Cố Uy Tuyết rất thẳng thắn, thẳng thắn đến mức đáng sợ.
Cũng có thể là do thành danh từ sớm, luôn ở vị trí cao, nên làm việc chỉ dựa vào ba chữ: Tôi thích.
Ví như việc cô chọn diễn viên mới, tự viết kịch bản, tự làm đạo diễn.
Khi trả lời Tôn Tranh Tranh, Cố Uy Tuyết cũng rất thẳng thắn. Sau khi cô nói xong, bầu không khí im lặng hẳn đi.
Hai cô gái khác đều là diễn viên mới chưa diễn qua nhiều, gương mặt còn mang vẻ non nớt. Những đứa trẻ vừa bước ra từ trường học chưa từng gặp cảnh tượng như vậy. Hai người nhìn nhau, đồng loạt cúi đầu.
Tôn Tranh Tranh ngừng lại một chút, nói: "Nhưng tôi cảm thấy tôi rất hợp với vai Hoàng San."
Cố Uy Tuyết nhìn cô, từ trên xuống dưới đánh giá vài giây: "Tôi cảm thấy cô nhận thức sai về bản thân rồi."
Tôn Tranh Tranh: "..."
"Vai Hoàng San đúng là có nhiều đất diễn." Cố Uy Tuyết liếc mắt đã nhìn thấu suy nghĩ của cô, còn thẳng thắn chỉ ra, "Nhưng Quan Khuynh Mẫn lại có thể trở thành ánh trăng sáng."
"Đều là nhân vật do tôi chắp bút." Cố Uy Tuyết ngồi đó, đôi mắt lạnh lùng lướt qua tất cả mọi người trong phòng, "Không có chuyện tôi thiên vị ai hơn, tất cả đều vì phục vụ cốt truyện."
Nói đến đây, nếu Tôn Tranh Tranh còn phản bác nữa thì đúng là không biết điều.
Tôn Tranh Tranh cũng biết điều, lập tức cúi đầu xin lỗi Cố Uy Tuyết: "Xin lỗi, đạo diễn Cố, tôi chỉ vì quá thích kịch bản này thôi."
"Tôi cũng rất thích." Cố Uy Tuyết nói, "Nhưng diễn viên cần phải hiểu rõ vị trí của mình."
Tôn Tranh Tranh mím môi, mặt lộ vẻ lúng túng.
Cố Uy Tuyết gõ ngón tay lên bàn vài cái, "Tôi có thể thông cảm việc các cô chưa từng diễn, chưa thể định vị rõ bản thân, vậy để tôi giúp các cô. Nhưng... đừng để tôi lãng phí thời gian vào những chuyện như thế này."
Tiếng gõ ngón tay xuống bàn vang lên khá mạnh.
Một lát sau, Cố Uy Tuyết dừng tay, căn phòng rơi vào tĩnh lặng.
Chỉ còn giọng nói nhàn nhạt của cô vang lên: "Kỳ Đường, cô diễn vai Trần Nhược, Đường Túy diễn vai Quan Lễ."
Cô phân vai ngắn gọn, sau đó yêu cầu họ đọc lại kịch bản một lần nữa. Cuộc họp cuối cùng cũng đi vào quỹ đạo.
Về khía cạnh diễn giải nhân vật, thật sự không ai có thể vượt qua được Cố Uy Tuyết.
Mỗi câu thoại trong kịch bản đều được cô chạm trổ tỉ mỉ. Nếu xem xét kỹ, sẽ thấy mối liên kết giữa các chi tiết trước và sau, vô tình sẽ bị nó làm cho kinh ngạc.
Đối mặt với các diễn viên còn non nớt này, Cố Uy Tuyết không hề tỏ ra mất kiên nhẫn.
Ngược lại, khi họ đặt câu hỏi nghiêm túc, Cố Uy Tuyết trả lời rất kỹ càng, vô cùng tận tâm giúp họ hiểu rõ nhân vật, từng điểm chuyển biến cảm xúc của nhân vật và cách xử lý tình huống trong các cao trào của cốt truyện.
Những phần ban đầu nhìn qua thấy không hợp lý, chỉ cần đọc lại vài lần sẽ phát hiện chúng có thể chịu được sự phân tích tỉ mỉ.
Lương Thích là người đặt nhiều câu hỏi hơn một chút. Thứ nhất, đất diễn của cô nhiều hơn những người khác; thứ hai, cô đã đọc kịch bản nhiều hơn một lần.
Khi thảo luận với Cố Uy Tuyết, cũng giống như là một cuộc trao đổi hợp lý về các khả năng của nhân vật.
Vai Hoàng San là một nhân vật rất gây tranh cãi, nhất là ở cảnh cuối khi cô ấy tự tay nổ súng bắn mình.
Nhưng sau khi thảo luận, Lương Thích càng đồng tình với phiên bản gốc của Cố Uy Tuyết.
Cuộc họp kéo dài gần một tiếng, được coi là khá nhanh.
Cố Uy Tuyết trong những việc này luôn dứt khoát và quyết đoán.
Kết thúc cuộc họp, Cố Uy Tuyết nhắc đến ngày khai máy: sáng ngày kia, sẽ tổ chức lễ khai máy ngay.
Tôn Tranh Tranh cũng coi như đã từng đóng phim, tất nhiên biết rằng sau buổi đọc kịch bản thường sẽ là lễ khai máy. Nghe Cố Uy Tuyết nói cách một ngày mới khai máy, cô thắc mắc: "Sao không phải ngày mai?"
Cố Uy Tuyết ngừng lại: "Ngày mai tôi có việc."
Lý do đơn giản và mộc mạc.
Tôn Tranh Tranh không nói thêm được gì.
Cố Uy Tuyết cũng không vì họ là diễn viên mới mà nới lỏng yêu cầu, yêu cầu họ phải thuộc hết thoại trước khi quay. Đến lúc đó, mọi điểm nhấn và cảm giác về góc máy, Cố Uy Tuyết sẽ giúp họ điều chỉnh.
Cô nói đoàn phim của cô không có nhiều người, vì thế sẽ không nhân nhượng họ trong nhiều việc.
Khi quay phim là làm việc, không ai được lơ là. Quay xong rồi thì thoải mái, cô ấy sẽ không quản.
Chỗ ở cách một con phố, là một khách sạn khá gần.
Khách sạn đó cũng có điều kiện khá tốt, được xem như đoàn phim chịu chi cho diễn viên.
Mọi người không có ý kiến gì về điều này, vì thế Cố Uy Tuyết hỏi: "Mọi người lát nữa có việc gì không? Đi ăn cơm nhé?"
Lương Thích là người đầu tiên lên tiếng: "Tôi không có việc gì cả."
Hứa Thanh Trúc đi công tác rồi, cô về nhà cũng chẳng có gì làm.
Tôn Tranh Tranh cũng nói không có việc, hai cô gái còn lại nhìn nhau, biết đây là Cố Uy Tuyết mời cơm, nên đồng thanh đồng ý.
Năm người đi cùng nhau, chỉ có Lương Thích và Cố Uy Tuyết có xe.
Kỳ Đường và Đường Túy có phần e dè Cố Uy Tuyết, nên chọn ngồi xe của Lương Thích.
Còn Tôn Tranh Tranh thì vừa nhìn thấy mặt Lương Thích đã khó chịu, tự nhiên chọn xe của Cố Uy Tuyết.
Trên xe, Cố Uy Tuyết hỏi Tôn Tranh Tranh: "Cô với Lương Thích có hiềm khích à?"
"Không." Tôn Tranh Tranh đáp: "Chúng tôi trước đây chưa từng quen biết."
"Ánh mắt không lừa được ai đâu." Cố Uy Tuyết vừa xoay tay lái vừa nói: "Còn nữa, trước đó hai người sao lại xóa bạn bè với nhau?"
"Không thấy cô ta tính cách quá đáng ghét sao?" Tôn Tranh Tranh cau mày hỏi lại, "Còn nói mình kết hôn rồi, bảo tôi đừng thích cô ta, tự luyến đến cực điểm! Tôi không thích cô ta là chuyện bình thường, thích cô ta mới không bình thường!"
Cố Uy Tuyết nhớ lại những chi tiết khi tiếp xúc với Lương Thích, sau một lát nói: "Bất kể hai người riêng tư thế nào, đừng mang cảm xúc vào trước ống kính."
"Biết rồi, đạo diễn." Tôn Tranh Tranh tỏ vẻ ngoan ngoãn một cách miễn cưỡng trước mặt Cố Uy Tuyết.
//
Nơi Cố Uy Tuyết mời mọi người ăn là một quán món Quảng Đông, không lớn nhưng rất đông khách.
Chưa đến giờ ăn, tầng một đã gần kín bàn.
Nhân viên dẫn họ lên phòng riêng trên tầng hai, Cố Uy Tuyết vào trước, lấy thuốc lá ra hút rồi đưa thực đơn cho Lương Thích, Lương Thích lại chuyền cho hai cô em gái.
Hai cô gái có vẻ hơi lo lắng, gọi món cũng lúng túng, nhưng vẫn cố gắng gọi vài món.
Cuối cùng vẫn là Tôn Tranh Tranh gọi.
Cũng trong lúc gọi món, Lương Thích mới nhớ ra, Tôn Tranh Tranh là người miền Nam, món Quảng Đông chính là món ăn quê nhà cô ấy.
Cố Uy Tuyết hút thuốc đứng ở bên cửa sổ, quay lưng lại với mọi người, hút xong thì dùng tay xua nhẹ mùi khói, rồi mới quay lại chỗ ngồi.
Giọng hơi khàn vì vừa hút thuốc xong, cô hỏi: "Gọi món xong rồi à?"
"Ừ." Tôn Tranh Tranh đáp, "Chị xem thử có cần bổ sung gì nữa không."
Cố Uy Tuyết liếc qua thực đơn, lại thêm vài món.
Chờ nhân viên phục vụ rời đi, Cố Uy Tuyết mới bắt đầu khuấy động bầu không khí.
Làm việc với nhiều đoàn phim, trong chuyện này cô đương nhiên có kinh nghiệm. Cô bắt đầu bằng việc hỏi hai cô gái trẻ: "Hai em đã làm báo cáo đề cương luận văn tốt nghiệp chưa?"
Hai người này vẫn còn đang là sinh viên.
Kỳ Đường và Đường Túy đồng thanh: "Làm rồi ạ."
"Lần này phải quay suốt một tháng." Cố Uy Tuyết nhắc: "Đừng để ảnh hưởng đến việc học nhé."
"Không sao đâu..." Kỳ Đường vừa nói được một nửa, Cố Uy Tuyết khẽ cười: "Tất nhiên, việc học của các em cũng đừng làm ảnh hưởng đến bộ phim của tôi."
Kỳ Đường và Đường Túy lập tức yên tâm.
Chủ yếu vì Cố Uy Tuyết cười rất thoải mái, giống như một người chị hàng xóm dễ gần, khiến nỗi sợ hãi của họ tan biến ngay tức khắc.
Kỳ Đường và Đường Túy vốn là hai người hoạt bát, liền mở lời trò chuyện, làm cho bầu không khí trong phòng trở nên sôi động hơn nhiều.
Chỉ có Lương Thích và Tôn Tranh Tranh là không nói chuyện với nhau suốt buổi.
Khi món ăn được mang lên, mọi người vừa ăn vừa trò chuyện.
Cố Uy Tuyết chỉ ăn vài miếng rồi đặt đũa xuống, ngồi đó bấm điện thoại.
Lương Thích hỏi cô: "Sao chị không ăn nữa?"
Cố Uy Tuyết nhún vai: "Tôi buổi tối ăn rất ít."
Ngược lại, rượu trước mặt cô thì lại được rót khá nhiều.
Rượu trước mặt Lương Thích cũng được rót sẵn, nhưng cô mải ăn cơm nên chưa uống.
Cố Uy Tuyết uống rượu không đỏ mặt, trông không khác gì lúc bình thường.
Đến giữa bữa tiệc, Cố Uy Tuyết cầm theo điện thoại và bao thuốc rời khỏi phòng bao, nói là đi vệ sinh, tiện thể hít thở chút không khí.
Cố Uy Tuyết vừa rời đi, hai cô gái liền lại gần Lương Thích trò chuyện, hỏi cô tốt nghiệp trường nào, có bạn gái chưa, toàn những câu hỏi trêu đùa, không nhất thiết phải có câu trả lời.
Lương Thích vẫn lịch sự đáp lại.
Tôn Tranh Tranh lại hỏi: "Chị từng đóng phim chưa?"
Lương Thích khựng lại, câu "Đóng rồi" vừa thốt ra liền đổi thành: "Liên quan gì tới cô?"
Tôn Tranh Tranh: "?"
Không thể tin nổi, Tôn Tranh Tranh thắc mắc: "Lương Thích, tôi với chị có thù oán gì à? Sao chị cứ nhằm vào tôi?"
"Không." Lương Thích cũng đứng lên, thản nhiên đáp: "Đơn giản là nhìn cô không thuận mắt."
Tôn Tranh Tranh: "?"
"Tại sao?" Tôn Tranh Tranh hỏi.
Lương Thích nhìn cô, nhíu mày, im lặng vài giây rồi đáp: "Tôi không thích những người có chữ 'Tranh' trong tên."
Tôn Tranh Tranh: "?"
Khi Tôn Tranh Tranh nghi ngờ liệu đây có phải Lương Thích của thế giới nguyên bản hay không, thì Lương Thích lại nói với giọng điệu đầy khó chịu: "Quả cam là loại trái cây khó ăn nhất, vì vậy tôi cũng không thích những người có chữ 'Tranh' trong tên. Đúng là không may."
(Editor: "Tranh" có thể dịch là "cam")
Tôn Tranh Tranh: "..."
Giọng điệu và thái độ của Lương Thích chẳng khác gì một người hay bắt bẻ vô lý, đến mức hai cô gái trong phòng cũng ngây ra. Ánh mắt họ trao đổi chứa đựng quá nhiều ý nghĩa, nhưng rõ ràng nhất chính là sự kinh ngạc – còn có kiểu lý do như vậy nữa sao?
Tôn Tranh Tranh lẩm bẩm nhỏ giọng: "Quả nhiên, ai tên Lương Thích cũng không dễ ưa."
Lương Thích vẫn luôn chú ý đến cô ta, đương nhiên nghe thấy, chỉ là khi nhìn Tôn Tranh Tranh vẫn giữ vẻ cao ngạo như thể nhìn cô ta cũng là một sự bố thí. Lương Thích nhẹ giọng nói:
"Tôn... Tranh..."
Nói lắp bắp hai chữ, Lương Thích tặc lưỡi:
"Thôi bỏ đi, không nhớ ra cô tên gì, cứ vậy đi."
Tôn Tranh Tranh: "?"
Lương Thích không nói thêm gì với cô ta, chỉ chào hai cô gái khác rồi đi về phía nhà vệ sinh, rời khỏi phòng riêng.
Tôn Tranh Tranh nhìn theo bóng lưng cô ta, tức đến mức sắp bốc khói.
Cái gì đây chứ!
Người tên Lương Thích, không ai là người tốt cả, toàn đến gây sự với cô!
Thật quá đáng!
Khi Tôn Tranh Tranh vẫn còn bực tức, Kỳ Đường đột nhiên nói:
"Chị Lương Thích đẹp quá, chắc là con nhà giàu nhỉ."
Đường Túy "à" một tiếng:
"Sao cậu nghĩ vậy?"
"Chiếc xe của chị ấy gần một triệu đấy." Kỳ Đường nói: "Chị ấy cũng đâu có đóng nhiều phim, chỉ từng diễn hai vai nhỏ trong đoàn phim của Triệu Anh, một vai chỉ có hai cảnh, một vai mới quay được nửa chừng thì bị dừng, đến giờ vẫn chưa có dấu hiệu tiếp tục. Chắc chắn không phải kiếm tiền từ việc đóng phim rồi, vậy thì chỉ còn là con nhà giàu."
"Nhỡ đâu là người tự thân lập nghiệp thì sao?" Đường Túy đoán.
Kỳ Đường: "..."
"Tỉnh táo chút đi, chị ấy bao nhiêu tuổi chứ." Kỳ Đường nói: "Chị ấy mới tốt nghiệp hai, ba năm, sao có thể giàu như vậy được?"
Đường Túy gật gù:
"Ừ nhỉ."
Tôn Tranh Tranh nghe vậy liền siết chặt chiếc ly trong tay.
Con nhà giàu...
Lương Thích sao có thể sống tốt hơn cô chứ?
Không được.
Bất kể là ai tên Lương Thích cũng không được. (Editor: ngộ dị má, má này mới nhiều lý do á)
//
Lương Thích chẳng bận tâm Tôn Tranh Tranh nghĩ gì, mỉa mai xong cô ta một cách sảng khoái rồi rời khỏi.
Sau khi đi vệ sinh, Lương Thích đứng thẫn thờ trước bồn rửa tay.
Dòng nước ấm chảy qua kẽ tay, lúc điện thoại trong túi rung lên, cô mới lấy ra xem.
Là tin nhắn của Hứa Thanh Trúc: 【Gặp đạo diễn chưa?】
Lương Thích lau khô tay rồi trả lời: 【Ừ, đang ăn cơm.】
Hứa Thanh Trúc: 【Chỉ có chị và Cố Uy Tuyết thôi à?】
Lương Thích: 【Còn có mấy người khác nữa, diễn viên chính của đoàn phim.】
Hứa Thanh Trúc gửi một tin nhắn thoại: "Bà xã, cho em nghe giọng của đạo diễn Cố được không? Em khá thích giọng cô ấy đấy."
Lương Thích: "..."
Lương Thích nhắn lại: 【Bảo bối, em thấy thế có ổn không?】
Hứa Thanh Trúc cười nhẹ: "Sao lại không ổn? Em chỉ muốn nghe giọng thôi mà."
Lương Thích: "..."
"Hoặc thế này đi, chị đóng phim, để đạo diễn Cố lồng tiếng cho chị nhé?" Hứa Thanh Trúc vẫn cười đùa.
Vừa đi ra khỏi nhà vệ sinh, vừa nghe tin nhắn thoại của cô, Lương Thích trả lời: "Toàn nghĩ ra mấy chuyện tốt thôi nhỉ?"
"Không nghĩ chuyện tốt chẳng lẽ nghĩ chuyện xấu à?"
Hứa Thanh Trúc cười lười biếng, giọng mang chút trêu chọc: "Chị nói xem, giọng hay như vậy đi làm lồng tiếng thì tốt biết mấy, sao lại nghĩ không thông mà làm đạo diễn cơ chứ?"
Lương Thích: 【Bảo bối, em khen cô ấy thế này, liệu có ổn không?】
Hứa Thanh Trúc: "Một lời khen chân thành không được à?"
Lương Thích nghe đi nghe lại giọng điệu trêu chọc cuối câu của cô, bất lực đáp: "Không được."
Hứa Thanh Trúc: 【Hả?】
Nhìn màn hình hiển thị dòng chữ được chuyển từ tin nhắn thoại, Lương Thích cảm thấy chói mắt. Cô đứng tựa vào tường, đưa điện thoại sát miệng, gửi tin nhắn thoại: "Bảo bối, em mà còn thế nữa chị giận thật đấy."
"Thật hả?" Hứa Thanh Trúc hỏi: "Chị giận thì trông thế nào? Đến bắt em trói lại à?"
Lương Thích nhắn: 【Trói lên giường.】
Lương Thích: 【Còn nhớ chiếc cà vạt hôm đó không?】
Lương Thích: 【Lần này chị sẽ cắt đôi, một nửa trói tay, một nửa trói chân.】
Lương Thích: 【Sau đó... sẽ không hôn em.】
Hứa Thanh Trúc: "..."
Một lúc sau, cô gửi yêu cầu gọi video. Lương Thích tìm một lối thoát hiểm, đi vào khu cầu thang.
Cầu thang ẩm mốc, ánh sáng mờ nhạt, mùi bụi bặm nồng nặc, lạnh hơn nhiều so với bên ngoài. Khi cửa đóng lại, đèn cảm ứng bật lên.
Lương Thích tựa lưng vào tường, bắt máy.
Hứa Thanh Trúc hỏi: "Cô Lương, đang ở đâu thế?"
Lương Thích xoa xoa mũi đang hơi ngứa: "Nhà hàng."
Ánh sáng bên phía Hứa Thanh Trúc rõ ràng hơn nhiều, tóc dài xõa tung trên ghế sofa, cả người cuộn lại, đôi mắt thâm quầng rõ nét.
So với tin nhắn văn bản, khi gọi video cô ấy nghiêm túc hơn hẳn.
Thậm chí, Lương Thích còn ngại ngùng trong vài giây vì mấy dòng tin nhắn táo bạo mình vừa gửi.
"Khi nào chị về nhà?" Hứa Thanh Trúc hỏi.
Lương Thích lắc đầu: "Chưa biết, sao vậy?"
Nói xong, cô bổ sung: "Dù sao em cũng đâu có ở nhà."
Hứa Thanh Trúc cười nhẹ: "Thế nào? Em mà ở nhà thì chị sẽ về à?"
Lương Thích khựng lại, ra vẻ kiêu kỳ: "Cũng không phải là không thể."
Hứa Thanh Trúc nhún vai: "Đáng tiếc, em không ở nhà."
"Vậy em nói làm gì?" Lương Thích trả lời.
Hứa Thanh Trúc: "Em muốn chị về nhà lấy cái cà vạt đó, cắt làm đôi trước đã."
Lương Thích: "..."
"Cắt cho đẹp nhé."
Hứa Thanh Trúc chậm rãi nói: "Mắt cá chân em to hơn cổ tay, nên một cái phải dài hơn, một cái ngắn hơn."
Chỉ vài câu thôi mà Lương Thích cảm giác mình như bị bỏ vào nồi nước sôi, nóng đến mức không chịu nổi, bật thốt: "Bảo bối, em nói gì vậy?"
"Không phải chị vừa nói sao?"
Hứa Thanh Trúc cười khẽ, mang chút giễu cợt: "Muốn trói em? Đúng rồi, trói ở đâu?"
Cô ấy trông có vẻ đầy hào hứng.
Lương Thích lại xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống.
Cô đã sai rồi.
Cô không nên nói những lời như vậy với Hứa Thanh Trúc.
Ở phương diện này, cô hoàn toàn không phải là đối thủ của Hứa Thanh Trúc.
Đầu dây bên kia, Hứa Thanh Trúc mỉm cười, "Trói vào đầu giường hay là sofa đây?"
Lương Thích: "... Đừng nói nữa, giữ chút thể diện đi."
Hứa Thanh Trúc cười khẽ, "Khi em nhắn mấy câu đó cho chị, đâu có nói là cần giữ thể diện."
Lương Thích: "..."
Cô á khẩu, không biết nói gì. Sau đó lại nghe Hứa Thanh Trúc nói, "Nhưng mà, em chỉ có một yêu cầu."
Lương Thích xoa xoa vành tai nóng bừng, "Yêu cầu gì?"
Đôi mắt của Hứa Thanh Trúc sâu thẳm như đại dương, nhìn thẳng vào cô qua màn hình, như thể muốn xuyên qua cả ống kính.
Lương Thích bất giác liếm môi, rất muốn hôn cô ấy.
Nhưng khoảng cách giữa họ là hàng ngàn cây số, điều này trở thành một điều xa xỉ.
Hứa Thanh Trúc giơ một tay, xòe các ngón, rồi thả lỏng đặt lên mắt mình, giọng điệu như đùa cợt mà lại mềm mại hơn trước, "Vợ à."
Giọng nói ngọt ngào và dịu dàng hơn rất nhiều.
Lương Thích ậm ừ đáp, như thể nhớ ra điều gì đó liền vội vàng bổ sung, "Bảo bối, chị đây."
"Chị phải hôn em." Hứa Thanh Trúc cắn nhẹ môi dưới, "Không thể bắt nạt em như vậy được."
Lương Thích lập tức mềm lòng, nhìn thấy Hứa Thanh Trúc dùng tay che mắt cùng nửa khuôn mặt.
Cô biết Hứa Thanh Trúc cũng không phải kiểu người có thể thoải mái nói ra những lời như vậy mà không chút gánh nặng tâm lý.
Một lát sau, Lương Thích mỉm cười, "Vậy khi nào em về?"
Hứa Thanh Trúc đáp, "Thứ bảy tuần này. Nhưng hôm đó em phải tham gia tiệc, có lẽ về nhà muộn, lúc đó chị đã vào đoàn rồi, đúng không?"
Lương Thích gật đầu, "Ừ, nhưng chỗ quay phim cách nhà không xa, lúc đó chị sẽ về."
"Thật không?" Hứa Thanh Trúc ngừng lại một chút, "Hay là em đến đoàn phim thăm chị? Ở đó có khách sạn không?"
Lương Thích: "... Có."
"Vậy em đến khách sạn tìm chị." Hứa Thanh Trúc nói.
Lương Thích gật đầu, "Cũng được."
Dù sao cô cũng chưa từng nghĩ sẽ giấu giếm chuyện đã kết hôn.
Chỉ là...
"Đoàn phim có Tôn Tranh Tranh." Lương Thích nói, "Không ngoài dự đoán thì cô ta sẽ ở ngay phòng bên cạnh chị."
Nụ cười của Hứa Thanh Trúc bỗng khựng lại, cô mang theo vẻ khó chịu, "Cái đồ phiền phức đó à."
Rồi cô nói tiếp, "Khu vực gần đó có khách sạn nào khác không? Em sẽ bảo trợ lý đặt phòng, cách xa cô ta một chút."
Lương Thích: "Thôi, về nhà đi."
Hứa Thanh Trúc ngỡ ngàng.
Lương Thích nhân lúc Hứa Thanh Trúc ngẩn người, lập tức nói: "Cà vạt ở nhà cơ."
Hứa Thanh Trúc: "..."
Cứ như vậy, ai cũng không chịu nhường ai.
Lương Thích vừa nói xong, chính mình lại cảm thấy không được tự nhiên. Ban đầu chỉ định trêu chọc Hứa Thanh Trúc, nhưng cuối cùng lại tự làm mình đỏ cả tai.
Cứ nghĩ Hứa Thanh Trúc sẽ thoái lui, nào ngờ tai cô ấy đỏ bừng như sắp nhỏ máu. Một tay đặt lên mặt, giọng nói nhỏ như tiếng ong kêu, nhưng trong không gian yên tĩnh lại nghe rõ ràng từng chữ.
Cô ấy nói: "Vậy chị ơi, chị phải hôn em đấy nhé."
Lương Thích cảm thấy trong lòng tê tái, chỉ hận không thể lập tức bay đến bên cô ấy.
Nhưng vẫn phải cố giữ bình tĩnh, chỉ nhẹ giọng nói: "Vậy em mau về đi."
Cuộc gọi vừa kết thúc, Hứa Thanh Trúc đã mệt đến không chịu nổi. Lương Thích dặn cô về đến nhà thì nhắn lại, sau đó cúp video, mở cửa quay lại phòng bao.
Tuy nhiên, ngay khi cô rời đi, đèn cảm ứng âm thanh ở hành lang vừa tắt, giọng nói của Cố Uy Tuyết đúng lúc vang lên: "Chị ơi, chị... cũng hôn em nữa nhé."
Ở cầu thang, một người phụ nữ mặc vest trắng, mái tóc được búi gọn gàng sau đầu, tay áo xắn lên một đoạn, cánh tay chống lên tường, bao lấy Cố Uy Tuyết.
Đôi mắt cô ta có màu nâu nhạt, nhưng khí thế lại vô cùng mạnh mẽ.
Cố Uy Tuyết không hề sợ hãi, ngẩng đầu lên, đuôi mắt hơi đỏ, ngón tay nhỏ xíu vươn ra móc vào ngón tay của người kia. Giọng nói thường ngày vốn đầy vẻ lười biếng, quyến rũ, giờ đây lại thấp giọng nài nỉ: "Chị ơi... chị cũng hôn em có được không?"