận chăm sóc tóc, nếu không sau này sẽ bị hói."
Ba Túc: "Thế thì tốt quá rồi còn gì? Đỡ phải chăm sóc."
Túc Úc: "..."
Mẹ Túc đành phải an ủi: "Không sao, lông tóc của Điểu tộc chúng ta luôn mọc rất nhanh, đừng buồn."
Túc Úc: "Thật không mẹ?"
Mẹ Túc hơi do dự: "Nhưng mà đó không phải lửa thường, chắc là... Khoảng trăm năm gì đó."
Túc Úc: "..."
Giờ Túc Lê mới hiểu, nghiêng đầu nhìn Ly Huyền Thính, thì thầm hỏi: "Là ta đốt à?"
Ly Huyền Thính cũng ngập ngừng vài giây mới đáp: "Ngươi xem như là chủ mưu."
Túc Lê: "..."
Cậu né tránh ánh mắt Túc Úc, tựa đầu vào gáy Ly Huyền Thính: "Ngươi phải bảo vệ ta đấy."
Ly Huyền Thính bật cười: "Không xuống nữa à?"
Tiếng Túc Lê nhỏ xíu nghèn nghẹn: "Không."
Các tu sĩ nhanh chóng dàn xếp xong, thôi miên các sinh viên để họ cho rằng sự kiện chiều nay ở tòa thí nghiệm chỉ là mất điện bình thường. Cả nhà nói chuyện thêm một lúc, Ly Huyền Thính mới nhớ ra chỗ Trần Kinh Hạc chưa rõ tình hình, gọi cho y thì người nghe lại là Thanh Điểu.
"Bên đó sao rồi?" Ly Huyền Thính hỏi.
Đầu bên kia rất ồn, một lúc sau Thanh Điểu mới đáp: "Về cơ bản là đã ổn định ạ, Kinh Hạc đại nhân vừa giải quyết xong, xin ngài chờ một chút."
Thanh Điểu giải thích thêm về tình trạng ở ngoại ô, hóa ra Trần Kinh Hạc phải hóa thành yêu tướng trấn áp Ác Linh Khí ở Tam Nguyên Quan, lại dùng hỏa phù hồi trước Túc Lê cho mới miễn cưỡng trấn được. Ban đầu cứ tưởng sẽ phải vật lộn một phen, không ngờ vừa nãy Ác Linh Khí trong Tam Nguyên Quan đột nhiên tan biến, không sót lại chút gì.
Lát sau Trần Kinh Hạc cầm máy, nắm được tình huống bên trường đại học thì nói: "Vậy khả năng cao là Ác Linh Khí cố tình gây chuyện ở hai nơi để phân tán nhân thủ, mà trọng điểm hẳn là ở đại học Thủ Đô. Bên các cậu tiêu diệt được Ác Linh Khí thì bên ta mới biến mất."
Ly Huyền Thính mở loa ngoài, Túc Lê nghe được thì đăm chiêu.
Ba Túc ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc: "Ác Linh Khí đã lan rộng đến vậy ư?"
"Trước mắt thì hình như chỉ có Phượng Hoàng Thần Hỏa uy hiếp được nó." Mẹ Túc nói tiếp: "Nếu lần này không có thần hỏa thì chúng ta cũng không giải quyết được nhanh như vậy."
Trần Kinh Hạc có vẻ bận, y cứ nói được vài câu lại bị cắt ngang.
Nói một hồi, Trần Kinh Hạc bỗng gọi Bạch Quân làm Túc Úc chú ý.
"Ơ? Chú Kinh Hạc, Bạch Quân ở chỗ chú à?" Túc Úc hỏi: "Cậu ấy không sao chứ?"
Trần Kinh Hạc đáp: "Không sao. Thằng bé nói là tới dâng hương, nhưng lúc có chuyện nó không ở bên trong, bây giờ đang đi giúp những người khác. Bên chú vẫn còn vài chuyện cần xử lý, lát nữa chú sẽ để Thanh Điểu đưa Bạch Quân về, cứ yên tâm."
Túc Lê ngạc nhiên khi nghe tên Bạch Quân, quay sang hỏi Túc Úc: "Anh, tại sao anh Bạch Quân lại tới Tam Nguyên Quan dâng hương?" Cậu nhớ Bạch Quân là người nhà họ Bạch ở thành phố S, mà gia tộc họ Bạch là thế lực chủ yếu đứng sau Bạch Vân Quan. Những năm qua, quan hệ giữa Bạch Quân và gia tộc mình tuy có dịu lại, nhưng Bạch Quân chưa từng về đó ăn Tết.
Vậy sao hôm nay lại cố ý tới Tam Nguyên Quan dâng hương?
"À, mẹ Bạch Quân mất rồi còn nhớ không? Hồi còn sống, bác ấy làm việc ở thủ đô, từng được Quan Chủ Tam Nguyên Quan giúp đỡ. Nghe nói hồi cậu ấy còn bé thì cả gia đình cũng sống ở đó một thời gian. Về sau ba Bạch Quân dẫn cả nhà rời khỏi nhà họ Bạch, cũng là nhờ Quan Chủ hỗ trợ." Túc Úc giải thích: "Sau khi tới thủ đô, thỉnh thoảng Bạch Quân sẽ tới Tam Nguyên Quan dâng hương, ôn chuyện với Quan Chủ. Anh cũng đi cùng cậu ấy mấy lần, Quan Chủ là người khá tốt."
Tam Nguyên Quan... Bạch Quân.
Túc Lê bỗng nhận ra điểm mấu chốt, nhưng nhìn sang người nhà, cậu không nói ra ý nghĩ trong lòng.
Nói chuyện với Trần Kinh Hạc xong, hình như bên phía tu sĩ Nhân tộc gặp chút vấn đề nên ba mẹ Túc đi qua xem, Túc Minh thì còn phải gặp bạn cùng phòng, Túc Úc thì bận soi gương. Chẳng mấy khi ba Túc chạy tới thủ đô trong tuần, cả nhà định giải quyết xong đi ăn.
Túc Lê và Ly Huyền Thính tới cái đình nghỉ mát nhỏ ở gần tòa thí nghiệm. Ly Huyền Thính thấy sắc mặt cậu có vẻ lạ nên hỏi: "Sao thế? Nói chuyện với Kinh Hạc xong ngươi có vẻ mất tập trung."
Túc Lê nhíu mày: "Ta đang nghĩ, Ác Linh Khí thật sự bị đốt chết rồi ư?"
Ly Huyền Thính do dự: "Là ngươi đốt."
Đúng, là cậu đốt, thậm chí để đảm bảo tuyệt đối, cậu còn móc rỗng linh lực trong cơ thể.
Nhưng ở giây cuối cùng, cậu vẫn có chút để ý, thế nên Túc Lê đã định để lại một phần để tra hỏi. Không ngờ khi Phượng Hoàng Thần Hỏa ập tới, Ác Linh Khí lại không chống cự, bị đốt tới tro cũng không còn.
Túc Lê suy tư một hồi, lại nói: "Ta đoán được mục đích của Ác Linh Khí rồi."
Ly Huyền Thính nghe vậy nhìn cậu: "Là cái gì?"
"Tuyến đường liên quan tới Đan Tu Dương mà chúng ta xác định ban đầu là đúng, nhưng vấn đề không nằm ở Đan Tu Dương, mà là mảnh vỡ kiếm Huyền Thính gã mang theo. Bên Kiếm Tông là liên quan tới mảnh vỡ trong tay Phương Thủ Ý..."
Ban đầu mảnh vỡ kiếm Huyền Thính được Mạch Mạch mang ra khỏi Cực Bắc, sau đó bị Đan Tu Dương lừa mấy, gã mang theo nó một thời gian. Phương Thủ Ý, Đan Tu Dương và Thích trưởng lão, còn có mảnh vỡ trong Chuông Thiên Thu, tất cả những cái này có thể giải thích tại sao những nơi mảnh vỡ từng ở lại bị Ác Linh Khí quấy phá.
"Có hai điểm khác biệt, đó là tộc Huyền Hạc và núi Tức Linh." Túc Lê giải thích: "Ta đoán là do tộc Huyền Hạc từ xưa đã đi theo Phượng Hoàng, huyết mạch của họ từ Thượng Cổ đã được thần hỏa trong Phượng Hoàng Thần Sơn hun đúc, thế nên Ác Linh Khí không thể ra tay với họ. Mà núi Tức Linh thì có Ấn Phượng Hoàng."
Nơi liên quan trực tiếp tới Phượng Hoàng lại không làm sao, mà những nơi không có Phượng Hoàng che chở và từng cất giữ mảnh vỡ đều bị Ác Linh Khí để mắt tới.
"Theo logic này thì thứ mà Ác Linh Khí đang tìm chỉ có trên kiếm Huyền Thính."
Ly Huyền Thính trầm giọng: "Vậy Tam Nguyên Quan thì sao? Họ không liên quan gì tới mảnh vỡ, lại nhiều lần bị Ác Linh Khí tìm tới."
Đến đây, Túc Lê nhìn Ly Huyền Thính: "Bởi vì Tam Nguyên Quan từng cất giữ xương rồng."
Ánh mắt Ly Huyền Thính thoáng thay đổi, nhưng hắn không nói gì.
"Giả sử suy đoán của ta là đúng, vậy Ác Linh Khí không phải đang tìm mảnh vỡ, mà là lần theo mùi rồng còn sót lại trên mảnh vỡ." Túc Lê nhìn Ly Huyền Thính, không bỏ lỡ bất cứ biến hóa cảm xúc nào của hắn, tiếp tục nói: "Trước kia ta cũng không hiểu, cho đến vừa rồi Kinh Hạc nhắc tới Bạch Quân. Xương rồng là lấy từ tay Bạch Quân, mà Bạch Quân lại lấy xương rồng từ Tam Nguyên Quan. Nếu đo lường mùi rồng thì mùi trên mảnh vỡ rất mờ nhạt, mùi trên xương sẽ rõ ràng hơn. Lần này Ác Linh Khí tập trung tấn công nhiều khả năng là vì nơi đó từng cất giữ xương rồng."
"Sau khi tiến vào đây, nó từng dẫn dắt ta vào ảo cảnh hai lần, mà chúng đều là ảo cảnh về thời Thượng Cổ." Túc Lê nhíu mày: "Nhưng lần cuối cùng xuất hiện trước mắt ta, nó lại phục chế bộ dạng hiện giờ của ngươi, chứng tỏ nó hiểu rất rõ đồng thời có thể nhìn trộm nội tâm của chúng ta, nhưng cũng không mấy quen thuộc với thời hiện đại."
Túc Lê nhìn Ly Huyền Thính, hỏi hắn: "Ngươi nói nó tốn công sức toan tính tìm kiếm thứ có liên quan tới rồng, rốt cuộc là muốn làm gì. Huyền Thính, ngươi có thể nói cho ta biết không?"
Ly Huyền Thính há miệng định nói, lại thấy ba mẹ đang đi tới.
Hắn xoa đầu Túc Lê, nhẹ nhàng nói: "Được."
Túc Lê ngẩn ra: "Vậy tại sao trước đó ngươi không nói cho ta?"
"Bởi vì ta cũng không chắc." Ly Huyền Thính cười: "A Ly, ta cũng giống ngươi, kí ức của ta không trọn vẹn."
"Bé bé, các con xong việc chưa? Đi ăn thôi." Ba Túc đi tới, thấy Túc Lê vẫn mặc đồng phục huấn luyện quân sự thì hỏi: "Ba tưởng con bảo đi thay quần áo?"
Túc Lê đứng dậy: "Con đi bây giờ ạ."
"Túc Lê!"
Đúng lúc này, có mấy sinh viên mặc đồng phục huấn luyện quân sự từ đằng xa chạy tới trước mặt cậu, thở hồng hộc: "Chiều nay ông đi đâu đấy!? Huấn luyện viên tới phòng y tế tìm ông không thấy, vụ ông trốn huấn luyện lộ rồi."
Ba Túc nghe vậy mắt sáng lên, sốt sắng hỏi: "Cháu nói cụ thể hơn được không?"
Giờ Bách Thành mới phát hiện ba Túc Lê cũng ở đây, lúng túng nhìn sang Túc Lê: "Chuyện này..."
Là chuyện lớn. Năm nay huấn luyện quân sự rất nghiêm ngặt, nhưng bọn họ cũng không ngờ chiều nay trại trưởng lại tới kiểm kê điểm danh, thế là tóm được Túc Lê trốn huấn luyện.
Ba Túc chỉnh áo khoác âu phục, đóng cúc ngay ngắn: "Có cần mời phụ huynh không?"
Bách Thành: "Dạ?"
[Tác giả có lời muốn nói]
Ba Túc: Chú chuẩn bị xong rồi.
Bé Lê: ...?