Being Towards Death – Khách Hề

Chương 48

Điều thú vị nhất vào những ngày hè nóng nực chính là vừa bật điều hòa vừa đắp chăn.

Điều này dường như là thú vui vủa mọi đứa trẻ và hai người cũng không phải là ngoại lệ.

Tối ngày tra điểm đại học, Lý Mục Trạch quấn Thẩm Thính Miên lại trong chăn rồi ôm từ phía sau, như đang ôm một chú gấu bông cỡ lớn mà chủ nhân của gấu thì vừa ôm vừa cầm điện thoại chơi game.

Thẩm Thính Miên lộ mặt ra từ trong chiếc chăn trắng, nhìn chằm chằm vào điện thoại, mơ màn nói: “Có đôi khi, em tự hỏi… nếu em khỏi bệnh thì không biết tính cách thật sự của em là như thế nào?”

“Hả?” Lý Mục Trạch dụi cổ cậu.

“À, chắc là như vậy.” Thẩm Thính Miên hít vào một hơi, ngả người ra sau dựa vào thân người mềm mại, “Mục Trạch, chắc chắn mỗi người đều khác nhau* phải không?”

*Thẩm Thính Miên đang lo lắng sau khi khỏi bệnh mình chẳng có gì khác biệt, đặc biệt

“À…” Lý Mục Trạch cấy điện thoại xuống, nghiêm túc suy nghĩ, “Cũng không hẳn.”

“Nhưng anh xem, mỗi nhân vật trong phim truyền hình và phim điện ảnh đều có tính cách khác nhau rõ ràng, mỗi nhân vật đều có tính cách riêng cực kỳ nổi bật.”

“Đó là phim mà, nếu nhân vật tính cách không quá khác biệt thì người xem dễ bị chán.” Lý Mục Trạch hôn nhẹ lên khuôn mặt lạnh lẽo của cậu, “Còn chúng ta là người bình thường, không có nhiều cơ hội bộc lộ tính cách như phim.”

“Vậy thì…” Thẩm Thính Miên lẩm bẩm, cậu chũng chẳng biết lí do tại sao chút ưu sầu kia cứ như làn mưa rơi xuống mặt biển, vô bờ vô bến., “Vậy thì em có tính cách như thế nào?”

“Em hơi bị động, nhưng thông minh, biết điều.” Lý Mục Trạch nói đưa ra nhận xét ngắn gọn, cuối cùng bổ sung, “Còn rất đáng yêu nữa.”

Hiện tại đã không còn, sắp tới sẽ không như vậy nữa. Lý Mục Trạch không biết cậu đang nghĩ vậy, hắn hôn như gà mổ thóc lên má cậu như thay lời muốn nói: “Em đừng bận lòng về những suy nghĩ bé xíu đáng yêu ấy nữa”.

Thẩm Thính Miên cười hiền, chớp hàng mi đen láy: “Anh cũng… rất đáng yêu.”

Trong bầu không khí nửa tỉnh nửa mơ ấy, họ ôm chặt nhau trao cho nhau những nụ hôn thuần khiết như đang chia sẻ một giấc mơ thực ảo đan xen.

Lý Mục Trạch cố khuyên: “Hay là em cứ ngủ trước đi?”

“Không được,” Thẩm Thính Miên cố gắng tỉnh táo lại, ngồi thẳng lên trong lòng hắn, “Sắp đến giờ tra điểm rồi phải không?”

Đêm nay cậu đã hỏi câu này đến lần thứ tư rồi, nhưng lần này thực sự là sắp đến giờ rồi, Lý Mục Trạch laptop ra thở ra một hơi: “Chắc sẽ lag lắm đây.”

Thẩm Thính Miên trốn vào góc tường, che mắt lại: “Tra được điểm rồi thì nói cho em biết.”

Lý Mục Trạch nhìn vào mắt cậu.

Thẩm Thính Miên lại nói: “Thôi, đừng có nói cho em biết thì hơn.”

Lý Mục Trạch buồn cười cúi xuống thì thầm: “Anh tra điểm hay em tra đây?”

Đương nhiên là anh rồi, nếu là em thì em đã không lo lắng đến như thế.

Bên kia vẫn im lặng, Thẩm Thính Miên thả tay xuống, từ từ dịch lại gần, cùng Lý Mục Trạch nhìn màn hình máy tính.

Trong đêm tối, bàn tay Thẩm Thính Miên nhẹ nhàng đặt lên tay Lý Mục Trạch, cậu nhìn Lý Mục Trạch: “Vậy là tốt lắm rồi.”

Lý Mục Trạch cười “Ừ” một tiếng nhẹ nhàng.

Thẩm Thính Miên ôm lấy hắn, hắn không từ chối, nằm xuống giường theo tư thế thoải mái, cánh tay che mắt: “Haiz, lúc ấy có một câu đáng ra anh nên…”

“Suỵt” Thẩm Thính Miên ngắt lời, hỏi hắn, “Anh đã xem phim  “SLAM DUNK” chưa?”

Lý Mục Trạch trả lời, Thẩm Thính Miên tiếp tục nói: “Trong trận đấu cuối cùng, họ đã đánh bại đội nhiều năm giữ chức vô địch nhưng năm ấy họ vẫn không giành được chiến, đó là kết thúc.”

“Có người từng kể lúc tác giả trả lời phỏng vấn,” Thẩm Thính Miên đến gần Lý Mục Trạch , kéo cánh tay đang che mắt hắn lại, “Tác giả nói gì, anh đoán xem.”

Đôi mắt Lý Mục Trạch vẫn vương nét buồn nhưng miệng thì cười, trong lòng không vui nên không muốn phối hợp, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Anh đã xem “SLAM DUNK” rồi.”

“Anh đoán đi”

“Hả…Cái gì?”

“Tác giả nói: “Giấc mơ tuổi thanh xuân thường không hoàn hảo.”

“Ồ.”

“Ồ,” Thẩm Thính Miên nhại lại theo hắn, cắn nhẹ lên môi hắn, “Em cảm thấy kết quả vậy là tốt lắm rồi, chẳng lẽ anh định học lại sao?”

Lý Mục Trạch lập tức trả lời: “Đương nhiên không rồi.”

“Em cũng nghĩ vậy, kết quả như vậy thực sự là ổn lắm rồi.” Thẩm Thính Miên ngồi dậy, cười lớn, “ Anh như thế này gọi là gì nhỉ? Nỗi buồn của người học giỏi à? Trong mắt những người như chúng em thì là đang khoe khoang đó.”

Lý Mục Trạch ngồi dậy, với tay lấy điện thoại, như trẻ con mà nói: “Anh xem kết quả của chúng nó như thế nào.”

Thẩm Thính Miên dựa vào trên tường, trêu trọc: “Chúng ta có đôi khi rất giống nhau, đúng không anh?”

Lý Mục Trạch cúi đầu: “Thêm mấy năm nữa, anh sẽ thực sự hiểu thấu đạo lý này.”

Sau đó hắn ngừng lại một chút, cười với Thẩm Thính Miên: “Nhưng lúc đó sẽ không đáng yêu như bây giờ nữa.”

Chắc chắn không đâu, Thẩm Thính Miên thầm nghĩ, Lý Mục Trạch 18 tuổi và Lý Mục Trạch năm 28 tuổi vẫn sẽ đáng yêu theo những cách khác nhau. Nhưng giờ cậu sẽ không nói ra, cậu sẽ chờ cho đến đến lúc đó, Thẩm Thính Miên năm 28 tuổi sẽ nói về chuyện đáng yêu này cho hắn biết.

Hình như ngoài trời đang mưa, Thẩm Thính Miên đến bên cửa sổ, hít một hơi đầy xác nhận là mùi đất ấm khi mưa. Cậu quay sang chăm chú nhìn Lý Mục Trạch, muốn nói cho hắn biết, Mục Trạch, trời mưa rồi này.

Lý Mục Trạch đang đọc tin nhắn cười vui vẻ, cắn móng tay, cứ như cảm nhận được ánh mắt Thẩm Thính Miên, cũng quay sang nhìn cậu.

Năm 17 tuổi ấy, Thẩm Thính Miên say ở trong nụ cười này, hắn bị kéo vào xoáy nước cánh hoa vô danh, cậu và Lý Mục Trạch mãi mãi là những đứa trẻ 17 tuổi ngây ngô ôm theo tình yêu đầy nhiệt huyết.

Sau khi kết quả thi đại học được công bố, trường cấp ba Bạch Câu yêu cầu học sinh quay lại trường lấy hồ sơ.

Thẩm Thính Miên đi cùng Lý Mục Trạch về trường cũ, trên đường còn gặp giáo viên tiếng Anh cùng và giáo viên Ngữ văn và cả Mạnh Viên Viên đang ở đó.

Người đầu tiên lên tiếng là cô giáo tiếng Anh, giọng cô nhỏ nhưng cao vút: “Thẩm Thính Miên!”

Thẩm Thính Miên nhớ rõ giọng nói này.

Đã rất lâu rồi cậu chưa nghe lại tiếng cô gọi tên mình như vậy, thanh âm này tồn tại trong quá khứ nơi lớp học cũ, giáo viên tiếng Anh luôn mỉm cười nhìn cậu, dùng ánh mắt mong đợi, tán dương chăm chú nhìn cậu.

Bây giờ nghĩ lại cậu cũng không hiểu sao bản thân có chấp niệm sâu như thế, cứ mãi chẳng thể buông bỏ được. Có lẽ là vì cậu ở trong mô hình giáo dục có áp lực lớn nên cậu cũng trở nên hiếu thắng so đo, đối với lời khen của giáo viên để tâm rất nhiều. Chỉ khi tai nghe được những lời khích lệ cậu mới có thể tạm quên bản thân mình tồi tệ thối nát. Cậu khao khát được công nhận, muốn được khen ngợi để quên đi khuyết điểm vốn dĩ tồn tại nơi bản thân. Nhưng hiện tại những cảm giác ấy không còn khiến lòng cậu quá xao động nữa, cậu nghĩ cậu đã có sức mạnh để nhận lấy tất cả những gì sẽ tới.

Cậu quay lại, giọng trong trẻo dõng dạc: “Em chào cô.”

Cô giáo tiếng Anh mặc một chiếc váy hoa nhí, đi như chạy đến chỗ cậu, cười đến mức mặt đỏ bừng tựa thiếu nữ đương xuân thì: “Em cũng tới rồi, dạo này em thế nào?”

“Em ổn lắm ạ,” Thẩm Thính Miên nuốt nước bọt, vẫn có đôi chút lo lắng, giọng hồi hộp “Cô ơi, em định đến trường số 3 ôn thi lại.”

“À!” Cô giáo nghe vậy thì bất ngờ đến sững người, gật đầu liên tục “Ừ, ừ”.

Thẩm Thính Miên cũng gật đầu theo, hai cô trò cứ gật như vậy đến khi cô cất tiếng: “Tốt quá rồi.”

Đúng vậy, mắt cô rưng rưng, lặp lại: “Tốt quá rồi, như vậy thật sự là quá tốt.”

Những lời này giống như một cái công tách, “Tách” một tiếng, những ký ức như một bộ phim lần lượt chiếu lại trước mắt Thẩm Thính Miên. Chỉ còn những niềm vui và hoài niệm ở lại, tội lỗi, mặc cảm, chán ghét bản thân đều tan biến trong tiếng cười vang khi bộ phim kết thúc, sẽ mãi mãi không trở lại nữa, kết thúc rồi.

Cô giáo Trần và Mạnh Viên Viên cũng bước tới, Cô nở nụ cười chân thật từ sâu trong trái tim: “Thật tốt.”

Nói tới đây, cô nói với giáo viên tiếng Anh nói: “Nãy cô mới nói với tôi, nếu năm nay Thẩm Thính Miên vẫn thi thì thành tích môn tiếng Anh của khóa có thể kéo lên cao hơn rồi.”

“Đúng mà” giáo viên tiếng Anh lau mắt, cười với Thẩm Thính Miên, “Điểm trung bình chắc chắn sẽ cao hơn, tỉ lệ đỗ đại học cũng cao hơn.”

Thẩm Thính Miên hoàn toàn không ngờ rằng cô sẽ nói những điều này ở nơi cậu không hay biết, thành ra không biết nên phản ứng như thế nào. Mạnh Viên Viên đứng cạnh lén lút quan sát cậu nãy giờ bỗng lên tiếng: “Thẩm Thính Miên, cậu đã khỏe lại chưa?”

“Tớ giờ ổn rồi.” Thẩm Thính Miên trả lời rồi quay sang nhìn mới phát hiện đôi mắt của người bạn cùng lớp này cũng đã đỏ hoe, cậu bối rối không biết phải làm sao, “Ôi… Mọi người đừng, đừng vậy nữa mà.”

Lý Mục Trạch ôm lấy bờ vai cậu, trêu chọc: “Cậu giỏi quá đi mất, cùng lúc khiến ba mỹ nhân vì mình mà rơi lệ.”

“Đi thôi!” Giáo viên tiếng Anh là người đầu tiên nhận lấy câu trêu, cô cao giọng hỏi, “Lý Mục Trạch, môn tiếng Anh em phát huy phong độ không tốt hả, sao không đạt điểm tuyệt đối vậy?”

“Ôi cô ơi, mấy lần thi thử em cũng có đạt điểm tối đa bao giờ đâu!” Lý Mục Trạch mở to mắt, lùi lại, giả bộ sợ hãi cô đánh, “Cô ơi, cô đây là đang làm khó người khác đấy”

Cô giáo Trần cười nói: “Mục Trạch lần này Thi rất tốt.”

Lý Mục Trạch: “Cũng tạm thôi ạ… Có mấy câu chưa đúng hết.”

“Không, vậy là đỉnh lắm rồi.” Mạnh Viên Viên hâm mộ “Cậu thi tốt lắm, ba mẹ tớ còn khen bạn Lý Mục Trạch lớp con thi đạt điểm cao quá!”

“Kết quả của em cũng tốt lắm,” cô Trần cổ vũ, “Chẳng phải là rất tốt rồi sao?”

“Kết quả của ai cũng tốt,” giáo viên tiếng Anh cười, cô nói thêm, “Tất cả mọi người đều thi rất tốt.”

Lý Mục Trạch suy nghĩ rồi mở lời: “Cô ơi, hay chúng ta chụp một tấm ảnh đi!”

Thẩm Thính Miên không tham gia buổi chụp ảnh tốt nghiệp của lớp.

Bức ảnh này chính là kỷ vật duy nhất được lưulaij của thời học sinh cậu đã trải qua trong ngôi trường cấp ba Bạch Câu này. Hai cô giáo đứng ở giữa, ba học sinh đứng hai bên, trên ảnh tất cả mọi người đều vui vẻ cười tươi. Giữa ngày hè nóng nực, họ được ôm trọn trong hơi thở thanh xuân, bóng râm của tán cây đọng trên quần áo họ tạo thành những đốm loang lổ sáng tối, năm tháng in sâu trong kỹ ức sẽ mãi không phai mờ.

Sau đó Lý Mục Trạch bắt đầu bận rộn trong những trang đăng ký nguyện vọng.

Mẹ Lý hỏi: “Con không định chọn học y chứ?”

Lý Mục Trạch nhìn mẹ đầy khó hiểu: “Sao mẹ lại nghĩ con chọn ngành y?”

“Vậy là tốt rồi, từ nhỏ đến lớn mẹ chưa từng thấy con có chút hứng thú gì với việc làm bác sĩ.” Mẹ Lý lật sách, thong thả ung dung, “Tuy rằng nếu con làm vậy thực cảm động, nhưng mẹ vẫn hy vọng con đừng vì tình yêu mà mù quáng đưa ra lựa chọn một ngôi trường, một chuyên ngành con không hề thích.”

Lý Mục Trạch thầm nghĩ đương nhiên con biết rồi! Nhưng hắn không trả lời như vậy, hắn sắp phải xa nhà rồi, hắn muốn hưởng thụ cảm giác là một đứa trẻ nhỏ trước mặt mẹ.

“Muốn chọn ngành gì con cứ nghĩ cho kỹ, nghĩ kỹ rồi thì tự lên mạng tìm hiểu thêm, bố mẹ sẽ không can thiệp và cũng không giúp được nhiều cho con.” Mẹ Lý bình tĩnh, “Hiện tại xã hội người học xong làm trái ngành cũng không ít, cho dù bây giờ con có tìm hiểu cũng không hiểu hết được mọi mặt trái của ngành, về sau vẫn có khả năng sẽ hối hận. Đừng đặt quá nhiều kỳ vọng vào đại học, cứ coi như là một khóa học thêm dài hạn, chọn những gì con hiện tại thích là được.”

“Vâng” Lý Mục Trạch gật đầu, khẽ mỉm cười rồi chọc chọc thái dương, “Con sẽ nghĩ thật kỹ”

“Em biết không?”

Lý Mục Trạch và Thẩm Thính Miên ngồi bên nhau ăn kem trong công viên.

“Ba mẹ anh nói, sau khi anh tốt nghiệp đại học rồi vẫn có thể nuôi anh thêm mười năm, mỗi tháng cho anh một khoản phí sinh hoạt cố định.” Lưỡi Lý Mục Trạch ngập vị ngọt và lạnh.

Thẩm Thính Miên nhìn mấy đứa trẻ nhỏ vô tư chơi đùa dưới bóng râm của gốc đại thụ, thong thả đáp: “Ba mẹ anh là muốn anh có thể làm những gì mình thích, không phải vì vấn đề tiền bạc mà ép buộc bản thân phải làm điều mình ghét.”

“Đúng vậy, nhưng anh cũng đâu thể làm thế.” Lý Mục Trạch nói đến đó rồi nhìn lại, khẽ ngẩng đầu đưa mắt nhìn lên không trung, “Cha mẹ còn nói, muốn anh học lên thạc sĩ, tốt nhất là học đến tiến sĩ, nói là bằng cấp thạc sĩ là xu thế chung rồi tiến sĩ thì còn hiếm, có bằng tiến sĩ có thể đến nhiều trường dạy học.”

Hắn “nhoằm” cắn một miếng kem thật to, buồn bực: “Nhưng anh đâu thích làm giáo viên đâu.”

“Vậy thì đừng làm,” Thẩm Thính Miên nhàn nhã mà cười, “Anh không hợp với nghề giáo đâu, chính anh còn không thích đến trường học mà.”

Lý Mục Trạch ngạc nhiên nhìn cậu: “Đúng vậy!”

Hắn hỏi Thẩm Thính Miên, “Vì sao em lại hiểu anh đến vậy chứ?”

Thẩm Thính Miên trả lời hắn: “Thế vì sao anh lại hiểu em đến vậy chứ!”

Bọn họ cười ha ha, giống như sắp hóa thành tiên bay bay lên bầu trời, làm hai vị thần tiên vui vẻ trong thế giới riêng.

Thẩm Thính Miên vươn hai ngón tay: “Có hai tin tốt, anh muốn nghe tin nào trước?”

Lý Mục Trạch tò mò: “Tin thứ nhất đi!”

“Bác Tiết bảo em có thể từ từ ngưng thuốc, số liều dùng giảm dần đi.”

Lý Mục Trạch cười: “Không thể ngừng luôn à?”

“Không được, phải từ từ thôi.” Thẩm Thính Miên chậm rãi giải thích, “Nếu không tác dụng phụ sẽ rất lớn.”

Lý Mục Trạch nháy mắt: “Tin thứ hai thì sao?”

“E hèm… Tin thứ hai.”

“Em mau nói! Đừng úp úp mở mở nữa.”

“Anh hung dữ quá đi mất.”

“Anh… em, em nói đi mà.”

Thẩm Thính Miên cắn đầu lưỡi, mắt nhìn xuống cười: “Mai anh có bận gì không?”

Mắt Lý Mục Trạch cong cong: “Sao vậy, muốn hẹn anh làm gì à?”

“ĐÚng vậy, em sắp khai giảng rồi,” có lẽ do Thẩm Thính Miên đang ăn kem nên những lời nói ra cũng đầy ngọt ngào, “Cho nên chúng ta tranh thủ hẹn hò đi.”

“Hẹn hò ò ò”

“Đi thuê khách sạn.”

“Wow,” Lý Mục Trạch há hốc mồm, “Wow.”

Thẩm Thính Miên bắt chước hắn mà dường như cũng không phải vậy: “Wow.”

Bình Luận (0)
Comment