Being Towards Death – Khách Hề

Chương 13

Thẩm Thính Miên mơ một giấc mơ hỗn loạn.

Tầm mắt của một đứa trẻ, ngôi nhà ngả nghiêng xiêu vẹo. Trong phòng đầy ắp mùi thơm của canh sườn, mẹ đứng sau lưng vỗ vai chỉ ra cửa, cậu nhìn theo thì thấy nơi đó có ba cậu bé đang đứng. Trong ba người ấy có một người là Khải Tử, Khải Tử là bạn tốt của cậu. Khải Tử vẫy tay nói với cậu: “Thẩm Thính Miên, đi chơi với bọn tao đi.”

Cậu và các bạn nhỏ chạy trong sân, mùi thơm canh sườn vẫn quẩn quanh mũi cậu, cậu rất đói bụng, muốn về nhà ăn cơm, cậu nói với các bạn: “Mai tao lại đến chơi với bọn mày, giờ tao phải về nhà.”

Khải Tử vẫy tay chào cậu, đứng giữa đám cỏ xanh nói lời tạm biệt: “Ngày mai phải đến chơi với nhau nhé, chúng ta hứa rồi.”

Cậu vội vã chạy về nhà, chạy thật nhanh.

Nhưng hương vị canh sườn ngày càng mờ nhạt, cậu cố gắng chạy thật nhanh nhưng mùi thơm đã biến mất. Phong cảnh xung quanh trở nên xa lạ, từ từ hóa thành màu đen vô tận, cậu gào khóc gọi mẹ nhưng không ai trả lời.

Cậu cố gắng chạy về phía một con đường khác.

Trong giấc mơ chớp mắt cậu đã trưởng thành, có bàn tay màu đen ghì chặt cậu lại ép cậu phải quan sát thịnh yến đau đớn này.

Ngay từ đầu, không ai biết bạn bị làm sao bao gồm cả bản thân bạn.

Linh hồn bạn không hề trung thành với thân thể, nó phản bội bạn.

Bạn nhìn thấy bản thân trở nên xa lạ, mọi thứ mà bạn nghĩ mình hiểu đều trở nên lạ lùng. Thành tích bạn lấy làm tự hào trượt dốc, trí nhớ ngày càng kém, bạn không còn cảm thấy hứng thú với bất kỳ chuyện gì nữa, bắt đầu mất ngủ, nôn nóng, muốn khóc không lí do, thường xuyên như người mất hồn.

Không có điều gì, thứ gì hay ai khiến bạn cảm tưởng có thể dựa vào. Bạn đang rơi xuống, bạn không thể gào thét, bạn không thể làm bất cứ điều gì dù bạn biết rõ ràng bạn đang dần chết mòn mà kỳ hạn thì dài vô hạn. Bạn chẳng thể làm được bất cứ cái gì, trước khi cái chết thực sự đến, bạn chỉ có thể không ngừng lặp đi lặp lại quá trình giày vò đau khổ.

Thẩm Thính Miên mới đầu chỉ cho rằng mình là người hay buồn, cậu gộp tất cả thành lí do cảm xúc không tốt do những chuyện nhỏ. Ví dụ như do thành tích thi không tốt, bị thầy cô phê bình hay chiếc bút cậu thích bị hỏng.

Cho đến khi lý do trở nên càng ngày càng vớ vẩn, cậu bắt đầu cảm thấy buồn bã không điều kiện không căn do. Cậu không có cách nào nói với người khác vì mặt trời hôm nay không đủ tròn cũng khiến cậu muốn khóc.

Chuyện người khác thấy buồn cười cậu không cười nổi, người ta cười đến đau cả bụng cậu chỉ cảm thấy vô vị trống rỗng. Nếu chỉ cảm thấy như vậy với một người thì là không hợp sở thích nhưng dần dần cậu xa cách với nhiều người hơn. Cậu bắt đầu mất đi hứng thú với rất nhiều thứ, hơn nữa còn bắt đầu mất ngủ, cậu mất ngủ rất nghiêm trọng. Khi nằm trên giường tim cậu đập như gõ trống, tức ngực khó thở.

Khoảng thời gian đó cậu thường xuyên hỏi Triệu Sâm rất nhiều vấn đề kỳ lạ.

“Cậu đi ngủ thế nào?”

“Hở? Nằm xuống thì gáy thôi, tôi dính chặt với giường luôn.”

“Ừ…… Vậy có khi nào cậu bị mất ngủ không?”

“Không, sao vậy, cậu mất ngủ à, trước khi đi ngủ đừng nghịch di động, dễ bị hưng phấn mất ngủ.”

“Tôi không chơi nhưng vẫn mất ngủ.”

“Vậy thì trước khi ngủ đừng có nghĩ linh tinh, thả lỏng nhắm mắt ngủ thôi. Còn mất ngủ có thể do cậu không buồn ngủ thôi.”

“Có trường hợp nào rất buồn ngủ nhưng vẫn mất ngủ không?”

“Không đâu, cậu buồn ngủ mà.”

Thẩm Thính Miên bắt đầu quan sát cuộc sống của những người quanh mình. Cậu cảm thấy nhìn ai cũng thật bình thường, sống nhẹ nhàng thanh thản. Chuyện này khiện cậu thấy may mắn nhưng song song cũng có chút tự trách bản thân mình.

Thật ra mọi thứ không hề quá khó khăn, là do cậu đã nghĩ quá nhiều.

Cậu nhận ra cậu và Triệu Sâm không giống nhau, dần dần cậu bước chệch khỏi con đường đang đi cùng những người bình thường khác. Cậu muốn nói bản thân cậu rất buồn ngủ, thân thể đã mỏi mệt đến rã rời, mấy ngày mấy đêm không ngủ được khiến cậu có cảm giác mơ hồ choáng váng, đầu nặng trịch chân lại nhẹ tênh. Cậu sinh ra nỗi sợ hãi với giấc ngủ, mỗi khi sắp đến giờ đi ngủ cậu sẽ cảm thấy tuyệt vọng. Đây là một vòng tuần hoàn ác tính, càng sợ hãi cậu càng không ngủ được, cảm giác muốn chết luôn xuất hiện đột ngột. Mỗi đêm, một tiếng động nhẹ nhàng, thậm chí là tiếng gió thổi cũng sẽ bị phóng đại lên vô số lần trong tai cậu. Giống như có một dây thần kinh nhỏ bé mỏng manh nào trong não cậu đột ngột đập mạnh sau đó khiến cậu giật nảy người lên.

Cũng có những lúc mọi thứ tốt đẹp, thỉnh thoảng cậu cũng được ngủ ngon, những lúc ấy cậu cho rằng mình đã ổn rồi. Những thứ khiến cậu đau khổ như đau đầu, choáng váng, tức ngực khó thở, ù tai và rất nhiều triệu chứng khác cũng đều biến mất. Sẽ có một hai ngày như vậy khiến cậu tìm lại được cảm giác bình thường. Trong ngày cũng sẽ có một khoảng thời gian ngắn hơn mười phút, là khi cậu chạy nhanh trên sân thể dục, ngồi trong phòng học, thỉnh thoảng cậu có cảm giác cậu sống như một người bình thường.

Rồi sau đó, đó là buồn thương mất mát, thất vọng, lạc lõng vùi lấp cõi trời này.

Cậu rất bận, không có thời gian học tập, không có thời gian vui chơi, không có thời gian lập kế hoạch cho tương lai. Tất cả thời gian của cậu đều bỏ vào hai việc: ngẩn ngơ và rơi lệ. Trừ hai điều này ra thì cậu ngày càng lười nhác, cậu không có cách nào tập trung làm một việc cụ thể. Thành tích học tập lao xuống dốc, cậu không biết phải làm sao. Rất nhiều lần cậu nói với bản thân mình, mệt mỏi rồi đừng suy nghĩ nữa! Nhưng cậu không thay đổi được, không dừng lại được! Cậu vẫn cứ suy nghĩ, không ngừng tưởng tượng, tưởng tượng ra những thứ tiêu cực. Nghĩ mình sẽ chết như thế nào, hoặc là nghĩ hôm nay bản thân thất bại nực cười như thế nào. Mỗi ngày đều phải tự đấu tranh, tự trách bản thân. Cảm xúc suy sụp mệt mỏi cứ như vòng tuần hoàn lặp lại. Cho đến khi người cậu mệt lả đi không còn sức suy nghĩ mới có thể ngủ. Giấc ngủ cũng rất nông, thậm chí cậu cũng không biết rốt cuộc mình có ngủ hay không.

Chuyện cảm xúc khi tốt khi xấu cũng khiến cậu nghi ngờ nghĩ ngợi, cậu cảm thấy tình trạng bệnh của mình thật kì lạ. Cậu bị bệnh hay không bị bệnh? Cậu sẽ hoài nghi những tình trạng đó là dấu hiệu ủ bệnh trước khi phát bệnh. Vì thế mỗi khi thân thể cậu có biểu hiện kỳ lạ cậu vui vẻ như vớ được vàng, thường xuyên chạy đến bệnh viện, muốn bác sĩ cho cậu một đáp án chính xác.

Mặt khác, thật ra cậu rất sợ đến bệnh viện, mỗi lần nhắc đến chuyện muốn đi khám với mẹ cậu đều rất cẩn thận. Bởi vì số lần thật sự quá nhiều, dù là ai thì cũng sẽ nghi ngờ việc này xuất phát từ nguyên nhân khác thôi – ví dụ lười học. Mẹ thường răn dạy cậu, gần đây thấy cậu rất lươn lẹo, thành tích trượt dốc không nói, còn suốt ngày giả vờ bị bệnh. Nhưng cuối cùng mẹ không kìm lòng trước ánh mắt van xin của cậu được, vẫn đưa cậu đến bệnh viện khám. Đến đó rồi cậu sợ hãi, để ý không khí lạnh lẽo căng thẳng của bệnh viện. Cậu đi theo mẹ đến kế toán nộp tiền sẽ thấy biểu cảm lạnh lùng của mẹ. Gương mặt mẹ lạnh tanh, ít khi nói chuyện, giống như mẹ đang mất kiên nhẫn. Câu biết cậu đã gây thêm phiền phức cho mẹ.

Đối với cậu không còn cách nào tốt hơn, không thể làm gì hơn, thậm chí cậu còn mong chờ bác sĩ thông báo mình mắc bệnh nan y, như vậy cậu mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng lần nào kết quả cũng là không tìm ra bệnh gì, lại thêm một lần tốn tiền vô ích. Từ đó khi cảm thấy thân thể không ổn cậ chọn cách “nhịn”. Đến khi chịu không nổi nữa thì cậu lấy tiền mừng tuổi đến bệnh viện làm kiểm tra.

Cậu mong chờ bác sĩ nói cho cậu biết cậu bị làm sao, cậu muốn biết chính xác mình bị làm sao, cậu phải biết mình bị làm sao.

Nhưng lần nào cậu cũng ra về trong thất vọng.

Số lần xin nghỉ học quá nhiều khiến ánh mắt các bạn học nhìn cậu ngày càng khác thường, trong đó vừa mang theo sự coi thường vừa không hiểu. Giáo viên chủ nhiệm lớp vừa nhìn thấy cậu đã nhăn mặt.
Hành vi cử chỉ của mọi người bị phóng đại trong thế giới của Thẩm Thính Miên, phóng đại đến từng góc nhỏ. Cậu chưa bao giờ tin tưởng rằng nếu có một ngày cậu ra đi sẽ có ai đó níu cậu lại.

Khi mọi người xung quanh nhận định bạn là người hay tỏ vẻ, không đủ kiên cường, rất bận rộn. Người duy nhất bạn có thể đổ lỗi là chính bạn, bởi vì mọi người sẽ không thích bạn nữa. Nhưng dần dần bạn sẽ quen, những điều đó không làm bạn cảm thấy khổ sở nữa.

Nhiều khi cậu có cảm giác lạ, như thể cậu đã được chữa lành, vào một số thời điểm,  đúng là đại não sẽ dựa theo ý chí của chủ nhân mà tự đóng mạch hợp lý,  để có thể hồi phục khỏe mạnh một cách tự nhiên.

Sau này cậu mới biết không phải là cậu đã được chữa lành, đó là thói quen của cậu.

Có một lần bước ngoặt xảy ra, khi cậu thường xuyên đăng tải về trạng thái của mình lên mạng thì có người nhắn tin đến nói đây có thể là bệnh trầm cảm, cậu phải đến một khoa cụ thể của bệnh viện để kiểm tra.

Lần đầu tiên cậu tin vào khái niệm này, bệnh trầm cảm, đây có thể là một loại bệnh.

Cậu đến gặp một bác sĩ họ Tiết, ông cười híp mắt nhìn rất hiền lành. Bác sĩ không quá trẻ tuổi, trên đầu tóc hoa râm. Thẩm Thính Miên lần đầu tiên thấy ông ngồi ở chỗ đó, mỉm cười hỏi cậu “Cháu sao thế?” liền muốn khóc. Đúng vậy, có lẽ không phải bởi vì chuyện này mà cậu khóc, nhưng lần đầu tiên thấy bác sĩ Tiết, cậu liền muốn khóc.

Cậu miêu tả qua tình trạng bệnh trong mơ hồ không chắc chắn, bác sĩ Tiết gật gật đầu, kiểm tra lại báo cáo rồi nhìn cậu, mỉm cười nói: “Được rồi, cháu không phải nói thêm nữa, cháu cũng mắc bệnh này, bệnh trầm cảm.”

Những lời này được nói từ tốn thong dong làm sao, trong khoảnh khắc cậu chớp mắt đã qua đi.

Cậu không thể tưởng tượng nổi, chỉ vào mình: “Cháu bị bệnh sao?”

Ở trước mặt bác sĩ Tiết cậu không kìm được mà khóc, một cậu trai khóc đến thở hổn hển, vừa khóc vừa nói: “Cháu rất khổ sở, cháu không ngủ được, không học được. Ngày nào cũng sống trong sợ hãi.”

Cậu vẫn còn ngàn vạn thứ không thể yên tâm, vì vậy bác sĩ Tiết nói: “Cháu nằm xuống đi.”

Bác sĩ Tiết cho cậu nghe nghe tim, gật đầu cười: “Không sao cả, tim đập bình thường, chính là vì bệnh trầm cảm cho nên cháu mới cảm thấy tim đập không bình thường.”

Thẩm Thính Miên lại lần nữa ngồi đối diện với bác sĩ, cậu cố gắng bình tĩnh nhưng vẫn sụt sịt không ngừng, cậu nói rất nhiều khóc cũng rất nhiều. Trong quá trình có không ít người mở cửa muốn vào, bác sĩ Tiết nghiêm túc nói với họ: “Cô chờ ở bên ngoài đi, bệnh nhân cần phải có không gian riêng.”

Sau đó ông nhìn về phía Thẩm Thính Miên, dịu dàng hỏi tiếp: “Sau đó thì sao?”

Thẩm Thính Miên không ngừng nói: “Cháu cho rằng chỉ là do tâm trạng cháu không tốt, cháu đã đo khám rất nhiều nhưng đều không có kết quả.”

Bác sĩ Tiết kiên nhẫn nghe cậu nói xong, nắm tay cậu, viết chữ vào lòng bàn tay cậu: “Để bác nói cho cháu biết cháu bị bệnh gì, đây là bệnh trầm cảm, bệnh…trầm…cảm, cháu bị bệnh rồi.”

“Uống thuốc đi,” bác sĩ Tiết mỉm cười nói, “Chỉ cần uống thuốc, nghe lời bác sĩ nói là mọi thứ có thể tốt lên thôi.”

Phải không?

Thẩm Thính Miên không thể tin được, những đau đớn ấy, sở những nỗi buồn thênh thang, khổ sở ngồn ngộn, chỉ cần một câu là có thể giải thích được, cậu có thể được cứu rỗi.

Cậu cầm một đống đơn thuốc, ôm hai túi thuốc đi ra khỏi bệnh viện. Đứng ngoài bệnh viện cậu bỗng thấy hốt hoảng.

Cậu mở miệng ra nhưng nói không nên lời, cũng chẳng biết phải nói với ai.

Tôi……

Tôi bị bệnh.

Nhìn xem.

Tôi bị bệnh đấy.

Mau đến xem xem ——

Các người mau đến xem đi.

——————————
Tác giả: Haiz, tôi xem số liệu thì phát hiện ra tỉ lệ click vào chương 8 cao cực kỳ, nói cách khác có mấy bạn có lẽ đã đọc đi đọc lại chương này rất nhiều lần. Cảm thấy hơi đau lòng, thêm vào rất nhiều nội dung ở đây, hy vọng các bạn đối với thế giới này có thể không lạc lõng như vậy.

Bình Luận (0)
Comment