Being Towards Death – Khách Hề

Chương 14

Giờ này khắc này, Thẩm Thính Miên mới từ từ tỉnh lại trong mộng ảo, theo đôi mắt ngập tràn niềm vui của Lý Mục Trạch những cảm xúc hỗn loạn dần bình tĩnh lại.

Nhưng mà sớm mai bình yên chỉ tồn tại trong khoảnh khắc ngắn ngủi.

“Anh đang làm cái gì đấy?”

Lý Mục Trạch cười xấu xa dựa gần sát, không thèm nói lời nào mà kéo quần Thẩm Thính Miên xuống: “Anh nhìn xem em có mộng tinh không.”

Thẩm Thính Miên thấy hắn định làm thật, mặt đỏ bừng, người cứng đơ kêu lên: “Không có, anh buông ra!”

“Anh nhìn xem thế nào” Lý Mục Trạch ỷ vào việc sức mình khỏe hơn Thẩm Thính Miên mặt dày cười hì hì đè lên, “Không thì em trốn làm gì?”

“Lý Mục Trạch!” Thẩm Thính Miên tức giận thở hổn hển, vì làn da quá trắng nên gương mặt ửng hồng của cậu càng trở nên nổi bật, khiến trái tim Lý Mục Trạch lỡ một nhịp.

Lý Mục Trạch cúi xuống hôn cậu, đè chặt cánh tay cậu, thấy cậu nghiêng mặt né tránh liền m.út lỗ tai cậu.

Thẩm Thính Miên vội vã đẩy hắn ra, thở gấp, hoảng loạn nói: “Từ từ, anh, Lý Mục Trạch! Em giận đó, em nghiêm túc!”

“Em không muốn sao,” Lý Mục Trạch ôm Thẩm Thính Miên lăn qua lăn lại khiến cậu thấy hơi đau, “Em mềm quá, thật là đáng yêu.”

Thẩm Thính Miên cả mặt cả người đỏ như tôm luộc, cậu không thích bị người ta trêu trọc như vậy nhưng phát hiện ra bản thân mình không khỏe bằng Lý Mục Trạch. Cảm thấy vừa thẹn vừa giận nhưng không biết chửi bậy, vì thế một lúc lâu sau mới thốt ra một chữ: “Cút.”

Mắt Lý Mục Trạch tỏa sáng như sao: “Mắng chửi cũng đáng yêu đến vậy.”

Đè cậu xuống tiếp tục hôn.

Thẩm Thính Miên: “……”

Thẩm Thính Miên mặt lạnh lung đẩy hắn ra nhưng đẩy mãi không được, cuối cùng bỏ cuộc mặc cho Lý Mục Trạch giống như sâu lông bám lên người nói.

“Anh rất thích em

“Ừm.”

“Em sẽ mãi mãi thích anh chứ?”

“Có lẽ vậy.”

“Có lẽ là thế nào,” Lý Mục Trạch cũng không tức giận, vui vẻ nghĩ rồi nói chuyện linh tinh,

“Đến bao giờ em tròn 18 tuổi?”

“Em không có tuổi 18.” Thẩm Thính Miên ngồi dậy, đẩy hắn ra, “Được rồi, muộn học đấy.”

Năm phút sau, bọn họ bắt đầu rửa mặt.

“Bố mẹ anh đi làm rồi,” Lý Mục Trạch ở phòng bên nói vọng sang, “Em muốn ăn sáng ở nhà hay mua ăn bên ngoài?”

Thẩm Thính Miên đang đánh răng, trong miệng còn bọt nên nói không rõ: “Bố anh hôm qua về nhà lúc nào đấy?”

“Muộn lắm, lúc nào cũng thế.” Lý Mục Trạch không quá để ý, ngây ngô cười với người thương.

Thẩm Thính Miên muốn bảo hắn đi ra chỗ khác đừng ở đây nhìn mình đánh răng, vì thế nhìn chằm chằm hắn vài lần để ra hiệu, nhưng sau lung Lý Mục Trạch giống như có một cái đuôi to đang ngoe nguẩy.

Quả nhiên, đối phương say mê nói: “Em thật là quá đáng yêu.”

Thẩm Thính Miên thở dài, Lý Mục Trạch vui vẻ là được.

Sau này khi Lý Mục Trạch hồi tưởng lại quãng thời gian họ ở chung, hắn phát hiện Thẩm Thính Miên không phải không để lộ ra dấu hiệu bất thường. Nhưng đa số thời gian cậu đều giống một người bình thường, thỉnh thoảng khác lạ một chút cũng không có gì là lạ, vì ai mà chẳng có lúc tâm trạng không tốt, không vui hay khó chịu cũng là chuyện người khác không quá chú ý.

Hắn cảm thấy chuyện đó thật đáng sợ, thật vớ vẩn, một người ngày nào trong đầu cũng nghĩ cách để chết, xung quanh lại không ai hay biết gì.

Thẩm Thính Miên bước lên ngồi xuống ghế sau, nắm lấy phần áo ở hông Lý Mục Trạch.

Lý Mục Trạch vô cùng vui vẻ, hắn đi xe không nghiêm túc, khi thì đứng lên, áo đồng phục bị gió thổi phồng lên giống khí cầu. Thẩm Thính Miên bỏ tay ra bám xuống yên xe, Lý Mục Trạch không vui, khăng khăng ngồi xuống uy hiếp cậu: “Em phải đỡ anh không thì anh sẽ bị ngã xuống luôn đấy.”

Thẩm Thính Miên suy nghĩ phiêu đãng tận chốn nao, nghe vậy vô thức làm theo đặt tay lên hông Lý Mục Trạch. Trong gió ấm cậu nheo mắt nhìn khung cảnh phố thị Lý Mục Trạch mỗi ngày đều đi qua.

Cậu cảm thấy tất cả đều ấm áp biết bao, Lý Mục Trạch ở phía trước khe khẽ cười, điều này cậu cũng biết.

“Anh với Lưu Siêu là bạn rất tốt sao?”

“Hả?” Lý Mục Trạch đắm chìm trong vui sướng, “Đúng rồi đấy, anh là bố nó!”

Thẩm Thính Miên hỏi hắn: “Anh tin tưởng cậu ta sao?”

“Tin cái gì cơ?”

“Anh sẽ nói cho cậu ta biết bí mật của anh chứ?”

Lý Mục Trạch hiểu sai ý: “À…… Không sao đâu, nó không biết anh thích em.”

Thẩm Thính Miên dung tay cọ nhẹ hông Lý Mục Trạch: “Em muốn cùng anh nói chuyện gì à, anh không ngại đâu.”

“À, em sợ……”

“Nhưng em đừng nói với nó cũng được, nó sẽ nghĩ đây không phải chuyện bí mật gì đâu.”

Lý Mục Trạch nói tiếp: “Lưu Siêu chắc sẽ không nói linh tinh giống người khác, nhưng nó không nói gì thì đã tốt anh sợ nó nói với anh, “ Đậu xanh! Mày thích con trai à, vậy có phải mày thèm khát tao lâu lắm rồi không? ’, anh sẽ tức chết mất!”

“Ừ,” Thẩm Thính Miên bỗng dựa đầu vào lưng Lý Mục Trạch, “Em phải sửa lại một vài tật xấu của mình.”

Lý Mục Trạch bởi vì động tác của người đằng sau tim đập mạnh, tư thế lái xe cứng đờ vô cùng: “Tật, tật xấu gì?”

“Người khác cho em một chút thiện ý nhỏ nhoi, em sẽ móc cả trái tim ra cho người đó xem.”

Cậu nói chuyện giọng điệu quá nghiêm túc, giống học sinh tiểu học đọc sách giáo khoa, Lý Mục Trạch nhoẻn miệng cười: “Ngốc, đương nhiên không thể làm vậy được.”

Thẩm Thính Miên cọ cọ lưng Lý Mục Trạch bỗng dưng lại cảm thấy buồn ngủ, đã rất lâu rồi không có cảm giác an tâm bao quanh như vậy. Giống như một đứa trẻ nằm trong bụng mẹ, thân thể mỏi nhừ nhưng có cảm giác an toàn, cậu thả lỏng bản thân thoải mái nhẹ nhàng nói: “Người khác nói cho em biết bí mật của họ thì em cũng sẽ nói cho họ biết bí mật của em, bởi vì em không muốn nợ họ.”

“Không thể làm vậy được, sau này em nghe lời anh. Ý tốt của mỗi người đều có cân nhắc, em hãy nghĩ đến điều này.” Lý Mục Trạch loạng choạng đạp xe, thả một tay ra chạm vào tay người ngồi sau, Thẩm Thính Miên cầm tay hắn, “Người xấu cũng có mặt tốt, lỡ bị em bắt được tay mất rồi.”

“Chắc là vậy.” Thẩm Thính Miên ngẩng đầu lên nhìn Lý Mục Trạch thấy mái tóc đen của hắn bị gió thổi. Cậu ngửi thấy hương thơm thoang thoảng trên người hắn “Trên người của anh có mùi hoa quế.”

“Mẹ anh thích loại nước giặt quần áo này,” Lý Mục Trạch rút tay về, “Em nói tiếp đi, để bác sĩ Lý giảng giải cho em.”

Thẩm Thính Miên không ngờ hắn vẫn còn sẵn lòng nói tiếp về đề tài này, vì thế nói: “Anh nói đi.”

Cậu tận lực không thèm nghĩ đến những điều không tốt cậu trải qua, quyết tâm lãng quên những thứ đó, tuy vậy hồi ức vẫn đang không ngừng cuộn trào trong đầu cậu.

Bạn bị bạn bè làm tổn thương, đó không phải điều đáng sợ.

Đáng sợ chính là sau đó dù cho bạn gặp người khiến bạn cảm động đến đến mức nào thì bạn cũng sẽ mãi mãi sống trong cảm giác bản thân có thể bị tổn thương. Giây phút nào cũng sống trong lo lắng sợ hãi, cho dù bạn chịu đựng, không ngừng cổ vũ bản thân mở lòng yêu thương tin tưởng thêm một lần nữa, loại cảm giác tựa như cảm giác hiến tế.

Những kẻ làm bạn tổn thương dù có xin lỗi hay không thì vẫn vĩnh viễn phá hủy đi năng lực yêu thương người khác của bạn.

“Không thể cứ như thế này đâu, em biết đấy, giao thiển ngôn thâm*, em đừng vậy nữa. Con người nên ích kỷ một chút, ví dụ như anh mua một cái xúc xích nướng, Lão Cẩu cũng muốn ăn nhưng sẽ không vì nó là bạn anh nên cho nó ăn, bởi vì so với nó anh còn thèm ăn cái xúc xích  này hơn.”

*Giao thiển chớ nên thâm ngôn”, với ý nghĩa khuyên bảo chúng ta không nên nói lời sâu xa thật lòng trong những mối quan hệ nông cạn và thiển cận. Hầu hết các cuộc khắc khẩu có thể xảy ra khi chúng ta nói những lời không nên nói với những người không quá thân quen.

“Đó là bởi vì hai người quá thân nhau.”

“Không phải, là do anh ích kỷ,” Lý Mục Trạch nêu ví dụ tiếp theo, “Nhưng nếu em muốn ăn, anh sẽ cho em ăn.”

“Vì sao vậy?”

“Vẫn là bởi vì anh ích kỷ.”

Thẩm Thính Miên nắm lấy trọng điểm khác: “Anh rất thích ăn xúc xích nướng à?”

“Ừ đúng rồi, anh thích ăn thịt.”

“Trong xúc xích nướng có nhiều tinh bột.”

“Cho nên anh ăn lạp xưởng, lần sau anh đưa em đi ăn.”

Thẩm Thính Miên ở phía sau cười không ra tiếng, nụ cười thực sự của một đứa trẻ. Ngày thường cậu không cười như vậy. Nếu Lý Mục Trạch nhìn thấy sẽ biết Thẩm Thính Miên bây giờ không giống lúc bình thường.

Kết quả thành tích thi tháng đã có rồi..

Lưu Lão Cẩu khiếp sợ vô cùng, không ngờ Lý Mục Trạch lần này rớt khỏi top 10!

Lưu Lão cậu nghĩ chắc thằng bạn của mình khoanh đáp án không cần đọc đề thì kết quả mới bết bát đến mức này được. Đúng là Lý Mục Trạch yêu đương vào đầu óc cũng trở nên mê muội trên may.

Lưu Lão Cẩu suy nghĩ rồi quyết định đến an ủi thằng “con” của mình.

Có điều “ông bố già” lại không biết “thằng con” trời đánh của mình vui vẻ vô cùng.

“Con trai” Lưu Lão Cẩu đang sung sướng vắt chéo chân lên ghế ngây ngô cười.

Lưu Lão Cẩu ngạc nhiên: “Đây là trong vực thẳm tìm thấy niềm vui à?”

“Cút đi ngay,” Lý Mục Trạch phấn khởi hỏi, “À, mày có biết khi nào có thể đổi bàn không?”

 “Hình như chiều mai,” Lưu Lão Cẩu không hiểu Lý Mục Trạch đang nghĩ gì, chỗ hắn chọn ngồi cũng không phải chỗ tốt, “Bốn cái bàn trong xó xỉnh kia mày ưng cái nào?”

Đúng vậy, còn phải đi trao đổi đã.

Không ngờ lần này Thẩm Thính Miên rớt xuống sáu bậc nữa, hắn rất ngạc nhiên.

Em ấy ôn thi như thế nào vậy? Lý Mục Trạch vuốt cằm đăm chiêu, đi lên hàng phía trước tìm Thẩm Thính Miên.

Thẩm Thính Miên cầm cốc nước đứng bên cửa sổ uống, dường như cảm nhận được hắn đang đến, cậu quay đầu nhìn hắn, nở một nụ cười.

Lý Mục Trạch lòng vui như hoa nở, nhảy nhót đến trước mặt cậu: “Em đang làm gì vậy, nhìn em y như mấy ông cụ ấy.”

“Lần trước em chưa nói rõ ràng với anh,” Thẩm Thính Miên thấy hắn nghe xong mặt có vẻ lo lắng liền nói tiếp làm hắn yên lòng, “Anh đừng như vậy, không phải em hối hận đâu.”

“À,” Lý Mục Trạch thở phào, bặm môi, đôi mắt mở to nhìn rất hồn nhiên, “Em nói đi.”

“Lúc tâm trạng em không tốt em không thích nói chuyện, có thể tình trạng này sẽ kéo dài vày ngày. Vì em biết em sẽ không nói ra những lời hay ho gì cho nên khi đó anh không quan tâm em, hết thời gian đó em sẽ trở lại bình thường.”

Hóa ra là chuyện này.

Lý Mục Trạch cười đến ngượng ngùng: “Hiện tại em quan tâm cảm giác của anh nhiều như vậy à.”

Trước kia em cũng rất để ý, Thẩm Thính Miên nghĩ vậy nhưng không hề nói ra, bình tĩnh tiếp tục: “Ừm, tính cách em tương đối kỳ quặc.”

“Đâu có gì mà kỳ quặc, tâm trạng anh mà không tốt thì đừng nói đến nói chuyện cục cằn, không đấm người ta một trận đã là tốt lắm rồi, nếu là có người vẫn cứ làm phiền anh chắc chắn anh cho nó biết tay.” Lý Mục Trạch để cánh tay lên cửa sổ, nói với Thẩm Thính Miên , “Đây là quy luật cơ bản nhất đấy.”

Bỗng dưng hắn bừng tỉnh hiểu ra: “Có phải em muốn ám chỉ đến khoảng thời gian trước anh quấy rầy làm phiền anh?”

“Không phải đâu,” Thẩm Thính Miên ngẩn người, không biết đang nghĩ gì, đôi mắt nhìn xa xăm nhưng vẫn trả lời hắn một cách rõ ràng, “Không phải đâu, anh đừng nghĩ linh tinh.”

“Anh biết rồi, anh biết rồi mà, sau này anh sẽ chú ý.” Lý Mục Trạch thành kính xin lỗi, , vỗ ngực bảo đảm, “Về sau đều nghe em.”

Hắn nghĩ đến mục đích tới đây, bước vào vấn đề chính: “Anh phải đổi bàn.”

Thẩm Thính Miên “Ừ” một tiếng, trong lúc đối phương còn ngượng ngùng không biết mở miệng thế nào cậu nói luôn: “Hai ta ngồi cùng bàn đi.”

Lý Mục Trạch phồng má lên, cười híp hết cả mắt, hắn vui vẻ không biết phải làm gì nữa, chân kiễng lên kiễng xuống, cười đến run người.

Nhớ đến một chuyện hắn hơi giận dỗi: “Sao anh nhắn tin em không trả lời?”

“Em quên mất.” Thẩm Thính Miên đáp, “Lần sau em sẽ chú ý.”

Lý Mục Trạch là nguồn sức mạnh vô cùng mạnh mẽ trong cậu.

Khi ấy cậu thật sự cho rằng dù cho có gì xảy ra đi chăng nữa, cậu đều có thể đón nhận chúng bằng sức mạnh bao la này. Lý Mục Trạch là bằng chứng lớn nhất cho việc cậu dám sống.

Đây có lẽ cũng là một kiểu xác nhận mối quan hệ.

Lý Mục Trạch khi đó còn quá nhỏ, không hiểu được tình yêu cần phải duy trì khoảng cách, hắn hận không thể một ngày 24 giờ dán lấy Thẩm Thính Miên.

Thẩm Thính Miên tập xong bài thể dục giữa giờ thì cùng Triệu Sâm về lớp. Lý Mục Trạch bỗng từ đâu xuất hiện từ phía sau vỗ vai cậu một cái rồi cười mập mờ: “Đi thôi.”

Cậu chưa kịp hỏi đâu làm gì đã theo bản năng chạy theo Lý Mục Trạch.

Lý Mục Trạch đưa cậu đến tầng hai nơi phòng học không người, Hắn đóng cửa lớp lại, sau đó ấn Thẩm Thính Miên lên cửa, vô cùng lo lắng hôn cậu giữa những tiếng ồn ào ngoài kia.

Thẩm Thính Miên mới vừa chạy xong hai má đỏ bừng, vẻ mặt ngơ ngác không hiểu gì đẩy hắn ra một chút: “Có chuyện gì vậy?”

“Không có chuyện gì, anh nhịn cả buổi sáng rồi.” Lý Mục Trạch áp tay lên má cậu, trên trán vài sợi tóc dính mồ hôi, hắn nở một nụ cười rực rỡ, “Cho anh hôn thêm mấy cái nhé!”

Đây là lần đầu tiên Lý Mục Trạch yêu, cũng là lần đầu tiên tình yêu được đáp lại. Thẩm Thính Miên chưa chả lời thậm chí chưa kịp nói gì. Lý Mục Trạch luôn khiến cậu cảm động, Lý Mục Trạch cúi xuống hôn môi mơn man lưỡi cậu, Thẩm Thính Miên vô thức hỏi: “Anh đang ăn gì vậy?”

“À, kẹo đó.” Lý Mục Trạch trong miệng ngập tràn vị Coca, “Cho em.”

Sau đó hắn dùng lưỡi đẩy viên kẹo của mình sang Thẩm Thính Miên, trong miệng cậu cũng tràn ngập ngọt ngào. Không biết là do kẹo ngọt hay do đầu lưỡi Lý Mục Trạch ngọt.

Lý Mục Trạch hôn Thẩm Thính Miên loạn xị rồi cùng về lớp. Thấy hắn về Lưu Siêu hỏi: “Mày đi đâu mà chạy nhanh thế?”

Lý Mục Trạch phủi bụi sau lưng Thẩm Thính Miên: “Mày quan tâm làm gì nhiều hả “con”?.”

Lưu Siêu “Ờ” thanh: “Ái chà, loại kẹo này ngọt hơn kẹo lần trước mày cho tao nhiều.”

Thẩm Thính Miên đang ăn kẹo: “……”

Lý Mục Trạch thấy trên mặt cậu ửng đỏ liền đắc ý cười: “Đúng rồi, ngọt, trộm vị ngọt mà.”

Thẩm Thính Miên nhìn Lý Mục Trạch tươi cười, ở nơi đó thấy mùa hè, thấy bóng râm vô tận, thấy ngân hà rực rỡ xán lạn.

Việc hôm qua cậu trốn học không bị vỡ lở, khi ấy một lòng muốn chết không nghĩ tới đường lui, hiện tại không chết lại thành ra có chút sợ hãi. Thẩm Thính Miên trải qua cả ngày hôm nay trong run sợ, cũng may các thầy giáo không nói gì, xem như thoát rồi đi.

Cậu thở phào nhẹ nhõm.

Chạng vạng, cậu đi tìm bác sĩ Tiết, lúc ấy bác sĩ Tiết đã sắp tan làm, cậu là bệnh nhân cuối cùng.

Cậu hơi sợ vì cậu không làm theo những lời bác sĩ Tiết đã dặn.

Lần trước đi khám bác sĩ Tiết đã viết vào sổ khám bệnh và nói với cậu: “Cháu béo là bởi vì tác dụng phụ của thuốc, có người béo cũng có người gầy. Cháu hơi xui là vì béo lên sẽ khó giải thích với mọi người.”

“Nhưng dù béo hay gầy, bác vẫn kiến nghị cháu tìm một ký do thích hợp, Cháu cứ nói gần đây ăn uống rất ngon miệng đi.” Bác sĩ Tiết ngẩng đầu cười với Thẩm Thính Miên, “Hiện tại xã hội chưa quá hiểu về bệnh trầm cảm, chúng ta tự bảo vệ bản thân, không nói là được.”

Bác sĩ Tiết kê lượng thuốc phù hợp với cậu, Thẩm Thính Miên dùng tiền mừng tuổi mua thuốc về nhà.

Cậu không uống thuốc như trong đơn dù bác sĩ Tiết đã nói với cậu: “Nhất định không được ngừng uống thuốc, rất nhiều người bệnh sẽ ngừng uống thuốc hoặc không thèm uống thuốc, điều này vô cùng không tốt.”

Cậu cũng không nghe lời bác sĩ Tiết, cậu đã nói tình trạng của mình cho rất nhiều người, nói cho bạn bè, mẹ cậu, còn cả những người bạn trên mạng ảo. Đến nay nghĩ lại cậu cũng không thể giải thích được nguyên nhân khi đó mình làm vậy, có lẽ là bỗng nhiên xúc động, cũng có thể là theo bản năng cầu cứu nhưng tất cả những thứ đó đều vô dụng.

Bác sĩ Tiết đúng, bác sĩ biết rất nhiều điều, đó là bác sĩ, là người thực sự có thể cứu vớt cậu, nhưng cậu lại không nghe lời bác sĩ. Cậu suy nghĩ vậy, đẩy cửa vào trong lòng mang theo áy náy.

Sau khi cậu đi vào, bác sĩ Tiết nở nụ cười chăm chú nhìn cậu một lúc, chỉ vào cậu nói: “À cháu chính là cậu bạn……”

Thẩm Thính Miên vừa định nói tên của mình ra lại thấy bác sĩ Tiết không cười nữa sắc mặt nghiêm trọng đánh giá cậu, sau đó vẫy tay: “Cháu lại đây.”

Thẩm Thính Miên lại gần, bác sĩ Tiết: “Kéo tay áo lên để bác xem cổ tay cháu nào.”

Trong chớp mắt cậu cảm giác bầu trơi trở nên thấp bé, không có gì có thể ngăn lại tiếng ve chói vang đâm thủng linh hồn cậu, những đêm hè hoang vắng, ngày ngày hè gió cuốn cậu đi, nuốt trọn cậu.

Cậu mơ màng làm theo, không biết vì sao cảm giác được cứu vớt không còn mãnh liệt như lần trước, lần này cậu cảm thấy rất sợ hãi. Cậu bỗng sợ bác sĩ đưa ra kết luận, cậu không biết thân thể mình còn có bao nhiêu bệnh tật, tiếp tục sống là một vấn đề rất khó khăn, trước giờ cậu luôn tránh né giờ lại phải đối mặt, cậu không có dũng khí.

Bác sĩ Tiết nhìn thoáng qua liền lập tức nói với cậu: “Bác cho cháu gọi về cho người nhà, cháu phải nằm viện.”

“Nằm viện?” Thẩm Thính Miên khủng hoảng hỏi, “Cháu phải nằm viện sao? Có thể không nằm không?”

“Không được, cháu nhất định phải ở lại.” Bác sĩ Tiết lấy điện thoại ra, “Cháu có điện thoại không, gọi ngay cho mẹ đi, nếu không thì dùng của bác.”

Quả nhiên mọi chuyện trở nên như vậy, Thẩm Thính Miên không thể giữ bình tĩnh nữa, hoảng loạn hỏi: “Uống thuốc không được ạ? Cháu có thể tiếp tục uống thuốc mà.”

“Thuốc lần trước bác kê đơn cháu không uống đầy đủ phải không, nếu không sẽ không bị thay đổi thành như bây giờ.” Bác sĩ Tiết giữ chặt tay, chỉ tay vào cổ tay cậu nghiêm khắc, “Nếu sâu hơn một chút nữa thì cháu sẽ chết đấy, nghe lời bác, gọi điện thoại cho người nhà đi. Lần trước cháu nói lần sau đến sẽ có người đưa cháu đi sao giờ vẫn chỉ có mình cháu?”

“Mẹ cháu bận quá.” Thẩm Thính Miên nhỏ giọng nói, cậu rụt tay về, “Cháu sẽ không như vậy nữa, cháu hứa với bác.”

Bác sĩ Tiết thở dài, vừa nghe cậu nói vậy là bác biết tình huống như thế nào rồi. Vừa mới chuẩn bị phân tích với cậu thì bỗng nhiên có mấy người đẩy cửa vào, giọng một người phụ nữ lảnh lót: “Bác sĩ, mau khám cho bố cháu với, xem bố cháu bị làm sao vậy, bác sĩ”

Thẩm Thính Miên vội vàng đứng lên, mấy người kia ào lên chắn phía trước cậu, cậu thấy bác sĩ Tiết bị vây quanh không do dự, quay người chạy mất.

Cậu sẽ ngoan ngoãn uống thuốc, cậu nghĩ thầm vậy, siết chặt quai đeo cặp sách, giống như trước đây cậu cũng đã vô số lần hạ quyết tâm như vậy, không biết mệt mỏi lại lần nữa đi lên con đường này.

Di động báo chuông cả đường về, đến nhà Thẩm Thính Miên mới phát hiện Lý Mục Trạch đã nhắn cho cậu rất nhiều tin.

Có cả mấy bức ảnh nữa, Lý Mục Trạch cùng Lưu Siêu đánh bóng bàn, hắn chụp các loại góc độ bóng bàn.

Còn lại là meme, meme ngã trái ngã phải, phía trên còn có mấy meme có chữ: “Em đang làm gì vậy?”

Meme bạn nhỏ tức giận với màn hình: “Mau ra nói chuyện với tôi!”

Cuối cùng giọng lại mềm mềm xuống, meme bạn nhỏ ngã xuống mặt đất, chổng mông lên, uể oải ỉu xìu: “Nói chuyện với anh đi mà, một chữ cũng được.”

Thẩm Thính Miên trả lời mấy chữ: “Anh đang chơi bóng à?”

Lý Mục Trạch trả lời ngay: “Đúng vậy, em có muốn đến không?.”

Ngay sau đó nhắn: “Mà thôi, em đừng tới, không thể cho bọn nó ngắm em.”

Lý Mục Trạch……

Lý Mục Trạch là cửa sổ của cậu, từ nơi đó  cậu có thể thấy toàn thế giới, thấy ánh mặt trời từ trong ánh mắt Lý Mục Trạch tỏa ra, lan đến gần cậu, đốt cháy bỏng rát một vài nơi..

Trên bầu trời những đám mây rải rác trên bầu trời từ từ tụ lại, rồi lại đột nhiên nở rộ, tản thành những dải mây quấn quanh mặt trời.

Thẩm Thính Miên cũng không biết ánh sang này có thể liên tục soi rọi bao lâu, khi bạn đánh cược tất cả tình yêu của mình vào một người, một khi người ấy thu lại, thế giới của bạn sẽ bị đảo lộn, thay đổi, tan nát hoàn toàn.

Bình Luận (0)
Comment