Being Towards Death – Khách Hề

Chương 6

Rốt cục cậu ấy đang suy nghĩ cái gì chứ?

Lý Mục Trạch đạp bàn đạp, hoang mang nghĩ mãi.

Hắn biết Thẩm Thính Miên sống trong gia đình đơn thân, cha mất sớm chỉ có mẹ nuôi nấng cậu lớn, điều kiện nhà cậu cũng không phải quá tốt. Lẽ thường những đứa trẻ lớn lên trong hoàn cảnh như vậy không phải đều có tổn thương trong tâm hồn sao? Nhưng bình thường trước mặt bạn bè cậu cũng không có gì kỳ lạ, vừa nói vừa cười vui vẻ. Chỉ là trước mặt hắn thì cậu hơi lạnh lùng, đặc biệt là sau chuyện tỏ tình lần trước.

Hôm nay trên đường Thẩm Thính Miên đến trường, Lý Mục Trạch đạp xe đi theo phía sau. Hắn gục người xuống dựa vào tay lái, đồng phục xộc xệch, lông mày nhăn lại, đôi mắt dán chặt vào Thẩm Thính Miên đầy tò mò như muốn tìm tòi nghiên cứu gì đó. Ba lô Thẩm Thính Miên không kéo khóa hết để lộ ra một túi bánh mì nhỏ, đó là bánh mì đậu đỏ rất được yêu thích của siêu thị gần đấy.

À, có lẽ không phải cậu ấy không thích ăn sáng mà là có khẩu vị riêng.

Lý Mục Trạch liếc mắt nhìn rồi cân nhắc, một người luôn đúng giờ, nhìn bề ngoài của cậu cũng khiến người ta không đành lòng buông lời trách mắng nặng lời.

Con đường nằm giữa hàng cây xanh ngát tạo thành một phong cảnh tươi mát lãng mạn.

Đầu đường nhỏ phía trước có một cột đèn giao thông, dù là buổi sáng vào giờ đi học đi làm cũng không quá đông đúc.

Thẩm Thính Miên dừng đèn đỏ rồi bỗng đột ngột quay đầu lại.

Hành động bất ngờ này khiến Lý Mục Trạch giật mình suýt nữa ngã xe. Sau đó hắn vội vã giả vờ bình tĩnh đạp xe đến trước mặt Thẩm Thính Miên.

Hắn ho khan hai cái: “Hey”.

Thẩm Thính Miên nhìn hắn phân vân một chút, cuối cũng vẫn quyết định không vạch mặt hắn: “Ừm”.

Có lẽ là cậu ấy thấy rất tình cờ nhỉ, Lý Mục Trạch nhìn Thẩm Thính Miên rồi thầm nghĩ.

Đó là “tình cờ cố ý”, mỗi ngày hắn đều nằm vùng có thể không gặp sao?

Hôm nay tâm trạng Thẩm Thính Miên có vẻ tốt hơn hôm qua. Tay Lý Mục Trạch ướt đẫm mồ hôi, nắm chặt tay nắm, không nói gì.

Giữa bọn họ với nhau có một loại ăn ý kì lạ, trong lòng thầm hiểu có một số việc không nên nhắc đến.

Lý Mục Trạch lắc lắc cánh tay, cố bắt chuyện với cậu trong thời gian chờ đèn đỏ:” Sao hôm nay cậu lại đi bộ thế?”

Sau đó còn muốn tự “lừa mình dối người” bổ sung: “Triệu Sâm bảo cậu toàn đi xe bus đến trường mà.”

Thẩm Thính Miên nhẹ nhàng trả lời: “Ừ, hôm nay không đi”.

Đèn đã chuyển xanh, Lý Mục Trạch nhảy xuống, dắt xe đi bộ cùng Thẩm Thính Miên.

“Cậu ấy à, lúc nào cũng toàn trả lời câu hỏi người khác một cách lấp lửng, làm người khác phải ngại ngùng hỏi lại.”

Thẩm Thính Miên trả lời: “Tôi trước giờ là vậy, do cậu kỳ vọng quá cao thôi.”

“Ơ kìa” Lý Mục Trạch cười gượng: “Tôi có bảo là cậu không tốt đâu.”

Cả người Thẩm Thính Miên là thứ hắn còn chưa tính

Cả người gai góc thì thôi đi, trong lòng Lý Mục Trạch ngứa ngáy, lại còn cố tình chọc ghẹo người ta như thế, cầm tinh con gì vậy hả?

“Cậu làm bài tập xong rồi?” Lý Mục Trạch tìm chủ đề nói chuyện.

“Ừ.”

“Trâu bò ghê.”

“Đâu có”

“Đừng khiêm tốn.”

“Chưa làm xong.”

“…Lần này cậu dừng lâu vậy.”

Thẩm Thình Miên hơi thất thần, lập tức nói :” Tôi chỉ như vậy thôi.”

Xe bus dừng, người lên kẻ xuống. Bên ngoài có quán bánh rán mấy bạn học sinh đang đứng mua, trong đó có một đôi tình nhân đang nắm tay nói chuyện, đôi trẻ đứng ngay thẳng tầm mắt Thẩm Thính Miên.

Thẩm Thính Miên nheo mắt cố nhìn rõ sự chân thành thẳng thắn trong đôi mắt si tình của những kẻ đang yêu đứng phía xa xa kia.

Lý Mục Trạch không biết cậu đang nhìn cái gì, đang nghĩ cái gì. Hắn lén lút nhìn thầm tìm đáp án, bỗng cảm thấy bản thân mình thật thất bại, gãi nhẹ vành tai :”Có phải tôi rất nhàm chán không?”

“Không!” Thẩm Thính Miên lập tức trả lời, vẻ mặt vẫn đang lơ đễnh: “Cậu rất thú vị.”

Lý Mục Trạch không ngờ Thẩm Thính Miên sẽ khen hắn, “A” một tiếng.

“Cậu mãi mãi đúng”, Thẩm Thính Miên đang nói còn Lý Mục Trạch đưa tay quơ quơ trước mặt cậu xem cậu có thật là đang nói với hắn không: “Cho dù có chuyện gì xảy ra cũng không cần tìm nguyên nhân nơi bản thân cậu.”

Khó hiểu muốn chết mà, Lý Mục Trạch không nhịn được ngốc nghếch hỏi thẳng: ” Có chuyện gì xảy ra à?”

Có thể có chuyện gì xảy ra chứ? Họ mới mười bảy tuổi, những thiếu niên mười bảy tuổi còn đang mặc đồng phục, ngày qua ngày đi học bằng xe bus, dưới ánh ban mai tinh khôi vội vã đi tới trường. Dù cho lứa tuổi này họ có những rắc rối nhỏ cảm giác bản thân sống chết cũng không giải quyết được nhưng người lớn vẫn thường nghĩ sẽ chẳng có gì xảy ra với những đứa nhóc tuổi dở dở ương ương này.

Thẩm Thính Miên liếc nhìn bộ quần áo sạch sẽ phẳng phiu của Lý Mục Trạch, mở miệng định nói rồi lại thôi.

Từ sau khi tỏ tình thái độ của Thẩm Thính Miên với hắn thay đổi hẳn, thái độ lạnh lùng nói chuyện cũng vậy, trở nên rất khó nắm bắt. Nhưng Lý Mục Trạch lạc quan hơn người hắn không cho đó là từ chối, da mặt hắn siêu dày là gián đập không chết.

Có lẽ Thẩm Thính Miên cần phải có quá trình từ từ thích ứng, Lý Mục Trạch thấy bản thân cũng có đủ thời gian chờ cậu ấy thích ứng.

Hắn muốn Thẩm Thính Miên chấp nhận mình, muốn cậu ấy thích mình, hắn chưa bao giờ từ bỏ hy vọng này.

Sau đó hai người tách ra, Thẩm Thính Miên một mình đạp xe đi, tuy hơi buồn bực nhưng cũng có vui vẻ.

Dù sao hai người cũng học cùng một lớp, cơ hội tiếp xúc cũng còn nhiều.

Tuổi trẻ hoài bão ý chí lớn, cứ như thể tỏ tình là đã có được chiến thắng rồi.

Lưu Lão Cẩu sao lại không nhìn ra chứ, Lý Mục Trạch tuy mỗi ngày vẫn vui vẻ cười nói nhưng bạn chí cốt mà, liếc mắt cái là nhìn ra thằng nhóc này mất hồn mất vía đầu óc toàn là tình yêu.

“Chú em, mày đi sai đường rồi.”

“Nếu mày thích một người thì đừng tìm cách chứng minh cho em ấy thấy là mày yêu em ấy bao nhiêu mà phải nghĩ cách khiến người ta thích mày.”

Lý Mục Trạch xua xua tay: “Thế không phải là chân thành.”

“Chân thành cái con khỉ.” Lưu Lão Cẩu nói những lời của người đã từng trải :” Thành thạo không có nghĩa là không chân thành, mày đừng có mà cmn ngây thơ như thế chứ.”

Nghe cũng có vẻ hợp lý, Lý Mục Trạch cắn cắn đầu bút nhìn đề toán.

Bàn học trong lớp của học sinh là cố định, đổi chỗ ngồi thì tự chuyển bàn mình theo. Hắn không có gì lưu luyến vương vấn với bàn học của mình, bàn học của hắn tương đối sạch sẽ không dán thời khóa biểu hay hình vẽ như các bạn khác.

Nhưng hắn thích dùng compa khắc vào bàn, khắc ngang khắc dọc khắc thành tên Thẩm Thính Miên.

Ha ha, thiếu niên hoài xuân.

Cứ tiếp tục thế này sẽ không che giấu được mất.

Lý Mục Trạch có suy nghĩ và tính toán của riêng mình, hắn phân vân đắn đo suy nghĩ cả một tiết sau đó tư tưởng được khai thông dần trở nên thoải mái hơn.

Hắn vẫn không hề có kế hoạch gì, hắn không thích có kế hoạch.

Lý Mục Trạch thật sự thích Thẩm Thính Miên.

Trước kia hắn chưa từng thích một người chân thành tha thiết tới vậy, thích một cách bình dị nhẹ nhàng lại khắc sâu trong tim. Hắn chưa từng nghiêm túc cố gắng quan sát mỗi một thói quen, từng chi tiết nhỏ của một người như hiện tại, dần dần hắn cảm thấy mình đã thấu hiểu được Thẩm Thính Miên.

Bởi vì quan sát cậu tỉ mỉ, ánh mắt chỉ luôn nhìn về phía cậu khiến hắn nhận ra Thẩm Thính Miên có những điều nhỏ xíu khác những người khác.

Sau này hắn mới hiểu được những gì hắn nhìn thấy chỉ là bề ngoài, hắn nhìn thấy cậu ấy bình tĩnh, lý trí, bình đạm, hắn càng thích, càng yêu. Không ngờ sâu trong đó người này lại đang cắt linh hồn của mình ra thành từng mảnh, nhét máu tươi và thịt vào đó nhưng bên ngoài vẫn bình thản như trước.

Đóa hoa này đang khô héo, nhưng lại có người vì sự hấp hối của nó mà cảm thấy đẹp đẽ tới si mê.

Tiết thể dục của lớp ba lúc nào cũng ồn ào náo nhiệt.

Lý Mục Trạch dẫn cả lớp chạy vòng quanh sân thể dục rồi còn phải hét to các khẩu lệnh cho các bạn nam nghịch ngợm nghe theo. Lưu Lão Cẩu thích nhất là lúc thầy giáo không để ý chọc phá linh tinh, huých đẩy các bạn nam khác, các bạn nam trong lớp cũng toàn người tính tình thoải mái thích vận động. Các bạn nữ thì thích túm lại thì thà thì thầm với nhau rồi vui vẻ cười.

Tóm lại đây là một lớp trong giờ chạy không nghiêm túc.

Thầy thể dục có một giọng nói to kinh người, học sinh lén lút gọi thầy là Đặng Loa.

Thầy Đặng Loa hay chắp tay sau lưng đi loanh quanh trong sân, thỉnh thoảng thầy ra nói chuyện với các giáo viên thể dục lớp khác. Khi lớp ba chạy qua thầy sẽ quát to vài câu, lúc này cả lớp hiểu ý nhau giả bộ nghiêm túc ngoan ngoãn chạy, hình ảnh này nhìn rất quỷ dị giống như những con gà y hệt nhau đang hiên ngang đi tới lò nướng.

Thầy Đặng Loa không chịu nổi nữa: “Tất cả các học sinh nam chống đẩy 50 cái.”

Các học sinh nam nhí nhố hi hi ha ha, trừ Lý Mục Trạch đứng đầu làm nghiêm túc còn đâu động tác ẽo uột rề rà.

“Mười hai… Lưu Siêu cậu đang làm cái gì đấy hả?”

“Mười sáu… Chương Đào người cậu với đất cách nhau có đến 1 mm không đấy?”

Thầy Đặng Loa vừa đếm số vừa mắng từng học sinh, học sinh bên dưới mỗi lần nghe thấy đều cười như được mùa, tiếng cười trong trẻo theo gió bay về phương trời xa.

Lý Mục Trạch cũng vui vẻ cười rồi nghiêng mặt lặng lẽ liếc nhìn tất cả các bạn thì thấy Lưu Lão Cẩu chơi lớn chống đất bằng một tay không biết đang thể hiện cho ai xem, hắn thầm mắng trong lòng một tiếng.

Sau đó hắn nghe thấy thầy Đặng Loa nói: “Thẩm Thính Miên, cậu…”

Đến học sinh này thầy giáo mắc nghẹn không biết phải nói gì nữa.

Lý Mục Trạch biết Thẩm Thính Miên không giỏi thể dục, cậu rất ít khi chơi bóng rổ cùng cách bạn. Trong tiết thể dục đa phần cậu ngồi im lặng, đây là hình ảnh thường xuyên được nhìn thấy nhất.

Thẩm Thính Miên gần như nằm rạp xuống đất, cậu không ngại bẩn tay thì chống người nằm sắp chạm đất theo khẩu hiệu mà n.âng m.ông lên xuống. Lúc này cậu đang nhìn sang phía người khác bất ngờ nghe tiếng thầy giáo gọi tên mình nên ngẩng mặt nhìn thẳng. Lý Mục Trạch đang ở cạnh thầy Đặng Loa nhìn thấy người phía đối diện tay run lên suýt nữa nằm gục xuống.

Tóc hơi bù xù, ánh mắt ngây thơ mơ hồ.

Má nó, đáng yêu gần chết, Lý Mục Trạch run rẩy cúi đầu, nghiến răng nghiến lợi nghĩ, sao mà…

Sao mà lại đáng yêu đến thế chứ!

“Thầy ơi thầy bảo lớp phó thể dục nằm xuống đi.” Lưu Lão Cẩu sợ lớp chưa đủ loạn nên phải nói thêm.

“Hai mươi, được rồi, được rồi, dừng lại, dừng lại, dừng.”

Thầy Đặng Loa cuối cùng cũng không chịu nổi nữa bùng nổ mắng mỏi: “Con gái đang ở bên cạnh nhìn mà các cậu cũng không biết xấu hổ. Cả một đám con trai ẻo ẻo lả lả.”

Thầy thay đổi chiến lược: “Không biết xấu hổ đúng không? Được rồi, hai người một nhóm, tôi sẽ sắp xếp cho các cậu.”

Lớp trưởng Trương Điềm che miệng thốt lên: “Oa”

Mạnh Viên Viên ôm lớp trưởng từ phía sau, dựa đầu lên vai cô bạn, nhìn về phía Thẩm Thính Miên rồi mỉm cười.

Chiến lược của thầy Đặng Loa đúng là khủng khiếp, hai học sinh nam một trên một dưới. Người phía dưới nằm trên cỏ ngửa mặt lên, người phía trên thực hiện động tác chống đẩy. Vậy thì các học sinh sẽ không dám lười biếng dán người xuống nữa.

Lưu Lão Cẩu có chết cũng nhất quyết không làm tư thế này vì quá gay lọ.

Lý Mục Trạch đứng bên cạnh nhìn bạn thân mình với ánh mắt hình mũi tên.

Thầy Đặng nhanh chóng sắp xếp: “Được rồi thế Lưu Siêu với tôi ở một nhóm. Mọi người đều biết tôi có vợ con rồi không gay gì hết.”

Tôn Tinh Bằng, học sinh giỏi chuyên đứng đầu danh sách đẩy gọng kính lạnh lùng”Hừ”một tiếng.

Lý Mục Trạch khoanh tay đứng sau lưng thầy Đặng sau đó đưa một cánh tay lên, vừa cười dùng ngón tay mảnh khảnh gãi gãi cằm, người đứng hơi nghiêng.

Mạnh Viên Viên nói nhỏ với Trương Điềm:” Này, Lý Mục Trạch có vẻ đẹp trai nhỉ.”

Trương Điềm Điềm ranh mãnh nhìn cô bạn:”Ờ”

Mạnh Viên Viên đẩy nhẹ Trương Điềm Điềm một cái: “Đi thôi.”

Thầy Đặng Loa bắt đầu mở loa hết công suất sắp xếp cho học sinh:”Triệu Sâm tập cũng ổn, giúp bạn Tôn Tinh Bằng…”

“Còn Thẩm Thính Miên”. Thầy nhìn sang Lý Mục Trạch đang ngơ ngác mơ màng”Lớp phó thể dục.”

Lý Mục Trạch: “Trời đất quỷ thần ơi.”

Thẩm Thính Miên vừa đứng lên, đang phủi bụi trên quần áo nghe thầy giáo nói vậy quay sang nhìn Lý Mục Trạch một cái. Lý Mục Trạch cảm thấy mình như đang bay tới chốn thiên thai cực lạc, lại vội vàng giả bộ ngẩng đầu lên bầu trời nhìn những chú chim đang bay.

Chim nhỏ nhìn tình yêu dạt dào trong đôi mắt thiếu niên duyên dáng vểnh mông vỗ cánh bay đi.

“Đừng có kêu gào nữa.” Thầy Đặng Loa đứng cạnh một nhóm đang tập không đá mông thì cũng đá chân: “Các cậu năm nay bao nhiêu tuổi rồi, người mềm nhũn như bún.”

Triệu Sâm than thở: “Thầy giáo đừng cho mấy bạn nữ nhìn chúng em nữa.”

Thầy Đặng hỏi lại:”Làm sao? Ảnh hưởng tới cậu phát huy khả năng à?”

Triệu Sâm:” Các bạn ấy cứ cười…”

Thầy Đặng Loa đá đá vài cái: “Lúc các bạn nữ gập bụng các cậu có nhìn không? Người hào hứng nhất không phải là cậu à?”

Xung quanh ồn ào hỗn loạn, tai Lý Mục Trạch ù đi, tay chân cứng đờ theo lời thầy giáo đến đứng trước mặt Thẩm Thính Miên. Ánh mắt hắn nhìn về đôi chân dài, vạt áo sơ vin lỏng lẻo và đuôi mắt ửng đỏ của người mình thích.

F***! Chỉ đứng đối diện thôi hắn đã “cứng” rồi.

Bây giờ giữa ban ngày ban mặt, xung quanh đông đúc bạn bè hắn phải nói chuyện trong sáng chứ có trời mới biết trong đầu hắn toàn những hình ảnh 18+.

“Nhóm một tập trung, nhanh cái chân lên xem nào!” Thầy Đặng Loa bắt đầu phóng thanh: “Các cậu nghĩ kỹ rồi đúng không, ai trên ai dưới cứ thế mà làm”.

Lý Mục Trạch bước về phía Thẩm Thính Miên bị trẹo chân suýt ngã quỵ ngay xuống.

Mấy lời này vào tai giới trẻ thời nay lại mang ý khác, các nam sinh thì gào ầm lên nữ sinh lại cười nắc nẻ.

Lưu Siêu phản ứng nhanh:” Thầy ơi không thì em với thầy thực hành trước”.

Thầy Đặng Loa nhìn cậu ta cười một cái:” Cậu nói hay nhỉ”.

Thầy nói tiếp:” Tôi phải thổi còi, cậu tự chống đẩy đi.”

Giữa ồn ào náo nhiệt Thẩm Thính Miên luôn yên lặng.

Cậu càng yên lặng Lý Mục Trạch càng lo lắng. Hắn cảm giác cái thứ bên dưới của mình đang cư.ơng cứ.ng của hắn muốn nói với Thẩm Thính Miên:” Không, cậu đừng sát vào…”.

Hắn bắt đầu bối rối, tay hết nhét vào túi lại bỏ ra vung vẩy, lặp đi lặp lại. Cuối cùng Lý Mục Trạch ngắc ngứ nói với Thẩm Thính Miên một câu hoàn chỉnh:” Chống đẩy, cậu muốn như thế nào?”

“Cậu trên đi” giọng Thẩm Thính Miên không vui vẻ lắm: “Tôi không biết chống đẩy.”

“Ờ, ok!”

Lý Mục Trạch nhìn sâu vào đôi mắt của Thẩm Thính Miên, là ghét bỏ phải chăng cậu ghét bỏ hắn?

Dù trong lòng bối rối không yên nhưng hắn vẫn thích Thẩm Thính Miên vô cùng, là kiểu tình cảm si mê khao khát muốn cậu trở thành một phần của hắn.

Thẩm Thính Miên trao đổi xong nhanh chóng tìm đồ lót cho đỡ bẩn trước rồi mới ngồi xuống sân cỏ, không như những bạn cùng lớp khác nằm xuống đất cái bịch, cậu còn nói đùa đầy ẩn ý:” Cậu phải nhẹ nhàng tí nhé.” Đến lời nói đùa của cậu cũng mang cảm giác trầm lắng khác thường.

Thẩm Thính Miên nằm xuống, làn da trắng nổi bật giữa thảm cỏ xanh ngắt.

Ngực cậu phập phồng, hơi thở không sâu so với những bạn khác thì cậu nằm rất nghiêm túc giống như bị nhét vào trong quan tài vậy.

Lý Mục Trạch không thể nghĩ được gì nữa, trong đầu hắn chỉ có hình ảnh Thẩm Thính Miên đẹp đến mê đắm lòng người.

Hắn không dám nhìn nữa giả bộ quay sang nhìn thầy giáo nhưng hắn có cảm giác Thẩm Thính Miên đang nhìn hắn, cậu nhìn thấu hắn. Hắn không biết phải làm gì liền hô lớn:” Thầy ơi em bắt đầu được chưa?”.

Thầy Đặng thổi còi:” Được rồi, các cậu vào vị trí. Chống đẩy không được chạm vào một sợi lông tơ của người nằm dưới nhé.”

Lý Mục Trạch sắp điên rồi, trán đẫm mồ hôi, hắn không biết phải nhìn đi đâu. Đối diện là khuôn mặt của người mình thương nhớ khiến tim hắn như nhảy điệu tango.

Thẩm Thính Miên biết người phía trên đang nghĩ cái gì. Không phải là cậu tài giỏi biết đọc suy nghĩ người khác mà là vì Lý Mục Trạch biểu hiện quá rõ ràng.

Trong dạ dày Lý Mục Trạch nhiều con bướm thi nhau vỗ cánh*, khi nhìn thấy Thẩm Thính Miên chúng bay khỏi thân thể hắn.

*Theo nghĩa đen, “have butterflies in your stomach” nghĩa là có nhiều con bướm trong dạ dày. Còn theo nghĩa bóng, nó dùng để chỉ cảm giác nôn nao, bồn chồn, lo lắng về một việc gì đó mà bạn đang phải làm, đặc biệt là một việc quan trọng.

“Một”

Thẩm Thính Miên nghiêng mặt đi một chút, thân thể Lý Mục Trạch đến gần rồi lại cách ra. Động tác của hắn dứt khoát nhanh chóng không giống các bạn khác, thu hút không ít ánh mắt ngưỡng mộ từ phía phái nữ.

Có đôi ba lần, Thẩm Thính Miên cảm thấy Lý Mục Trạch sắp hôn cậu đến nơi rồi.

Hắn đã cố gắng rồi nhưng hơi thở vẫn mang theo đôi chút âm thanh, mắt đỏ ửng vì nóng và cũng là vì hắn bối rối ngại ngùng. Những điều này Thẩm Thính Miên đều biết.

Chống đẩy mấy cái rồi Lý Mục Trạch mới dần bình tĩnh lại. Hắn không quan tâm đến những âm thanh ồn ào xung quanh chỉ nhìn khuôn mặt Thẩm Thính Miên, lúc này cậu đang mất tập trung suy nghĩ gì đó, ánh mắt vô định.

Da cậu ấy trắng quá, hắn nghĩ bụng.

“Tách” một giọt mồ hôi của Lý Mục Trạch rơi xuống gò má Thẩm Thính Miên. Cậu bất ngờ chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra, ngơ ngác nhìn. Theo bản năng Lý Mục Trạch dùng tay lau cho cậu, nói nhỏ :” Rất xin lỗi cậu”.

Lý Mục Trạch vu.ốt ve gương mặt ấy, thật mềm mại và gần, hắn chưa cảm thấy ngại ngùng xấu hổ gì còn người bên dưới mặt đỏ ửng mắt cũng đỏ như khóc sưng lên.

“Được rồi!” Thầy Đặng Loa thổi còi: “Đổi nhóm, ra ngoài các cậu đừng nhận là học sinh của tôi.”

Thẩm Thính Miên nghe vậy bất ngờ ngồi dậy cách Lý Mục Trạch ra một chút. Lúc này hắn mới cảm thấy có gì đó không ổn mắt nhìn ngang dọc, mồ hôi thi nhau ra.

Hắn dùng tay kéo cổ áo lên lau lau mặt nhìn Thẩm Thính Miên với ánh mắt vô tội.

Thẩm Thính Miên mở to mắt, ý bảo hắn đứng lên.

Thầy Đặng đi tới bên hai học sinh đang nằm bò: “Nhanh lên, đừng có lề mề nữa”.

Lý Mục Trạch nghĩ thầm đây đúng là khổ hình.

Hắn nằm rạp xuống, tay Thẩm Thính Miên không đủ lực đẩy hắn lên vì thế hơn nửa thân thể hắn đều nằm trên người cậu. Thật là một tư thế ám muội.

Đây là kiểu huấn luyện vớ vẩn gì chứ? Trong lòng hắn mắng thầm thầy giáo 1000 lần.

Các nam sinh đa phần mặt đều dày chỉ có Thẩm Thính Miên là không vậy. Cậu dễ ngại ngùng, khi ngại ngùng khuôn mặt bối rối đỏ ửng lên.

Lý Mục Trạch không nhìn nữa mặc thân mình như tầm gửi, mắt nhìn chỗ khác.

Thầy giáo đến trước mặt hai học sinh thổi còi. Thẩm Thính Miên lúc này cũng mặc kệ rồi, thân thể hai người như dính vào nhau không thể tách rời.

Mọi người xung quanh cười ầm ĩ.

Thật ra thân thể Thẩm Thính Miên bắt đầu cứng đờ rồi, cậu cố tỏ ra bình tĩnh nhưng hai tay lại run rẩy. Thầy Đặng lắc đầu một cái lại thổi còi thêm một hơi. Thẩm Thính Miên không thể làm gì khác ngoài gần sát thân thể Lý Mục Trạch.

Chuyện này cũng không có gì to tát chỉ là tiếng cười ngoài kia chói tai quá khiến cậu bối rối.

Lúc này Thẩm Thính Miên nghe được tiếng tim Lý Mục Trạch đang đập loạn nhịp. Từng nhịp đập cậu đều nghe rõ. Trên người hắn cũng có loại hương vị sạch sẽ.

Cậu vội vã ngồi dậy giả vờ bình tĩnh. Lý Mục Trạch cũng dậy theo cậu rồi quay sang nói thầy giáo: “Thầy đừng dọa chúng em chứ”.

Thầy Đặng Loa hỏi lại:” Tôi dọa các cậu thế nào?”

“Thầy đứng trước mặt thổi còi thì ai chẳng sợ chứ!” Mặt Lý Mục Trạch đỏ bừng lời cũng không nhanh như trước:” Vậy thì sao mà bĩnh tĩnh làm tốt được thầy.”

Mạnh Viên Viên cười:” Còn ăn vạ thầy giáo”.

Thầy giáo giơ tay đầu hàng:” Được rồi, để tôi ra chỗ khác”.

Mạnh Viên Viên khoác vai Trương Điềm:” Thầy giáo tốt với lớp phó quá.”

Trương Điềm: ” Thì cậu ấy mau miệng vậy mà.”

Mạnh Viên Viên ho khan quay đi, Trương Điềm vội hỏi: “Sao vậy?”

Mạnh Viên Viên nói nhỏ:” Thẩm Thính Miên đang nhìn tớ.”

Trương Điềm nhìn lén sang quả nhiên thấy Thẩm Thính Miên đang nhìn về bên này, ánh mắt bình lặng.

Trương Điềm nói thầm với Mạnh Viên Viên:” Không biết vì sao tớ cảm thấy cậu ấy không vui.”

Bình Luận (0)
Comment