Bên Nhau Đêm Đẹp Này - Cô Nương Đừng Khóc

Chương 26

“Thành là thành sao mẹ!” Mặt Lý Tư Lâm hơi đỏ, cô vốn muốn cảm ơn Hà Vận đã tới hỗ trợ, một buổi tối làm cô biết được khi cô còn nhỏ Hà Vận đã vất vả bao nhiêu. Nhưng Hà Vận không cho cô cơ hội để nói những lời này, chỉ thốt được một câu khó hiểu. 

Còn Hà Vận thì chỉ vào trán cô: “Bây giờ con như đang đi lạc giữa màn sương vậy, không nhìn rõ nơi nào với nơi nào. Mẹ là người ngoài nhìn vào, chút sương mù này sớm muộn cũng sẽ tan thôi.”

Bà lên xe, nói với Lý Tư Lâm: “Mẹ biết, con lớn rồi nên ngại xin tiền ba mẹ, nhưng nói thật, mẹ và chú con không để ý tới chuyện này đâu. Tiền lương hưu của hai ta cũng đủ sống, chú con còn được mời làm lại, ông ấy còn không có con gái, mẹ và chú giữ lại tiền cũng chả để làm gì. Mua xe thì cứ mua chiếc con thích, đừng vì không có tiền mà làm lụng cực khổ, chúng ta cũng không đến mức thế. Giàu sang phú quý thì không thể chứ vượt qua đủ ăn đủ mặc thì cũng được mà?” 

“Con không cần đâu.” Lý Tư Lâm nói: “Con có tay có chân, xin tiền người già mọi người để làm gì kia chứ?”

“Vậy con cứ trông cậy vào Tiểu Lận đi, thằng nhóc này mẹ thấy được đó.”

“Con trông chờ cậu ta để làm gì? Tiền của cậu ta có liên quan gì tới con đâu. Cậu ta một tháng ba đồng hai cọc, cả ngày bận rộn tối mặt, không bằng con đâu!”

“Vậy hai đứa về sau làm vợ chồng nghèo à? Vợ chồng mà nghèo thì có cả trăm chuyện đấy…”

“Thế nào là nghèo đấy mẹ? Công việc của người ta mà sao nói tùy tiện được…” Lý Tư Lâm nói xong thì nhìn thấy ánh mắt hiểu rõ của Hà Vận, cô chợt không nói nữa. Dù gì rừng càng già càng cay, bà đang chờ cô sa lưới! Cô giúp Hà Vận đóng cửa xe: “Mẹ đi nhanh đi! Về ngủ một giấc thật ngon đấy! Dậy rồi thì đừng suy nghĩ lung tung nữa!” 

Đợi cô lên, Lận Vũ Chu đang cho Tiểu Tiểu Lận đọc bảng tuần hoàn các nguyên tố, Lý Tư Lâm bó tay: “Con bé có thể hiểu sao?”

“Anh không biết mấy cái khác.”

“Ca hát cũng không biết sao?”

“Không biết thật.”

Lý Tư Lâm ôm lấy Tiểu Tiểu Lận, nói với con bé: “Cậu con đó, không thú vị tí nào!” Tiểu Tiểu Lận mím mím môi rồi cười, hiển nhiên đồng ý với quan điểm của Lý Tư Lâm. Cũng không biết trẻ con lấy đâu ra sức lực, lúc Tiểu Tiểu Lận nằm trên giường vẫn luôn giơ tay giơ chân, đá đạp lung tung rất vui vẻ. Lại qua một lát, cái miệng nhỏ xẹp xuống, muốn khóc.

“Quấy khóc rồi.” Lý Tư Lâm tổng kết. Con bé vô cùng thông minh, quan sát Tiểu Tiểu Lận từ đêm qua đến bây giờ, lúc buồn ngủ sẽ khóc rấm rứt, nghe rất tủi thân, khi cho con bé uống sữa, uống xong sẽ ngủ ngay. Lận Vũ Chu đi pha sữa bột, cô đổi tã, phân công chuẩn xác, hợp tác có thứ tự. Quả nhiên, Tiểu Tiểu Lận uống sữa xong, khuôn mặt nhỏ uốn éo, rồi ngủ thiếp đi.

Hai người giống như lại đánh thắng một trận, cùng nhau thở phào nhẹ nhõm. Lý Tư Lâm nằm bên cạnh Tiểu Tiểu Lận, cô đề nghị Lận Vũ Chu về phòng ngủ bù, còn Lận Vũ Chu thì, động tác anh vừa thong thả vừa thăm dò nằm ở bên còn lại. Lý Tư Lâm không đuổi anh đi, chủ yếu là để Tiểu Tiểu Lận quen mùi anh, có anh ở đây, không chừng cô có thể ngủ nhiều thêm một lát.

Giữa hai người có một đứa trẻ, loại cảm giác này rất ư là kỳ diệu. Lý Tư Lâm nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ, cô cảm nhận giường hơi động, có tiếng chăn cọ xát, sau đó một ngón tay móc lấy ngón tay nhỏ của cô.

Mắt cô run run, híp lại một đường, đúng lúc bị Lận Vũ Chu bắt gặp. Lận Vũ Chu cười, đầu ngón tay vuốt ve trên mu bàn tay cô, giọng hạ rất nhỏ, anh nói: “Ngủ đi.” Anh không buông tay ra, thậm chí một bàn tay khác còn vươn qua nhéo nhéo mặt cô.

Lý Tư Lâm làm bộ nhe răng muốn cắn anh thì đối phương đã thò qua hôn cô. 

Tiểu Tiểu Lận đang mơ đẹp cười một tiếng, hai người liền dừng  động tác lại. Im lặng một lúc, hai người đều cảm thấy mình đã lớn như vậy rồi mà còn bị một con bé đang ngủ say làm sợ tới mức không dám thở mạnh, thế thì mất mặt quá, rồi cùng nhau cười.  Lý Tư Lâm sợ mình cười quá lớn nên vội che miệng lại, trong ánh mắt có niềm vui thật lòng.

Lận Vũ Chu lại cảm thấy cô ngốc nghếch, có khi còn không trưởng thành bằng Tiểu Tiểu Lận, mỗi lúc này, anh đều muốn nhéo cô. Trong ánh mắt anh là sự cưng chiều, kéo tay cô xuống rồi sờ nắn môi cô.

Tối hôm qua anh ở bên ngoài, mơ hồ nghe được cuộc trò chuyện của hai mẹ con cô, trong lòng có một sự khổ sở không nói nên lời. Khi các bạn học họp mặt, mọi người đều nói nhìn Lý Tư Lâm có vẻ là người có gia đình hạnh phúc, được ba mẹ cưng chiều lớn lên, cô nói thế nào? Thế là đương nhiên, lớn lên trong hũ mật. Lý Tư Lâm lớn lên trong hũ mật, một góc sâu thẳm trong lòng là sự khát khao cảm giác an toàn.

Lý Tư Lâm há môi đáp lại anh, tay ôm lấy mặt anh, cùng anh hôn “trộm”. Vì sợ Tiểu Tiểu Lận thức giấc nên không dám dùng sức thở mạnh. Ngay cả khi anh đón lấy sự ngọt ngào từ miệng cô cũng chỉ dám nuốt một cách nhẹ nhàng. 

Cảm giác này quá đẹp đẽ, có lẽ đúng lúc ngoài cửa sổ có gió nhẹ, hoặc là có Tiểu Tiểu Lận ở đây đã thúc đẩy sự khao khát được yêu thương, hay là bọn họ đều thích hương vị của đối phương, tóm lại nụ hôn kéo dài không mang theo dục vọng này làm người ta rất vui vẻ.

Lúc Lận Vũ Chu trở về chỗ mình vẫn luôn nhìn Lý Tư Lâm, nhìn cô cắn môi xoay người đi, Lý Tư Lâm thẹn thùng. Cô không biết vì sao mình lại ngại ngùng thì nụ hôn này, có lẽ là vì sự tồn tại của Tiểu Tiểu Lận làm cô có cảm giác đang làm chuyện xấu.

Lận Vũ Chu đặt tay ra sau đầu cô, cô nằm đối mặt với cửa sổ, một tia sáng từ bức màn hé ra chiếu lên mặt cô, thật ấm áp. Vì trải qua mười mấy tiếng lộn xộn gà bay chó sủa, cuối cùng bây giờ mới có thể nghỉ ngơi, và cô mới đón nhận một nụ hôn ấm áp, cho nên sau vài phút chợp mắt, Lý Tư Lâm ngủ mất.

Lận Vũ Chu cũng ngủ thiếp đi.

Trong phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng có tiếng nói mớ của Tiểu Tiểu Lận. Cũng không biết người bạn nhỏ này mơ thấy cái gì, có khi ê ê a a, vừa khóc vừa cười.

Khi Lý Tư Lâm trở mình không quên đắp chăn lên bụng Tiểu Tiểu Lận, Hà Vận dặn dò cô, nói bụng con nít bị lạnh sẽ dễ bị tiêu chảy, cô nhớ chú ý điều này. 

Cũng vì chăm sóc cho Tiểu Tiểu Lận mà đã làm Lý Tư Lâm hiểu hơn cho Hà Vận nhiều hơn. Cô cũng tự tưởng tượng mình đã lớn thế này rồi, ba mẹ nhất định đã vô cùng vất vả. Lúc Hà Vận trò chuyện cùng cô, bà đã khóc, việc này làm Lý Tư Lâm rất khổ sở. Cô không phải không giận dỗi, tuy rằng chỉ có một hai việc đôi khi không đáng để nhắc tới. Cô biết mình không phải thánh nhân, có chút cảm xúc níu giữ trong lòng rồi cũng không dám nói ra, một khi nói ra, có người sẽ suy sụp. Cô cũng không quen buồn khổ bi lụy, cô cảm thấy như thế quá khó chịu.

Lận Vũ Chu tỉnh dậy đã thông báo tình huống cho chị và anh rể, bao gồm việc Tiểu Tiểu Lận đi nặng mấy lần, khóc mấy lần, có phản ứng gì không, nói từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ. Cố Tuấn Xuyên yên tâm rồi, nói với anh: “Cậu muốn cái gì thì cứ nói, anh rể cho cậu.” 

“Anh tăng lương cho Lý Tư Lâm nhé.” Lận Vũ Chu đưa ra điều kiện duy nhất của mình: “Anh Xuyên, bây giờ anh hơi keo kiệt rồi. Cao Phái Văn nói tiền lương của Lý Tư Lâm cũng như mấy năm trước, thị trường đã phát triển được 3-4 năm rồi, sao mà tiền lương vẫn như thế hoài được?”

Cố Tuấn Xuyên hừ một tiếng: “Chính cô ấy tự nói tiền lương như trước là được.”

“Dù sao em cũng biết anh Xuyên không phải loại người như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ tăng lương cho cô ấy.”

“Đừng tâng bốc anh, đời này của anh chỉ có hai người anh không trị được là hai chị em cậu đấy, một vô ý vô tứ một lưu manh.”

Lận Vũ Chu che loa cười hai tiếng, cúp điện thoại. Anh nhìn giờ rồi quyết định đi nấu gì đó ăn, dù gì tối đến phải đánh một trận, khi nãy Cố Tuấn Xuyên mới nói: Con gái anh mỗi ngày đều phải tắm rửa sạch sẽ. Tối hôm qua không tắm, hôm nay thối lắm đấy.

Lúc ăn cơm, hai người nghiên cứu việc tắm rửa sạch sẽ cho bạn nhỏ kia, cuối cùng cũng biết thứ kì lạ trong đống đồ Cố Tuấn Xuyên mang tới là để làm gì, yếm của em bé.

“Chắc không khó lắm nhỉ?” Lý Tư Lâm nói: “Em nghĩ là việc khống chế nhiệt độ nước và một đứa nhỏ không thể nào khó hơn việc anh làm thí nghiệm đâu?”

“Anh cảm thấy không thành vấn đề.” Lận Vũ Chu nghĩ mình có thể đảm đương. 

Mãi đến tối vẫn luống cuống bắt tay chân nghịch ngợm của Tiểu Tiểu Lận lên túi tắm, đột nhiên mông con bé hơi thối thối, bọn họ mới ý thức được là họ đã tự tin một cách mù quáng. Lận Vũ Chu ôm con bé đang cười khanh khách lên, Lý Tư Lâm theo sau chùi mông bọc khăn tắm, sau đó ôm lấy con bé, Lận Vũ Chu lần nữa đi rửa sạch bồn tắm nhỏ và thêm khử trùng. Nửa tiếng trôi qua. 

Cuối cùng Tiểu Tiểu Lận cũng được tắm, tẩy thượng tắm. Con bé há miệng gặm nắm đấm nhỏ của mình, hưởng thụ Lý Tư Lâm tắm gội phục vụ. Mà Lận Vũ Chu đứng một bên hồi hộp chờ, sợ con bé chơi một hồi sẽ ngã.

Lý Tư Lâm mệt đổ mồ hôi, lúc vuốt xà phòng còn cố ý làm mặt nghiêm nghị: “Ai da, con bé này khó hầu hạ quá đi nha.”

Tiểu Tiểu Lận liền với gót chân nhỏ của mình qua ban thưởng cho cô thơm lên. 

“Ui, dưới gan bàn chân con bé có một cái bớt này!” Lý Tư Lâm nắm chân Tiểu Tiểu Lận cho Lận Vũ Chu xem, Lận Vũ Chu gật gật đầu: “Em cũng có.”

“Em hả? Trên chân em có đâu.”

“Ở chỗ khác.”

“Ở đâu?”

Lý Tư Lâm không biết mình có bớt ở đâu, xem như Lận Vũ Chu nói hươu nói vượn. Khi Tiểu Tiểu Lận chìm vào giấc ngủ say, Lý Tư Lâm vào nhà bếp tìm đồ ăn, còn Lận Vũ Chu đi theo sau cô, tự bào chữ cho mình: “Em có thật mà.”

“Ở đâu cơ?”

“Ở chỗ em không nhìn được. Anh có thể chụp cho em xem, em đưa điện thoại đây.”

Lý Tư Lâm đúng thật là không tin việc này có gì không đàng hoàng, cô đưa điện thoại cho Lận Vũ Chu. Còn Lận Vũ Chu, anh đỏ mặt ngồi xổm xuống. Lý Tư Lâm che váy ngủ lại bước sang một bước: “Anh làm gì đấy?” 

“Chụp cho em.”

“Anh nói với em ở đâu trước đã.”

Lận Vũ Chu tay chỉ một vị trí, Lý Tư Lâm kinh ngạc không khép miệng được: “Lúc chúng ta phát sinh quan hệ có tắt đèn mà!”

“Lần đầu tiên không có.”

“Lần đầu tiên anh sợ thành cái bộ dạng gì rồi? Còn nhớ kỹ cái này được à?”

Lận Vũ Chu khó mà nói đó là sau khi anh nhớ lại, tóm lại anh khẳng định chắc chắn là có. Lý Tư Lâm không chịu tin anh, còn nói anh chơi trò lưu manh mà không màng dùng bất cứ thủ đoạn nào. Lận Vũ Chu nôn nóng, đột nhiên xoay cơ thể Lý Tư Lâm lại, chân sau quỳ xuống kéo quần trong xuống.

Một cái bớt đỏ. Anh biết mình nhớ không nhầm.

Lý Tư Lâm bị sức lực của Lận Vũ Chu làm sợ đến choáng váng, cô ngơ ngác, một lúc lâu sau mới hoàn hồn: “Có thật à? Ở đâu?”

“Nơi này.”

Đầu ngón tay Lận Vũ Chu chạm vào rồi nhanh chóng rút lại, anh vẫn chưa quen với tình huống như thế, Lý Tư Lâm trường hít một hơi. Cánh tay cô đặt trên bệ bếp, bàn tay chợt nắm chặt lại, hỏi anh: “Ở đâu?”

Lý Tư Lâm cảm thấy có một việc cô phán đoán đã xuất hiện sai lầm, đó chính là cơ thể cô đã xuất hiện cảm giác ỷ lại với Lận Vũ Chu. Ngày đó cô đã thốt ra một câu chắc chắn rằng cậu yên tâm, trong khoảng thời gian ngắn tôi sẽ không làm gì với cậu nữa, cô nói thế đúng không? Cô không nhớ rõ nữa. Cô lừa anh, cũng đã tự lừa dối mình đến mức gần như tin vào điều đó.

Lận Vũ Chu lại đặt tay vào: “Nơi này.” Hồng hồng kia là một cái bớt nhợt nhạt, xuất hiện tại một địa phương vô cùng bí ẩn. 

“Lận Vũ Chu.” Giọng Lý Tư Lâm khàn khàn: “Ở đâu thế?”

Cuối cùng Lận Vũ Chu biết vì sao Lý Tư Lâm nói anh là một người không thú vị, trong nháy mắt anh đã hiểu ý. Đầu lưỡi mềm mại tinh tế lướt lên, Lý Tư Lâm hít vào một hơi: “Em biết rồi.”

Cô trêu anh, nghĩ rằng có chừng mực thôi, cô định xoay người thì lập tức bị tay Lận Vũ Chu đè lại. Lý Tư Lâm đổ tất cả những điều này là vì mình, khi thủy triều đánh ập vào cô, cánh tay cô đặt trên mặt bếp đã chết lặng. 

Cô mất thăng bằng ngã vào ngực anh, lồng ngực nóng hừng hực hâm nóng sống lưng cô. Trong mắt Lý Tư Lâm ầng ậc nước mắt,  cô xoay người ôm anh. Cô cảm thấy cả người mình đều trống rỗng, chỉ có trái tim là được lấp đầy.

Lận Vũ Chu thổi khí nóng trong miệng lên da cô: “Em biết không Lý Tư Lâm, thật ra anh không phải không thú vị hoàn toàn. Chỉ là anh tầm mắt hạn hẹp, cần phải học tập thêm.”

Lận Vũ Chu thế mà thù dai.

Lý Tư Lâm ngẩng đầu nhìn anh, dùng sức ôm anh: “Lận Vũ Chu, em không muốn ở đây, anh ôm em lên giường được không?”

“Được.” 

Lận Vũ Chu thấy cô rất nhẹ, nếu ôm cô mà khó khăn thì chứng tỏ anh không đủ đàn ông, cũng may là anh có thể, anh cảm thấy anh có thể ôm Lý Tư Lâm đi 300m. Lại khiêm tốn. Anh nhẹ nhàng đặt cô lên giường, cô ôm cổ anh không buông tay, thì thầm: “Em có thể giúp anh. Chúng ta tới sô pha đi.”

“Không cần đâu.” Lận Vũ Chu nói: “Anh cảm thấy không được tự nhiên, chúng ta chờ đến khi Tiểu Tiểu Lận không ở đây được không?”

“Được.”

“Vậy em có thể đồng ý với anh, lần sau, sau khi kết thúc thì đừng đột nhiên phân rõ giới hạn với anh có được không?”

“Ừm.”

Cô ôm lấy cổ Lận Vũ Chu, cùng anh thì thầm trò chuyện, sợ làm phiền đến Tiểu Tiểu Lận, nhưng lại không muốn buông tay. Cô hôn lên mặt anh rồi đến cằm, môi, rồi đến khi hai người gặp nhau, im lặng mà hôn môi. Đột nhiên Tiểu Tiểu Lận òa khóc, bọn họ cuống quít tách ra, Lận Vũ Chu đi xem con bé, mà Lý Tư Lâm cầm quần trong mới vọt vào nhà vệ sinh.

Lúc tắm rửa cô đỏ mặt, khi ôm hôn Lận Vũ Chu lại có cảm giác hạnh phúc và dính dính, ngay sau đó cảm giác đó làm đầu óc cô biến thành hồ nhão, cả người đều uể oải.

Lận Vũ Chu dỗ dành Tiểu Tiểu Lận xong, họ tắt đèn chuẩn bị đi ngủ.

“Con bé còn khóc đêm sao?” Lý Tư Lâm hỏi.

“Anh không biết. Anh nghĩ có thể con bé đang nhớ ba mẹ thôi.”

“Khi mới biết ba mẹ ly hôn, đến đêm em cũng thường hay khóc.” 

“Lúc ba mẹ anh qua đời, nhiều lần anh đã muốn tự sát.” 

Lý Tư Lâm đi tìm bàn tay Lận Vũ Chu trong bóng tối, rồi nắm lấy. Thật ra từ lúc cô quen biết Lận Vũ Chu vào thời điểm trước, cô không biết anh đã trải qua đau khổ ra sao, vì trên người anh không có dấu vết của cực khổ, chỉ là một cậu trai ngoan ngoãn sạch sẽ. Sau khi biết chuyện cũ của Lận Vũ Chu, cô vô cùng đau lòng. Cô cảm thấy rằng, trên thế giới này có một người hoàn toàn tương đồng với cô về một góc giấu kín trong lòng, dù cuộc sống không vui cũng bị họ giấu sau nụ cười xán lạn. Dường như họ cũng không phô bày sự bi thương đó ra ngoài khi gặp người khác. Bọn họ là một cây sinh mệnh tràn trề sức lực, cho dù có ném họ đến nơi nào đi nữa thì họ vẫn có thể sinh trưởng.

“Lý Tư Lâm, anh thương em lắm.” Lận Vũ Chu nói, cái nắm tay của hai ngày càng ngày càng chặt.
Bình Luận (0)
Comment