Ngày trời mùa đông lạnh giá, tuyết rơi liên tục suốt mấy ngày đã phủ lên mặt đường một lớp trắng xóa.
Khắp các con phố Paris, những mái nhà theo phong cách Haussmann cũng bị bao phủ bởi một lớp tuyết trông như đường bột, những cành cây bên đường trơ trọi nhưng lại óng ánh sắc bạc, tạo thành một khung cảnh đẹp mắt, nhưng hiếm có ai dừng lại để ngắm nhìn.
Giờ này trên đường không quá đông người qua lại, nhưng ai nấy đều vội vã.
Đường Nguyệt Thư lặng lẽ siết chặt chiếc áo khoác trên người, mấy ngày nay trời Paris lạnh đến mức khiến người ta phát cáu. Nếu không phải vì kiếm tiền, có lẽ hôm nay cô đã cuộn tròn trong chăn tận hưởng một ngày cuối tuần ấm áp, ngủ nướng đến khi tự nhiên tỉnh giấc, sau đó nghiên cứu thêm chút kỹ năng nấu nướng chứ chẳng phải ra ngoài chịu khổ thế này.
Cô thực sự không quen khẩu vị đồ ăn ở đây, nhưng lại không có thiên phú trong việc nấu nướng, sống ở Paris mới mấy tháng mà gầy hẳn đi ba kí lô, đến cằm cũng nhọn cả rồi.
Giọng của Đường Thước Diễn từ đầu dây bên kia truyền tới:
“Anh nói này Đường Nguyệt Thư, em cũng nên học cách làm người đi chứ? Nếu em chịu cúi đầu với ba em, chẳng lẽ ông ấy thực sự để em chết đói bên ngoài được hay sao?”
Vào tháng sáu năm nay, Đường Nguyệt Thư vừa tốt nghiệp đại học, đang lên kế hoạch cho sự nghiệp tương lai thì nhà tài trợ kim cương trong con đường trưởng thành của cô, tức lão Đường ba cô đột nhiên thông báo rằng đã sắp xếp một cuộc hôn nhân cho con gái.
Mà đối tượng kết hôn cũng chẳng phải ai xa lạ, chính là một cậu ấm môn đăng hộ đối với nhà cô, Đường Nguyệt Thư không chỉ quen biết người nọ mà còn tận mắt chứng kiến anh ta thay bạn gái như thay áo, ít nhất cũng phải đến mười lần trong vài năm qua.
Tất nhiên, việc đối phương là ai không quá quan trọng, quan trọng là cô chủ nhà họ Đường cảm thấy mình hoàn toàn không được tôn trọng. Đã thời đại nào rồi mà còn chơi cái trò cha mẹ đặt đâu con ngồi đó cơ chứ?
Ý của ba cô rất rõ ràng, ông cho rằng đây là sự sắp đặt tốt nhất dành cho Đường Nguyệt Thư, cô có thể làm một phu nhân giàu có, cả đời không cần lo cơm áo gạo tiền, tương lai có thể nhìn thấy rõ mồn một từ đầu đến cuối.
Nghe cũng không tệ, nhưng chẳng một ai hỏi xem cô có bằng lòng hay không.
Thế nên hiện giờ, Đường Nguyệt Thư có thêm một thân phận mới, đó là: Cô chủ bỏ trốn.
Đây là biệt danh do đám bạn bè ăn chơi đặt cho cô.
“Cúi đầu cái gì?” Đường Nguyệt Thư nói rành rọt: “Nghe theo ông ấy sắp xếp để gả cho tên Từ Gia Dịch đó sao? Em sợ mình không kiềm chế được ngay trong đêm tân hôn đã ra tay phế gã luôn mất.”
Đường Thước Diễn tặc lưỡi, nói: “Thực ra ba em cũng tính toán cho em cả rồi, bên phía nhà họ Từ không dám đắc tội với nhà mình đâu. Nếu Từ Gia Dịch dám làm em tức giận, chính ông Từ sẽ tẩn cho con trai ông ta một trận nhừ tử trước rồi.”
“Tốt vậy thì anh đi mà lấy.” Đường Nguyệt Thư cười khẩy: “Nếu thật sự nghĩ cho em tại sao không sắp xếp để em vào công ty làm việc? Ông ấy sợ con trai mình lớn lên không đấu lại em sao?”
Hồi Đường Nguyệt Thư học cấp hai, ba mẹ cô đã ly hôn. Không lâu sau đó, ba cô tái hôn và có một đứa con trai, năm nay mới tám tuổi, đúng cái độ tuổi nghịch ngợm khiến người ta chán ghét, đến cô cũng chẳng ưa nổi.
Việc này dính dáng đến chuyện riêng trong nhà, Đường Thước Diễn không tiện nói gì thêm, nhưng anh ta vẫn khuyên Đường Nguyệt Thư nên suy nghĩ lại.
“Em xem, cái tên Từ Gia Dịch kia ăn chơi trác táng như vậy, có khi chẳng sống nổi qua 30 tuổi đâu. Anh nói thật đấy!” Đường Thước Diễn còn thì thầm hiến kế: “Em cứ kéo dài thêm vài năm, kết hôn với cậu ta rồi sinh một đứa con, còn cậu ta muốn ăn chơi thì cứ để mặc cậu ta ăn chơi ở ngoài cho đã, biết đâu cậu ta xui xẻo chết sớm, tài sản nhà họ Từ lại chỉ có một mình cậu ta thừa kế, chẳng phải đến lúc đó sẽ để lại hết cho mẹ con em à?”
“Còn nếu em thật sự chán ghét cái gene của tên đó thì có thể kiếm người khác sinh con cũng được, miễn là đừng để lộ ra ngoài thôi.”
Nếu không phải Đường Thước Diễn là anh họ, có cùng một phần tư huyết thống với cô thì Đường Nguyệt Thư thực sự không muốn quen biết anh ta.
Tam quan của thằng cha Đường Thước Diễn này thực sự có vấn đề!
“Anh nói xong chưa?” Đường Nguyệt Thư hờ hững đi thẳng về phía trước, giọng điệu còn lạnh lùng hơn cả thời tiết Paris âm độ: “Em cúp máy đây.”
“Ê, đừng như thế chứ! Anh vất vả lắm mới xoay sở được tiền sinh hoạt cho em, thái độ này của em thật khiến người ta đau lòng.” Đường Thước Diễn lên án cô vô tình: “Ba em đã ra lệnh, nếu ai dám lén chu cấp cho em thì sẽ đóng băng thẻ của người đó ngay. Anh lén nhờ bạn bè chuyển tiền cho em, còn tìm người gửi đồ tiếp tế, liều cả cái mạng này mà em chẳng gọi được một tiếng anh trai nào ra hồn. Mới ra nước ngoài vài tháng mà quên cả gốc gác rồi phải không?”
Đường Thước Diễn, một người có tam quan méo mó nhưng cũng rất bênh vực em gái.
“Em đi dạy kèm đây.” Đường Nguyệt Thư liếc nhìn đồng hồ, cảm thấy thời gian thật sự rất gấp gáp.
Đường Thước Diễn lại tặc lưỡi: “Cô chủ nhà giàu có thì không làm, lại thích ra ngoài chịu khổ. Anh nói thật đấy, em đi dạy kèm thì có thể kiếm được bao nhiêu chứ? Anh đã bảo sẽ nhờ người gửi tiền rồi mà…”
“Tút tút tút…”
Cô em gái đáng yêu của anh ta đã tuyệt tình cúp máy.
Bị cúp máy ngang, cậu ấm nhà họ Đường nhìn màn hình điện thoại rồi bật cười, nhấc ly rượu lên uống một ngụm. Đám bạn bên cạnh cười hề hề nói chêm vào một câu:
“Thước Diễn, hay là cậu thử hỏi xem em gái cậu có để mắt tới tôi không? Tôi đảm bảo sẽ không lăng nhăng bên ngoài, cho cô ấy tiêu tiền thỏa thích.”
Nhan sắc của Đường Nguyệt Thư trong giới thượng lưu của họ vẫn thuộc hàng hiếm có, không ít người tranh nhau muốn làm em rể của Đường Thước Diễn.
“Biến ngay.”
Lời hứa hẹn của đàn ông, tin được một nửa thôi là đã xui xẻo cả đời.
***
Sau khi cúp máy, Đường Nguyệt Thư vội vã chạy đến điểm hẹn. Ở nơi đất khách quê người, cô đã học được cách tằn tiện. Sau khi bị ba mình cắt đứt nguồn tiếp tế, cô không dám tiêu pha hoang phí như trước nữa.
Chỉ riêng học phí và tiền thuê nhà mỗi năm cũng đã là một khoản khổng lồ.
Lúc lên kế hoạch du học là vào tháng sáu, khi đó Đường Nguyệt Thư vẫn chưa cãi nhau với ba mình nên còn chưa tính đến chuyện đăng ký ký túc xá sinh viên. Sau này đến khi muốn đăng ký thì đã không còn chỗ, cô đành phải thuê một căn hộ mấy chục mét vuông.
Với cô, đây đã là một sự hạ thấp tiêu chuẩn sống rất nghiêm trọng. Ban đầu, cô còn định thuê một căn hộ ít nhất hai trăm mét vuông ngay trung tâm thành phố.
Lúc đó cãi nhau với người nhà gay gắt, khi rời đi cô chỉ mang theo hai vali hành lý, rất nhiều quần áo và trang sức đều để lại, bây giờ cũng không còn đủ khả năng để hở ra là tiêu xài hàng trăm ngàn tệ như trước.
Bông hoa được nâng niu từ bé trong lồng kính chưa từng cân nhắc đến chuyện ăn mặc ở, giờ phải học cách tự lực cánh sinh.
Sớm biết vậy, lúc đó cô nên mang theo vài món trang sức, đem đi cầm cố chắc cũng được kha khá tiền xài.
Thật là sơ suất.
Lúc này đây cô đang vội đến nơi ủy thác gia sư dạy kèm tiếng Trung, tìm việc làm thêm ở bên đây không hề dễ dàng, nhưng cô không thể trông cậy mãi vào Đường Thước Diễn được.
Ba cô ra tay rất tuyệt tình, không chỉ cấm người nhà chu cấp cho cô, mà còn chuyển lời đến phụ huynh của đám bạn thân rằng không ai được giúp đỡ cô.
Ý của lão Đường rất rõ ràng, ông muốn cô phải cúi đầu.
So với một cô gái sống dựa vào gia đình chu cấp, đương nhiên lời của người lớn trong nhà vẫn có trọng lượng hơn. Nhưng với tính cách của Đường Nguyệt Thư, cô không muốn làm phiền đến bạn bè, càng không muốn tỏ ra yếu thế.
Cô thật sự cần tiền mà có quá nhiều thứ phải chi tiêu, buộc cô phải kiếm nhiều hơn.
Công việc gia sư tiếng Trung này trả 30 euro một giờ, so với những việc làm thêm cô đã tiếp xúc trong mấy tháng qua thì mức đãi ngộ này đã là khá tốt.
Nghĩ lại vài tháng trước, cô không bao giờ ngờ rằng có ngày mình sẽ phải vì miếng ăn mà cúi đầu.
Khoảng cách đến điểm hẹn không quá xa, Đường Nguyệt Thư quyết định đi bộ đến đó, nhưng vì hôm nay ra khỏi nhà muộn, tối qua cô thức khuya vẽ bản thảo, sáng nay suýt đã không nghe thấy chuông báo thức của mình.
Ngoài trời lạnh đến mức hơi thở ra cũng hóa khói trắng, Đường Nguyệt Thư lại bước đi nhanh hơn, ngày đầu mà đến trễ sẽ khiến đối phương có ấn tượng không tốt về mình.
Vừa khéo phía trước là một góc ngoặt, lúc này điện thoại của Đường Nguyệt Thư reo lên, cô theo phản xạ cúi đầu nhìn xuống, hoàn toàn không nhận ra rằng ngay sau khúc ngoặt cũng có người đang đi tới.
Cả hai đều có điểm mù trong góc nhìn của mình, huống hồ Đường Nguyệt Thư còn đang mải để tâm vào điện thoại.
Chuyện bất ngờ cứ thế xảy ra.
Khi khóe mắt Đường Nguyệt Thư liếc thấy phía trước có người, mà còn là một người đang cầm ly cà phê thì đã muộn.
Họ va vào nhau.
Đường Nguyệt Thư đang lúc đi vội vàng, cứ thế lao thẳng vào lồng ngực của người ta.
Đối phương cao hơn cô khá nhiều, xộc vào cánh mũi cô đầu tiên là một mùi nước hoa nam thoang thoảng nhưng dễ chịu, không quá quen thuộc nhưng lại rất thơm. Thế nhưng ngay sau đó, cô còn ngửi thấy mùi cà phê.
Chất lỏng ấm nóng bắn lên mu bàn tay cô, không đến mức bỏng rát nhưng rõ ràng là… chiếc áo khoác của cô tiêu rồi.
Áo khoác dài phiên bản giới hạn của nhà L vừa thời thượng vừa ấm áp, Đường Nguyệt Thư rất thích nó. Quan trọng nhất là với tình hình tài chính hiện tại của mình, trong thời gian ngắn trước mắt cô sẽ không thể mua lại bất cứ món đồ nào của thương hiệu này nữa.
Mới hôm trước lúc mặc chiếc áo này ra ngoài trời lạnh, Đường Nguyệt Thư còn thầm cảm thán may mà mình trước đây tiêu xài hoang phí, cũng tự khen mình thông minh khi đã mang theo vài món đồ đắt tiền khi rời khỏi nhà.
“Xin lỗi.”
Đường Nguyệt Thư nghe thấy đối phương nói xin lỗi mình bằng tiếng Pháp. Giọng người này trong trẻo nhưng trầm ấm, ngữ điệu thư thái, chỉ một lời xin lỗi cũng khiến người ta cảm nhận được đây là một người điềm tĩnh.
Chỉ là áo khoác của Đường Nguyệt Thư màu trắng, vết cà phê văng loang lổ trên đó trở nên vô cùng nổi bật. Cô bất giác cau mày lại nhưng chẳng mấy chốc đã nhớ ra ngay – vừa rồi chính mình là người đã lao vào lòng người ta trước!
Đang định ngẩng đầu lên, người đàn ông trước mặt đã đưa tay vào túi áo khoác lấy ra một chiếc khăn tay, lúc chiếc khăn được rút ra vẫn còn gấp gọn gàng, trên đó in logo của một thương hiệu xa xỉ.
Anh rủ mắt nhẹ nhàng lau đi vết cà phê trên mu bàn tay Đường Nguyệt Thư, suốt toàn bộ quá trình, ngón tay anh không hề chạm trực tiếp vào da cô.
Rất lịch thiệp.
Tiếp theo, anh chuyển mắt sang vết bẩn trên áo khoác, nhưng rất nhanh sau đó, anh đã nhận ra được rằng, chiếc khăn tay hoàn toàn không thể lau sạch vết cà phê.
Lúc này, sự chú ý của Đường Nguyệt Thư mới dời đến bàn tay của đối phương, đó là một đôi bàn tay rất đẹp, các khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài cân đối, móng tay được cắt ngắn tròn và sạch sẽ.
Cô ngẩng đầu nhìn thấy được một gương mặt đậm nét người châu Á. Đó là một khuôn mặt khiến người ta phải kinh ngạc, đường nét ngũ quan sắc sảo, đôi mắt sâu thẳm như biển cả mênh mông.
Câu nói “Dung nhan tựa ráng chiều, tao nhã tựa trăng thanh” bất giác hiện lên trong đầu Đường Nguyệt Thư.
Gương mặt này có nét giống với thần tượng điện ảnh Hong Kong mà thời thiếu nữ Đường Nguyệt Thư từng rất ngưỡng mộ, khí chất cũng nổi bật hơn người, hơn nữa dù đang ở châu Âu nhưng chiều cao của anh cũng không hề lép vế.
Đường Nguyệt Thư không chắc đối phương có phải đồng bào với mình hay không.
Đối phương đã lên tiếng trước: “Chinese?”
Đường Nguyệt Thư ngẩn ra, sau đó gật đầu.
Người đàn ông trước mặt lập tức chuyển sang tiếng Trung, nói giọng phổ thông rất chuẩn chỉnh:
“Thật sự xin lỗi nhưng tôi đang có việc gấp. Đây là danh thiếp của tôi, cô có thể liên lạc với tôi sau để tôi bồi thường áo khoác cho cô, được chứ?”
Vừa nãy không quá chú ý, đến lúc này Đường Nguyệt Thư mới nhận ra, giọng nói của anh rất dịu dàng.
Cô định nói không cần, nhưng danh thiếp của đối phương đã nhét vào trong tay cô. Sau đó, anh cầm cốc cà phê còn lại một nửa lướt qua cô rồi rời đi, ngay cả chiếc khăn tay kia cũng để lại.
Người này trông có vẻ rất gấp, Đường Nguyệt Thư xoay người nhìn theo bóng lưng anh, thấy anh bước lên một chiếc Cadillac đỗ ven đường.
Cô hoàn hồn, cúi đầu nhìn danh thiếp trong tay.
Đó là một tấm danh thiếp màu đen, tên và phương thức liên lạc bên trên được in bằng kỹ thuật in mạ vàng tinh xảo.
Lâm Xuyên.
Đây là tên của anh.
Trên danh thiếp còn có một địa chỉ, ghi là một công ty ở Hong Kong nhưng không đề cập đến chức vụ cụ thể.
Đường Nguyệt Thư không quen thuộc khu vực bên đó, cũng chưa từng nghe đến công ty này nên không quá bận tâm.
Cô tiện tay nhét danh thiếp vào trong túi, tiếp tục vội vã đi đến điểm hẹn.
Sự cố vừa rồi thực ra cô có trách nhiệm nhiều hơn, chỉ tiếc là áo khoác của cô e rằng không cứu vãn được nữa.