Being Towards Death – Khách Hề

Chương 7

“Mai là kỳ thi tháng, các em phải bình tĩnh làm bài, đừng tranh thủ dịp này giở trò.”

“Bình tĩnh ôn tập kiến thức, chỉ cần các em nghiêm túc học chắc chắn sẽ tiến bộ hơn lần trước.”

Giáo viên chủ nhiệm chắp tay sau lưng đi đi lại lại trong phòng học, thầy cao khoảng 1 mét 8 mấy, người to đậm giống như ngọn núi Hoa Sơn di động.

Tiến CMN bộ, ông đây muốn yêu đương.

Lý Mục Trạch không quan tâm kỳ thi, cân nhắc kế hoạch của mình.

Hôm nay là tuần thứ ba, mai thi xong ngày kia được nghỉ, nghỉ xong là có luôn kết quả thi rồi.

Nghĩ vậy hắn bật ra tiếng cười.

Trong lớp đang yên ắng lắng nghe thầy nói, tiếng cười của hắn bất ngờ vang lên.

Ngay sau đó cả lớp đều quay lại nhìn hắn.

Thầy chủ nhiệm im lặng vài giây rồi nói: “Lý Mục Trạch, cậu ra đây một chút.”

Sau đó thầy đi ra ngoài.

Lý Mục Trạch: “……”

Hai phút trước giờ vào lớp Lý Mục Trạch mới bước chân ra khỏi văn phòng, cà lơ phất phơ đi về lớp.

Lúc này ở hành lang có mấy nam sinh đang trêu đùa đuổi nhau, vô tình các cậu va vào một bạn nữ, đối phương yếu đuối mong manh bị đẩy ngồi xuống đất.

Lý Mục Trạch nhăn mặt lớn tiếng nói với mấy nam sinh kia:” Mắt để sau gáy à mà không thấy người!”

Hắn ngồi xổm xuống giúp bạn học kia nhặt đồ bị rơi, lúc này mới nhận ra người bị ngã là An Huyên bạn cùng lớp mình.

An Huyên rất gầy, người thấp bé như hạt tiêu, nói chuyện thều thào giống đang sợ hãi cái gì. Lý Mục Trạch nhặt vở và kéo lên, đầu nhọn quay về mình đưa phần tay cầm cho người đối diện.

An Huyên không nói lời cảm ơn, môi nhợt nhạt con ngươi đảo qua lại liên tục.

Sau khi đứng lên cúi đầu bước về phía trước.

Lý Mục Trạch cũng không nghĩ nhiều, hắn còn đang mải suy nghĩ kế hoạch ngày mai.

Chẳng mấy chốc đã đến ngày thi rồi.

Thẩm Thính Miên mình đi trên đường dáng nghiêng ngả, tự cậu cảm thấy vậy nhưng dường như người khác không nhận ra điều này. Cảm giác mơ màng bay bổng ấy khiến cậu có ảo giác mình đã rời khỏi nhân gian, mỗi bước chân đều bước trong hư không, không biết lúc nào sẽ hụt chân rơi xuống dưới.

Rơi xuống nơi đâu?

Cậu tự hỏi bản thân mình những vấn đề kỳ lạ. Lên xe bus đã không còn chỗ ngồi nên cậu đứng nắm lấy tay cầm.

Hôm nay là ngày thi, cậu không còn suy nghĩ hay lo lắng về chúng như trước nữa.

Phía sau có người chen vào gần sát, theo bản năng cậu quay lại nhìn, là Lý Mục Trạch.

Điều này nằm trong dự đoán.

Lý Mục Trạch nhìn cậu một cái sau đó giả bộ nhìn quanh: “Ơ, hello.”

Thẩm Thính Miên nắm chặt lấy tay cầm, mặc xe đang lắc lư cậu nhìn hắn chằm chằm.

Lý Mục Trạch rất thông minh, hắn chưa từng ầm ĩ công khai theo đuổi cậu, hắn âm thầm chầm chậm tiến vào cuộc sống của cậu.

Thẩm Thính Miên không biết suy nghĩ cái gì, một lúc sau mới “Ừ” trả lời.

Lý Mục Trạch nhìn cặp sách cậu, thậm chí còn nhấc lên thử xong cười nói: “Nhẹ thế.”

Thẩm Thính Miên im lặng không trả lời.

Lý Mục Trạch thấy vậy cũng ngậm miệng lại đứng cách ra chút xíu.

Lúc này Thẩm Thính Miên như đang suy nghĩ gì, nói với Lý Mục Trạch: “Sau này cậu đi học bằng xe bus luôn à?”

“Hả?” Lý Mục Trạch cúi đầu đến gần cậu phả ra hơi thở nóng bỏng, “Cái gì cơ?”

Trong xe ồn ào hắn thật sự không nghe được Thẩm Thính Miên đang nói gì.

Thẩm Thính Miên ghé vào tai hắn nói: “Từ giờ ngày nào cậu cũng đi xe bus à?”

Lý Mục Trạch dịch ra chút xíu vui vẻ: “Thế cũng được.”

Thẩm Thính Miên: “…… Không phải tôi đang mời cậu.”

“Hì……” Lý Mục Trạch làm như không thèm để ý câu nói đó, lấy một thanh chocolate từ trong cặp ra nhét vào tay Thẩm Thính Miên, “À cái này cậu ăn thử đi, cực kì ngon đấy.”

Thẩm Thính Miên nhận lấy không từ chối, nhìn vỏ có chữ nước ngoài hơi ngạc nhiên: “Đây là?”

“Bố tôi mang ở Đức về đấy.” Lý Mục Trạch lấy ra thêm hai thanh từ cặp sách, “Tôi vẫn còn này.”

Thẩm Thính Miên nhìn lên:”Bố cậu được đến thật nhiều nơi.”

Lý Mục Trạch hơi bất ngờ, “ừ” một cái. Trước đây cậu từng kể về bố mình với cậu.

“”Bố tôi đi công tác ở một vài nước, cậu muốn ăn gì tôi cũng sẽ mang đến.” Lý Mục Trạch mặt hớn hở, giọng nói vui vẻ mang chút khoe khoang của tuổi trẻ.

“Ừ,” Thẩm Thính Miên cười một cái, nhét chocolate vào trong túi, “Cậu được lớn lên trong yêu thương .”

Lý Mục Trạch đi theo cậu: “Câu nói này nghe mới lạ quá”.

Hắn còn muốn tiếp tục nói chuyện với Thẩm Thính Miên nhưng Thẩm Thính Miên đã quay đi ngắm nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, dù Lý Mục Trạch có nói gì thì cậu cũng không quay lại hay trả lời. Cuối cùng Lý Mục Trạch cũng không nghĩ ra chủ đề gì để nói nữa, bởi vì vừa mới kéo gần khoảng cách với Thẩm Thính Miên nên không dám nói linh tinh sợ vỡ bầu không khí. Hắn thỏa mãn nghĩ im lặng ở bên nhau thế này cũng rất lãng mạn.

Chỉ cần Thẩm Thính Miên không từ chối quyết liệt thì hắn vẫn cứ như vậy tìm cách đến gần.

Thường thì Thẩm Thính Miên vừa đến phòng học liền bỏ cặp sách xuống đi WC. Lý Mục Trạch nghĩ chắc cậu ấy buồn tiểu lắm, nước tiểu thì nhiều như đại dương vậy đi mãi chưa thấy quay về lớp. Có đôi lần Lý Mục Trạch cũng tò mò theo cậu đi vệ sinh, thấy cậu vào căn phòng vệ sinh bên cạnh lại tự hỏi.

Phải chăng cậu đang nghịch điện thoại?

Tổ trực nhật hôm qua đã sắp xếp lại bàn ghế theo đúng quy định phòng thi. Thành ra rất nhiều bộ bàn ghế bị bê ra ngoài, lớp chia ra người ngồi trong người ngồi ngoài ôn thi. Ai thích ngồi đâu thì ngồi đó.

Lý Mục Trạch và Thẩm Thính Miên cùng vào lớp, hắn ngồi xuống chỗ đằng sau Thẩm Thính Miên.

Lần đầu tiên gần Thẩm Thính Miên như vậy, hắn vui vẻ vô cùng, ngắm nhìn hình bóng người mình thích mãi không chán.

Thẩm Thính Miên tập trung ôn tập, miệng nhẩm đọc lại bài học.

Lý Mục Trạch đã từ bỏ lần thi này, hắn cố tình ho vài tiếng, muốn gây sự chú ý khiến Thẩm Thính Miên quay đầu nhìn hắn. Nhưng không ngờ lại bị thầy giáo mắng bảo đừng làm ồn, Thẩm Thính Miên cũng không bị ảnh hưởng bởi tiếng ồn xung quanh.

Sau giờ ôn tập, Thẩm Thính Miên cảm nhận được Lý Mục Trạch đi rồi, cậu quay người lại nhìn thì thấy Lý Mục Trạch đang đi ra bằng cửa sau có lẽ là đi WC.

Trên mặt đất có một tờ giấy, Thẩm Thính Miên nhặt lên. Giấy không ghi tên nhưng nét chữ rất quen thuộc.

Năm phút sau, Thẩm Thính Miên đứng từ trên tầng cao nhìn xuống. Nhìn từ góc độ này khiến người khác sợ hãi nhưng cậu thì say mê.

Bên dưới không phải nên xi-măng lạnh lẽo mà là đám mây mềm mại êm đềm. Khi cậu rơi xuống sẽ có thiên sứ ôm lấy cậu.

Lý Mục Trạch nhìn thấy cảnh này, bước đến vỗ vai phá vỡ suy nghĩ của cậu: “Cậu nhìn cái gì thế?”

Thẩm Thính Miên như không nhìn thấy người trước mắt mình, quay ra chỗ khác rồi đi luôn: “Tôi đi thi”

Lý Mục Trạch chạy theo: “Trưa ăn cơm cùng nhau nhé, tôi sẽ tìm cậu.”

“Nói sau đi.” Thẩm Thính Miên đi vài bước rồi đột nhiên quay đầu nói với hắn, “Làm bài thi cho tốt.”

Thái độ của cậu cực kỳ nghiêm túc khiến Lý Mục Trạch không hiểu có chuyện gì: “Hả?”

“Đừng làm gì linh tinh vớ vẩn, thi cho tốt.” Thẩm Thính Miên nói rất nghiêm túc, giọng ngày càng lạnh, “Trình độ của cậu ở mức nào bản thân cậu biết, đừng giở trò.”

Sau đó cậu ấy đi mất.

Lý Mục Trạch ngơ tại chỗ nhìn bóng dáng cậu ấy bước đi. Cậu ấy thật là kì lạ, hắn cảm thấy Thẩm Thính Miên rất bí ẩn, thái độ cũng thay đổi thất thường.

Trước giờ trong lớp cũng không có ai bảo Thẩm Thính Miên thất thường, có lẽ vì bản thân thích cậu ấy nên mới cảm thấy vậy.

Nhưng lời vừa nói kia như là cậu ấy đã biết được ý định của hắn? Không thể nào, hắn chưa từng nói với ai về kế hoạch này.

Cậu ấy bảo thi cho tốt là vì lo lắng hay là vì muốn mình tránh xa cậu ấy ra?

Hắn gãi gãi đầu, đi về lớp.

Giữa trưa mới thi xong, Thẩm Thính Miên theo dòng người đi ra ngoài, phía sai có người gọi tên cậu, là giọng của Lý Mục Trạch, cậu nghe thấy thì bước nhanh hơn.

Lý Mục Trạch thấy thế liền nhanh chân chen lên ngay gần cậu, Thẩm Thính Miên làm bộ nhìn không thấy hắn vòng đi vòng lại. Lý Mục Trạch cũng không vừa, khi đi đến con đường nhỏ thứ người, hắn chắn trước mặt cậu rồi hỏi: “Cậu tránh mặt tớ vậy cậu muốn gặp ai hả.”

Thẩm Thính Miên đột nhiên dừng lại, cảm thấy đầu hơi choáng váng, cậu nhắm mắt nói: “Cậu đừng đi theo tôi nữa.”

Lý Mục Trạch cũng chưa từ bỏ ý định, tiếp tục đi theo: “Có phải cậu biết cái gì rồi hay không.”

Thẩm Thính Miên không nói lời nào, Lý Mục Trạch lúc này mới phát hiện hình như cậu giận rồi: “Sáng nay vẫn còn rất tốt mà?”

“Không được, tôi trêu gì cậu không thích thì nói ra đi, cậu không nói tôi không hiểu được sao bỗng nhiên cậu lại như vậy.” Thẩm Thính Miên vòng qua hắn đi về phía trước. Lý Mục Trạch đi theo hỏi tiếp, “Hai ta có phải ông nói gà bà nói vịt không? Cậu phải nói rõ ra tôi mới tìm cách giải quyết được.”

Lý Mục Trạch có quá nhiều vấn đề muốn hỏi, hắn không nhịn được nói ra tất cả thắc mắc: “Còn có chuyện lần trước cậu nói, động không đáy là như thế nào? Cậu nói chuyện có thể đừng hoa mỹ, già đời như vậy không? Tôi không thể hiểu nổi.”

Thẩm Thính Miên còn phải đi, Lý Mục Trạch chen chân vào chặn, hắn muốn không khí đỡ căng thẳng nên nói đùa: “Tôi phát hiện ra cậu rất thích nói linh tinh.”

Đối phương đứng chắn Thẩm Thính Miên không thể nào đi được, lạnh lùng nói: “Lý Mục Trạch, tôi và cậu không thể nào hiểu nhau.”

Lý Mục Trạch dịu giọng xuống còn cảm giác hơi tủi thân: “Sao lại không thể hiểu, có gì cậu cứ nói ra đi.”

Thẩm Thính Miên lặng im một lát, lạnh nhạt nói: “Đừng coi tôi là trò đùa, đừng dùng những phương pháp theo đuổi con gái để theo đuổi tôi, thật ghê tởm.”

Lý Mục Trạch lập tức hoảng hốt, Thẩm Thính Miên vòng qua hắn đi thẳng.

Kỳ thi đến đêm mới kết thúc, sau đó là tiết tự học buổi tối.

Các bạn học xếp lại bàn ghế về chỗ cũ ngồi, thi xong nên tâm trạng ai cũng thoải mái vui vẻ. Lý Mục Trạch rầu rĩ không vui,  thở dài, lòng đầy nhiễu nhương.

Bạn ngồi cùng bàn ngạc nhiên, lần này thi xong Lý Mục Trạch không đối chiếu đáp án mà ngồi chơi.

Lý Mục Trạch lục lọi ngăn bàn, tìm mấy tờ thi thử ra để tí vứt một thể.

Lúc này bạn ngồi cạnh đẩy nhẹ tay hắn, đưa cho hắn một tờ giấy bị gấp lại.

Lý Mục Trạch nhận lấy mở ra xem, tờ giấy nháp này này trước khi thi hắn đã vứt đi đến phương trời nào rồi. Giờ không biết ai lại truyền tay trả lại cho hắn: “Ai đưa đấy?”

Bạn học chỉ vào mấy bàn phía trên: “Không biết, bên trên đưa xuống.”

Lý Mục Trạch chả nghĩ gì nhiều tiện tay để xuống, trong đó ghi nội dung hắn tính điểm thi lần này, khi đó hắn còn tràn đầy hào hứng nghĩ mình sẽ được chuyển lên ngồi với Thẩm Thính Miên.

Hắn tâm trạng bực bội, ném hết mấy tờ giấy xuống đất.

Đến rồi giờ học, Trương Điềm cầm tờ danh sách đi vào, thấy hắn vẻ mặt hằm hằm khó chịu liền bắt đầu thở dài: “Cậu ta tâm trạng không tốt, tớ không dám đi hỏi.”

Cứ cách một khoảng thời gian trường học sẽ làm thống kê lại thông tin cá nhân của các học sinh, lớp trưởng cầm tờ danh sách mà buồn rầu.

“Cậu hỏi Thẩm Thính Miên thử xem” Mạnh Viên Viên đưa ra phương án giúp bạn mình, “Lần trước tớ cũng phải làm thống kê mua sắm tạp chí viết văn của mọi người. Lý Mục Trạch viết xong cái tên thì mất hút, số điện thoại hay địa chỉ gì đó hoàn toàn không viết một chữ, sau đó Thẩm Thính Miên giúp tớ đọc thông tin đấy.”

“Thẩm Thính Miên gần nhà Lý Mục Trạch à? Tớ nhớ rõ ràng nhà Lý Mục Trạch ở trong khu nhà giàu mà……”

“Tớ không biết, hình như không phải đâu.” Mạnh Viên Viên nói tiếp, “Nhưng thông tin của Lý Mục Trạch cậu ấy biết hết.”

“Tớ còn đang định đi hỏi Lưu Siêu.”

“Thôi dẹp đi, cậu ta chắc chắn sẽ trêu cậu đấy……”

Trương Điềm cầm tờ danh sách đến tìm Thẩm Thính Miên, Thẩm Thính Miên đang nghiêm túc thẳng lưng ngồi làm bài tập.

“Thẩm Thính Miên, cậu biết nhà Lý Mục Trạc ở đâu, số điện điện thoại là bao nhiêu không?”

Thẩm Thính Miên ngẩng đầu lên, cầm lấy tờ danh sách rồi quay xuống nhìn Lý Mục Trạch đang ngồi dưới, Trương Điềm thở dài: “Không biết ai làm cậu ấy bực rồi, tớ không muốn dây vào cậu ấy lúc này đâu.”

“Được rồi,” Thẩm Thính Miên cầm lấy bút, “Tôi điền cho.”

Đêm hôm đó sau khi thi xong rồi, khi Thẩm Thính Miên đang trao đổi với bạn trên mạng thời gian địa điểm cụ thể để gặp mặt nhau cùng tự sát thì Trịnh Văn Anh bước vào, bà không gõ cửa .

Cậu hoảng hốt vội vàng giấu điện thoại đi, Trịnh Văn Anh cầm cái quả táo bước vào, thấy vậy trợn mắt lên: “Lại nghịch điện thoại, từ lúc về mẹ đã thấy con nghịch rồi, giờ vẫn chưa nghỉ?”

Nghe tiếng mẹ cậu, người bạn kia cũng phối hợp ăn ý không nói gì, Thẩm Thính Miên ậm ừ cho qua: “Vậy con không nghịch nữa.”

Trịnh Văn Anh nói thêm vài câu rồi mới đi ra ngoài, đến lúc sắp ra khỏi phòng lại hỏi thêm: “Hôm nay thi thế nào? Thời gian này con học tập có tốt không?”

“Dạ? Cũng được ạ.” Thẩm Thính Miên trả lời, “Tốt lắm mẹ.”

Trịnh Văn Anh gật gật đầu ra khỏi phòng, không biết bà tin hay không.

Thẩm Thính Miên lại mở điện thoại lên đeo tai nghe vào: “A lô?”

Người bên kia đầu dây im lặng một chút rồi nói: “Khi cậu nói những lời này tôi biết cậu đã phải chịu đựng những gì rồi.”

Bình Luận (0)
Comment