Bến Trăng - Hỷ Phúc

Chương 115

Năm Giang Thanh Dã hai mươi tám tuổi, bạn bè xung quanh người thì kết hôn, người thì sinh con, người thì bận rộn với sự nghiệp.

Cô ấy vẫn một mình, mở vài quán bar ở Bắc Kinh. Sau này cảm thấy cứ ở mãi Bắc Kinh cũng chẳng có gì thú vị, cô ấy bèn đến các thành phố khác tiếp tục mở thêm quán.

Cô ấy mở quán nhiều khi chẳng cần phải suy nghĩ đến chuyện lời lỗ, dù sao thì kiểu gì cũng không sợ lỗ vốn.

Cô ấy là một nữ đại gia năng nổ trên mạng xã hội, ấn tượng của nhiều người về cô ấy là bà chủ xinh đẹp của quán bar nào đó.

Có thể tưởng tượng được, một nữ đại gia không thiếu tiền thì được yêu thích đến mức nào trong đám đông.

Xung quanh cô ấy không bao giờ thiếu đàn ông.

Thậm chí hai năm trước còn có cả con gái đến dò hỏi tình trạng tình cảm của cô ấy.

Nói đúng ra, Giang Thanh Dã là kiểu người thích cả nam lẫn nữ mà ai gặp cũng muốn đánh.

Cô ấy từng có một quãng thời gian rất đẹp đẽ với một cô gái, chỉ là họ không đến được với nhau. Trước kia, khi biết về người bạn trai đầu tiên của Giang Thanh Dã, Đường Nguyệt Thư đã không hề lạc quan. Chỉ có điều, ngay cả Đường Nguyệt Thư cũng không biết về mối quan hệ mập mờ giữa Giang Thanh Dã và một người bạn cùng bàn thời cấp ba.

Gia cảnh của cô gái đó rất bình thường, mẹ lại nằm liệt giường. Chuyện ngây thơ nhất mà Giang Thanh Dã làm vào thời điểm đó, chính là quyên góp một số tiền lớn qua đường link kêu gọi vốn cộng đồng trên vòng bạn bè.

Thế nhưng, điều cô ấy không ngờ tới là bởi vì quyên góp một số tiền lớn như vậy, đối phương chỉ cần đoán liền biết ngay đó là ai.

Khi Giang Thanh Dã vừa thành niên, cô ấy nhận được nụ hôn đầu đời từ cô gái đó.

Đối phương nói lời cảm ơn.

Hai người họ không thể đến được với nhau. So với Giang Thanh Dã, môi trường cô gái ấy sống không cho phép cô gái ấy làm điều gì trái với quy tắc hay khuôn phép.

Năm đại học, Giang Thanh Dã nghe tin mẹ của người bạn ngồi cùng bàn đã qua đời. Nhưng cô gái kia may mắn gặp được vị giáo sư tận tâm, từ thạc sĩ rồi lên tiến sĩ. Dẫu vậy thì giữa họ vẫn không thể nào.

Mối tình đầu lúc còn trẻ khiến người ta ngậm ngùi, nhưng gặp gỡ quá sớm đôi khi không phải là chuyện tốt.

Về sau, Giang Thanh Dã nghe nói cô ấy yêu một đàn em là nữ ở khóa dưới.

Rất lâu về sau, khi ấy Giang Thanh Dã đã là tay lão luyện trên tình trường, xung quanh cô ấy đầy rẫy cám dỗ đến mức khó tin. Cô ấy cũng chẳng phải là một người phụ nữ tốt theo nghĩa truyền thống, những điều tốt đẹp nhất trong đời của cô ấy đều đã dành cho bạn của mình.

Giang Thanh Dã vốn chẳng phân biệt gì giữa đàn ông và phụ nữ, bởi cô ấy là kiểu người sống theo cảm xúc.

Thật ra, cô ấy cũng từng rất yêu một người đàn ông. Nhưng thời kỳ rực rỡ của anh ta chỉ kéo dài vỏn vẹn hai năm. Tư tưởng của anh ta bắt đầu lệch lạc, anh ta say mê trong những lời thì thầm dịu dàng của những cô gái khác. Giang Thanh Dã đã chọn cách chia tay một cách đầy tự trọng.

Cô ấy chưa từng tranh giành với bất kỳ ai, bởi những thứ cần phải giành giật vốn chẳng thuộc về cô ấy.

Về sau, người đàn ông ấy quỳ gối trước mặt cô ấy, khóc lóc hối hận, cầu xin được tha thứ vì phút sa ngã của mình.

Thực ra anh ta hiểu rất rõ, bất kể Giang Thanh Dã bao nhiêu tuổi, cô ấy vẫn là điểm cao nhất mà anh ta có thể tiếp cận được.

Lúc đó, bên cạnh cô chủ Giang luôn có những người đàn ông trẻ trung, đẹp trai và ngoan ngoãn hơn anh ta. Không phải ai cũng xứng đáng có được cơ hội thứ hai từ cô ấy.

Năm Giang Thanh Dã hai mươi sáu tuổi, ba mẹ cô ấy khá thoáng, bảo rằng có thể từ từ tìm hiểu những người môn đăng hộ đối.

Năm Giang Thanh Dã hai mươi tám tuổi, ba mẹ cô ấy sốt ruột, hỏi tại sao cô ấy cứ nhất quyết theo chủ nghĩa không kết hôn.

Trên bàn ăn, khi ông bà nội chất vấn cô ấy rằng sau này già rồi cô đơn một mình thì phải làm sao, chính cháu gái ruột của Giang Thanh Dã, con gái lớn của người anh trai hơn cô ấy vài tuổi đã lớn tiếng nói: “Con có thể nuôi cô mà! Con sẽ thuê người chăm sóc đẹp trai cho cô, không phải loại sáu múi, cao trên một mét tám thì không lấy. Cô chán thì mình đổi người khác!”

Anh trai và chị dâu của Giang Thanh Dã: “…”

Bên cạnh còn có một đứa cháu trai mới sinh vài tháng đang ừng ực uống sữa.

Giang Thanh Dã xoa đầu cô bé, cảm thấy vô cùng vui mừng. Người ta vẫn nói con gái sinh ra đã biết yêu thương.

Đúng là không uổng công cưng chiều.

Anh trai Giang Thanh Dã sa sầm mặt mày: “Em đừng có dạy hư con gái anh! Nó mới mấy tuổi mà miệng đã lẩm bẩm sáu múi rồi.”

Chuyện này không thể hoàn toàn đổ lỗi cho Giang Thanh Dã được. Cô bé lại càng nói to hơn: “Mẹ cũng thích xem mà, ba không có ạ?”

Một câu nói tấn công luôn cả ba mẹ ruột.

Chị dâu của Giang Thanh Dã làm trong lĩnh vực thời trang, cũng từng trải nhiều điều. Cô bé nói quả không sai.

Xét cho cùng, ai cũng có lòng yêu cái đẹp.

Giang Thanh Dã vẫn không có ý định kết hôn. Thỉnh thoảng gặp được người không tệ, cũng có chút chân thành, muốn cùng cô ấy đi tiếp quãng đời còn lại. Nhưng cô ấy lại nghĩ vì chút rung động nhất thời này mà ràng buộc tài sản của mình với đối phương về mặt pháp lý, để đối phương cũng trở thành người có thể ký tên lúc mình bệnh tình nguy kịch. Liệu cuộc hôn nhân đánh đổi bằng việc hy sinh một phần tự do như vậy có thực sự đáng giá.

Câu nói đó là gì nhỉ?

“Tính mệnh quý giá thật, tình yêu còn quý hơn, nếu vì tự do thì có thể vứt bỏ cả hai.”

Câu nói này dùng cho Giang Thanh Dã thì hơi quá, nhưng đại khái cũng có ý như vậy.

Giang Thanh Dã là người thà giao phó tính mạng cho bạn bè chứ không giao phó cho người yêu.

Gặp được người mình thích thì có thể hẹn hò yêu đương. Trong thời gian yêu đương, cô ấy cũng có thể đảm bảo sự chung thủy, nhưng trước sau cô ấy vẫn không có ý định tiến xa hơn trong mối quan hệ với bất kỳ ai.

Khoảng hai năm sau, con gái của Đường Nguyệt Thư ra đời.

Giang Thanh Dã đến Hong Kong thăm hai mẹ con họ. Đứa bé sơ sinh nhỏ xíu, đáng yêu làm sao.

Giang Thanh Dã không thể không thừa nhận rằng một số đứa bé quả thực rất dễ thương, nhưng bảo cô ấy nuôi thì không được.

Trước đây cô chủ Giang từng ở nhà sắm vai Lưu Đức Hoa một tháng, việc trông trẻ con vốn chẳng phải chuyện dễ dàng, nhất là khi đó lại là hai cái đuôi nhỏ bám người.

Cháu gái và cháu trai đều đặc biệt thích người cô này. Những lúc Giang Thanh Dã ở nhà, tối đến thậm chí chúng còn đòi ngủ cùng cô ấy, hai chị em thay nhau vẽ bánh cho cô ấy.

Đứa nói năng lanh lợi thì bảo sau này sẽ mua nhà thật to cho cô ấy.

Đứa nói năng còn chưa sõi thì lí nhí đòi mua xe xe cho cô ấy.

Những lời ngon tiếng ngọt đậm mùi sữa trẻ thơ ấy khiến người ta quay cuồng. Đến khi kịp hoàn hồn thì Giang Thanh Dã đã mua cho hai đứa một đống quần áo và đồ chơi mới rồi.

“…”

Sau này hai đứa nó có nuôi cô ấy lúc về già hay không thì chẳng biết, nhưng hiện tại thì cô ấy cứ liên tục tiêu tiền vì chúng.

Thời buổi này rồi, Giang Thanh Dã cũng không còn ở độ tuổi thiếu nữ nữa. Với tính cách của cô ấy, chẳng ai có thể thúc ép chuyện cưới xin của cô ấy được.

Năm ba mươi tuổi, cô ấy được một chàng trai kém tám tuổi theo đuổi, thế công vô cùng mãnh liệt.

Đối phương có gia cảnh giàu có, không thiếu tiền cũng chẳng thiếu tình thương, tính cách tốt, rất xán lạn.

Giang Thanh Dã cũng có chút cảm tình với cậu ta, nhưng cảm thấy hơi phiền phức nên dứt khoát rời đi một thời gian ngắn, chu du khắp thế giới.

Thế giới rộng lớn như vậy, muốn trốn một người cũng khá đơn giản.

Giang Thanh Dã thuộc tuýp người dù có ngủ với ai cũng không nhất thiết phải chịu trách nhiệm. Từ lâu cô ấy đã không còn tự dằn vặt mình vì những chuyện vô bổ nữa.

Nói cô ấy tệ bạc cũng không hẳn, từ trước đến nay cô chủ Giang luôn rõ ràng dứt khoát với người ta. Nhưng bảo cô ấy toàn tâm toàn ý yêu một ai đó thì lại chưa từng.

Có lẽ từ rất lâu trước kia, từng có lúc cô ấy đã rất thận trọng trong chuyện tình cảm, nhưng suy cho cùng thì chuyện đó đã quá xa xưa rồi.

Những người cô ấy từng gặp đều đã có cuộc sống riêng của họ, và cô ấy cũng có cuộc sống của riêng mình.

Với cuộc sống dư dả tiền bạc và thời gian thế này, chẳng ai nghĩ rằng cô ấy sống không tốt cả.

Thực tế là cô chủ Giang cũng sống vô cùng phóng khoáng, cô ấy rất vui vẻ.

Sau đó, mãi cô ấy mới quyết định quay lại Bắc Kinh ăn Tết. Giữa lúc tuyết bay trắng trời, không hiểu vì sao người theo đuổi nhỏ hơn tám tuổi kia lại si tình đến thế. Để thể hiện tấm chân tình của mình, cậu ta đưa cả thẻ ngân hàng, giấy tờ nhà đất và mật khẩu cho cô ấy.

Giang Thanh Dã: “…”

Cô ấy xin rút lại lời khen cậu ấm này biết điều.

Tết còn chưa qua hết mà cô ấy đã sợ đến mức không dám ra khỏi nhà.

Anh trai hỏi cô ấy đã lừa gạt tình cảm người ta thế nào mà họ tìm đến tận chỗ anh ấy, gọi một tiếng anh vợ luôn rồi.

Giang Thanh Dã cảm thấy mình còn oan hơn cả Đậu Nga.

Cô ấy nào biết trong đầu mấy cậu trai trẻ này nghĩ gì, chênh nhau tám tuổi thì ít nhiều gì cũng có khoảng cách thế hệ.

Anh trai nhìn cô ấy chằm chằm một lúc lâu rồi lên tiếng: “Thôi, không muốn cưới thì đừng cưới nữa. Nếu em thật sự không thích thằng nhóc đó, anh đi nói rõ với nó cho. Tiền nhà mình thừa sức nuôi một mình em.”

Giang Thanh Dã rất cảm động, định khen anh trai mình đúng là trưởng thành rồi, không hổ là ba của hai đứa trẻ.

“Không có việc gì làm thì đến công ty giúp anh một tay đi, đừng có chỉ biết nhận cổ tức mà không làm gì.”

Giang Thanh Dã xin rút lại sự cảm động vừa rồi.

Dịp nghỉ lễ ngoài đường đông người quá, Giang Thanh Dã lười ra ngoài nên ngủ một mạch đến chiều. Cửa phòng ngủ bị mở ra, một bàn tay nhỏ xíu đưa đến dưới mũi cô ấy. Một lát sau, cô bé thở phào nhẹ nhõm: “Còn thở, cô chưa chết đâu ạ!”

Cô bé vui mừng khôn xiết chạy ra ngoài chia sẻ tin vui cô mình còn sống với ba mẹ.

Bỏ lại đứa em trai hơn hai tuổi của mình tự do khám phá ở trong phòng Giang Thanh Dã.

Cậu nhóc trèo lên giường cô ấy, cắn một miếng vào má Giang Thanh Dã, còn bôi đầy nước miếng lên mặt cô ấy.

“…”

Đúng là hiếu thảo thật.

Chuyện kể về người cô thân tàn ma dại và hai đứa cháu hiếu thảo của cô ấy.

Giang Thanh Dã cảm thấy không kết hôn thật sự rất tốt.

Cô ấy không thiếu bạn bè, người nào kết hôn rồi không có thời gian rảnh thì cô ấy lại kết bạn mới.

Sẽ luôn có những người mới bị sức hút từ chính con người cô ấy hấp dẫn.

Cuộc đời ngắn ngủi vài chục năm, cô ấy tận hưởng những khoảnh khắc cô đơn của riêng mình.

Bình Luận (0)
Comment