Bên Trái - Hàm Yên

Chương 72

Từ nhỏ đến lớn, Uông Nhận đã tham gia vô số hôn lễ, khi còn bé bởi vì bộ dạng đáng yêu, từng làm tiểu đồng cho cô dâu chú rể, sau khi lớn lên lại bởi vì nhân duyên không tệ, từng làm phù rể vài lần, mỗi lần đều có phù dâu độc thân hoặc khách nữ độc thân chú ý đến anh, muốn thêm wechat với anh, sau đó muốn phát triển quan hệ một chút.
Uông Nhận rất nể mặt mọi người, sẽ không cự tuyệt yêu cầu thêm wechat của bọn họ, chỉ là không có liên lạc.
Hai mươi tuổi đến ba mươi tuổi là thời kỳ hoàng kim của một người đàn ông, mười năm thật dài, anh khát vọng yêu đương nhưng lại không dám yêu đương, ngay cả đối tượng mập mờ cũng không có, tự nhiên sẽ không ảo tưởng đến hôn lễ của mình.
Mà mấy tháng nay, Uông Nhận nằm mơ cũng phải cười tỉnh, anh sắp kết hôn rồi! Trong hôn lễ đầu tháng năm, anh và La Vũ Vi sẽ là tiêu điểm chú ý của toàn trường - - chú rể và cô dâu.
Cảm ơn Chúa, cuối cùng anh đã tìm thấy người phụ nữ đó, người sẽ khiến tim anh đập thình thịch, sẵn sàng mở lòng ra.
Cuối cùng anh cũng đợi được ngày này.
Đêm trước hôn lễ, dựa theo tập tục hôn lễ của Tiền Đường, La Vũ Vi ở nhà của mình, Uông Nhận không ở phủ Khải Duyệt mà ở nhà ba mẹ.
Phòng 902 phủ Khải Duyệt đã được bố trí thành một gian phòng cưới, trải đồ dùng màu đỏ thẫm mới tinh trên giường, trên cửa sổ, trên đồ dùng trong nhà dán đầy chữ hỉ, trong phòng khách bày một đống kẹo cưới, còn trang trí bóng bay và hoa tươi. 
Đó chính là gia đình nhỏ tương lai của Uông Nhận và La Vũ Vi.
Uông Nhận ngủ rất sớm, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được, rạng sáng lại cảm thấy đói bụng, liền lén lút chạy vào phòng khách tìm đồ ăn, bị Uông Triệu Niên đi tiểu ban đêm bắt được.
Uông Triệu Niên khoác áo khoác đi ra khỏi phòng, kinh ngạc nhìn con trai: "Con đang làm gì vậy, ngày mai sẽ kết hôn, sao còn chưa ngủ?"
Uông Nhận tủi thân nói: "Ba, con đói rồi."
Uông Triệu Niên thở dài: "Con muốn ăn gì? Trong nhà có mì ăn liền, sủi cảo, còn có hoành thánh"
Uông Nhận nói: "Hoành thánh."
Uông Triệu Niên vào bếp nấu hoành thánh cho con trai, Uông Nhận đi theo vào, ông nói: "Hôm nay con vẫn là tiểu Uông Uông nhà ta, ba lại hầu hạ con một lần nữa, sau khi trời sáng, con chính là người có gia đình, đến lúc đó muốn ăn hoành thánh lúc nửa đêm thì tự mình nấu đi!"
Uông Nhận tựa mông lên mặt bàn, cười nói: "Ba đừng không cần con, cho dù con sáu mươi tuổi thì vẫn là tiểu Uông Uông của ba."
Uông Triệu Niên trừng mắt nhìn anh, "Con có biết con gái bây giờ đều rất ghét mama boy không, con phải có chủ kiến, có trách nhiệm, có việc phải thương lượng với Vũ Vi nhiều hơn. Cuộc sống sau này là của hai con, chờ ba về hưu, ba và mẹ con sẽ đi du lịch khắp thế giới! Đến lúc đó con muốn gặp chúng ta sẽ rất khó khăn!"
Uông Nhận khoát tay: "Đi đi, đi đi, con sẽ không ngăn cản hai người."
Uông Triệu Niên quay đầu nhìn con trai, "Gâu Gâu, có một chuyện ba vẫn không hiểu, lần đó mẹ con nằm viện, ba cũng có thể nhìn ra con có chút ý tứ với Vũ Vi, sau đó vì sao hai đứa không liên lạc nữa?"
Uông Nhận: "Con đi, nhưng cô ấy xuất viện sớm một ngày nên không gặp."
Uông Triệu Niên: "......"
"Đây cũng là số mệnh." Ông lắc đầu, "Lúc ấy ở phòng bệnh, mỗi người nằm viện đều ở trạng thái tồi tệ nhất, mặc quần áo bệnh nhân, khuôn mặt bệnh tật tiều tụy, tất cả mọi người đều giống nhau, nhưng càng ở trạng thái không đề phòng này, càng có thể thấy rõ rốt cuộc một người có tính tình gì, Vũ Vi là một cô gái tốt, lúc ấy ba đã nhìn ra, đáng tiếc con không nắm chắc cơ hội."
Ông lại chỉ Uông Nhận: "Con thật vô dụng!"
Uông Nhận: "......"
Anh nhìn ba cầm một nắm hoành thánh bỏ vào trong nước sôi, trong lòng khẽ động, mở miệng nói: "Ba, cám ơn ba."
Uông Triệu Niên buồn bực: "Cảm ơn ba cái gì? Nấu hoành thánh cho con sao?"
"Không phải." Uông Nhận nói, "Cảm ơn ba và mẹ đã yêu con như vậy, hiểu con, bao dung con. Mấy năm nay, trong lòng con đều hiểu, thật ra hai người rất hy vọng con có thể lập gia đình sớm một chút, nhưng hai người thật tốt, vẫn kìm nén, không gây áp lực cho con về phương diện này, còn ở bên ngoài giúp con nói chuyện, thay con ngăn cản người làm mai. Có đôi khi con cảm thấy không xứng với hai người, trước kia gặp rắc rối, còn để hai người lo lắng cho con, con thật sự...... Rất cám ơn hai người."
Uông Triệu Niên nghe xong nở nụ cười: "Thằng bé ngốc, con là con của chúng ta, chuyện trước kia thì quên đi. Gâu Gâu, ba và mẹ con đều biết, những năm đó con đã phải trải qua cuộc sống rất khó khăn, còn sợ chúng ta lo lắng, rất nhiều chuyện đều giấu ở trong lòng, sau này sau cơn mưa trời lại sáng. Ba chúc con tân hôn vui vẻ, cùng Vũ Vi bạch đầu giai lão, hai đứa phải sống thật tốt, có con hay không cũng không sao cả, ba mẹ chỉ hy vọng hai người các con có thể khỏe mạnh, bình an, không có yêu cầu gì khác."
Uông Nhận gật đầu: "Cảm ơn ba, bọn con sẽ sống thật tốt."
Uông Triệu Niên còn nói: "Kết hôn chính là người lớn rồi, con phải nhớ kỹ, nhất định phải thương vợ!"
Uông Nhận tiếp tục gật đầu: "Con nhớ rồi."
Uông Triệu Niên cho thêm nước lạnh vào nồi, sau khi nước sôi một lần nữa, hoành thánh đã được nấu xong, ông cho rau thơm, hành tây, cải thìa thái hạt lựu và muối vào trong bát, rưới nước nóng, múc hoành thánh ra, nói: "Tự mình bưng ra ngoài, ba đi ngủ đây, ngày mai phải dậy sớm, con ăn xong cũng ngủ sớm một chút đi."
Uông Nhận bưng bát hoành thánh ra phòng khách, nói: "Ba, con không biết xảy ra chuyện gì, không ngủ được."
Uông Triệu Niên vui vẻ: "Căng thẳng hay kích động?"
Uông Nhận: "Đều có..."
"Bình thường, trước khi ba và mẹ con kết hôn, ba cũng kích động đến không ngủ được." Uông Triệu Niên ngáp một cái, vỗ vỗ vai con trai, "Không ngủ được cũng phải ngủ, ngày mai bận rộn cả ngày, con phải dưỡng đủ tinh thần mới được."
Uông Nhận nhìn đồng hồ treo tường, cười nói: "Là hôm nay."
Đã là ngày hai tháng năm, đến ngày cưới của Uông Nhận và La Vũ Vi.
Ăn xong hoành thánh, Uông Nhận đi đánh răng, nhìn kỹ vào gương, không có vành mắt thâm quầng, không có bọng mắt, cũng không có mụn trứng cá, trạng thái da không tệ lắm, góc hàm vẫn rõ ràng như cũ, lúc không cười, khuôn mặt săn chắc trắng nõn, có chút đẹp trai.
Nhưng anh nhịn không được ý cười, cười rộ lên, nếp nhăn nhỏ nơi khóe mắt lập tức xuất hiện, Uông Nhận vuốt tóc, cảm thấy như vậy cũng rất tốt.
Anh nằm trở lại trên giường, nhớ lại những chuyện mà mình và La Vũ Vi đã trải qua, vô cùng đơn giản, ngọt ngào như mật, quanh co duy nhất chính là lúc bí mật của anh bị lộ ra ánh sáng.
Lúc đó anh vừa lo lắng vừa sợ hãi, hiện tại chỉ còn lại có may mắn cùng an tâm.
Anh không có bí mật gì giấu La Vũ Vi, sau này cũng sẽ không có, như vậy thật tốt, đây mới là hôn nhân mà anh chân chính hướng tới.
  ——
Đêm nay, La Vũ Vi cũng ngủ không ngon.
Bạn bè thân thích ở quê đều không tới, chỉ có một mình La Tuấn Nguyên, ông ngủ ở trên sô pha lầu một, La Vũ Vi ở lầu hai, nửa ngủ nửa tỉnh qua cả đêm, trời còn chưa sáng, thợ trang điểm cùng phù dâu đã tới.
Lý Nhạc San là phù dâu số một, một phù dâu khác tên là Vương Phán, là đồng nghiệp mới của La Vũ Vi, hai cô gái vây quanh cô dâu, nhìn thợ trang điểm trang điểm giúp cô.
La Tuấn Nguyên mặc âu phục đứng cách đó không xa, hơi câu nệ nhìn con gái.
Nhà ở quê sắp được xây xong, là một tòa nhà ba tầng khí phái, lầu một là phòng khách, phòng bếp, phòng ăn và phòng tắm, lầu hai là phòng ngủ, phòng khách và phòng chứa đồ của La Tuấn Nguyên, lầu ba là phòng của La Vũ Vi và Uông Nhận, mặt khác còn chuẩn bị một gian phòng trống, mỗi phòng ngủ đều có một phòng vệ sinh, vô cùng thuận tiện.
La Tuấn Nguyên suy đoán gian phòng trống kia là chuẩn bị cho cháu ngoại tương lai, cho tới bây giờ, ông vẫn chưa biết chuyện La Vũ Vi mang thai ngoài tử cung, La Vũ Vi cũng không có ý định nói cho ông biết.
Sau khi Khương Thiếu Văn qua đời, quan hệ xa cách nhiều năm của hai cha con trở nên hòa hoãn một cách thần kỳ, cứ cách vài ngày La Vũ Vi sẽ gọi điện thoại cho ba, trò chuyện vài câu cùng ông. La Tuấn Nguyên cũng không ăn không ngồi rồi, đi tìm một công việc gần nhà, làm bảo vệ ca đêm, buổi tối đi làm, buổi sáng ngủ, buổi chiều sau khi rời giường thì đi bộ đến công trường, nhìn xem tiến độ xây nhà, có biến hóa gì đều sẽ chụp ảnh gửi cho con gái xem.
Ông đã gặp qua thông gia, là một đôi vợ chồng tri thức hiểu lễ nghĩa, đối nhân xử thế hiền lành, vóc dáng đều rất cao, tướng mạo lộ vẻ trẻ tuổi, từng câu từng câu đều là "Ông thông gia", còn không ngừng khích lệ La Vũ Vi, La Tuấn Nguyên đều nghe đến choáng váng.
Ông phát hiện mình không hề hiểu con gái một chút nào, từ khi La Vũ Vi rời nhà lúc mười chín tuổi, ông liền không biết cô làm gì ở bên ngoài, cũng từng nghe được một ít tin đồn, hoài nghi con gái đang làm một ít công việc xấu hổ, nhưng lại không dám đi hỏi cô.
Ông nghe nói cô từng có bạn trai, yêu đương nhiều năm, La Tuấn Nguyên bảo cô dẫn bạn trai về nhà xem một chút, La Vũ Vi nói bạn trai sợ mẹ cô, không muốn đến.
Sau đó bọn họ chia tay, thân thích ở quê nói rất khó nghe, nói khẳng định sau này La Vũ Vi không thể gả đi được, La Tuấn Nguyên nghĩ thầm, không gả được thì đừng gả, chưa chắc kết hôn đã là chuyện tốt.
Chỉ chớp mắt, Khương Thiếu Văn đã không còn, mà La Vũ Vi sắp kết hôn, là đối tượng cô tự tìm, một chàng trai tên Uông Nhận, điều kiện các phương diện đều rất tốt, nhân phẩm lại càng không thể bắt bẻ, còn nguyện ý bỏ tiền xây nhà cho ông. Lúc La Tuấn Nguyên gặp thân thích ở quê nhà, sống lưng đều thẳng tắp hơn rất nhiều, ngẩng đầu nhìn trời, cảm giác sắc trời đều sáng ngời hơn so với mấy năm qua, cái loại cảm giác hoảng sợ không chịu nổi đang dần dần biến mất, dường như ông có chút hiểu được, vì sao mấy năm trước con gái lại không muốn về nhà.
La Vũ Vi đã trang điểm, làm tóc xong, thay một bộ áo cưới trắng như tuyết, là kiểu hở vai, có thể lộ ra bả vai và cánh tay xinh đẹp của cô. Cô đứng ở trước gương, cô dâu trong gương có một khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp, tóc dài buông lỏng xõa sau đầu, da thịt trắng nõn, dáng người yểu điệu, khóe miệng nhẹ nhàng giương lên, nụ cười đặc biệt ngọt ngào động lòng người.
Lý Nhạc San dán sát vào cô, mạnh mẽ khen: "Oa! Vũ Vi, cậu thật xinh đẹp!"
"Cám ơn, lúc cậu kết hôn sẽ càng xinh đẹp hơn." La Vũ Vi kéo cánh tay Lý Nhạc San, "Mình đã đoạt trước, không có biện pháp làm phù dâu cho cậu, nhưng mà mình sẽ giúp cậu chuẩn bị toàn bộ quá trình hôn lễ, cam đoan không lấy một đồng nào, làm cho cậu thật tỏa sáng trong hôm đó!"
Lý Nhạc San vui vẻ muốn chết: "Được được! Yêu em!"
Hôn lễ của cô ấy và Hạng Tiểu Viên cũng đã được đưa lên nhật trình, bước đầu định vào kỳ nghỉ đông năm sau.
Hôn lễ của La Vũ Vi và Uông Nhận không mời công ty tổ chức hôn lễ, do cô dâu tự mình sắp xếp tổ chức.
Hơn chín giờ sáng, ngoài cửa vang lên một mảnh ồn ào, Lý Nhạc San móc mắt mèo nhìn ra ngoài, kích động kêu lên: "Đến rồi đến rồi!"
La Vũ Vi ngồi ngay ngắn trên sô pha, quay đầu nhìn về phía cửa lớn, trái tim đập thình thịch.
Rất nhanh, tiếng gõ cửa vang lên, cô nghe thấy giọng Uông Nhận: "Bà xã! Mở cửa đi! Anh tới đón em!"
La Vũ Vi che miệng cười khanh khách, Lý Nhạc San nói: "Cậu đừng lên tiếng, để mình cản anh ấy!"
Hai phù dâu sẽ không dễ dàng mở cửa, ồn ào thiết lập trạm kiểm soát khảo nghiệm, vừa để Uông Nhận hát, vừa để anh đọc lời thề yêu vợ, còn để hai phù rể là thầy Hạng và Jim nhảy múa. La Vũ Vi chỉ yên lặng ngồi, tùy bọn họ náo loạn, biết Lý Nhạc San sẽ không quá đáng.
Hoa hồng trên ngực La Tuấn Nguyên bị lệch, La Vũ Vi sửa sang lại giúp ông, thấy ba có chút khẩn trương, cô nói: "Ba, thả lỏng một chút, hôm nay là một ngày tốt, ba chỉ cần vui vẻ là được, nghi thức của chúng ta không phức tạp, ba không cần suy nghĩ nhiều."
"Vi Vi à... " La Tuấn Nguyên nhìn cô, hỏi, "Ba đang lo lắng, thằng bé sẽ đối xử tốt với con sao?"
La Vũ Vi bật cười: "Đương nhiên rồi, con hiểu anh ấy."
La Tuấn Nguyên nói: "Nhưng hai đứa quen biết còn chưa tới một năm đâu, điều kiện nhà bọn họ rất tốt, nhà chúng ta kém hơn, bản thân Tiểu Uông lại ưu tú, ba chỉ sợ thời gian lâu, Tiểu Uông nó, nó sẽ..."
Ánh mắt La Vũ Vi tự tin, "Ba, con biết anh ấy là người như thế nào, con cũng biết con là người như thế nào, anh ấy rất ưu tú, nhưng con cũng không kém, yên tâm đi, cuộc sống của bọn con sẽ càng ngày càng tốt."
Cuối cùng thử thách của các phù dâu cũng kết thúc, tiếng hoan hô vang lên, cửa lớn mở ra, La Vũ Vi quay đầu, nhìn thấy Uông Nhận giơ bó hoa xông vào trước.
Tinh thần chú rể phấn chấn, mặc một thân âu phục mới thẳng tắp, tóc chải chuốt đẹp trai, thắt cà vạt, đi giày da, ngực trái còn cài một đóa hoa hồng lớn, trên khuôn mặt đẹp trai tràn đầy nụ cười hạnh phúc.
"Vũ Vi! Bà xã! Anh tới đây!"
 ……
Kỳ nghỉ dài hạn mùng một tháng năm là một mùa kết hôn thịnh vượng, không biết các khách sạn lớn nhỏ ở Tiền Đường đã cử hành bao nhiêu hôn lễ.
Hôn lễ của La Vũ Vi và Uông Nhận cũng ở trong đó, người ngoài nhìn vào không có gì đặc biệt, mở ba mươi sáu bàn tiệc, tiệc cưới phong phú, quà tặng tinh xảo, quy trình đơn giản, cộng thêm một đôi cô dâu chú rể cười từ đầu đến cuối.
Khi Trần Thiệu Tiến, bạn học cấp ba của Uông Nhận mang theo vợ con tới, rất khó tin mà nói với Uông Nhận: "Ngày mồng một tháng năm năm ngoái khi chúng ta uống rượu mừng cậu vẫn còn độc thân, ngày mồng một tháng năm năm nay cậu lại kết hôn, tốc độ này thật nhanh!"
Uông Nhận nhìn con của bạn học cũ, còn có cái bụng nhô lên của vợ đối phương, cười nói: "Tôi thúc ngựa cũng không đuổi kịp được cậu!"
Một lát sau, Thạch Vĩ đến, Miles đến, Bảo Thành Tài mang theo vợ và hai đứa con đến, vợ chồng Alan đến, Amy đến, Tằng Minh đến, Trác Uẩn và Triệu Tỉnh Quy đến, cô giáo Mã cũng đến...
Bất ngờ vui mừng nhất chính là Dương tổng, ông ấy đứng ở chỗ đón khách nhìn Uông Nhận cùng La Vũ Vi, thiếu chút nữa vui đến phát điên.
"Hai người thật đúng là, thật đúng là... Đây là duyên phận gì chứ?" Dương tổng đều không nói nên lời, "Tôi có được tính là bà mai hay không?"
"Đương nhiên không thể tính rồi!" La Vũ Vi tuyệt không khách khí bác bỏ lời nói của ông ấy.
Dương tổng lôi kéo Uông Nhận: "Tiểu Uông, có phải tôi quen Tiểu La trước rồi mới quen cậu? Sau đó hai người quen nhau! Cậu nói xem tôi có được tính không?"
Uông Nhận trực tiếp hỏi thầy Hạng lấy một gói thuốc lá Trung Hoa, sảng khoái đưa cho Dương tổng, "Tính chứ! Cảm ơn Dương tổng đã giật dây bắc cầu cho chúng tôi!"
Dương tổng cười to, La Vũ Vi cũng bị chọc cười, Trương Hồng Hà đang nghênh đón khách, quay đầu lại nhìn thấy ông ấy, lập tức nghênh đón: "Là Dương tổng phải không? Đã lâu không gặp nha!"
Dương tổng mở mắt cười, nhìn Trương Hồng Hà mặc một thân quần áo màu đỏ, vui sướng hân hoan: "Ôi chao! Chị, chị à! Thật sự là đã lâu không gặp, đều không nhận ra! Em còn nhớ rõ chị cho em bánh mì!"
Trương Hồng Hà kéo Dương tổng qua, nhỏ giọng nói: "Dương tổng, thương lượng với cậu một chuyện, không biết Vũ Vi có nói với cậu hay không, chính là ... chúng tôi đều nói với người bên ngoài rằng hai người bọn họ mới quen biết từ tháng tám năm ngoái, cậu ….. hiểu không?"
Dương tổng lập tức cam đoan: "Em hiểu! Yên tâm yên tâm, em sẽ không nói với người khác."
Trong số khách mời có mặt ở đây, người biết nội tình đặc biệt ít, hơn nữa sẽ không truyền tin tức ra ngoài, cho nên trong những lời chúc phúc như "Sớm sinh quý tử" đã trở thành một câu thường xuất hiện nhất.
Uông Nhận và La Vũ Vi cười ha hả tiếp nhận tất cả lời chúc phúc, cũng ăn long nhãn và táo đỏ, sớm sinh quý tử thật sự là tâm nguyện của bọn họ, nhưng sẽ không cưỡng cầu, về điểm này, thái độ của Uông Nhận vẫn trước sau như một, những lời thổ lộ kia chưa bao giờ là kế hoãn binh, mà là suy nghĩ chân thật của anh.
Nghi thức bắt đầu, trong tiếng vỗ tay của hơn ba trăm vị khách, La Vũ Vi kéo cánh tay ba mình chậm rãi đi lên thảm đỏ, ở đầu kia thảm đỏ là một người đàn ông cao lớn đẹp trai.
Anh đứng từ xa nhìn cô chăm chú, đôi mắt dịu dàng, khóe miệng treo nụ cười quen thuộc, ấm áp lại chữa lành, làm cô trầm luân, làm cô dũng cảm, làm cô yên tâm, làm cô kiên định, muốn vĩnh viễn ở bên anh.
Anh đưa tay về phía cô, cô buông lỏng tay ba ra, đưa tay cho anh, anh nắm chặt, dắt cô đến giữa sân khấu.
Ánh sáng chiếu vào trên người bọn họ, ở trước mặt mọi người, hai người trao đổi nhẫn cưới, uống rượu giao bôi, ôm, hôn môi, vẫn cười, vẫn cười, cười đến miệng không khép lại được.
Anh nhìn vào mắt cô nói, "Tôi đồng ý."
Cô đáp lại: "Tôi đồng ý."
Một đôi cô dâu chú rể cười đến vui vẻ như vậy, Trương Hồng Hà dưới sân khấu lại khóc, bị Uông Triệu Niên ôm vai, khóe mắt La Tuấn Nguyên cũng ướt, len lén lau một chút.
Lý Nhạc San lặng lẽ chảy nước mắt, vì La Vũ Vi mà cảm thấy vui vẻ.
Cô ấy nhớ tới một ngày khi học đại học, La Vũ Vi và Thẩm Quân Trì cãi nhau trước mặt cô ấy, có thể nguyên nhân chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng lời Thẩm Quân Trì nói lúc đó lại khiến ký ức của Lý Nhạc San vẫn còn mới mẻ.
Anh ta giơ ngón tay chỉ vào La Vũ Vi, thở phì phò nói: "Ngoại trừ anh, còn có ai có thể đối xử tốt với em như vậy? Ba mẹ em đối xử với em như thế nào? Anh đối xử với em như thế nào? La Vũ Vi, em ngẫm lại rõ ràng rồi nói chuyện với anh!"
Vốn dĩ La Vũ Vi còn đang luận sự với Thẩm Quân Trì, sau khi nghe được những lời này, sắc mặt cô biến đổi, tiện đà trầm mặc, cuối cùng chủ động cúi đầu, nói: "Xin lỗi."
Cảnh tượng kia khiến Lý Nhạc San cảm thấy đau lòng, mà Thẩm Quân Trì chỉ quay đầu, khinh thường "hừ" một tiếng, là một loại tư thái của người đứng trên cao.
Dưới sân khấu, Lý Nhạc San lau nước mắt, mở wechat, đăng ảnh chụp chung của mình và đôi cô dâu chú rể xã hội lên mạng xã hội, đính kèm văn bản:
[La tiểu thư thân mến, tân hôn vui vẻ! Phải cùng Uông tiên sinh hạnh phúc cả đời nha!]

Bình Luận (0)
Comment