Being Towards Death – Khách Hề

Chương 47

Sáng sớm ngày thi đại học đó, cũng chẳng có gì khác biệt cả.

Tiếng chim hót vẫn vang lên đúng giờ như mọi ngày, một sự bình thường khiến con người ta cảm thấy an tâm.

Trịnh Văn Anh buổi sáng có việc, mẹ dậy thật sớm, khi đến phòng khách lại giật mình: “Con dậy sớm thế!”

Mẹ đang nói với Thẩm Thính Miên, cậu mở đèn học ngồi bên cửa sổ như đang làm bài nhưng cũng không giống vậy, viết được đôi ba nét cậu lại nhìn ra cửa sổ. Nghe tiếng mẹ hỏi cậu ngoan ngoãn trả lời: “Vâng, hôm nay con dậy sớm hơn.”

Mẹ Trịnh không biết con trai mình đang canh cánh trong lòng một hình bóng khác, mẹ lại hiểu thành đây là một cảm xúc khác. Mẹ cẩn thận hỏi: “Con thật sự muốn ôn thi lại ở trường số 3 à?”

Thẩm Thính Miên sửng sốt, gật đầu: “Vâng, con muốn ạ.”

Cậu hiểu lo lắng băn khoăn của mẹ Trịnh: “Mẹ ơi, con cảm giác mình khỏe hơn rất nhiều rồi.”

Mẹ Trịnh không phải là người biết nói những lời tình cảm, mẹ nhìn cậu con trai bé bỏng của mình thật lâu rồi mới trả lời: “Hôm nay mẹ sẽ đi nộp hồ sơ cho con.”

“Dạ vâng” Thẩm Thính Miên cười vui vẻ, để mẹ thêm an tâm cậu còn nhẹ nhàng nói đùa , “Con cũng có thể thi vào đại học.”

Mẹ Trịnh cũng cười, dù mẹ chưa hẳn tin nhưng vẫn động viên: “Con cứ chăm chỉ học tập đi!”

Chờ đến khi trời đã sáng tỏ, đôi mắt cậu không biết đã bao nhiêu lần liếc nhìn kim đồng hồ xoay vòng phát ra âm thanh tích tắc, đến giờ Thẩm Thính Miên gọi điện thoại cho Lý Mục Trạch.

Người bên kia ngay lập tức nhận máy, Thẩm Thính Miên dịu dàng gọi:

“Anh Mục Trạch.”

Phía bên Lý Mục Trạch rất ồn ào, trong giọng nói hắn chứa nhiệt tình cháy bỏng và dường như hắn đang cười: “Anh đây, Miên Miên?”

“Anh vẫn đang trên đường đi à? Sắp tới nơi rồi chứ.” Thẩm Thính Miên cũng đang cười, cậu nghe âm thanh từ phía bên kia đầu dây mà như có thể nhìn xuyên qua đó thấy Lý Mục Trạch đang mặc đồng phục, cầm thẻ dự thi, ngó nghiêng trên đường, trái tim cẫu bỗng trở nên dịu dàng, “Bên đó ồn quá, anh đang mở cửa kính xe à?”

“Anh không đi ô tô, sợ tắc đường.”giọng Lý Mục Trạch hòa cùng tiếng gió và âm thanh xe cộ, “Ba anh đi xe địa hình, còn mẹ đi xe điện chở anh theo.”

“Ừm” Thẩm Thính Miên thổi lớp bụi mỏng dính trên cửa sổ, ngón tay vẽ những vòng tròn trong vô thức, “Sáng nay anh ăn gì?”

“Anh à, bánh quẩy và sữa đậu nành, còn có một quả trứng gà to nữa.” Lý Mục Trạch và cậu nói về những điều vụn vặt nhưng cả hai đều cảm thấy rất thích thú, hắn còn không quên quan tâm hỏi lại, “Vậy hôm nay em ăn sáng món gì?”

“Em…” Lời nói dối đã đến đầu môi lại bị Thẩm Thính Miên nuốt ngược lại, “Em chưa ăn.”

Lý Mục Trạch không hỏi vì sao tới giờ cậu vẫn chưa ăn mà chỉ cười hỏi tiếp: “Ngủ cũng không ngon đúng không.”

Thẩm Thính Miên vui vẻ “Ừm” một tiếng thật dài, sau đó cố tỏ ra thật nghiêm túc: “Mục Trạch, anh có ngủ ngon không?”

“Không ngon tí nào.”

“Sao vậy?”

“Không có em ở bên, anh chẳng có gì để ôm ngủ cả.”

Thẩm Thính Miên giật mình, vừa định thở phào nhẹ nhõm lại hoảng sợ chấn chỉnh: “Đừng nói đến chuyện này, yêu sớm không tốt, sẽ không may mắn.”

Lý Mục Trạch bị cậu chọc cười: “Người ta bảo phải kiêng nhiều thứ, không được ăn cái này, kiêng nói cái kia nhưng em nói vấn đề yêu đương cũng phải kiêng anh mới nghe lần đầu đấy. Chẳng lẽ ông trời nghe thấy anh nói yêu đương sẽ phạt anh chắc?”

Thẩm Thính Miên vẫn lo lắng: “Có thờ có thiêng, có kiêng có lành.”

Lý Mục Trạch không cho là vậy mặt dày trêu tiếp: “Đã học giỏi thì dù có yêu vẫn giỏi thôi, đầy học sinh giỏi yêu đương đó thây?”

Thẩm Thính Miên nghẹn lời, thở dài: “Ông trời của em ơi be bé cái miệng thôi! Anh đó… mà em không nói nữa, Anh học đỉnh vậy không cần em phải khuyên gì nữa.”

“Ơ kìa!” Lý Mục Trạch vui vẻ gọi cậu lại cười ha hả, “Em phải nói chứ, cứ nói tiếp đi, nói gì cũng được. Hôm nay là ngày quan trọng cả cuộc đời này anh sẽ khắc ghi.”

Thẩm Thính Miên nghe hắn nói, nhớ tới lon soda bưởi mình uống vào mùa hè năm ngoái: “Đồ ngốc, những gì cần nói em đã nói rồi, về sau còn có nhiều cơ hội để nói tiếp lắm. Hôm nay là ngày anh đi thi, có gì khác mà quan trọng với không chứ, kết quả như thế nào cũng không ảnh hưởng đến việc em yêu anh.”

Lý Mục Trạch im lặng lúc lâu, Thẩm Thính Miên còn tưởng tín hiệu có vấn đè: “A lô?”

“Anh đây?…khụ khụ,” Lý Mục Trạch ho khan, giống như đang lén cười, “Ừ, cứ thế đi!”

“Ừ” Thẩm Thính Miên lặp lại trong vô thức, lưu luyến cùng Lý Mục Trạch khoảng lặng ấm áp bình yên này, cuối cùng cậu nở nụ cười thì thầm dịu dàng “Ngày mai gặp nhé, anh yêu.”

“——!”

“Ngày mai gặp nhau!”

Nói xong, Thẩm Thính Miên lập tức cúp điện thoại.

Cậu cứ đứng đó cười ngốc nghếch, hôn một cái thật kêu lên điện thoai.

Trái tim treo lơ lửng trên không trung đã được hạ xuống. Cậu biết, cậu biết mà… Thẩm Thính Miên đặt điện thoại xuống rồi tìm thuốc uống, trong lòng cậu niềm vui vẫn cứ dâng trào, cậu nhìn những viên thuốc trong tay mình rồi tự nhủ, tác dụng phụ mày có giỏi thì cứ đến ngay đi tao không sợ mày.

Mà mình biết cái gì nhỉ? Sau khi uống thuốc xong cậu tự hỏi chính mình.

Cậu biết rằng cậu ổn thì Lý Mục Trạch sẽ càng tốt hơn! Nhưng cậu không ghen tị một chút nào, cậu chân thành mong Lý Mục Trạch sống thật tốt trở thành cậu trai vui vẻ hạnh phúc nhất địa cầu này.

Buổi chiều ngày thu xong, Thẩm Thính Miên đứng trước cửa nhà Lý Mục Trạch đợi hắn.

Cây xanh xào xạc trong chiều hạ, mây trắng trên bầu trời cuộn lại như như những cơn sóng xanh lam. Lý Mục Trạch đang đi từ phía xa tới, hắn đang đi bình thường nhưng thấy bóng dáng Thẩm Thính Miên đứng chờ lập tức bước nhanh rồi gần như là chạy, chạy đến trao cho người chờ đợi kia một cái ôm thật chặt.

Kết thúc rồi! Khoảng thời gian vất vả này đã kết thúc, thân yêu của cậu được giải phóng rồi.

Khoảnh khắc Lý Mục Trạch chạy đến bên, Thẩm Thính Miên bỗng nhiên nghĩ thầm: Liệu anh ấy có đang giấu chiếc nhẫn ở đâu không?

Lý Mục Trạch nhiệt tình ôm cậu rồi điên cuống hôn lên mặt Thẩm Thính Miên: “Môn Ngữ văn khi đặt bút viết trong đầu anh toàn là hình ảnh của em! Sao em lại quyến rũ đến vậy cơ chứ? Em học từ lúc nào đó?”

Hắn đang muốn nói đến câu “anh yêu” mà cậu lần đầu nói qua điện thoại.

“Sao anh lại cho rằng em học từ chỗ khác?” Thẩm Thính Miên buồn cười đẩy rồi kéo hắn đi lên lầu, “Sao anh lại về nhà một mình?”

“Thi xong là hết đãi ngộ rồi, bố mẹ anh lười đưa đón anh.” Lý Mục Trạch hôn đến thỏa thê, đi từng bước như người trên mây, lười biếng kéo dài giọng, “Anh từ chối lời mời đi tiệm net của mấy thằng đệ rồi đó, có phải em sẽ dành trắng đêm nay cho anh không?”

“Được thôi” Thẩm Thính Miên thoải mái đồng ý, “Anh chơi gì thì tùy ý anh.”

“Anh-chơi-gì” Lý Mục Trạch kéo dài câu ngả ngớn, nháy mắt đầy ẩn ý, “Thì-tùy-ý-anh?”

Thẩm Thính Miên chăm chú nhìn hắn bỗng nhiên hỏi: “Anh thi làm bài thế nào?”

Lý Mục Trạch bị hỏi bất ngờ không kịp suy nghĩ nhiều: “Hả? Cũng khá ổn.”

“Có thể thi được Trạng Nguyên* tỉnh không?”

*thủ khoa trong kỳ thi tuyển sinh đại học Trung Quốc (Gaokao)

“Ơ… thì…”

“Trạng Nguyên thành phố thì sao?”

“A…”

“Vậy thì anh nghe lời em đi.” Thẩm Thính Miên nhiệt tình tuyên bố, “Mình chơi nối hình, chơi cả đêm, quyết định vậy đi.”

Lý Mục Trạch: “…”

Nhưng tối hôm đó họ cũng không chơi nối hình, vì Thẩm Thính Miên luôn luôn là vậy mạnh miệng nhưng tim mềm.

Hình ảnh Lý Mục Trạch chơi game Thẩm Thính Miên chưa từng nhìn thấy nên cậu ngồi cạnh lặng lẽ nhìn hắn chơi. Đã nói là sẽ thức trắng đêm cùng nhau nhưng cuối cùng Thẩm Thính Miên lại ngủ gật, cậu nằm gục xuống bàn, tay vẫn còn nắm lấy tay Lý Mục Trạch. Lý Mục Trạch nhìn đôi mắt đã khép lại, tắt âm thanh trò chơi, rồi hắn cầm điện thoại lên xem. Nhóm lớp không ồn ào như tưởng tượng, người điên cuồng gửi tin nhắn là Lưu Lão Cẩu, đa số là voice. Sợ làm phiền đến Thẩm Thính Miên, Lý Mục Trạch không nghe chỉ mỉm cười đặt điện thoại xuống, say đắm nhìn Thẩm Thính Miên.

Trước giờ hắn chưa từng nghĩ đến ý nghĩa thực sự của kỳ thi đại học.

Không thể suy nghĩ quá kỹ, nếu nghĩ quá kỹ sẽ sinh ra cảm giác bực bội. Tâm trạng ganh đua, hơn thua so sánh lại bùng lên, nhìn lên mình chẳng bằng ai, nhìn xuống hơn được mấy người. Cái câu nói khuyến khích “Cao thêm một điểm, loại được cả nghìn người*” hắn cực kỳ ghét. Mỗi lần nghe câu này cậu không chỉ không có khao khát chiến thắng để đạt được niềm vui mà chỉ lo sợ lỡ như thất bại thì không còn đường sống mất. Chủ nhiệm lớp từng nói, chỉ cần các em làm đúng hết những câu mình biết đã là chiến thắng rồi. Nhưng dường như hắn không có năng lực kiểm soát tốt những chi tiết, những lỗi sai cứ lặp đi lặp lại, cuối cùng chỉ có thể học được cách buông bỏ trong tiếc nuối. Thi đại học ai có thể chuẩn bị một cách hoàn hảo đây? Câu hỏi này Lý Mục Trạch không biết vì đối với hắn mọi thứ không hề ngay ngắn trật tự như vẻ bề ngoài, sâu bên trong là một cuộc chiến hỗn hoạn.

*một câu khẩu hiệu nổi tiếng trong giáo dục Trung Quốc, nhằm khuyến khích học sinh cố gắng thi tốt, câu nói này cũng thúc đẩy tính cạnh tranh của học sinh

Như vậy thì ý nghĩa của kỳ thi đại học là gì?

Đã kết thúc rồi, Lý Mục Trạch biết dù cho kết quả thi có ra sao, hắn cũng sẽ không thi lại. Hắn không có chí hướng cao như vậy, lần này là lần nhiệt huyết duy nhất và đã kết thúc trong kỳ thi này rồi. Từ giờ trở đi cậu chỉ muốn sống thật vui vẻ thoải mái, hắn không thích học, hắn không muốn học nữa.

Ánh sáng từ màn hình máy tính hắt lên gương mặt hắn, Lý Mục Trạch lặm im nắm chặt tay Thẩm Thính Miên.

Người say trong giấc mộng như cảm ứng được, Thẩm Thính Miên nắm chặt tay hắn.

Giống như em bé vậy, Lý Mục Trạch cười một cái rồi cũng nằm bò xuống bàn chăm chú nhìn người thương.

Đó chính là điều hắn kiếm tìm.

Sau khi đã nỗ lực hết mình, ý nghĩa của kết thúc chính là trạng thái thư thả, trong lòng an yên không sợ hãi, là sự nhẹ nhõm trong tâm vì mình đã có nơi trở về. Hắn đã sẵn sàng đón nhận chặng đường phía trước, tin tưởng rồi mọi thứ sẽ đều tốt đẹp tuyệt vời.

Sau khi thi xong ngày thứ ba, Lý Mục Trạch đạp xe đèo Thẩm Thính Miên đến nhà bà ngoại.

Đường về quê có đoạn mát mẻ mà cũng có đoạn nóng hơn. Đường không dễ đi, gồ ghề lồi lõm, có rất nhiều hòn đá nhỏ trên đường, Lý Mục Trạch đạp xe cười toe toét, dưới nhiệt độ nóng bức của mùa hạ người hắn ướt đẫm mồ hôi vẫn hồ hởi nói với Thẩm Thính Miên: “Lần này anh phải chơi mấy ngày liền cho đã.”

“Được” Thẩm Thính Miên nhìn lên những tán lá to dầy trên cao đang che chắn nắng gắp không xuyên qua được, tạo thành bóng râm trên con đường dài rồi mỉm cười, “Cứ chơi đi!”

Bà ngoại không biết Thẩm Thính Miên đã gặp phải chuyện gì, cũng chẳng rõ hiện tại là năm tháng nào, không biết cậu đã thi hay chưa. Bà vẫn là một bà lão với trí nhớ mơ hồ đứt đoạn, thấy Thẩm Thính Miên tới bà rất vui.

Thẩm Thính Miên giới thiệu với bà: “Bà ngoại, đây là Lý Mục Trạch.”

Bà ngoại “À” hai tiếng, đưa tay ra, Lý Mục Trạch vội vàng cầm tay bà: “Con chào bà ngoại!”

Chị họ nhiệt tình mang dưa hấu vỏ mỏng của nhà đến, dưa hấu đã được ngâm trong nước mát vừa lạnh lại ngọt, thoải mái thanh tân, ăn vào sảng khoái. Bên ngoài nắng gắt như lửa, nhiệt độ như thiêu đốt, Lý Mục Trạch ngồi trên ghế thấp gặm một miếng dưa hấu to, ngẩng đầu cảm thán: “Mùa hè thật sự đã đến rồi.”

Phải, mùa hè đã đến rồi, ruồi bọ bay vo ve xung quanh thèm khát miếng dưa hấu đỏ au ngọt lịm của hắn. Hắn phẩy phẩy tay xua côn trùng đi, ngồi ngay trước quạt điện cho gió thổi vù vù tóc bay lộn xộn, híp mắt tận hưởng vị ngọt mát của dưa hấu.

Thẩm Thính Miên ngồi cạnh bà ngoại bên cạnh, không biết cậu thì thầm gì vào tai bà mà hai người đều vui vẻ cười, Lý Mục Trạch thấy vậy tò mò hỏi: “Hai bà cháu đang nói gì thế?”

Thẩm Thính Miên lấy giấy ăn nhẹ nhàng lau nước dưa hấu dính trên miệng bà: “Chẳng có gì đặc biệt đâu, là ngôn ngữ địa phương anh nghe không hiểu đâu, em nói về mẹ em, phải nói sát tai vậy bà mới nghe rõ.”

Lý Mục Trạch suy nghĩ một chút rồi nới: “Vậy em nói với bà ngoại là anh thích bà lắm.”

Thẩm Thính Miên làm theo, bà ngoại nghe xong vui vẻ giơ ngón cái lên với Lý Mục Trạch. Lý Mục Trạch thấy thế thì ngạc nhiên rồi cũng giơ ngón cái lại với bà: “Ui chao, bà ngoại chúng mình teen quá.”

Hắn nói tiếp: “Em nói cho bà biết là anh thích em đi.”

Thẩm Thính Miên bất lực: “Bà ngoại không hiểu những thứ đó đây, sao bà biết được là kiểu thích nào.”

Lý Mục Trạch rạng rỡ: “Anh với em là kiểu thích nào?”

Thẩm Thính Miên không trả lời hắn, Lý Mục Trạch tự hỏi tự đáp: “Là tất cả các loại thích.”

*” trong tiếng Trung có nhiều cấp độ: từ quý mến, cảm nắng, đến yêu sâu đậm. Lý Mục Trạch yêu Miên Miên tất cả cấp độ.

Được rồi, Thẩm Thính Miên cười một cái, ghé tai bà ngoại thì thầm nói mấy câu, bà ngoại gật gật đầu, cười tủm tỉm rồi vỗ tay.

Lý Mục Trạch và Thẩm Thính Miên đều thấy bất ngờ, bà ngoại mở miệng ra cười lộ ra hàm răng giả, bà giống như đứa trẻ ngồi ở cổng lang mặt lấm lem bùn đất, cười lớn đầy hồn nhiên ngây ngô. Không ai biết vì sao bà vui vẻ nưng cũng không ai có thể làm ảnh hưởng đến niềm vui thuần khiết của bà ngoại.

Đôi bàn tay bà ngoại nhăn nheo già yếu, tiếng vỗ tay chẳng được giòn dã vang dội, chỉ có Thẩm Thính Miên biết bà ngoại đang vỗ tay vì niềm vui của cậu.

“Em nói gì mà bà ngoại vui thế?”

Lý Mục Trạch gạt chân trống, nhảy lên yên xe đèo Thẩm Thính Miên đạp về phía cánh đồng.

“Không phải anh nói là thích em sao?” Cơn gió dịu dàng thổi khiến mắt Thẩm Thính Miên nheo lại, cậu ôm eo Lý Mục Trạch, “Em nói cho bà nghe rồi.”

“Ôi…” Lý Mục Trạch đạp xe loạng choạng, Thẩm Thính Miên vội hỏi: “Em nặng lăm à?”

“Không phải đâu.”

“Vậy sao anh gồng người lên đạp xe thế?” Thẩm Thính Miên buông tay ra, “Anh cứ bình tĩnh mà đi.”

“Không phải anh gồng người, anh…” dường như Lý Mục Trạch đang cười, cậu ngoan ngoãn ngồi thẳng ngồi, thật thà nói“Ừm, anh sẽ đi chậm lại.”

Giờ phút này họ là người yêu sao?

Thẩm Thính Miên suy nghĩ, không, họ giống như hai an hem dưới nông nôn, sau khi tan việc thì cùng về nhà. Những áng mây trắng được bầu trời nhuộm thành ráng đỏ ráng vàng, áo phông Lý Mục Trạch mặc đã xù vải, chiếc xe đạp từ thời học sinh cũng đầy những vết xước của tháng năm.

Thẩm Thính Miên bị mùa hè dữ dội này bao phủ.

“Mục Trạch.”

“Hả?”

Ngẩng đầu lên nhìn mây tía đầy trời, vạn vật trên khắp thế gian được phủ lên sắc vàng êm dịu. Thẩm Thính Miên nhìn mái tóc Lý Mục Trạch bị gió chơi đùa nhảy múa: “Đợt du lịch tốt nghiệp này em không đi với anh được, em cũng sắp nhập học rồi.”

Người Lý Mục Trạch lắc lư theo nhịp độ di chuyển của chiếc xe, hòa mình vào sắc xanh mơn mởn: “Em quyết định đi học lại thật sao?”

“Ừ, học ở trường số 3. Mẹ đăng ký lớp ôn thi lại cho em rồi.”

“Em không học lại học sinh mới à?”

“Lớp ôn thi đơn giản hơn nhiều, thủ tục cũng dễ dàng hơn.”

“Ồ, tốt quá rồi, chờ em tốt nghiệp thì chúng ta đi du lịch cùng nhau.”

“Lời hứa với anh em vẫn giữ” Thẩm Thính Miên bỗng nhiên đùa, “Khi nào thì chúng mình đi khách sạn?”

Lý Mục Trạch lại đạp xe xiêu vẹo, Thẩm Thính Miên cuối cùng cũng hiểu ra đây là biểu hiện của sự ngượng ngùng, cậu cười lớn: “Đợi có điểm rồi tình tiếp nhé.”

Lý Mục Trạch bất ngờ hỏi lại: “Thành tích thi không tốt thì không được đi?”

Thẩm Thính Miên bỗng thấy thương hắn quá, cảm xúc thương và người được thương đều đáng yêu như nhau: “Không đâu, dù kết quả thế nào vẫn sẽ đi.”

Lý Mục Trạch rất muốn tỏ ra bình tĩnh nghiêm túc nhưng giọng điệu không giấu nội sự nôn nóng đến buồn cười: “Thế sao mai không đi luôn đi?”

Họ thật sự đang có rất nhiều thời gian rảnh.

Nhưng Thẩm Thính Miên đang cười, không nói nổi câu nào, chỉ cười mãi.

Lý Mục Trạch quay lại giận dỗi hỏi: “Anh đang hỏi em đấy, sao mai không đi luôn?”

“Ha ha —!”

Thẩm Thính Miên cười to hai tiếng, Lý Mục Trạch lại bắt đầu đạp xe xiêu vẹo.

Hắn bị choáng váng, hắn chưa thấy Thẩm Thính Miên như vậy, chưa từng nghe thấy cậu cười to thoải mái đến như thế, cho nên hắn ngỡ là mình xuất hiện ảo giác.

Nhưng là Thẩm Thính Miên vẫn còn đang tiếp tục.

Cậu cười lớn, không kìm nén, không lo sợ, không quan tâm đến bất cứ thứ gì khác. Giữa đất trời rộng lớn cậu dùng phương thức nguyên sơ trần tục nhất, đơn giản nhất thể hiện ra niềm vui sâu trong con người mình, cất tiếng cười thật to.

Cuộc đời này, cùng lắm trong năm là hữu, cậu phải nắm giữ cuộc sống của mình. Giữa cơn gió lộng thổi qua không ngừng Thẩm Thính Miên vui vẻ quyết tâm, phải có được, nắm chắc lấy sinh mệnh mình. Cậu giơ một cánh tay lên, muốn bắt lấy mặt trời rực rỡ trên cao. Cuộc đời trăm năm này có trời có đất, có vui, có buồn còn có cả những tiếc nuối…và còn có cả Lý Mục Trạch, người được định sẵn sẽ bên cậu đến cuối đời, người mà cậu chẳng thể buông tay.

Bình Luận (0)
Comment