Bên Nhau Đêm Đẹp Này - Cô Nương Đừng Khóc

Chương 25

Lý Tư Lâm không khờ, Tiểu Tiểu Lận là cục vàng cục bạc của ba mẹ con bé, sốt ruột đưa đến đây chắc chắn là có chuyện lớn, hơn nữa lại không tiện đưa con bé theo cùng. Cô không thể nói đùa chuyện liên quan đến con trẻ, nhận lời xong rồi mới mời cầu cứu. Dẫu sao Hà Vận cũng từng có cô, ổn thỏa hơn nhiều so với cô và Lận Vũ Chu.

Sau khi Cố Tuấn Xuyên đi ra thì hơi hối hận vì đã nghe theo Lận Vũ Lạc: “Hai người này có ổn không đấy?”

“Em trai em em hiểu mà, em cũng biết Lý Tư Lâm thế nào, sẽ ổn thôi anh.” Đối với chuyện này, Lận Vũ Lạc còn quyết đoán hơn Cố Tuấn Xuyên, nhưng không hơn nhiều lắm. Vì cô ấy như chực khóc: “Còn chưa đi mà đã hơi nhớ con bé rồi.” 

Mỗi bước lên xe đều cảm thấy lưu luyến, trong lòng trống vắng, Cố Tuấn Xuyên xúi giục Lận Vũ Lạc gọi video cho Lận Vũ Chu, cô ấy hỏi lại: “Sao anh không gọi?”

“Anh lái xe rồi!”

“Để em lái cho.”

“Em mau gọi đi!”

Lúc này Cố Tuấn Xuyên biết cái vẻ của mình hơi mất mặt, lúc Lận Vũ Lạc gọi video anh ấy cố ý không tham gia, nhưng tai vểnh lên nghe. Tiểu Tiểu Lận giả vờ khóc một tiếng, anh ấy lập tức hỏi: “Sao khóc rồi?”

Lý Tư Lâm cố ý trêu anh ấy, thấy anh ấy thò qua thì cô lập tức tắt video, cô cũng xem như có chiêu để đối phó ông chủ Cố Tuấn Xuyên, nhắn tin cho Cố Tuấn Xuyên: “Tăng lương cho tôi, không thì hai hôm nữa đừng hòng gọi video cho con gái anh.” 

Lúc Hà Vận bước vào, Tiểu Tiểu Lận đang ngồi trong lòng Lận Vũ Chu gặm chân. Cơ thể trẻ con mềm mại, kéo nhẹ một cái là đã đưa chân đến trước miệng, gặm ngon lành. Hà Vận không biết mô tê gì, mới bước vào đã vặn hỏi Lý Tư Lâm: “Có phải con ra ngoài làm chuyện gì đó rồi giấu mẹ không? Bây giờ không giấu được nữa chứ gì?” 

“Mẹ của con ơi, mẹ đúng là quan tâm con quá à. Con bé là con của sếp con, nhờ con trông giúp có thù lao đấy.”

“À.”

Hà Vận đã đến tuổi thích trẻ nhỏ, bà nhìn con bé, Tiểu Tiểu Lận là một cô bé đáng yêu trắng nõn, tóc xoăn nhẹ, hàng mi dài cứ chớp chớp, nhìn thấy bà cũng không khóc, con bé còn mải gặm chân mình, thỉnh thoảng i a hai tiếng. Hà Vận thích lắm, rồi bà khen: “Chắc hẳn vợ chồng sếp con trông rất đẹp nhỉ.”

“Vợ sếp là chị của Lận Vũ Chu đấy mẹ, làm sao mà xấu được cơ chứ?” Nói bóng gió là, mẹ nhìn diện mạo của Lận Vũ Chu đi, nhà này gen tốt quá mà. Cô không khỏi tự giác khen Lận Vũ Chu, Hà Vận nhìn cô với vẻ mặt thâm sâu: “Thân cỡ nào mà giúp chị của Tiểu Lận chăm trẻ con thế!” 

“Mối quan hệ phức tạp lắm, trong khoảng thời gian ngắn con không thể giải thích được ạ.”

Hà Vận cũng lười hỏi nhiều, chỉ huy hai người sắp xếp đồ đạc lại một chút. Tối đến, Tiểu Tiểu Lận ngủ trong phòng Lý Tư Lâm, cô chủ động đi thay drap giường mới, rồi trải chăn và gối ở giữa. Cô nghĩ rồi, Tiểu Tiểu Lận nằm ở giữa, cô và Hà Vận mỗi người một bên.

Tiểu Tiểu Lận đang ngồi gặm chân trong lòng Lận Vũ Chu chợt ngồi im, miệng nhỏ hơi nghẹn, Lận Vũ Chu không dám cử động, thì thầm: “Hình như con bé đang ị ạ.”

Hà Vận nhìn thử, không sao hết, vì dùng sức nên mắt mở to hơi đỏ ửng. Rồi hai phút trôi qua, tay chân lại bắt đầu nghịch, không chê mình thối, không hề òa khóc.

“Tính cách giống với cậu quá nha, không nôn nóng. Không giống như Lý Tư Lâm chúng ta, lúc còn nhỏ chỉ cần thay tã nước tiểu muộn một tí là nó sẽ giở cả nóc nhà lên, nhìn như uất ức lắm ấy, thay xong rồi mà vẫn còn khóc, nhìn thấy bà ngoại là í ới kiện cáo.” Hà Vận kể chuyện rất dễ hình dung, Lận Vũ Chu tưởng tượng đến dáng vẻ khi Lý Tư Lâm còn nhỏ, cô của bây giờ vẫn thích kiện cáo đó thôi.

“Còn nữa, cháu nhìn Tiểu Tiểu Lận gặm chân vậy đó, Lý Tư Lâm lúc nhỏ còn ăn phân…”

“Mẹ!” Lý Tư Lâm nóng nảy: “Sao mẹ bêu xấu mặt con vậy?” Có người mẹ bình thường nào đi kể con mình lúc nhỏ ăn phân bao giờ!

Lận Vũ Chu ngẩng lên, nghe thấy thế thì sốt ruột, ở một bên đáp: “Ăn thế nào? Cô còn nhớ rõ hương vị ra sao không?”

“Lận Vũ Chu cậu muốn ăn đòn phải không?” Lý Tư Lâm chạy tới đánh anh, anh cũng không tránh. Vừa mới giúp cô bớt xấu hổ thì bầu không khí quái lạ và chật vật cũng tiêu tan, lúc Lý Tư Lâm không khó chịu thì làm người ta rất vui vẻ. Ăn vài cú đấm của cô, trong lòng anh cũng thấy thoải mái. 

“Ăn phân xong còn chưa thấy đã.” Hà Vận giải thích. Khi đó Lý Tư Lâm mới hơn một tuổi, tiết trời mùa hè rất nóng, cô ịn bờ mông trần trụi ngồi trên mặt đất chơi, Hà Vận nấu cơm trong nhà bếp, thỉnh thoảng sẽ ngó cô một cái. Không biết cô lấy ra từ khi nào, có lẽ là thấy chơi vui tay, bàn tay nhỏ nhắn cầm đưa vào miệng. Hà Vận sợ gần chết, bà vội bay qua rồi xách cô đi rửa. 

Lận Vũ Chu nghe vậy thì không nhịn được cười, Lý Tư Lâm tự giải thích cho chính mình: “Con có biết gì đâu mẹ? Lúc đó còn con nít mà.”

“Sao mấy đứa nhỏ khác không ăn?”

“Không có cơ hội mà thôi.”

Lý Tư Lâm cũng không nghĩ tới quân cứu viện mà mình gọi tới lại nhắc đến chuyện này, đáng giận nhất là tên Lận Vũ Chu kia còn rất thích nghe, Tiểu Tiểu Lận gặm đồ chơi của con bé, còn anh đun trà hoa quả rồi rót nho Hà Vận, bà kể từ từ chậm rãi.

Thái độ của Lận Vũ Chu làm Hà Vận cảm thấy rất thoải mái, vì thế bà ngồi đấy kể lại những chuyện lúc Lý Tư Lâm còn nhỏ thật. Lúc mới sinh cô ra Lý Nhuận Khải còn mù quáng tự tin: Con gái anh chắc chắn thông minh. Em nhìn đi, có đứa bé nào chưa ra tháng mà lúc nào cũng biết dõi mắt tìm người bao giờ? Lớn thêm chút, khi hơn một tuổi, thiên phú với con số của Lý Tư Lâm liền biểu hiện ra. Cũng không biết từ khi nào, học từ ai, khi đi ngang qua tòa nhà, cô chỉ vào con số: 2. Lý Nhuận Khải thuận miệng hỏi: 2+1 bằng mấy? Cô không hề nghĩ ngợi đáp: 3 ạ. Hà Vận phản đối như thế là dạy con học sớm quá, bà bắt đầu điều tra ở trong nhà, muốn hỏi xem rốt cuộc là ai dạy, có thể là do cô nghe được mọi người nói chuyện.

“Giỏi quá ạ.” Lận Vũ Chu nói, nhìn về phía Lý Tư Lâm đang nựng bàn chân của Tiểu Tiểu Lận.

“Dừng, có ai chưa từng là thiên tài đâu. Cậu cũng vậy mà?” Lý Tư Lâm giật lại: “Thế thì có gì đâu? Cậu làm sao mẹ tôi kể tới chuyện tôi tham gia kỳ thi Olympic Toán ở Bắc Kinh, chưa ôn đề nào mà đã lấy giải nhất.”

“Bất đắc dĩ nên mới để con bé đi. Nó không thích tham gia mấy cái này đâu, có đi nghe vài khóa Olympic Toán rồi mới tham gia.” Hà Vận nói: “Lý Tư Lâm từ nhỏ đã không để chú và dì nhọc lòng chuyện học tập. Cháu cũng thế đúng không?”

Lận Vũ Chu gật đầu: “Cháu không lợi hại như Lý Tư Lâm đâu ạ, Lý Tư Lâm không học cũng có thể thi vào Thanh Đại, cháu là ôn tới ôn lui mới vào được Thanh Đại.” Lận Vũ Chu khiêm tốn. Khi đó anh đi học nghiêm túc nghe giảng, tan học xong là làm bài, thời gian khác dùng để đọc sách, thiên văn địa lý vật lý quân sự, cái nào cũng xem qua.

“Nhảm nhí. Chị cậu kể ngày nào cậu cũng đọc sách nước ngoài hết.” Lý Tư Lâm chỉ vào Lận Vũ Chu nói với Hà Vận: “Mẹ đừng tin cậu ta. Cậu ta học cao học liên ngành đấy, chọn ngành là ngành khó nhất, thầy hướng dẫn của cậu ta nổi danh bắt bẻ, ông ấy cũng không cần mang theo danh sách sinh viên mà cố ý chọn cậu ta.”

Lận Vũ Chu gãi gãi đầu, được khen thì hơi ngượng ngùng.

Tiểu Tiểu Lận bắt đầu i a, đến giờ muốn uống sữa rồi. Lận Vũ Chu nắm rõ cách pha sữa, đưa bình lên má xem nhiệt độ nước đã phù hợp chưa. Sau đó anh tự cho Tiểu Tiểu Lận uống sữa, Hà Vận nhỏ giọng nói với Lý Tư Lâm: “Vị này á hả, sau này làm ba rất mát tay nha. Nhiều khi còn giỏi hơn Lý Nhuận Khải nữa kìa.”

“Lúc đầu mẹ còn khen Lý Nhuận Khải làm ba tốt mà.”

“Hiện tại cũng vậy thôi, nhưng có rất nhiều đàn ông lớn chậm, trưởng thành muộn. mẹ thấy Tiểu Lận không muộn đâu, rất thuần thục.”

“Cậu ta cũng chưa từng yêu đương nốt, thuần thục cái gì đây?”

“Đây là con không đúng rồi. Đàn ông ở tuổi này không yêu đương mới hiếm thấy.”

“Mẹ không thấy ngứa mắt cậu ta nữa à?”

“Sau khi biết cậu ấy không phải thằng nhóc nghèo, mẹ nhìn cậu ấy thấy thuận mắt hơn nhiều.” 

“…”Lý Tư Lâm chợt nghẹn lời: “Mẹ, mẹ thật là…”

“Con đừng nói với mẹ tiền không quan trọng, không quan trọng thì sau này lấy nhau hít không khí để sống à?”

Lý Tư Lâm cũng không biết tại sao đề tài lại chuyển tới chuyện kết hôn, cô tìm cớ đi súc miệng cho Tiểu Tiểu Lận, sau đó cô ôm con bé đã say ngủ đi về phòng mình.

Lý Tư Lâm thích Tiểu Tiểu Lận lắm, do là bé quá đáng yêu quá xinh đẹp, cô nằm nghiêng trên giường nghịch mái tóc xoăn tự nhiên của con bé, rồi lại nựng bàn chân, hít hà mùi thơm của con bé.

“Thích hả? Tự sinh một đứa đi nào.” Hà Vận đi vào phòng ngủ, thấy cô như thế thì xúi giục”.

“Con không sinh đâu.” Lý Tư Lâm nói: “Con chắc chắn mình không phải là một người mẹ tốt, sinh rồi lại hại con trẻ.” 

“Nào có ai biết được sau khi sinh con mình sẽ là người mẹ như thế nào đâu con.”

“Dạ.”

Đã lâu rồi hai mẹ con chưa từng ngủ chung trên một chiếc giường, tắt đèn đi, trong bóng tối, Lý Tư Lâm nhớ đến hai năm đó khi ba mẹ vừa ly hôn. Thật ra cô rất sợ. Cô sợ phải tới nhà ba, cũng sợ phải tới nhà mẹ.

Điều duy nhất khiến cô thật sự vui vẻ chính là tối đến có thể ngủ chung với Hà Vận. Cô ôm Hà Vận không buông, cảm thấy mẹ cô vẫn là mẹ cô, mẹ cô rất yêu cô. Khi đó cô ngủ với Hà Vận là sẽ biến thành một con bé lắm lời, muốn kể hết mọi chuyện lúc ban ngày cho bà nghe.

Còn Hà Vận thì nghe rồi ngủ. Như thể Lý Tư Lâm đang dỗ bà đi ngủ.

Hình tượng của Lý Tư Lâm là một người lạc quan rộng rãi, nhưng chính cô biết, trong cô có một nỗi lo được lo mất. Khi đó cô còn nhỏ, ba có người mới, sau đó mẹ cũng thế. Dù tình yêu của họ đối với cô không hề thay đổi, nhưng thỉnh thoảng cô lại cảm thấy mình là người ngoài giữa hai gia đình. Cô sợ ba không thích cô, mẹ cũng không thích cô.

Lúc đó cô có hiểu gì đâu? Buồn rầu cũng không kéo dài lâu, mua cho cô một tí kẹo là cô sẽ vui vẻ, rồi cái cảm xúc ấy cứ lẩn quẩn trong một vòng tròn. Bởi vì có Hà Vận ở đâu, bên cạnh có một sinh mệnh nhỏ bé, chuyện cũ tựa như thủy triều đổ ập về.

Khi ba mẹ ly dị cũng có bạn học cười cô, cô sẽ ngẩng cổ lên khoe: “Mấy người chỉ có một ba mẹ, mà tôi có hai lận.”

“Hai người kia là ba dượng mẹ kế. Họ đều đánh con nít thôi.”

“Ảnh hưởng tới chuyện đứng hạng nhất của tôi à? Cậu mới là người bị đánh đấy!” Lý Tư Lâm nói không lại người khác thì sẽ mang học tập ra nói, vừa nói xong câu này thì bạn học kia tức muốn hộc máu, cô liền có cảm giác chiếm thế thượng phong.

Còn nữa, thật ra cô không thích sinh nhật. Sau khi ba mẹ tái hôn, cô sẽ được hai lần sinh nhật, mọi năm cứ buồn rầu không biết nên qua nhà ai.

Rất nhiều rất nhiều việc nhỏ như thế.

“Mẹ, mẹ có hối hận khi kết hôn với Lý Nhuận Khải không?” Trong bóng tối, Lý Tư Lâm cất giọng.

“Không hối hận.”

“Vì sao ạ?”

“Không kết hôn với Lý Nhuận Khải thì làm sao có Lý Tư Lâm đây.” Tay Hà Vận vỗ lên đầu cô: “Cùng ai kết hôn, sinh con đều không phải là Lý Tư Lâm.”

Lý Tư Lâm cảm động, hít hít mũi: “Đôi khi con không có cảm giác an toàn.”

“Mẹ biết.”

Làm sao Hà Vận lại không biết được? Nhìn ngoài mặt Lý Tư Lâm không để ý tới bất cứ điều gì, nhưng khi cô thật sự thích một ai đó hay thứ gì thì cô sẽ rất quan tâm tới. Nhưng cuộc sống nào có được như ý, cách mà Lý Tư Lâm đối phó với những chuyện không như ý là từ bỏ. Cho nên mấy năm nay, cô đã từ bỏ rất nhiều thứ.

Dù cố nỗ lực đền bù, nhưng Hà Vận và Lý Nhuận Khải hiểu rõ, hôn nhân của họ đã để lại một vết sẹo trong lòng Lý Tư Lâm, dù nhìn cô rất vui vẻ.

“Lâm Lâm à.”

“Dạ?”

“Thật ra sau đó mẹ có hối hận, suy cho cùng vì sao có chuyện thì nhất định phải ly hôn? Phải lấy hạnh phúc tuổi thơ của con gái mình để đánh đổi chuyện ly hôn kia chứ?” Hà Vận nghẹn ngào.

Tiểu Tiểu Lận cũng ậm ẹ một tiếng, đột nhiên òa khóc.

Vì đổi chỗ nên con bé không quen, không có mùi hương quen thuộc nên đến đêm là òa khóc. Lý Tư Lâm và Hà Vận thay phiên ôm rồi dỗ dành, con bé vẫn khóc. Lận Vũ Chu nghe thấy tiếng động liền đứng ngoài cửa, muốn ôm con bé trong chốc lát. Hà Vận đặt con bé vào lòng anh, Lận Vũ Chu kiên nhẫn vỗ về dỗ dành, cuối cùng cũng dỗ được. Dỗ xong, Tiểu Tiểu Lận không cho phép anh buông bé ra, thả xuống là khóc, muốn ngủ trong lòng anh. Lận Vũ Chu cũng không bối rối tí nào, cứ ôm như thế.

Hà Vận biết lý do vì sao khi trước Lý Tư Lâm thích Lận Vũ Chu, chàng trai dịu dàng như thế làm gì có ai không thích? Bà thậm chí còn hiểu được vì sao hiện tại Lý Tư Lâm lại rung động một lần nữa, vì Lận Vũ Chu mang cho cô cảm giác là nhà.

Cô được mệnh danh là một kẻ du mục, không muốn ở một nơi quá lâu, vì thời thơ ấu của cô bắt đầu không có một ngôi nhà thực thụ. Trong căn phòng này, có hai con người không nhà nương tựa lẫn nhau, cố gắng chắp vá thành một gia đình.

Hà Vận chua xót.

Lận Vũ Chu ôm Tiểu Tiểu Lận dựa vào sô pha ngủ, Lý Tư Lâm rón ra rón rén đắp chăn cho anh, anh mở mắt ra cảm ơn cô. Lý Tư Lâm thì thầm: “Để em ôm một lát cho.”

“Anh sợ con bé khóc.” Lận Vũ Chu đáp.

“Bé nó ngủ chưa quen chỗ thôi, mới nãy còn vui vẻ mà.” Lý Tư Lâm ôm lấy Tiểu Tiểu Lận, dựa vào bên còn lại của sô pha. Con bé không khóc, cô ra hiệu Lận Vũ Chu tắt đèn, bọn họ đều ngủ một lát, bằng không ngày mai sẽ xỉu hết.

Lận Vũ Chu tắt đèn đi, chỉ chừa một đèn nhỏ. Dưới ánh sáng mông lung, Lý Tư Lâm cẩn thận ôm Tiểu Tiểu Lận tựa vào đó ngủ, giống như đang ôm cái gì đó quý giá. Anh không kìm được giúp cô vén tóc ra sau tai, cô cảm nhận được, mở mắt ra, lần này cô không trốn tránh mà cọ mặt vào lòng bàn tay anh, lẩm bẩm: “Trẻ con mềm quá.”

“Trái tim em cũng rất dịu dàng.” Lận Vũ Chu nói.

“Con gái anh ngủ chưa?” Cố Tuấn Xuyên hỏi Lận Vũ Chu.

“Ngủ rồi ạ, trong lòng Lý Tư Lâm.”

“Khóc à?”

“Khóc một lần.”

“Có phải Lý Tư Lâm biến thái này lại nghịch chân con gái anh không?”

“Còn nghịch tóc của con bé nữa.”

Lận Vũ Chu có thể tưởng tượng ra dáng vẻ khinh thường của Cố Tuấn Xuyên, nếu anh ấy có mặt tại hiện trường thì chắc chắn sẽ đuổi Lý Tư Lâm đi. Mới sáng sớm là con bé đã tỉnh, tự chơi trong lòng Lý Tư Lâm một lúc lâu, khi thấy cô không có phản ứng thì nói chuyện với cô: “A~ a~” nói xong còn có vẻ hơi tức giận, đại khái là: Sao dì chưa dậy nữa? Sao dì không để ý tới con!

Hà Vận dụi mắt đi ra, ôm Tiểu Tiểu Lận lên, để Lý Tư Lâm tiếp tục ngủ thêm một lát. Có lẽ là đã cùng ở một hôm, con bé đã quen với Hà Vận, còn biểu diễn lật người cho bà xem, lật xong còn cười duỗi chân ra, mau khen con đi!

Con bé vui vẻ làm Hà Vận cảm thấy mình trẻ lại không ít. Lận Vũ Chu ra ngoài từ sớm mua đồ về, thấy Lý Tư Lâm còn ngủ trên sô pha, và Hà Vận đang ôm Tiểu Tiểu Lận phơi nắng sớm, anh chợt hoảng hốt cho là mình đang trong thế giới song song nơi đây là nhà của anh và Lý Tư Lâm.

Trong thế giới kia, bọn họ kết hôn rồi có con, nhà không lớn, đời sống cũng không mấy giàu có, nhưng nháy mắt khi đẩy cửa vào là niềm hạnh phúc vô bờ không gì sánh được.

“Chị cậu sốt ruột về Vân Nam làm gì đấy?” Lý Tư Lâm hỏi.

“Bạn trai của mẹ anh rể bị tai nạn xe.”

“Hửm? Mục Lực Nghiêu à?”

“Ừm.”

“Có nguy hiểm đến tính mạng không?”

“Hết nguy hiểm rồi, thật ra khi họ hết là đã qua mấy ngày rồi. Người lớn không muốn làm họ lo lắng.”

Lý Tư Lâm gật đầu: “Bọn họ không cần về gấp đâu, tôi cảm giác mình tìm được bí quyết ở chung với con bé rồi. Hôm nay mẹ tôi cũng ở lại được.”

“Đúng là họ chưa về được, nói là ba ngày nữa.”

“Thế thì tốt quá.” Lý Tư Lâm vội giải thích: “Ý tôi là, thứ hai tuần sau tôi cũng không cần đi làm, quá sung sướng.”

Lận Vũ Chu thấy cô như vậy thì cười. Hà Vận ở một bên nói: “Vậy mẹ đi được rồi. Cặp vợ chồng son hai đứa tự chăm đi.”

Lý Tư Lâm thiếu chút nữa đã sặc, không tin được mà nhìn Hà Vận: “Cái gì mà vợ chồng son vậy mẹ?”

Hà Vận nhếch mày, đặt bát xuống, hừ một tiếng, cũng không giải thích nhiều, dọn đồ rồi đi. Lúc Lý Tư Lâm đưa bà xuống lầu, cô trách bà nói lung tung, còn bà nói với Lý Tư Lâm: “Tương lai thế nào thì mẹ đã thấy được rồi. Mẹ lấy kinh nghiệm là người từng trải nói cho con, hai đứa á hả, thành chắc.”
Bình Luận (0)
Comment