Bến Trăng - Hỷ Phúc

Chương 2

Ở bên kia, Lâm Xuyên vừa ổn định chỗ ngồi trong xe, trợ lý ở bên cạnh lập tức để ý đến vệt nước trên áo khoác của anh.

Dù là áo khoác tối màu, nhưng nước thấm vào vẫn có thể nhìn ra được.

“Sếp Lâm, cà phê của anh bị đổ rồi sao? Có cần tôi đi mua…”

Lâm Xuyên lắc đầu: “Không cần, lái xe đi.”

Anh đang rất gấp.

Chuyến công tác đến Pháp lần này vốn không phải đột xuất, nhưng buổi gặp gỡ với bên đối tác sáng nay có chút thay đổi về thời gian, khiến lịch trình của anh trở nên sít sao hơn.

Lúc xuống xe, Lâm Xuyên đã thay sang một chiếc áo khoác khác có kiểu dáng không khác biệt mấy. Trên xe luôn chuẩn bị sẵn quần áo dự phòng để đề phòng các tình huống bất ngờ.

Sự việc đổ cà phê vừa rồi, thật ra anh cũng không quá để tâm. Danh thiếp cũng đã đưa ra, nếu đối phương cần bồi thường, cô ấy sẽ chủ động liên hệ.

***

Đường Nguyệt Thư đến nhà chủ thuê đúng một phút trước giờ hẹn.

Đối tượng cô dạy kèm lần này là một bé gái mười mấy tuổi đang trong độ tuổi dậy thì, nghe nói cô bé muốn nộp đơn vào trường học bên Trung Quốc nên cần một gia sư tiếng Trung.

Nếu Đường Nguyệt Thư dạy tốt, đây có thể trở thành một công việc bán thời gian lâu dài.

Dĩ nhiên, số tiền này đối với cô chẳng khác nào muối bỏ biển, nhưng có còn hơn không, cô chẳng có lý do để chê bai.

Cô học trò có một chút hiểu biết về tiếng Trung cơ bản nhưng không nhiều lắm.

Đường Nguyệt Thư chợt nghĩ, trước đây cô chưa từng nghĩ đến có một ngày mình lại kiếm tiền bằng cách dạy học. Nếu đám bạn xã giao trước kia biết được, chắc sẽ cười nhạo cô chết mất. Nhưng không còn cách nào khác, con người phải tự chịu trách nhiệm với sự kiêu hãnh của chính mình.

Hai tiếng dạy kèm đã kết thúc, Đường Nguyệt Thư chào tạm biệt học sinh rồi ra về. Ban đầu cô định đi mua ít nguyên liệu để về nghiên cứu món Trung, nhưng cuối cùng vẫn chọn cách mua đồ ăn sẵn.

Thực ra tay nghề nấu nướng của cô cũng chẳng nên hồn gì. Du học sinh xa nhà quan tâm nhất vẫn là “Ở đâu có đồ ăn Trung ngon?” và “Ở đâu có PDF?”.

Đường Nguyệt Thư đã đến đây được mấy tháng, khẩu vị kén chọn của cô cũng dần hạ thấp tiêu chuẩn.

Lúc mới sang, cô có tham gia vào mấy hội nhóm du học sinh, những người biết nấu ăn trong nhóm trở thành đối tượng được săn đón trong các căn hộ ở ghép.

Chỉ tiếc là Đường Nguyệt Thư thật sự không chịu nổi cảnh sống chung với người khác.

Về sau, thỉnh thoảng trong nhóm chat có người rủ rê đi tiệc tùng hoặc trao đổi đặc sản gửi từ quê nhà xa xôi sang, ví như một lọ dầu ớt Lão Can Ma nhỏ bé cũng có thể trở thành báu vật trong lòng du học sinh.

***

Sau khi về đến nhà, Đường Nguyệt Thư nhìn vết cà phê gai mắt trên chiếc áo khoác trắng tinh rồi thở dài một hồi, vừa nãy lúc về ngang tiệm giặt ủi, nhân viên nhìn thấy nhãn mác trên áo cô liền lắc đầu xua tay liên tục, nói là không thể giặt được.

Đường Nguyệt Thư không hoàn toàn mù tịt về chất liệu vải, chiếc áo này quả thực rất khó xử lý. Giặt không sạch là một chuyện, lỡ như giặt hỏng, tiệm giặt người ta còn phải lo lắng liệu cô có bắt đền họ hay không.

Nhưng không hoàn toàn vô vọng, chiếc áo này vẫn còn cách cứu vãn, cô cả nhà họ Đường vẫn khá chuyên nghiệp trong việc xử lý quần áo. Sau khi ăn cơm xong, cô khom người phác thảo một hình vẽ lên vết hằn cà phê, dự định ngày mai sẽ đi mua màu về cải tạo lại chiếc áo.

Chỉ có điều, làm vậy thì chiếc áo khoác sáu con số của cô e là đến bốn con số cũng chẳng đáng giá nữa.

Nhưng Đường Nguyệt Thư chưa từng nghĩ đến chuyện bán nó đi, giá trị của nó bao nhiêu tiền cũng không quan trọng đối với cô.

Còn về phần chiếc khăn tay xa xỉ kia đã được Đường Nguyệt Thư giặt sạch sẽ cất vào hộp. Lẽ ra cô nên trả lại cho người ta mới phải, nhưng cô không có ý định nhắc đến chuyện bồi thường áo khoác với người đàn ông kia nên cũng lười phải liên hệ.

Hơn nữa, lúc đó trông dáng vẻ đối phương cũng không có ý muốn lấy lại chiếc khăn.

Cuối tuần cứ trôi qua trong những chuyện lặt vặt như thế.

Đường Nguyệt Thư đang theo học chuyên ngành nghệ thuật, công việc ngày thường phần lớn đều là đi học, chụp ảnh, vẽ tranh.

Cô vốn học chuyên ngành Ngôn ngữ Pháp ở đại học, vì vậy nên giao tiếp bằng cả tiếng Pháp và tiếng Anh cũng không vấn đề gì.

Nhắc đến chuyện này, thực ra hồi cấp ba Đường Nguyệt Thư từng định học Tài chính, vẽ vời lúc đó chỉ là một trong những sở thích nhỏ nhặt không đáng nhắc đến của cô mà thôi.

Nhưng ba cô khi ấy rất độc đoán, cứ nhất quyết bảo cô chọn mấy chuyên ngành như Luật hoặc Ngôn ngữ, đơn giản vì những ngành này phù hợp với con gái.

Đương nhiên, Đường Nguyệt Thư lựa chọn không phải vì nghe lời ba, mà chỉ vì vừa hay không bài xích chuyên ngành này mà thôi.

Nghĩ lại mới thấy, bốn năm đại học cũng đã tạo nền tảng khá tốt cho lần bỏ nhà ra đi này của cô. Đường Nguyệt Thư đã bắt đầu học tiếng Pháp từ năm cấp hai, khi đó mẹ cô đã kết hôn với một người đàn ông Pháp, cô từng ngây thơ nghĩ rằng sau này mình sẽ sang Pháp thăm bà.

Nhưng mấy năm sau, mẹ cô lại ly hôn, cũng không sống ở Pháp nữa.

Có lẽ bà cảm thấy hôn nhân là một dạng ràng buộc, thế nên sau này chỉ yêu đương chứ không kết hôn nữa. Theo những gì Đường Nguyệt Thư biết, bạn trai nhỏ tuổi nhất mà mẹ cô từng hẹn hò chỉ lớn hơn con gái bà có bảy tuổi.

Bởi vì không có rào cản ngôn ngữ, mối quan hệ giữa Đường Nguyệt Thư và bạn học cũng khá tốt, trong các bài tập cần chia nhóm thực hiện cô cũng không lo bị bỏ rơi.

Từ sau khi đến Paris, Đường Nguyệt Thư đã tạo một tài khoản mới trên vài nền tảng mạng xã hội, tự quay video ghi lại cuộc sống hằng ngày, đồng thời có ý định sau này quảng bá thương hiệu riêng của mình.

Thực ra, chuyện này vốn không khó đến vậy. Ở trong nước, cô cũng quen biết một số người nổi tiếng và KOL, vốn dĩ hoàn toàn có thể nhờ họ quảng bá giúp, nhưng bây giờ vì vấn đề tài chính, mọi thứ đều phải bắt đầu từ con số nhỏ nhất.

Cũng may nhờ gene di truyền tốt từ ba mẹ, gương mặt và vóc dáng của Đường Nguyệt Thư giúp cô thu hút được một lượng fan hâm mộ nhan sắc, thế nên số liệu tài khoản của cô vẫn khá ổn.

Nhưng thiết kế trang phục không chỉ đơn giản là vẽ bản phác thảo.

Muốn biến một bức vẽ thành sản phẩm thực tế, chỉ riêng bước chọn vải thôi cũng đã đủ khiến người ta đau đầu. Hiện giờ Đường Nguyệt Thư chỉ có một mình, tiến độ vô cùng gian nan.

Tiền không đủ, nhân lực cũng không có, danh tiếng lại càng không.

Cô đâu thể nào học hai năm ở Paris rồi lại lủi thủi về nước, tiếp tục để mặc ba cô nắm trong lòng bàn tay được?

Nói thật, hiện tại lão Đường vẫn đang ở độ tuổi sung sức, dù có tranh giành gia sản thì cũng sẽ không diễn ra trong vài năm tới. Với lại, tài sản của ông ấy sẽ được xử lý thế nào, hoàn toàn không đến lượt Đường Nguyệt Thư lên tiếng.

Đây cũng là lý do vì sao Đường Thước Diễn khuyên cô nên nhún nhường. Tiền và sự tùy hứng cái nào quan trọng hơn, phần lớn mọi người đều hiểu rõ.

Những người như họ phần lớn thời gian đều rất tự do, tiêu tiền như nước, có yêu mấy người cũng chẳng ai quan tâm, chỉ cần giữ thể diện cho gia đình là đủ.

Tự do sao? Cũng chỉ là tương đối mà thôi.

Nhưng nhắc đến tự do, không thể không nói đến tính cách bướng bỉnh của cô chủ nhà họ Đường. Đường Nguyệt Thư nhất quyết không cúi đầu trong chuyện này, phục tùng một cuộc hôn nhân thương mại, sinh ra một đứa con rồi mỗi người tự tách ra tìm thú vui riêng của mình hệt như ba mẹ cô năm đó sao?

Vậy thì đứa trẻ ấy có khác gì cô của năm xưa đâu?

Nói thì nói vậy, nhưng lo thì vẫn phải lo.

Vạn sự khởi đầu nan, với một người hoàn toàn không có kinh nghiệm như cô chiêu nhà họ Đường thì lại càng nan giải hơn.

Đường Nguyệt Thư tìm được một công việc bán thời gian làm phục vụ trong nhà hàng.

Thực ra đây không phải lần đầu tiên cô làm phục vụ. Hồi mới sang đây, Đường Nguyệt Thư cũng từng làm nhân viên phục vụ ở nhà hàng, công việc không quá khó, nhưng cô chiêu được nuông chiều từ bé lần đầu tiên trải nghiệm thế nào là vừa học vừa làm, không khỏi cảm thán trong lòng.

Cuộc sống thực sự có thể mài giũa con người, hiện thực cũng khiến người ta phải cúi đầu.

Đường Nguyệt Thư mặc vào bộ đồng phục nhân viên phục vụ, nở nụ cười chuyên nghiệp cung cấp dịch vụ cho khách hàng. Paris bước vào tháng mười hai, bầu không khí Giáng Sinh ở đây ngày càng đậm nét, ngay cả đồng phục của nhà hàng cũng thay đổi kiểu dáng, thêm vào nhiều yếu tố đặc trưng của dịp lễ.

Trên nền áo sơ mi trắng của cô phối thêm một chiếc nơ đỏ, trên đó có in hình cây thông Noel màu xanh lục.

Mọi chuyện đều diễn ra suôn sẻ, cho đến khi vị khách ở bàn này cứ nhìn cô chằm chằm, ánh mắt khiến người ta không thoải mái. Người đàn ông đó cùng bạn của mình nói chuyện bằng tiếng Pháp, phối hợp tung hứng những câu bông đùa không mấy đứng đắn.

Ban đầu, Đường Nguyệt Thư còn giả vờ không hiểu, cho đến khi đối phương hỏi cô có cần tìm Sugar daddy không.

“…”

Ra ngoài lăn lộn, đây không phải lần đầu tiên Đường Nguyệt Thư gặp phải tình huống này. Đúng là có một bộ phận nhỏ những kẻ thích nhắm vào các du học sinh có vẻ túng thiếu tài chính, muốn dùng tiền để mua lại thanh xuân.

Từ khi Đường Nguyệt Thư lập tài khoản cá nhân, cô đã nhận được không ít tin nhắn kiểu đó. Nội dung không ngoài việc hứa hẹn cho cô một khoản tiền hàng tháng, còn bảo sẽ tặng đồ hiệu gì đó, đổi lại chỉ cần cô chịu bầu bạn với họ là được.

Nhưng thực tế, cô chưa từng gặp phải ai như vậy ngoài đời. Nhờ vào số quần áo và trang sức cô mang từ trong nước qua, dù đi trên đường cũng chẳng ai nhìn cô mà nghĩ cô nghèo. Thế nhưng hiện tại cô đang mặc đồng phục phục vụ, hơn nữa cô còn sở hữu một khuôn mặt châu Á cực kỳ nổi bật.

Mặc dù gu thẩm mỹ đối với người châu Á ở châu Âu không thống nhất, nhưng một số nhan sắc vẫn có thể được công nhận ở mức độ nào đó.

Từ lúc Đường Nguyệt Thư học cấp ba đã từng có người tìm kiếm tài năng tìm đến hỏi cô có muốn làm ngôi sao lớn không. Cô cả nhà họ Đường khi đó vẫn còn quẹt thẻ phụ của ba, có vô số người tìm đến muốn kết giao với cô. Nếu cô thực sự muốn lăn lộn vào showbiz, gia đình hoàn toàn có thể mua hẳn một công ty cho cô.

Hiện giờ lão Đường cắt thẻ của cô không phải vì ông ấy thật sự muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con, mà chỉ đơn giản vì tính gia trưởng của ông ấy lại tái phát mà thôi. Nếu cô chịu cúi đầu quay về, ba cô có thể sẽ chuyển bù lại toàn bộ số tiền mấy tháng qua cho cô ngay lập tức.

Nhưng nói một cách sáo rỗng thì Đường Nguyệt Thư thật sự cảm thấy cuộc sống như thế thực sự chẳng thú vị chút nào cả.

Rõ ràng ba cô có thể nuôi cô cả đời nhưng lại không muốn nuôi, ông cũng có khả năng bồi dưỡng cô trở thành người có năng lực độc lập nhưng lại không chịu trao quyền.

Người cha tuyệt vời ấy còn tự ý chọn giúp cô một chàng rể mà ông cho là lý tưởng, ngay cả diện mạo cũng không hợp gu của cô.

Mối quan hệ giữa cha mẹ và con cái, một khi đã rối ren thì đúng là rối đến cùng.

Tính tình của Đường Nguyệt Thư giờ đây đã tốt hơn trước rất nhiều, vậy nên lúc này đây cô vẫn có thể giữ vẻ mặt bình tĩnh nhìn hai người đàn ông trước mặt.

Hai gã da trắng trông dáng vẻ có thể làm ba cô, nhưng hình tượng bên ngoài khiến người ta thấy thất vọng.

Chỉ là giọng của họ không hề nhỏ, có vài câu đã truyền đến những bàn phía sau.

Ở bàn bên cạnh là hai người đàn ông trẻ ngồi đối diện với nhau, trong đó một người quay mặt về phía trước, trên người anh mặc chiếc áo len sọc đen trắng, trông vóc dáng vạm vỡ, trên làn da lộ ra ngoài còn có thể thấy dấu vết xăm hình. Mái tóc được nhuộm màu xám, rõ ràng đã cố ý tạo kiểu cẩn thận trước khi ra ngoài, chiếc áo khoác dài của anh ta còn được vắt trên lưng ghế.

Anh ta nhìn về phía trước một lúc rồi từ từ nhíu mày lại, sau đó quay sang than thở với bạn mình:

“Hai gã đó đúng là dơ dáy, ra đường không soi gương thì ít nhất cũng nên nhìn lại ví tiền của mình đi chứ. Trong túi có bao nhiêu đồng mà đòi làm sugar daddy?”

Vừa mới than phiền xong, người đối diện còn chưa kịp phản ứng, anh ta lại nói tiếp:

“Ôi trời, tôi thực sự chịu không nổi cái cảm giác hoa nhài cắm bãi phân trâu này. Lâm Xuyên, cậu nói xem, nếu tôi chạy qua đó nói với cô gái kia rằng có một người tốt bụng không mong hồi đáp chỉ muốn tặng cô ấy ít tiền tiêu, liệu cô ấy có nghĩ tôi bị điên không?”

Người đàn ông được nhắc đến tên thong thả lau miệng, sau đó ngước mắt nhìn anh ta, chậm rãi đáp:

“Lý do cậu muốn làm người tốt bụng chắc chắn là vì cậu thấy người ta xinh đẹp, cảm thấy hai gã kia không xứng với cô ấy nhưng cậu thì xứng. Về bản chất thì cậu cũng muốn phát triển mối quan hệ với người ta, so ra cũng chẳng cao thượng hơn ai đâu.”

Một câu nói liền chọc thủng vấn đề.

Tần Thiệu Mẫn tặc lưỡi một tiếng: “Cậu thử quay lại nhìn xem, biết đâu cậu cũng muốn làm người tốt bụng đấy.”

Nền giáo dục mà Lâm Xuyên nhận được không cho phép anh làm một việc thiếu lịch sự như cố ý quay đầu lại để đánh giá dung mạo và dáng người của một quý cô.

“Tiền của tôi không phải gió thổi mà có, tôi không làm từ thiện kiểu này.”

Anh không hề biết rằng, trong tương lai, chính câu nói này sẽ vả thẳng vào mặt mình.

Bình Luận (0)
Comment