Bên Em Sáng Sáng Tối Tối

Chương 147

Số 79 đường Quảng Hóa là tòa kiến trúc độc đáo nhất tại thành phố Hải Châu.

Biệt thự đỏ ba tầng đứng sừng sững giữa khu phố sầm uất, cách đó chỉ một con đường là phố ăn vặt và chợ rau nhộn nhịp.

Dù là con hẻm này hay tòa biệt thự kia, cả hai đều mang đậm dấu ấn thời gian.

Bộ phim lần này của Cố Uy Tuyết là một bộ phim thời kỳ.

Dòng thời gian được đẩy lùi về thời dân quốc rực rỡ khói lửa, một thời kỳ xuất hiện nhiều tài tử giai nhân, cũng là thời kỳ của những xa hoa đèn màu và sự sa đọa phóng túng.

Người yêu thời đại ấy rất yêu, người ghét cũng ghét đến tận cùng.

Trên mạng cũng có không ít thông tin liên quan đến bộ phim, nhưng đều chỉ là suy đoán.

Những gì được tiết lộ chỉ có tên đạo diễn, tên phim và một câu giới thiệu ngắn gọn: "Tình yêu lý tưởng".

Rốt cuộc lý tưởng thế nào, không ai biết.

Nhưng chỉ cần cái tên Cố Uy Tuyết xuất hiện, đó đã là ứng cử viên nặng ký cho các giải thưởng.

Doanh thu phòng vé không chắc sẽ cao, nhưng chắc chắn sẽ được đề cử giải thưởng điện ảnh.

Trước ngày hôm nay, Lương Thích hoàn toàn không có được kịch bản. Chính xác hơn, tất cả các diễn viên trong đoàn đều không có.

Thậm chí, ngay cả tiểu sử nhân vật và dàn ý câu chuyện cũng không có. Chỉ khi đến số 79 đường Quảng Hóa, họ mới biết lần này Cố Uy Tuyết định quay một bộ phim dân quốc.

Dùng bối cảnh thời kỳ để kể về chủ nghĩa lý tưởng thực sự là một thử nghiệm táo bạo.

Nó đòi hỏi một tư duy rất đặc biệt và những tình huống cực kỳ bế tắc – một thể loại rất phụ thuộc vào chất lượng kịch bản.

Rõ ràng, Cố Uy Tuyết rất tự tin vào kịch bản của mình.

Lương Thích đến lúc hai giờ rưỡi, sớm hơn nửa tiếng so với giờ hẹn của Cố Uy Tuyết.

Tòa biệt thự này đã từng được rất nhiều đoàn phim chọn làm bối cảnh, muốn thuê được vô cùng khó khăn.

Vậy mà Cố Uy Tuyết vẫn thuê được.

Lương Thích vừa đi vào vừa ngắm nhìn thiết kế của biệt thự, quả thực rất đẹp, từng viên gạch ngói đều mang phong cách cầu kỳ.

Khi cô vào bên trong, trong biệt thự chỉ có mỗi Cố Uy Tuyết.

Cố Uy Tuyết đứng bên cửa sổ hút thuốc.

Khung cửa sổ được chạm khắc hoa văn tinh xảo, không đủ chắn gió. Vì sợ làm hỏng kết cấu biệt thự nên bên trong không có hệ thống sưởi, chỉ ấm hơn bên ngoài một chút, nhưng cũng không ấm được bao nhiêu.

Có lẽ khi quay phim cũng sẽ là tình trạng như vậy.

Trước đây Lương Thích cũng từng quay phim ở những địa điểm du lịch, với những nơi cần được bảo tồn như vậy, đoàn phim phải cực kỳ cẩn thận, lo sợ làm hỏng thứ gì đó. Nếu thực sự không chịu nổi cái lạnh, họ có thể ôm túi sưởi.

Nhưng những vật như lửa thì bị cấm hoàn toàn.

Cố Uy Tuyết mặc cả cây đen, không hề hòa hợp với bối cảnh.

Tóc cô được buộc cao đuôi ngựa, trông gọn gàng dứt khoát. Khuôn mặt nhỏ nhắn hình trái xoan, đeo kính gọng vàng. Khi nghe thấy tiếng bước chân, cô quay đầu lại, khiến Lương Thích cảm thấy cô cũng rất phù hợp để làm diễn viên.

"Đến rồi à."

Cố Uy Tuyết chống một cánh tay lên bệ cửa sổ, phả ra một vòng khói, làn khói thuốc mờ nhạt tản ra trước mặt cô, toát lên vẻ lạnh lùng, xa cách.

Lương Thích luôn cảm thấy cô trông trẻ hơn tuổi được ghi trong tài liệu.

Có lẽ là do khuôn mặt đó.

Nhưng đôi mắt cô lại sâu thẳm như đại dương, khó mà nhìn thấu, mang một nét trưởng thành không tương xứng với gương mặt.

Lẽ ra đây phải là một khí chất rất mâu thuẫn, nhưng trên người cô lại được dung hòa một cách hoàn hảo.

"Ừm."

Lương Thích đáp lại.

Cố Uy Tuyết đã phân phát xong kịch bản, thậm chí còn cẩn thận ghi tên từng người lên trang bìa của kịch bản.

Đối với diễn viên, điều này thực ra không phải là đặc điểm của một đạo diễn tốt. Ngay ấn tượng đầu tiên, Cố Uy Tuyết đã tạo cảm giác độc đoán.

Mọi thứ đều phải tuân theo ý của đạo diễn, đồng nghĩa với việc diễn viên không có không gian để phát huy. Một số diễn viên có cái tôi quá lớn sẽ không thể hợp tác với một đạo diễn như Cố Uy Tuyết, dễ dẫn đến những xung đột gay gắt.

Nhưng Lương Thích thì không lo lắng về điều đó.

Cô thuộc kiểu diễn viên có khả năng cân bằng tốt giữa yêu cầu của đạo diễn và cái tôi cá nhân. Hơn nữa, đối với Cố Uy Tuyết, kịch bản là thành quả sáng tác độc lập của cô ấy, và cô ấy hiểu nhân vật của mình hơn bất kỳ ai khác. Không cần ai phải diễn giải hay phân tích thêm.

Điều quan trọng nhất là Cố Uy Tuyết có thể chịu trách nhiệm với nhân vật mà cô ấy tạo ra.

Những gì cô ấy muốn và những gì diễn viên cần thể hiện đều phải đồng nhất.

Không ai có thể hiểu nhân vật hơn chính biên kịch.

Đây là lý do Lương Thích tin tưởng Cố Uy Tuyết một cách vô điều kiện.

Ngay cả khi trong phòng chỉ có hai người, họ cũng không nói chuyện nhiều, thậm chí không có bất kỳ lời chào hỏi xã giao nào.

Cố Uy Tuyết đứng bên bệ cửa sổ, hút xong điếu thuốc, dùng tay phẩy đi mùi khói rồi đóng cửa sổ lại, kéo chặt áo khoác và quay về chỗ ngồi.

Lương Thích thì lại đang mải mê đọc kịch bản.

Bộ phim của Cố Uy Tuyết có cốt truyện rất đơn giản: hai người phụ nữ cứu rỗi lẫn nhau trong thời loạn thế. Ở thời điểm ấy, bàn về lý tưởng không khác gì chuyện viển vông, nhưng họ vẫn dám nói, dám mơ.

Bộ phim dành rất nhiều đất diễn cho nhân vật nữ chính tên là Hoàng San, một cô gái chịu ảnh hưởng sâu sắc từ tư tưởng mới. Cô đi học, tham gia các phong trào, đấu tranh cho quyền dân chủ, từng bị bỏ tù, chịu hình phạt riêng, nhưng vẫn tiếp tục khám phá con đường này.

Có thể nói, cô đã dâng hiến tất cả cho thời loạn thế.

Không một ngày nào cô không khao khát chấm dứt loạn lạc, mang lại thái bình cho thiên hạ.

Nhân vật nữ chính còn lại là Quan Khuynh Mẫn, một người lớn lên trong tư tưởng cũ. Cô đọc Tứ Thư Ngũ Kinh, và cuốn sách "nổi loạn" nhất mà cô từng xem là Hồng Lâu Mộng. Cuộc sống hàng ngày của cô chỉ quanh quẩn trong việc đọc sách, thêu thùa, bị nhốt trong khuê phòng suốt hơn mười năm.

Quan Khuynh Mẫn từ nhỏ đã được gia đình định hôn với con trai một đồng liêu của cha mình. Người đàn ông đó tham lam, háo sắc, thường xuyên ra vào thanh lâu, nhưng vì cha anh ta có thể giúp ích cho cha Quan Khuynh Mẫn trên quan trường, nên cha cô ép buộc cô đính hôn với anh ta.

Cha của Quan Khuynh Mẫn là một điển hình của loại người phản bội thời loạn thế. Ông ta có quyền thế lớn tại Quảng Bình, nhưng quyền thế đó chỉ là nhờ bán nước và thông đồng với kẻ thù mà có được.

Cư dân trong thành Quảng Bình đều căm ghét ông ta, mong ông ta sớm chết ở Phổ Giang.

Hoàng San chính là đại diện tiêu biểu trong số đó.

Hai nhân vật này đối lập nhau một cách cực đoan.

Nhưng Quan Khuynh Mẫn lại từng được Hoàng San cứu trong một lần ra ngoài. Lúc đó, Hoàng San nghĩ Quan Khuynh Mẫn là con gái một gia đình bình thường. Trước hoàn cảnh nguy hiểm, Hoàng San đưa cô về nhà mình.

Quan Khuynh Mẫn lại yêu Hoàng San từ cái nhìn đầu tiên, viện cớ mất trí nhớ để ở lại bên cô.

Thấy Quan Khuynh Mẫn đáng thương, Hoàng San đối xử rất tốt với cô.

Giữa thời loạn thế, hai người cùng trải qua những ngày tháng khó quên, cùng nương tựa, cùng nảy sinh tình cảm.

Hoàng San kể cho Quan Khuynh Mẫn nghe về thời loạn thế, về lý tưởng của mình, và dành cho cô sự chăm sóc chu đáo.

Trong lòng Quan Khuynh Mẫn, Hoàng San là người tình hoàn hảo.

Nhưng mạng lưới dối trá mà Quan Khuynh Mẫn dệt nên, giống như những bọt nước, hoàn toàn tan vỡ vào ngày gia đình Quan tìm đến.

Hoàng San đau lòng, Quan Khuynh Mẫn chỉ biết khóc lóc.

Để bảo vệ sự an toàn của Hoàng San, Quan Khuynh Mẫn đã theo cha cô rời đi và phải chịu hình phạt rất nghiêm khắc.

Hoàng San buồn bã vài ngày, nhưng rồi cũng lấy lại tinh thần.

Dịch bệnh bùng phát ở thành Quảng Bình, Hoàng San bị ốm, Quan Khuynh Mẫn đến chăm sóc cô.

Ngọn lửa đã tắt lại được thắp lên, Quan Khuynh Mẫn nói với cô: "Cha tôi không biết đâu."

Quan Khuynh Mẫn cẩn thận trước mặt cô, khiến Hoàng San cảm thấy như bị dao cắt.

Hai người lần đầu nếm trải tình cảm đang đối mặt với khó khăn, cuối cùng vào đêm trước ngày cưới, Quan Khuynh Mẫn quyết định trốn khỏi khu vườn cao tường, để Hoàng San dẫn cô đi.

Hoàng San hỏi: "Trốn đi đâu? Đều là tai mắt của cha em."

Quan Khuynh Mẫn nói: "Đi đâu cũng được."

Vì vậy, hai người đã trốn vào đêm đó, nhưng sáng hôm sau đã bị phát hiện.

Nhưng những người nhà Quan chỉ tìm thấy hai thi thể.

Hai thi thể nằm yên tĩnh trên bãi biển, gió biển thổi qua, họ ngủ say.

Ở đây sử dụng kỹ thuật để lại khoảng trống, nhưng sau khoảng trống đó lại tiếp tục tìm kiếm câu trả lời.

Hóa ra sau khi trốn ra ngoài thành, Hoàng San quyết định để cô đi trước, còn mình thì ở lại Quảng Bình để chống chọi.

Bởi vì còn một sự kiện rất quan trọng cần cô lãnh đạo, đó là sứ mệnh của cô.

Nếu cô không đi, sẽ có nhiều bạn học mất mạng.

Nhưng nếu cô đi, cha mẹ Quan Khuynh Mẫn sẽ mất mạng.

Một tình huống tiến thoái lưỡng nan.

Hai người đứng bên bờ biển, Quan Khuynh Mẫn lấy ra một khẩu súng đưa cho Hoàng San.

Hoàng San lập tức hiểu ý cô.

Vì vậy, bên bờ biển, hai người đã kết thúc cuộc sống của mình.

Đó là một cái kết buồn.

Trong thời loạn lạc thường có nhiều bi kịch, nhiều là tình yêu không thành.

Kịch bản có nhiều khoảng trống, lần đầu đọc sẽ cảm thấy hành động của hai nhân vật chính khó hiểu, nhưng sẽ bị chấn động bởi cảm xúc trong đó.

Mang theo sự không hiểu về hai nhân vật chính để đọc lại kịch bản lần hai, sẽ nhận ra tất cả bi kịch đều có lý do.

Thực sự là một tình yêu lý tưởng.

Cái kết lý tưởng và lãng mạn nhất không gì khác ngoài việc không màng đến thế tục, để mọi thứ kết thúc.

Cuộc sống và tình yêu của họ cùng lúc chấm dứt.

Trong thời đại tình yêu ngọt ngào này, không thể không nói, Cố Uy Tuyết thật sự dám viết.

Thậm chí trong đoạn cuối khi hai người chết, Hoàng San đã bắn Quan Khuynh Mẫn trước, rồi lại bắn vào trái tim mình.

Đây là khoảnh khắc cực kỳ thử thách nhân tính.

(Editor: wtf?)

//

Không ngoài dự đoán, cảnh quay này chắc chắn sẽ là một cảnh quay rất chậm, nhất định phải khiến khán giả cảm thấy nhói lòng theo từng nhịp.

Nhưng khi Lương Thích hỏi Cố Uy Tuyết, cô ấy lại nói: "Cảnh quay nhanh."

Ngay giây tiếp theo sau khi Hoàng San bắn súng về phía Quan Khuynh Mẫn, cô ấy không chút do dự chĩa nòng súng về phía chính mình.

Chỉ có kết cục như vậy mới xứng đáng với tên của bộ phim — "Tâm Lộ".

Sau khi đọc xong kịch bản và nghe xong lời giải thích của Cố Uy Tuyết, Lương Thích chỉ có thể cảm thấy vô cùng khâm phục. Cô chỉ có thể nói rằng, Cố Uy Tuyết thực sự dám thử thách nhân tính.

Hơn nữa, cô ấy còn có thể tìm thấy điểm cân bằng giữa tình yêu và bản chất con người.

Bộ phim này có thể nổi tiếng hay không, Lương Thích không chắc.

Nhưng cô thực sự rất thích kịch bản này.

Cô hỏi Cố Uy Tuyết rằng vai diễn nào được giao cho mình.

Cố Uy Tuyết nhướn mày, khẽ cười và trêu: "Chưa biết mình diễn vai gì mà cũng dám nhận phim của tôi à?"

"Trước khi đến đây, tôi còn chưa đọc kịch bản nữa, không phải vẫn đến rồi sao?" Lương Thích nhẹ nhàng đáp trả.

Cố Uy Tuyết gật đầu: "Cũng gan đấy."

Lương Thích cười nhẹ: "Cũng tạm thôi, dù sao cũng là phim của một đạo diễn quốc tế, thế nào cũng không lỗ."

Cố Uy Tuyết cong ngón tay gõ vài cái lên mặt bàn: "Cô muốn diễn vai nào?"

Lương Thích nghe vậy: "Quan Khuynh Mẫn."

Lương Thích chưa từng thử thách một vai diễn như vậy. Cô cảm thấy tính cách của mình khá giống Quan Khuynh Mẫn: có chút vụng về và luôn khao khát tự do.

Cô tin rằng mình có thể diễn được cảm giác bị giam cầm đó.

Nhưng Cố Uy Tuyết lại nói: "Cô diễn Hoàng San."

Lương Thích: "..."

"Có vấn đề gì không?" Cố Uy Tuyết hỏi cô.

Lương Thích: "... Không."

Rõ ràng, đất diễn của Hoàng San nhiều hơn rất nhiều so với Quan Khuynh Mẫn.

Thậm chí, sự tồn tại của nhân vật Quan Khuynh Mẫn là để làm nổi bật sự quả cảm và bất khuất của Hoàng San.

So với Hoàng San, nhân vật Quan Khuynh Mẫn thực sự có phần mờ nhạt hơn, phân cảnh nổi bật nhất cũng chỉ là lúc cô đưa khẩu súng ra trong đoạn kết.

Cũng chính vì cảnh đó mà Lương Thích đã nhắm đến vai này.

Trong khoảnh khắc ấy, cô có không gian đủ lớn để thể hiện cảm xúc của Quan Khuynh Mẫn.

— Vì yêu em, nên tôi có thể giao cả mạng sống của mình vào tay em, hơn nữa là hoàn toàn tin tưởng em.

Nhân vật đó sẽ được thăng hoa trong khoảnh khắc ấy.

Nhưng Cố Uy Tuyết nói: "Cô hợp với vai Hoàng San hơn."

Lương Thích: "..."

Lương Thích cảm thấy Cố Uy Tuyết chưa hiểu mình đủ, nhưng cô cũng sẵn sàng thử thách nhân vật này.

Và, cô tin tưởng vào ánh mắt cũng như khả năng đánh giá của Cố Uy Tuyết.

Đôi khi, diễn viên định vị vai diễn của mình không nhạy bén bằng đạo diễn.

Huống hồ, Lương Thích có một nguyên tắc khi làm diễn viên: Không bao giờ diễn chính mình.

Đây là một điều rất quan trọng.

Diễn viên phải hóa thân thành nhân vật họ diễn, chứ không phải diễn ai cũng giống chính mình.

Cô vui vẻ chấp nhận đề nghị của Cố Uy Tuyết, nhưng còn chưa kịp nói thêm gì, những người khác cũng lần lượt bước vào.

Người đầu tiên đến là Tôn Tranh Tranh. Cô mặc một chiếc áo len cao cổ màu trắng, khoác thêm một chiếc áo dạ dài màu trắng sữa, trông vừa trong trẻo vừa đáng yêu. Đặc biệt là đôi mắt của cô, chúng có màu nâu nhạt.

Chỉ là cô đeo kính áp tròng.

Bởi vì trước đây Lương Thích đã từng gặp cô, đôi mắt của cô thuộc tông màu tối, rất có thần và tràn đầy sức sống.

Sau đó, hai người nữa bước vào, một người tên là Kỳ Đường, người còn lại tên là Đường Túy.

Tên của hai người khá trùng hợp, kiểu như có duyên. Tuy ngoại hình khác biệt, nhưng mỗi người đều có nét cuốn hút riêng.

Ngay khi Tôn Tranh Tranh bước vào và nhìn thấy Lương Thích, ánh mắt cô ngay lập tức toát lên sự khó chịu.

Nhưng khi thấy Cố Uy Tuyết, cô lập tức thu lại vẻ khó chịu đó, mỉm cười chào: "Đạo diễn, chào chị."

Cố Uy Tuyết khẽ gật đầu, lạnh nhạt nói: "Xem kịch bản trước đi."

Sự trực tiếp của Cố Uy Tuyết thật sự rất ngầu. Trong lúc đợi mọi người đọc kịch bản, Lương Thích cũng tranh thủ đọc lại thêm một lần nữa.

Khoảng mười mấy phút sau, Tôn Tranh Tranh đã khóc. Vừa lau nước mắt, vừa sụt sùi hỏi Cố Uy Tuyết: "Đạo diễn, sao lại là bi kịch ạ?"

Cố Uy Tuyết: "..."

Có vẻ như không ngờ đối phương lại hỏi câu này, Cố Uy Tuyết dừng lại hai giây, rồi lạnh nhạt đáp: "Tôi thích."

Đây cũng là tác phẩm BE đầu tiên của Cố Uy Tuyết.

Tôn Tranh Tranh lau khô nước mắt, còn chưa kịp điều chỉnh lại cảm xúc, thì đã nghe Cố Uy Tuyết hỏi: "Cô định diễn vai nào?"

Tôn Tranh Tranh không nghĩ ngợi mà đáp ngay: "Hoàng San."

Cố Uy Tuyết: "..."

Hai giây sau, Cố Uy Tuyết dứt khoát nói: "Cô diễn Quan Khuynh Mẫn."

Tôn Tranh Tranh: "?"

Cô theo phản xạ quay sang nhìn Lương Thích, ánh mắt không mấy thân thiện.

Nhưng Lương Thích chẳng để tâm, cô cúi đầu tiếp tục xem kịch bản. Khi lướt mắt qua Tôn Tranh Tranh, cô khẽ liếc cô ta một cái đầy khinh miệt, thể hiện phong thái của Triệu Tự Ninh. Có lẽ hiệu quả rất tốt.

Vì ngay lập tức, Tôn Tranh Tranh không khóc nữa.

Tôn Tranh Tranh hỏi lại Cố Uy Tuyết: "Đạo diễn, tại sao ạ?"

Cố Uy Tuyết lại dừng một chút: "Không tại sao cả."

Tôn Tranh Tranh: "..."

Bình Luận (0)
Comment